Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 787: Bạch tiên sinh giáng thế

Mà khí tức mơ hồ truyền đến từ trên người thiên địa chi phách kia, Lý Phàm không hề lạ lẫm.
Chính là thiên địa chi phách: Mặc Sát!
Đôi mắt của Hứa Bạch thánh thai, trong nháy mắt trở nên tối tăm, sâu thẳm.
Tầm nhìn dường như có thể xuyên qua ngàn vạn dặm cản trở của không gian, trực tiếp rơi trên người Lý Phàm!
Bùm!
Lý Phàm mới vừa bay về đến Trường Sinh cốc, giống như chịu phải lực phản kích rất mạnh, thân hình lắc lư rơi xuống.
Tình huống bất thường này lập tức thu hút sự chú ý của Liễu Tam.
Ba người ở Dược Vương tông, Phương Tái Tế say mê với luyện khí.
Khương Ngọc San một lòng nghĩ tới tu hành.
Duy chỉ có Liễu Tam là quan tâm nhất tới sự phát triển của Dược Vương tông, thần thức bao quát toàn bộ Trường Sinh cốc, luôn chú ý đến động tĩnh của các đệ tử trong môn phái.
Vì vậy, hắn đương nhiên là người đầu tiên phát hiện ra dị thường của Lý Phàm.
“Thiếu chủ, ngươi bị thương ư?” Thuấn di đến trước mặt Lý Phàm, biểu cảm của Liễu Tam có chút khẩn trương, trông hắn không giống như đang giả vờ.
“Không sao, tu hành xảy ra một chút vấn đề, nghỉ ngơi một lúc là được.” Lý Phàm lúc này đã hơi bình ổn được đôi chút, hắn xua tay nói.
Nhìn thấy hơi thở của Lý Phàm dần ổn định trở lại, Liễu Tam mới chậm rãi gật đầu.
Chỉ là trong mắt hắn vẫn còn mang vẻ nghi ngờ.
Lý phàm cũng không giải thích, sau khi đuổi Liễu Tam rời đi, một mình hắn chạy tới mật thất tu luyện của tu sĩ trong tông môn.
Trước tiên Lý phàm cảm ứng qua một chút tình hình của “Di ảnh”.
Quả nhiên, Đông Phương Diệu làm việc rất lão luyện và nhanh chóng.
Toàn bộ một trăm linh tám cái “Di ảnh” đã bố trí ổn thỏa.
“Chỉ là thủ đoạn bất đắc dĩ mà thôi. Nếu như có thể, chỉ hi vọng chúng vĩnh viễn sẽ không bị phát động.”
Lý Phàm chỉ tùy tiện quét mắt nhìn qua một lượt, rồi sau đó không còn quan tâm đến chúng nữa.
Mà thay vào đó, hắn tiếp tục thông qua thần giao cách cảm ngày càng mơ hồ của mình kiểm tra tình hình của Hứa Bạch thánh thai ở châu Thiên Linh bên kia.
Nhưng khi hắn muốn cảm ứng tình hình của Hứa Bạch thánh thai lại giống như bị một màn sương trắng dày đặc bao phủ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng thỉnh thoảng lướt qua những khoảng trống.
Cũng không có cách nào cảm ứng được thông tin cụ thể về việc bóp méo thiên địa chi phách.
Chỉ có thể nhận thức rõ ràng quyền năng của thiên địa chi phách tập trung trên cơ thể Hứa Bạch thánh thai càng lúc càng nhiều.
Và theo đó, thân hình của hắn cũng càng ngày càng tiếp cận với thiên địa chi phách.
Áp lực từ trên người hắn phát ra không thể che giấu được nữa.
Vô số ánh nhìn từ mọi ngóc ngách ở Huyền Hoàng giới đều hướng tới châu Thiên Linh.
Đây là...
Ở trạng thái gần như hoàn hảo của “Thiên nhân hợp nhất”, cho dù có là Trường Sinh thiên tôn cũng phải tốn một khoảng thời gian xác định lai lịch chưa từng xuất hiện ở Huyền Hoàng giới của Hứa Bạch thánh thai.
Mà chính ngay lúc này, trên bầu trời châu Thiên Linh đột nhiên mây đen không rõ nguyên do từ đâu ùn ùn kéo đến.
Mặt trời bị che khuất, toàn bộ châu Thiên Linh trong nháy mắt tối tăm như màn đêm.
Không chỉ là “tầm nhìn” chìm vào bóng tối.
Mà ngay cả đủ loại ánh mắt dòm ngó cũng bị ngăn chặn bởi bóng tối đột ngột buông xuống kia.
Trong Thiên Linh Châu, vô số tu sĩ vô cùng sợ hãi trước tình trạng kì lạ này, bọn họ cứ nghĩ rằng có một đại kiếp nào đang ập tới.
Chỉ có mấy vị cường giả cảnh giới Hợp Đạo, đột nhiên đứng dậy, nhìn lên bầu trời, vẻ mặt kinh ngạc.
“Tiêu đạo hữu, đã chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?”
Bên trong Trường Sinh cốc, Lý Phàm dùng linh phù truyền tin liên lạc với Tiêu Tu Viễn.
“Ta nói trước rồi đấy, chỉ có thể ra tay một lần vào thời khắc quan trọng nhất. Có thành công hay không, thì những việc sau đó cũng đều không còn liên quan gì đến ta nữa.”
“Đúng rồi, ta còn đặc biệt thay đổi phân thân khôi lỗi phân mà lần này ta điều động thành diện mạo của ngươi. Hoàn toàn xóa sách quan hệ với ta rồi. Cho nên người đừng mong có thể lấy danh tiếng của ta ra hù dọa người khác.” Tiêu Tu Viễn trả lời rất nhanh, hiển nhiên là khá lo lắng đối với ‘giao dịch’ lần này. Chỉ có điều, giá cả mà Lý phàm đưa ra khiến hắn không có cách nào cự tuyệt, nên hắn xem như rất tình nguyện mạo hiểm chuyến này.
Sau khi có được sự xác nhận từ phía Tiêu Tu Viễn, Lý Phàm cũng không nhiều lời. Chỉ đưa tay ngắt đi kết nối giữa hai người.
Ánh mắt nhìn vào trong mật thất, ở đó có chín chín tám mươi mốt con khôi lỗi Loạn Tự, đứng thẳng hàng.
Trên mỗi con khôi lỗi đều được khắc chữ loạn không hoàn chỉnh.
Mà tám mươi mốt khôi lỗi này, khi ghép chúng lại với nhau sẽ tương ứng với một thể hoàn chỉnh, hình thành nên dáng vẻ tổng thể khá “hỗn loạn”.
Chỉ là, linh kiện hạch tâm của bọn chúng lại được tập hợp sắp xếp ở vị trí trung tâm.
Việc lắp ráp cuối cùng chưa hề được hoàn thành.
“Nếu như ta đoán không lầm, đợi sau khi Hứa Bạch thánh thai Hợp Đạo thành công, Bạch tiên sinh hoàn toàn thức tỉnh, việc đầu tiên mà hắn làm chắc hẳn sẽ là đến tìm ta cướp lấy ‘Hoàn Chân’.”
“Muốn tránh cũng tránh không được, muốn trốn cũng trốn không xong. Vậy thì ta cứ ở đây chờ hắn đến, chỉ có thể tìm sự sống trong cái chết mà thôi!”
Lý phàm ngồi khoanh chân ở giữa một đống khôi lỗi Loạn Tự, hắn tập trung lại sự chú ý, thử cảm ứng xem tình hình phía Hứa Bạch thánh thai bên kia.
Những đám mây che phủ bầu trời dường như có thể ảnh hưởng đến cả sự cảm ứng lẫn nhau giữa bản thể.
thần gian cách cảm của Lý Phàm liên tục gián đoạn.
Phần lớn thời gian đều là không thể cảm nhận được.
Chỉ có cách khoảng thời gian rất ngắn ngủi, Lý Phàm mới có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng ở châu Thiên Linh.
Đã không còn xảy ra bất cứ một sự bóp méo thiên lí nào nữa, dường như Hứa Bạch thánh thai đã tập trung đầy đủ sức mạnh của thiên địa chi phách ở Huyền Hoàng giới.
Hiện tại diện mạo của Hứa Bạch thánh thai đã hoàn toàn khác biệt với phân thân Hứa Bạch.
Có lẽ là hắn đang làm quen với cơ thể mới này, hắn đứng im bất động ở trên không trung.
Trên người vốn dĩ đang trong quá trình bóp méo thiên lí, đủ loại khí tức mạnh mẽ phát ra cũng dần dần biến mất.
Trở lại nguyên trạng, hắn lúc này giống như một người phàm không hơn không kém.
Đột nhiên, hắn như cảm nhận được điều gì đó, chậm rãi ngước nhìn lên trên bầu trời.
Tầm nhìn xuyên qua tầng mây đen ngòm, vượt qua thương khung ra đến bên ngoài Huyền Hoàng giới.
Đồng tử của Lý Phàm đột ngột co rút lại.
Bởi vì hắn thông qua thần giao cách cảm, đột nhiên nhìn thấy một bàn tay khổng lồ, đúng lúc vươn ra ấn đầu hắn xuống!
Cảnh tượng vào khoảnh khắc cuối cùng mà hắn nhìn thấy, hình như là cảnh bàn tay khổng lồ va chạm với tầng mây đen ở Thiên Linh Châu.
Bàn tay khổng lồ là không thể ngăn cản.
Hàng rào mây đen do ý chí của thiên địa tạo nên, ở trước bàn tay khổng lồ, chỉ mỏng manh như một món đồ sứ, vừa chạm liền vỡ vụn.
Mà Hứa Bạch thánh thai chỉ là lẳng lặng nhìn cánh tay đương đầu với tầng mây đen.
Trên mặt không hề có vẻ gì là sợ hãi.
Cảnh tượng cảm ứng được biến mất, Lý Phàm ở trong lòng âm thầm tính toán.
Sau ba hơi thở.
Hắn cảm nhận được mặt đất đang rung lắc kịch liệt.
Giống như vừa mới trải qua một trận động đất rất lớn vậy, phải qua một lúc lâu sau mới dần dần yên tĩnh trở lại.
Lý Phàm biết, cảnh tượng mà hắn mới nhìn thấy vừa rồi không phải là ảo giác.
Trận động đất này là hậu quả của cuộc va chạm giữa bàn tay khổng lồ và tầng mây đen ở châu Thiên Linh kia gây nên.
Trường Sinh cốc nằm ở châu La Yên, cách châu Thiên Linh khoảng gần một nửa lãnh thổ Vạn Tiên Minh.
Vậy mà vẫn phải chịu xung kích dữ dội như vậy.
Từ đó thấy được, va chạm này thậm chí có lẽ sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Huyền Hoàng giới!
“Truyền Pháp thiên tôn?”
Trong lòng Lý Phàm nháy mắt lóe lên một cái tên.
Mây đen Thiên Linh là thiên đạo của Huyền Hoàng giới ra tay, nhằm kéo dài đủ thời gian để Bạch tiên sinh giáng lâm.
Và không còn nghi ngờ gì nữa, người có thể dễ dàng tiêu hủy tầng mây đen kia, chỉ có duy nhất người vẫn luôn áp đảo trên đầu tất cả tu sĩ tu luyện tân pháp kia...
Truyền Pháp thiên tôn!
Tuy Truyền Pháp ra tay liền dễ dàng nghiền nát tầng bảo vệ của Thiên Đạo.
Nhưng mục đích của Huyền Hoàng Thiên Đạo đã đạt được rồi.
Bởi vì....
Hứa Bạch thánh thai, hoặc gọi là Bạch tiên sinh, hắn biến mất rồi.
Trên người hắn không hề tồn tại khí tức thuộc về tu tiên giả.
Hoàn toàn dung hợp vào trong thế giới Huyền Hoàng.
Giống như một giọt nước nhỏ bé rơi vào biển cả to lớn.
Cho dù thần thức của Truyền Pháp, trong nháy mắt có thể quét qua toàn bộ Huyền Hoàng giới.
Nhưng muốn tìm ra Bạch tiên sinh thì vẫn phải cần có thêm chút thời gian nữa mới được.
Trước khi Lý Phàm hoàn toàn mất đi cảm ứng với Hứa Bạch thánh thai, hắn nhìn thấy Bạch tiên sinh đang đi nhanh về phía Trường Sinh cốc!
Gần như đối diện với con mắt thâm thúy của Bạch tiên sinh.
Trái tim Lý Phàm nhất thời đột nhiên ngừng đập.
“Quả nhiên ta đoán không sai! Chuyện thứ nhất sau khi hắn sống lại chính là muốn lấy ‘Hoàn Chân’ tới tay.” Suy bụng ta ra bụng người, linh giác bản thân Lý Phàm điên cuồng cảnh báo.
Nghĩ đến cường giả đó dường như tương đương với vô số hợp đạo chồng thực lực, lập tức sẽ tìm tới cửa.
Giống như đối mặt với mây đen áp thành, lực áp bách thật lớn gần như khiến cho hắn khó có thể hô hấp.
Thở phào một hơi, để bản thân tỉnh táo lại.
Trong đầu tinh thể Hóa Đạo Thạch vận chuyển tới cực hạn, suy nghĩ bản thân chuẩn bị có chỗ nào quên hay không.
Nhưng hắn cũng biết, ở trước mặt chênh lệch thực lực khổng lồ, tất cả tính kế, thực tế đều phải xem vận may!
“Mệnh ta, ắt không nên tuyệt!”
Giữa ranh giới sinh tử, hơn nữa không có Hoàn Chân làm chỗ dựa.
Lý Phàm lại cảm thấy khẩn trương của bản thân dầu dần biến mất, trong đầu một mảnh thanh minh.
Tạp niệm đều không thấy.
Bình tĩnh suy nghĩ đối sách có khả năng.
“Tuy rằng ta mất đi cảm ứng đồng thể của thánh thai Hứa Bạch nhưng sự ‘mất đi’ này, có lẽ chỉ là một hướng, che chắn đơn thuần.”
“Không thể loại trừ, Bạch tiên sinh vẫn có thể thông qua Hứa Bạch phân thân, thậm chí ô nhiễm của bản thể, có khả năng cảm ứng được tình huống bên phía ta.”
“Cho nên bước đầu tiên chính là tiễn phân thân Hứa Bạch đi, ý đồ chặt đứt, làm suy yếu liên hệ giữa hắn và ta.”
“Bằng không, kế hoạch gì ở trước mặt hắn đều giống như trong suốt.”
“Mà kế tiếp...”
Lý Phàm cau mày, thôi diễn suy xét đủ loại khả năng kế tiếp sẽ xảy ra.
Đồng thời cùng đợi Bạch tiên sinh đến.
Nhưng dường như tốc độ của Bạch tiên sinh tới, chậm hơn trong dự đoán không ít.
Ước chừng thời gian một nén nhang trôi qua, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
“Lẽ nào, phải đi tìm kiếm Đông Phương Diệu, đi trừ những ‘di ảnh’ trước ngừa tai họa về sau?”
Tâm niệm Lý Phàm vừa động, dưới sự xem xét lại phát hiện Đông Phương Diệu cùvàng di ảnh đều không thiếu.
“Đó là đi đâu?”
Trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc.
Nhưng mà rất nhanh, hắn đã lờ mờ đoán được một khả năng.
Tin rằng với thực lực hiện giờ của Bạch tiên sinh đã có thể thuấn di, xuyên phá hạn chế không gian, đi vào trong Trường Sinh cốc.
Nhưng đừng quên, Truyền Pháp tiên tôn đang ở phía trên đỉnh nhìn chăm chú, quan sát Huyền Hoàng giới.
Hành động bắt mắt như thế, không khác gì chủ động bại lộ chính mình.
Vì thế, có thể Bạch tiên sinh lựa chọn phương pháp cố gắng hết sức sẽ không hiện ra dị thường: “Chậm rãi đi tới”.
Đương nhiên, “Chậm rãi” này là so sánh với “Thuấn di”.
“Mặc kệ như thế nào, có lẽ sắp rồi.” Lý Phàm ngồi ngay ngắn tu luyện ở trung tâm mật thất.
Mà phân thân Hứa Bạch thì lặng yên đi tới lối vào Trường Sinh cốc.
Lý Phàm đoán không sai.
Không qua bao lâu, thông đạo không gian phong bế bỗng nhiên bị mở ra.
Đệ tử Dược Vương tông trông coi ngạc nhiên một trận.
Lúc tiến lên xem xét lại phát hiện căn bản không có người đến.
Đang không hiểu ra sao.
Một bóng người cũng đi tới trong Trường Sinh cốc.
Còn chưa đứng vững, nói ra nửa câu.
Hàng vạn hàng nghìn sát khí màu đen giống như vô số côn trùng bay ầm ầm bộc phát.
Hóa thành phi kiếm đầy trời chém tới Bạch tiên sinh!
Mỗi một kích đều đủ để một vị tu sĩ Hợp Đạo bị thương nặng!
“Ngọc San?!” Giọng nói khiếp sợ của Liễu Ba vang lên.
Vô số kiếm Hắc Sát chính là thi triển ra từ Khương Ngọc San.
Chính là tuyệt học của nàng ‘Phiêu Miểu Vô Định kiếm’.
Kiếm ý vô định lây dính sát khí ngập trời, một kiếm ý có thể dễ dàng hủy thân diệt hồn.
Dưới trạng thái bình thường, Khương Ngọc San nhiều nhất đồng thời điều khiển nghìn kiếm ý đã chính là cực hạn.
Mà giờ phút này hiển nhiên đã vượt qua gánh vác cao nhất mà nàng có khả năng chịu đựng.
Cả người giống như có một miệng vết thương nứt toác ra. Cả người thậm chí khóe mắt đều có máu tươi chảy ra.
Thương thế cỡ này đối với tu sĩ tân pháp mà nói, có lẽ không sao. Nhưng đối với tu sĩ cựu pháp mà nói đã là cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng Khương Ngọc San cũng không quan tâm.
Kiếm Hắc Sát vô tận không ngừng chém xuống.
Không chết không thôi!
Tuy rằng không biết bóng người xuất hiện khó hiểu này là ai, nhưng mắt thấy Khương Ngọc San liều mạng như vậy, làm sao Liễu Ba có thể ngồi xem mặc kệ?
“Phương Tái Tề!” Hắn gầm lên một tiếng, gọi lão Phương vẫn đang say sưa luyện khí tỉnh lại.
Đồng thời vung ra song chưởng, đánh về phía quang hoa màu xanh biếc.
Một luồng lục quang tràn về phía Khương Ngọc San, chữa trị thương thế trên người nàng.
Một luồng lục quang khác, trong nháy mắt hóa thành hàng vạn hàng nghìn sợi tơ muốn khóa chặt Bạch tiên sinh.
Lúc lục tuyến chưa tới bên cạnh Bạch tiên sinh, đỉnh đầu của hắn lại có một thanh búa tạ màu đen giống như núi nhỏ hiện lên.
Sắp nặng nề đập xuống.
Ba vị Hợp Đạo của Dược Vương tông vây công chính là Lý Phàm trực tiếp chuẩn bị.
Sở dĩ Khương Ngọc San dẫn đầu ra tay chính là bởi vì bị ảnh hưởng của ‘Chân Thực Dụ Quả’ thứ hai trước đó nuốt xuống, dưới dặn dò của Hứa Bạch, phát động tập kích không chết không ngừng.
Mà chỉ cần Khương Ngọc San rơi vào chiến cuộc, Liễu Ba ắt không có khả năng không quan tâm. Phương Tái Tề cũng có khả năng rất lớn gia nhập chiến đấu.
Chỉ cần một Chân Thực Dụ Quả có thể sử dụng ba vị Hợp Đạo nhập chiến.
Tuy rằng thực lực của ba vị Hợp Đạo Dược Vương tông yếu hơn kim pháp Hợp Đạo một chút.
Nhưng mà ba người liên thủ cũng tuyệt đối xem như một luồng chiến lực không tầm thường.
Nhưng mà, tựa hồ Bạch tiên sinh sớm có đoán trước đối với vây công của bọn họ.
Trên mặt lộ ra một nụ cười hòa ái.
Thân hình chớp động, biến mất trong sự vây quanh của hàng vạn hàng nghìn sát khí, lục tuyến, hắc chùy.
Dùng một tốc độ tất cả mọi người ở đây không thể thấy rõ, lần lượt đi đến bên cạnh đám người Liễu Ba.
Vươn ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng ấn.
Ba vị Hợp Đạo nhất thời ngây ngốc tại chỗ, giống như mất đi tất cả năng lực, nhẹ nhàng từ giữa không trung rơi xuống mặt đất.
Lúc này Bạch tiên sinh mới nhìn Hợp Đạo chi kích vẫn đang tự do ở không trung sắp bùng nổ.
Tay phải nhẹ nhàng nắm chặt.
Những thần thông dao động, chỉ một thoáng giống như một đám chỉ gai bị hắn hút vào trong tay.
Rồi sau đó cũng không thấy động tác hóa giải như thế nào, quả cầu cỡ nhỏ ẩn chứa năng lượng khủng bố từ lòng bàn tay của hắn bị hút vào trong cơ thể.
Đám người Liễu Ba vẫn chưa bị thương.
Bọn họ an toàn rơi trên mặt đất, rơi vào trong ngây dại nhìn Bạch tiên sinh cực kỳ tương tự Hứa Bạch phân thân tông chủ.
Lúc giơ tay nhấc chân đã dễ dàng bắt giữ bọn họ.
Thực lực bực này đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
“Trường Sinh thiên tôn? Làm sao có thể giống y như đúc phân thân của tông chủ?”
Trong lòng bọn họ nhất thời có vô số nghi hoặc chợt xuất hiện.
Nhưng không đợi bọn họ suy nghĩ, trong sân lại xảy ra dị biến.
Một lò luyện kim loại khổng lồ, không biết đến từ đâu.
Nhanh chóng đánh tới Bạch tiên sinh.
Mặt ngoài lò luyện đã có vết nứt nhè nhẹ.
Nháy mắt sắp tới gần Bạch tiên sinh thì ầm ầm nổ tung.
Mảnh nhỏ lò luyện bay tán loạn nhưng nửa đường bay ra bị một đám huyết nhục yêu thú vặn vẹo, bành trướng cắn nuốt.
“Gào!”
Phía trên một đám thịt khổng lồ giống như có hàng vạn hàng nghìn bộ mặt yêu thú dữ tợn không ngừng xuất hiện.
Trong vô số nhãn cầu lộ vẻ bạo ngược, hủy diệt.
Từ thời khắc sinh ra, người thứ nhất nhìn thấy chính là Bạch tiên sinh.
Đế Nhất thú phát ra tiếng gầm giận dữ cổ quái, mãnh liệt đánh tới hắn.
Từ trên người, chỉ một thoáng phân hoá ra vô số xúc tua.
Mỗi một cái đều mang theo khí tức yêu khí, quất về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận