Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 889: Bí mật Huyền Thiên giáo

“Tà ma ngoại đạo!”
Thanh niên Truyền pháp giả nhìn nụ cười tà ác trên khuôn mặt đối phương, vừa sợ hãi vừa tức giận, không nhịn được quát lớn.
Tuy nhiên, động tác của hắn đã bán đứng suy nghĩ thật sự trong lòng hắn.
Ánh sáng đen u ám lưu chuyển, bao phủ thân thể hắn.
Không gian như thể bị xé rách, thanh niên từ từ chìm vào trong hư vô, thân hình dần trở nên mờ mịt.
“Ta có thể cảm thấy lòng ngươi đang sợ hãi.”
“Tại sao ngươi lại chạy trốn? Ngươi đang sợ hãi điều gì?”
Pháp Vương Huyền Thiên giáo nhìn chằm chằm vào thanh niên phía trước, hạ giọng nói.
“Đối mặt với nội tâm của mình đi…”
“Hãy để ngươi…”
“Trở lại con người thật của mình…”
Lời của Pháp Vương Huyền Thiên giáo giống như lực lượng ẩn chứa kỳ dị nào đó.
Khi hắn hạ giọng niệm chú, một tuyến phân cách trong suốt xuất hiện giữa hắn và thanh niên Truyền pháp giả.
Hai đầu tuyến phân cách giống như thế giới bên trong và bên ngoài kính, đối ứng lẫn nhau, hoàn toàn đồng nhất.
Trong nháy mắt, bóng dáng của Pháp Vương Huyền Thiên giáo và thanh niên Truyền pháp giả chồng lên nhau.
Vào lúc này, một luồng ánh sáng màu đen u ám giống hệt như thanh niên Truyền pháp giả đã thi triển xuất hiện bên người Pháp Vương Huyền Thiên giáo!
Cứ như thể hắn thật sự là hình ảnh phản chiếu của thanh niên vậy!
Thậm chí, khi thanh niên nhìn thấy cảnh này và lộ ra vẻ mặt hoảng sợ thì trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ mặt tương tự!
Tuyến phân cách giữa hai người sáng hơn vài phần.
Chỉ một lúc sau, khu vực giữa bọn họ dường như bị cắt bỏ. Khoảng cách giữa Pháp Vương Huyền Thiên giáo và thanh niên Truyền pháp giả càng thu hẹp.
“Là ngươi ép ta đấy!” Trong lòng thanh niên dâng lên sự hoảng sợ không thể diễn tả được, hắn nghiến răng nghiến lợi nói với vẻ căm hận.
Sau đó, một sợi dây ánh kim mảnh chui ra từ mi tâm của hắn.
Sợi dây mảnh này như thể có được uy năng đặc biệt.
Pháp Vương Huyền Thiên giáo không thể sao chép được.
Thế giới được hình thành trong gương không có hình ảnh của sợi dây ánh kim mảnh. Vì vậy nó đã xuất hiện một chút không hài hòa.
Khẽ chấn động, thế giới trong gương tràn ngập nguy cơ.
Ngay cả bóng dáng của Pháp Vương Huyền Thiên giáo cũng trở nên có phần mơ hồ.
“Ta và ngươi vốn là một thể.”
“Chẳng lẽ ngươi lại căm hận chính mình như vậy? Cần phải dùng đến bảo vật cấp này?”
“Việc gì phải như vậy?”
Thời khắc mấu chốt, lời thì thầm của Pháp Vương Huyền Thiên giáo một lần nữa vang lên bên tai thanh niên.
Vẻ mặt thanh niên từ dữ tợn trở nên hơi mơ màng, cuối cùng dần dần bình tĩnh lại.
Mà sợi dây mảnh ánh kim kia lại lần nữa rút về mi tâm của hắn.
Khoảng cách giữa hắn và Pháp Vương Huyền Thiên giáo lần nữa thu hẹp.
“Sống một thời gian dài không có hy vọng về con đường phía trước. Ta có thể cảm nhận được nội tâm ngươi băn khoăn và không cam lòng…”
“Sau khi lấy lại con người thật lần nữa, ngươi sẽ kích phát tiềm năng vô thượng tiềm tàng của bản thân. Đại đạo có hy vọng…”
Theo giọng nói thì thầm không ngừng của Pháp Vương Huyền Thiên giáo.
Khoảng cách giữa hắn và thanh niên càng lúc càng gần.
Cuối cùng chỉ còn cách một tuyến phân cách.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt hoàn toàn đồng nhất.
Không còn sự sợ hãi cùng mơ màng, chỉ còn lại sự vui mừng sau khi hiểu ra.
Tuyến phân cách bộc phát một trận ánh sáng mạnh.
Ngay sau đó, nó biến mất không còn dấu vết.
Thế giới trong kính cũng theo đó giáng xuống hiện thực!
Bóng dáng của thanh niên và Pháp Vương Huyền Thiên giáo hoàn toàn chồng lên nhau.
Trên hiện trường chỉ còn lại một mình thanh niên Truyền pháp giả!
Sau khi dung hợp xong, thanh niên Truyền pháp giả nhắm mắt đứng yên giữa không trung.
Dường như hắn đang tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ trong đầu.
“Truyền Pháp thiên tôn? Vạn Tiên Minh?”
Sau đó không lâu, hắn đột nhiên mở mắt, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
“Không ngờ rằng cho dù là ở thời đại này, bọn họ vẫn giữ sự đề phòng với Huyền Thiên giáo bọn ta.”
“Tru Huyền bí pháp…”
“Thanh niên Truyền pháp giả” hừ lạnh: “Không biết kẻ nào cho bọn họ sự tự tin, mấy ngàn năm trôi qua, nội dung trong bí pháp vẫn nhất thành bất biến.”
“Thật sự là không khỏi có chút coi thường bọn ta rồi.”
Theo lời thanh niên nói, khí tức trên người hắn cũng phát sinh một chút biến hóa vi diệu.
“Như này thì có thể che giấu được rồi, chỉ cần không thi triển bí thuật trong giáo.”
Thanh niên có phần hài lòng, gật đầu.
Sau đó, mặt hắn hiện lên một tia nghi ngờ.
“Ta không phải vô tình bị phát hiện mà là được chỉ dẫn tới…”
“Dùng danh tiếng của Huyền Thiên giáo bọn ta để chiêu binh mãi mã, thậm chí còn biết được vị trí của ta…”
“Sau khi bại lộ thì trực tiếp họa thủy đông dẫn.”
“Hội hỗ trợ của biển Tùng Vân, Hồng Trần Từ Bi tiên?”
Ngay lập tức, chân tướng của vấn đề đã được khôi phục dựa trên thông tin nắm giữ.
Thanh niên bị tính kế không hề tức giận mà nghiêm trọng hồi tưởng lại tượng thần Huyền Thiên vô diện xuất hiện trong tình báo.
Hắn khẽ bấm đốt ngón tay, vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: “Không ngờ lại không cách nào cảm ứng được vị trí?”
“Nhưng đúng là tượng thần Huyền Thiên.”
Vẻ ngờ vực trong mắt thanh niên càng dày đặc.
“Chẳng lẽ là thủ bút của vị huynh đệ nào đó trong giáo?”
“Nói ra thì, phong cách hành sự này cũng khá giống với người trong Huyền Thiên giáo ta.”
Lần lượt từng khuôn mặt có khả năng hiện lên trong đầu thanh niên.
“Biết âm mưu đã bại lộ, chuyện không thể xử lý được nữa nên mới nhớ tới mượn tay ta giải quyết ổn thỏa ư?”
“Xem ra vị huynh đệ kia rất có thể vừa mới thức tỉnh không lâu.”
Về việc vì sao đối phương không lựa chọn gặp mặt, trong lòng thanh niên cũng không hề nghi ngờ.
Năm đó, thập tông Tiên đạo thừa dịp Huyền Thiên Vương bế quan khẩn cấp mà phát động nổi dậy.
Đồng loạt công phá Huyền Thiên giáo.
Thời điểm được chọn không tránh khỏi nói là quá trùng hợp.
Thậm chí, bọn họ còn biết mọi thứ về việc phân bổ lực lượng phòng vệ, cho đến chỗ sơ hở trong trận pháp phòng hộ trong giáo.
Hệ thống phòng vệ không có tác dụng.
Mất cảnh giác, Huyền Thiên giáo bị đánh bại.
Thương vong nặng nề.
Huyền Thiên Vương cùng chí bảo Huyền Thiên Bảo Kính không rõ tung tích, các vị Pháp Vương người thì chết, người bị thương.
Thất bại hoàn toàn như thế, hiển nhiên trong giáo chắc chắn có phản đồ.
Thậm chí có khả năng cũng không chỉ có một kẻ phản đồ.
Thế nên, phàm là Pháp Vương còn sống sót thì đều phải hết sức cẩn thận.
Trừ Huyền Thiên Vương, bọn họ không tin được người nào khác.
Bao gồm cả bản thân thanh niên.
“Năm đó, trước khi Thiên vương mất tích đã dùng bí pháp truyền tin tức cho bọn ta ngủ đông trước để bảo toàn tính mạng.”
“Chờ đợi ngài triệu hoán.”
“Đáng tiếc, ngần ấy năm trôi qua vẫn không có tin tức nào.”
Dù vậy, thanh niên cũng không hề nghi ngờ chuyện Huyền Thiên Vương còn sống hay không.”
Năm đó, sau khi Huyền Thiên giáo đại chiến với Thiên Đô, Huyền Thiên Vương bị thương không nhẹ.
Nhưng hắn cũng cưỡng ép đánh cắp một chút khí tiên linh của đối phương, hy vọng có thể đạt được thân thể chân tiên.
Lần đó Huyền Thiên Vương bế quan cũng chính bởi vì nguyên nhân này.
“Chỉ cần có thể hạ giới cải tạo tiên thể, ta sẽ có thể dẫn dắt các huynh đệ thoát khỏi vùng ‘tinh hải chí ám’ này.”
Thanh niên mang máng nhớ lại lời nói hùng hồn của Huyền Thiên Vương trước khi bế quan.
Đây cũng chính là nguyên nhân là nhiều năm qua, thanh niên vẫn không lựa chọn phản bội lại giáo.
Mấy ngàn năm đối với hắn cũng chỉ là một giấc ngủ dài hơn một chút mà thôi.
Nhưng nếu hắn vẫn bị mắc kẹt ở chỗ này trong những năm tháng vô tận sau này, đây mới thật sự là tuyệt vọng.
Thế nên, hắn không thể hiểu nổi tại sao ngay từ đâu lại có người lựa chọn phản bội giáo.
Sau nhiều năm như vậy, lời giải thích hợp lý duy nhất mà hắn có thể đưa ra chính là thập tông Tiên đạo đã hứa hẹn một phương pháp để thoát khỏi ‘Chí ám tinh hải’.
Hơn nữa, nó còn đáng tin cậy hơn cả phương án của Huyền Thiên Vương.
Thanh niên vốn không tin.
Nhưng sau khi tiếp thu toàn bộ ký ức của Truyền pháp giả này, hắn có chút dao động mới phán đoán của mình.
Bởi vì hắn biết, khi thập tông Tiên đạo đối mặt với đại kiếp pháp không thể đồng tu giáng xuống, từng có một số tu sĩ cấp cao đồng loạt mất tích.
Thậm chí bọn họ còn lấy đi một phần tài nguyên đáng kể của Huyền Hoàng giới.
Kể từ đó, đám người này không còn xuất hiện tại Huyền Hoàng giới.
“Nếu thật sự là như thế, e rằng những phản đồ kia đã tiêu dao tự tại rồi.”
Trong mắt thanh niên hiện lên một tia sát ý.
“Không có chân tiên chi lực, muốn thoát khỏi Chí ám tinh hải, tất nhiên phải trả một cái giá cực kỳ thảm khốc. Hẳn là không có cách nào xuất hiện lại nữa.”
“Thế nên ta chỉ có một hy vọng chạy thoát và nó nằm trên người Huyền Thiên Vương.”
Thanh niên cũng không lo lắng về khả năng liệu Huyền Thiên Vương đã tự mình chạy trốn rồi hay không.
Con đường đạo mà Huyền Thiên Vương tu hành chính là ‘Lời nói và hành động hợp nhất’, cho nên hắn sẽ không dễ dàng hứa hẹn bất cứ điều gì.
Một khi đã hứa hẹn thì hắn nhất định sẽ thực hiện. Nếu không thì là tự hủy con đường đạo, cho dù có đạt thành chân tiên, cũng sẽ đối mặt với nguy hiểm bị giáng làm người phàm.
Thế nên, chỉ cần hắn còn sống, nhất định sẽ triệu tập các vị Pháp Vương lần nữa và thực hiện lời hứa năm đó.
Nếu không phải vì nguyên nhân này, năm đó Huyền Thiên Vương sẽ không cách nào dễ dàng khiến mười hai vị tu sĩ đỉnh cao quy hàng, chỉ bằng ba tấc lưỡi của mình.
“Nếu ta tìm được tượng thần Huyền Thiên vô diện kia, có lẽ có thể xác định được vị trí của Huyền Thiên Vương.”
Thanh niên chợt nghĩ đến điều này.
Tượng thần Huyền Thiên cũng không phải được chế tạo từ nguyên mẫu Huyền Thiên Vương.
Mà nó dựa trên hình tượng của một vị chân tiên mà Huyền Thiên Vương đã gặp trong quá trình phi thăng.
Theo lời Huyền Thiên Vương, khí tức tỏa ra từ vị chân tiên kia như thể núi và biển.
So sánh với một vị tiên nhân vừa phi thăng thì hắn nhỏ bé như con sâu kiến.
Lúc đó, hắn mới vừa phá hư không, tiến vào thông đạo phi thăng.
Còn chưa kịp phi độn tới Tiên giới hằng mong ước, từ phương xa đã truyền tới tiếng oanh minh đáng sợ.
Tiếp đó, Huyền Thiên Vương đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn khó quên nhất kể từ lúc sinh ra tới giờ.
Từ xa đến gần, thông đạo phi thăng lần lượt bị gãy lìa.
Có vô số bóng dáng tranh nhau trốn thoát nhưng lại bị phế tích màu đen đáng sợ kia hút vào bên trong.
Vô số thu thể rơi xuống từ khe nứt trên thông đạo phi thăng.
Một thảm họa khủng khiếp chắc chắn đã xảy ra ở Tiên giới!
Huyền Thiên Vương quay đầu bỏ chạy, vẫn không quên tiện tay cướp đoạt thi thể tiên nhân hắn gặp phải trên đường.
Nhưng tốc độ sụp đổ của thông đạo phi thăng có phần vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Khi thấy mình sắp rơi vào vực đen sâu thẳm giống như những người phi thăng khác.
Một bóng dáng hiện lên bên cạnh hắn, tiện tay tóm lấy hắn.
Và đưa hắn ra khỏi thông đạo không gian tan biến ra ngoài.
Sau khi Huyền Thiên Vương bình tĩnh lại và dần lấy lại tinh thần, hắn liền cảm ơn cứu mạng của người kia.
Người kia rõ ràng cũng là sự tồn tại có tu vi cực cao trong những tiên nhân.
Huyền Thiên Vương không cách nào thấy rõ dung mạo của đối phương.
“Chạy nhanh đi, còn chần chừ nữa là không kịp đâu.”
Chân tiên vô diện lắc đầu, sau khi để lại những lời này thì biến mất.
Chỉ còn lại Huyền Thiên Vương với vẻ mặt khó hiểu.
Cho đến thật lâu sau này, Huyền Thiên Vương mới hiểu được ý nghĩa của việc trốn thoát trong lời vị chân tiên vô diện kia.
Thông đạo phi thăng băng liệt, Tiên lộ đoạn tuyệt.
Chỉ còn tồn tại tên Tiên Khư.
Mà ảnh hưởng của Tiên Khư với hạ giới chỉ mới bắt đầu xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận