Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1227: Thanh Phong không chốn về

Khi cơn đau biến mất, tiếp theo chính là thần hồn nhanh chóng bành trướng.
Ý chí thế giới, dù chỉ là tàn dư của một châu thì cũng là một vật đại bổ đối với tu sĩ.
Trước đây khi Lý Bình Thánh Hoàng giám sát theo dõi rất nhiều sự vụ ở trong Đại Khải, hắn vẫn tiếp nhận, xử lý hàng nghìn hàng vạn những chuyện vụn vặt từ góc độ “Con người”. Nhưng từ nay về sau, Lý Bình đã hấp thu ý thức của biển Tùng Vân, có lẽ cũng có thể dùng góc nhìn tổng thể của “Bản thân thế giới”, nhìn rõ mọi thứ trong thánh triều.
Sau khi ý thức của biển Tùng Vân biến mất, bảy ngày không gió.
Lý Bình vẫn đứng giữa biển trời, đợi dung hợp hoàn thành.
Tuy không cố ý, nhưng Lý Bình đã thôn phệ ý thức của biển Tùng Vân vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được mỗi một chuyện xảy ra ở biển Tùng Vân.
Hắn nhìn thấy những tu sĩ bị Ma Liễm ảnh hưởng kia, sau khi hắn đã thu hồi thần thông, đa số vẫn không tỉnh táo lại từ trong cơn điên. Sau kiếp nạn này, không còn tu sĩ nào bình thường nữa.
Hắn nhìn thấy Xích Viêm thiên địa chi phách đang chuẩn bị trên bầu trời, do ý thức của biển Tùng Vân đã biến mất, nên cũng không cần thiết phải giáng Phần Hải xuống nữa. Lực pháp tắc ngưng tụ dần tan biến.
Hắn nhìn thấy trung tâm biển Tùng Vân, cấm chế ban đầu đã nới lỏng, Vân Thủy Thiên Cung sắp xuất hiện lại từ trong phong ấn, sau khi một ánh sáng màu xanh lam thần bí lóe lên thì lại rơi vào yên lặng.
Hắn con nhìn thấy, dị động của biển Tùng Vân, thu hút sự chú ý của một vài tồn tại của Huyền Hoàng giới. Vài luồng ý thức to lớn trong thoáng chốc đã giáng xuống, quét qua vùng biển này.
Nhưng lúc này, Lý Bình thay thế ý thức của biển Tùng Vân, hoàn toàn dung nhập vào trong thiên địa. Nhờ trận pháp của mình cộng thêm thiên đạo Huyền Hoàng cùng che giấu đã giúp Lý Bình không bị phát hiện.
...
Tuy tạm thời giấu được, nhưng cảm giác nguy hiểm mơ hồ trong lòng Lý Bình lại không hề biến mất.
“Xem ra, đây không phải là nơi có thể ở lâu.” Lý Bình hấp thu hết ý thức của biển Tùng Vân, tiêu hóa xong, thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng, trước khi quay trở về thánh triều Đại Khải, hắn còn phải làm một chuyện.
Thân hình lóe lên, trong nháy mắt Lý Bình đã tới biển Tùng Vân, đáy biển gần đảo Lưu Vân.
Trong khe sâu dưới đáy biển ở đây, có một vòng xoáy kỳ lạ.
Ở trung tâm vòng xoáy, một viên châu màu lam nhạt tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
“Thương Hải châu.”
Là một bộ phận ở phía dưới hai đầu ý thức biển Tùng Vân, Thương Hải châu là con đường sống cuối cùng biển Tùng Vân chuẩn bị cho mình.
Lý Bình vừa giơ tay, viên châu màu lam nhạt đó đã lập tức bay từ trong vòng xoáy dưới đáy biển ra, tới bàn tay hắn.
Năng lượng màu vàng bao trùm lấy Thương Hải châu, sau đó tràn vào một cách dữ dội.
Sau khi ánh sáng biến mất, viên châu trong tay Lý Bình đã chuyển từ màu lam nhạt sang màu lam đậm.
Nhưng lại không linh động như trước đó.
Nhưng Lý Bình cũng triệt để xóa bỏ ý niệm yếu ớt cuối cùng còn sót lại của biển Tùng Vân trong Thương Hải châu.
“Từ nay về sau, Thương Hải châu chỉ là Thương Hải châu, không liên quan gì tới biển Tùng Vân.”
Lý Bình không hề thu viên châu lại, mà bấm tay bắn đi, bắn về một góc nào đó của biển Tùng Vân, đợi người có duyên.
Làm xong mọi chuyện, cuối cùng Lý Bình cũng rời khỏi vùng biển này.
Toàn bộ tu sĩ của một châu đều biến thành kẻ ngốc.
Sau khi Vạn Tiên Minh phát hiện ra biến cố của biển Tùng Vân thì vô cùng tức giận.
Phái người đi điều tra thì phải xử lý đám tu sĩ điên khùng nguy hiểm kia như thế nào, cung là một vấn đề khó.
Cuối cùng vẫn phải tập hợp năm Hợp Đạo liên thủ với nhau, mới miễn cưỡng thu xếp xong thế cục hỗn loạn của biển Tùng Vân.
Trong năm người này, vừa hay có gia chủ Tôn gia Tôn Lộ Viễn.
Trước đó hắn đã dùng hết mọi cách, cuối cùng cung liên hệ được với Không U tiên tử.
Trước đó Tôn Lộ Viễn đã điều tra kỹ về lai lịch của Không U tiên tử, biết tính cách của nàng đơn thuần, thể hiện rõ cảm xúc vui mừng, tức giận. Còn cảm thấy rất tò mò về những sự việc, sự vật mới lạ, cho nên Tôn Lộ Viễn đã bịa ra một lời nói dối nửa thật nửa giả.
“Trước đây ta nghe nói, tiên tử đã từng biến một tên nam tu sĩ vong ân phụ nghĩa thành chó, hành hạ ngày đêm?”
“Cảnh tượng đó đúng là không dám nhìn thẳng. Nhắc tới cũng trùng hợp, trước đây lúc ta du lịch tới một tiểu thế giới nào đó, cũng đã từng gặp phải một cảnh tượng tương tự như vậy. Cũng dị hóa kẻ phạm tội thành dáng vẻ dị thú, làm cách trừng trị...”
Tôn Lộ Viễn chọn một số điều đã nghe đã thấy trong thánh triều Đại Khải ra nói.
“Suy nghĩ của đế vương của tiểu thế giới này lại khớp với ta vậy sao? Thú vị.”
“Hơn nữa nghe lời miêu tả của ngươi, trình độ phát triển của tiểu thế giới này cũng không tầm thường...”
Sau vài lần vô ý nhắc tới, quả nhiên Không U đã bị thu hút.
Sau khi đồng ý, nếu có cơ hội thì cùng mấy người quen được trong liên minh đi du lịch một phen.
Thấy đã thành công, Tôn Lộ Viễn vui mừng khôn siết.
Thậm chí còn nghĩ chi bằng lần này mượn danh tiếng của Không U tiên tử, lừa gạt mấy tên hào kiệt trong Vạn Tiên Minh nhiều hơn.
Ai ngờ kế hoạch còn chưa được áp dụng, Vạn Tiên Minh đã đột nhiên xảy ra thảm kịch. Kế hoạch lừa gạt cũng không thể không bỏ dở giữa chừng.
Vốn thế cục hỗn loạn này của biển Tùng Vân chẳng liên quan chút nào tới hắn.
Nhưng thủ tịch Hộ Pháp đường Khư Uyên Hiến lại cho hắn một nhiệm vụ riêng.
Lần này Tôn Lộ Viễn không thể không vất vả chạy xa một chuyến.
“Thanh Phong đường. Chính là chỗ này.”
Sau khi thu phục toàn bộ tu sĩ điên khùng thấy người là tấn công kia xong, Tôn Lộ Viễn đã tới tòa nhà trên đảo Vạn Tiên này.
Không hề cảm nhận được khí tức sinh linh sống ở đây.
Và sau khi Tôn Lộ Viễn thật sự bước vào, thấy rõ tình huống bên trong, lúc này đồng tử mới co lại.
Một lão giả nằm trên chiếc ghế gỗ, cả người mọc ra thứ như rễ cây, bị quấn chặt, cố định trên mặt đất.
Tuy lão giả vẫn chưa chết hẳn, vẫn còn một hơi tàn. Nhưng Tôn Lộ Viễn thấy, đã chẳng khác nào người chết nữa rồi.
Dường như thần hồn đã bị rễ cây kỳ lạ này hút sạch, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng.
“Đây chính là người trông coi Thanh Phong đường mà Khư trưởng lão nói, tốt xấu gì cũng có tu vi Nguyên Anh, lại chết không rõ ràng như vậy.”
Tôn Lộ Viễn khẽ lắc đầu.
Tầm mắt rời khỏi người lão giả, liếc nhìn bên trong Thanh Phong đường.
Một lát sau đã phát hiện một lối vào ẩn.
Tôn Lộ Viễn nâng cao cảnh giác, rảo bước tiến vào trong khe hở màu xanh lục như ẩn như hiện.
Một không gian khá trống trải.
“Thùng! Thùng! Thùng!”
Tiếng động đất lớn không ngừng truyền đến.
Tôn Lộ Viễn nhìn qua nơi phát ra động tĩnh, vậy mà là một cây đại thụ mọc ra hai chân của nhân loại.
Chạy tới chạy lui trên mặt đất.
Chỗ thân cây trung tâm đại thụ, rõ ràng có một khuôn mặt nhìn qua vô cùng già nua.
Giờ phút này trên khuôn mặt của cái cây tràn ngập hoảng sợ vô tận.
Cây đại thụ này vừa luống cuống đến cực điểm nhanh chóng bỏ chạy, thậm chí bởi vì hai chân mình cũng không đủ để chống đỡ thân thể, làm cho hắn không ngừng ngã sấp xuống, bò lên. Nhưng trước sau hắn vẫn không dừng hành vi đi lại của mình.
Miệng nó thì thào lẩm bẩm: “Lại một lần, kiếp nạn sắp đến rồi. Mặc dù cảnh tượng khủng bố này cũng chưa từng nhìn thấy trong nguyền rủa ác độc nhất của phụ thân!”
“Nhưng căn bản chưa từng xảy ra!”
“Không phải giả, không phải giả!”
Thụ Nhân nói năng lộn xộn, ngôn ngữ tự mâu thuẫn, hoàn toàn không thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Nhưng mà nó vẫn sâu sắc rơi vào trong chứng cuồng loạn của mình, mặc dù Tôn Lộ Viễn thử trao đổi với hắn, cũng không giải quyết được gì.
“A Lục điên rồi.”
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên bên tai Tôn Lộ Viễn.
“Hửm?” Tôn Lộ Viễn kinh ngạc.
Bởi vì trước đây hắn đã tìm tòi chi tiết một phen, nơi này trừ Thụ Nhân kia ra, dường như không có những người khác.
Nhưng đột nhiên, Tôn Lộ Viễn nhớ tới nhiệm vụ mà lần này Hư trưởng lão ủy thác.
Lúc này liền mở miệng hỏi: “Là Thanh Phong đạo hữu?”
Giọng nữ không đáp lại.
“Ta nhận ủy thác của Hư trưởng lão, đến dẫn ngươi trở về.”
“Theo lời hắn nói, linh mộc này nổi điên, thông đạo trong cơ thể nó không thể sử dụng, cho nên Thanh Phong đạo hữu bị nhốt ở đây.”
Tôn Lộ Viễn vừa nói, vừa cẩn thận quan sát bốn phía.
Muốn xác nhận vị trí của ‘Thanh Phong’ này.
Nhưng cho dù là sức quan sát cảnh giới Hợp Đạo của hắn vẫn không có chút thu hoạch.
“A Lục điên rồi.” Giọng nữ vẫn không trả lời trực diện, chỉ lại là mấy cậu như thế.
Tôn Lộ Viễn không khỏi khẽ nhíu mày, không phải là nữ tu sĩ này cũng bị ma diện ảnh hưởng trở nên điên rồi chứ.
“Tình cảm của ta và A Lục tốt nhất. Hiện tại nó điên rồi, sau này ai chơi với ta chứ?”
Âm thanh sâu kín, quanh quẩn trong không gian không lớn này.
Thỉnh thoảng chồng chéo với tiếng than khóc của Thụ Nhân A Lục bi, làm cho người ta không rét mà run.
Tôn Lộ Viễn không biết tại sao, trong lòng lại nổi lên cảm giác kinh hãi giống như trước kia khi đi dạo trong Thánh triều Đại Khải.
“Thanh Phong đạo hữu...” Tôn Lộ Viễn kiên trì nhẹ nhàng ho một tiếng.
Tuy rằng không biết quan hệ giữa vị nữ tu sĩ tên là Thanh Phong này với Hư trưởng lão.
Nhưng mà có thể khiến Hư Uyên Hiến trước nay cứng ngắc, không nói tình cảm ngoại lệ lén tìm hắn, cũng đủ để chứng minh quan hệ giữa bọn họ nhất định không cạn.
Cũng may sự việc cũng không phát triển giống như Tôn Lộ Viễn dự đoán.
Thanh Phong dường như thấp giọng khóc nức nở một lát, sau đó cuối cùng đi ra khỏi đau thương.
“Thi ra ngươi là người mà tiểu Hư phái tới. Thì ra hắn vẫn chưa quên ta.”
Một câu đơn giản của Thanh Phong làm cho Tôn Lộ Viễn nhất thời tóc gáy dựng thẳng.
“Tiểu Hư? Hư Uyên Hiến?”
Tôn Lộ Viễn giống như hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.
Hư trưởng lão đã đảm nhiệm chức vụ cao nhất Hộ Pháp đường ước chừng hơn ba nghìn năm, là một lão quái vật không hơn không kém.
Giọng nói của cô nương này nghe ra cực kỳ trẻ, lại gọi hắn ta là tiểu Hư...
Nếu không phải nàng bị điên, vậy thì tuổi của nàng sẽ là bao nhiêu?
Cái người gọi là Thanh Phong này đến tột cùng là thân phận gì?
Trong đầu Tôn Lộ Viễn thoáng chốc hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng không dám nghĩ kỹ lại, vẻ mặt trở nên câu nệ.
Cũng không dám dùng “Thanh Phong đạo hữu” xưng hô nữa, mà là cẩn thận sửa miệng hỏi: “Tiền bối, tại sao ngươi không hiện thân gặp mặt? Có phải vãn bối có làm gì không đúng không?”
Sau khi không gian im lặng một lát.
Giọng nói có chút kỳ quái của Thanh Phong vang lên sau lưng Tôn Lộ Viễn.
“Ta không phải luôn ở đây sao?”
“À, đúng rồi. Ta quên mất, người bình thường không nhìn thấy ta.”
Trong lời nói Thanh Phong lại khiến cho Tôn Lộ Viễn mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Hư trưởng lão nói linh mộc này điên rồi, sau đó hắn sẽ phái người đến xử lý. Vẫn mong tiền bối tạm thời trở về cùng ta trước.” Tôn Lộ Viễn vội vàng nói.
“À! Vậy thật tốt quá. Ta biết A Lục vẫn có thể cứu mà.” Thanh Phong giống như một tiểu cô nương đơn thuần, trong giây lát nhảy nhót nói.
“Đều tại cảnh tượng đau thương mạt thế quá mức dọa người, tạm thời dọa nó choáng váng. Nếu không phải ngươi đến, phải rất lâu không ai nói chuyện với ta.”
Giọng nói của Thanh Phong cách Tôn Lộ Viễn càng ngày càng gần.
Cuối cùng dường như dừng lại trên lưng hắn.
“Được rồi. Vậy ta nghe theo tiểu Hư, tạm thời rời khỏi nơi này trước.”
“Khí tức nơi này thay đổi, trở nên không thể nào làm cho người ta thư thái.”
Cảm nhận được sức nặng trên lưng mình dường như thật sự tồn tại, trong lòng Tôn Lộ Viễn kinh hoàng, xoa mồ hôi lạnh trên trán.
“Vãn bối trực tiếp đi là được?” Hắn thăm dò hỏi.
“Đúng vậy, ta đã nằm trên lưng ngươi rồi.”
Lời nói của Thanh Phong chứng thực suy đoán của Tôn Lộ Viễn.
Tôn Lộ Viễn không dám dừng lại, lập tức rời khỏi không gian quỷ dị này.
Âm thanh của linh mộc nổi điên vẫn không ngừng vang lên trong này.
“Chúng ta quay về tổng bộ Tiên Minh?” Trong biển Tùng Vân, Tôn Lộ Viễn hóa thành Độn Quang nhanh chóng bay đi lại hỏi.
“Không đi nơi đó. Nơi đó cũng khiến người ta không thoải mái. Chúng ta đi châu La Yên.”
Tâm trạng của Thanh Phong tựa hồ trở nên tốt hơn, giọng nói của nàng có chút vui vẻ.
“Châu La Yên?” Tôn Lộ Viễn gật đầu.
Nhiệm vụ của Hư trưởng lão chỉ là kêu hắn đón Thanh Phong ra, sắp xếp cho Thanh Phong ở châu khác cũng được.
Tôn Lộ Viễn cũng không rối rắm, đi đến châu La Yên.
Dọc đường đi, đồng thời cũng đang suy nghĩ thân phận thật sự của vị trên lưng mình.
Trong nhà có tiên khí Vô Lượng Kính, Tôn Lộ Viễn tự xưng là kiến thức đã đủ rộng rãi.
Nhưng mà tồn tại quỷ dị như Thanh Phong này, trước đây hắn căn bản chưa nghe nói qua cái tương tự.
Thậm chí, hắn cũng không chắc về thực lực của Thanh Phong.
Hư trưởng lão kêu hắn ngàn dặm xa xôi đi một chuyến, chỉ là bởi vì lo lắng nàng bị nhốt?
Từ phương diện này để xem, thực lực của Thanh Phong tuyệt đối sẽ không cao đến đâu.
Nhưng cách diễn đạt quái dị của Thanh Phong cùng với đủ loại biểu hiện quỷ dị, cũng không khỏi khiến trong lòng Tôn Lộ Viễn run lên.
Rất hiển nhiên, tồn tại tên là làm Thanh Phong vô hình vô tượng, tuyệt đối không đơn giản.
Tôn Lộ Viễn âm thầm kêu khổ, lại tăng nhanh tốc độ.
Thầm nghĩ sớm hoàn thành nhiệm vụ một chút, thoát khỏi đối phương.
Thanh Phong một đường không nói chuyện.
Mà hắn cũng cách châu La Yên càng ngày càng gần.
Mắt thấy giải thoát đang trước mắt, mà kế tiếp Thanh Phong đột nhiên thốt ra một câu cũng làm cho Tôn Lộ Viễn như rơi vào hầm băng.
“Ngươi có hơi không kiên nhẫn nhỉ.”
“Quả nhiên trên đời cũng không có mấy người tốt với ta,.”
Tôn Lộ Viễn chỉ cảm thấy một luồng hàn ý dâng lên từ trong lòng mình.
Tuy rằng kế tiếp Thanh Phong không nói ra bất kỳ câu nào nữa, nhưng cảm giác bất an của hắn cũng càng ngày càng mạnh.
“Chỗ nào không đúng chứ?”
Tôn Lộ Viễn biết có vài biến hóa, đang xảy ra trên người mình.
Nhưng hắn lại không phát hiện được chi tiết cụ thể của biến hóa.
Mãi cho đến khi Tôn Lộ Viễn đi vào trong khu vực châu La Yên, lơ đãng nhìn phía dưới, hắn mới đột nhiên kinh hãi phát hiện.
Giờ phút này hắn cách mặt đất rất gần.
Đỉnh đầu một vòng mặt trời chói chang sáng quắc.
Nhưng không ngờ trên mặt đất không có bóng của hắn.
Tôn Lộ Viễn rất rõ ràng, bản thân cũng không có thi pháp che giấu thân hình.
Nhưng bóng của hắn lại biến mất.
Hắn có chút mờ mịt vươn hai tay.
Dường như bản thân đang trở nên hư ảo.
Tính tồn tại đang biến mất.
Sắp trở nên vô hình vô tướng giống như Thanh Phong kia.
Biến cố tới quá nhanh, làm cho trong lòng Tôn Lộ Viễn thậm chí còn không sinh ra cảm giác sợ hãi.
Chỉ là đại não mờ mịt một mảnh.
Ngay lúc Tôn Lộ Viễn cảm thấy liên hệ giữa bản thân và thế giới này càng lúc càng mờ nhạt...
Một luồng kim quang mãnh liệt đột nhiên trào ra từ trong cơ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận