Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1107: Kế hoạch diệt thiên tôn

Nhất thời cảm giác nguy cơ nồng nặc dâng lên ngay sau sự nghi ngờ.
“Có thể khiến đám người Vạn Tiên Minh hành động đồng thời, nhanh chóng như vậy, trên đời này chỉ có...”
“Truyền Pháp thiên tôn!”
Lý Phàm nhanh chóng nghĩ ra.
“Truyền pháp giả chết, sẽ kinh động đến Truyền Pháp thiên tôn, đây là chuyện vẫn có thể hiểu được.”
“Nhưng tại sao lại chọn hợp tác cùng Vãng Sinh?”
Chân mày Lý Phàm nhíu lại thật chặt.
Dựa vào thực lực của Truyền Pháp thiên, sa.
Vãng Sinh có ý đồ mượn xác hoàn hồn, hồi sinh thế giới bị cắn nuốt, mà từ tình báo trước đó có thể biết được Truyền Pháp thiên tôn vô cùng để ý Huyền Hoàng giới...
Lập trường của hai người gần như là đối lập hoàn toàn.
Nhưng dựa theo tình hình hiện tại xem ra, bọn họ lại giống như đạt thành một giao ước nào đó trong thời gian ngắn.
“Là bởi vì bị người ta trêu đùa, mà sinh lòng nổi nóng. Hay là vẫn còn nguyên nhân sâu xa nào khác?”
Hai vị Trường Sinh thiên tôn liên thủ là chuyện Lý Phàm không nghĩ tới.
Hắn vô cùng chắc chắn, trực tiếp cắt liên lạc với những con rối đang làm nhiệm vụ ở Huyền Hoàng giới.
Mệnh lệnh cuối cùng chính là để cho mấy con rối đó tự giải tán.
Đồng thời, dùng trận pháp phong tỏa cửa vào thông giữa Linh Mộc giới và Huyền Hoàng giới. Đến nỗi ngay cả thế giới dưới lòng đất kia cũng tạm thời đóng cửa liên kết tới U giới.
Cứ phòng bị trước rồi tính sau.
Đương nhiên lúc này Lý Phàm cũng có thể cưỡng ép phát động kế hoạch diệt thế giới thời hạn. Nhưng đầu tiên, dưới ánh mắt soi mói của Truyền Pháp, những thứ kia bay về phía Tiên Khư, thu hút sự chú ý của tiên nhân, chưa chắc đã có thể bay ra khỏi Huyền Hoàng giới.
Tuy là dùng con rối có lực u ám và trận pháp che chở nhưng cũng tuyệt đối không thể khinh thường Truyền Pháp thiên tôn.
Lý Phàm không có niềm tin có thể hoàn thành chuyện này ngay dưới mí mắt thiên tôn.
Gặp phải biến số, tuy Lý Phàm có kinh hãi nhưng không loạn.
“Thứ ta có là thời gian. Ta không tin hai vị có thể cứ nhìn chằm chằm vào ta mãi được.”
“Cho tới bây giờ cũng làm gì có đạo lý phòng trộm ngàn ngày.”
“Huống chi trong mắt họ, hành động của ta nhiều nhất cũng chỉ là một kẻ xấu muốn khơi mào nội đấu để trục lợi.”
“Hẳn là không thể đoán được mưu đồ diệt thế thật sự của ta.”
“Chỉ cần để ta nắm lấy cơ hội...
Nghĩ như vậy, Lý Phàm từ từ bình tĩnh lại.
Lại bỗng dưng hồi tưởng lại, cảnh tượng cuối cùng mới vừa thấy được thông qua Chân Tiên lột xác.
“Vãng Sinh thiên tôn, lấy sương trắng làm cơ thể, lại có thể cứng rắn bám trụ đại triều từ lực u ám...”
“Tuyệt đối là sự tồn tại có thực lực có thể uy hiếp được Huyền Hoàng giới. Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân Truyền Pháp chọn hợp tác với hắn.”
Lý Phàm lại chợt nghĩ đến.
“Sau khi trường chắn sương trắng giáng xuống từ đại kiếp thì bắt đầu xuất hiện ở Huyền Hoàng giới. Nhìn bề ngoài, vắt ngang thiên địa, chia nhỏ châu vực. Thực ra là dung hợp Huyền Hoàng giới và thế giới bị chiếm đoạt vào nhau.”
“Mà sương trắng lại mơ hồ có chút liên quan với vị Vãng Sinh thiên tôn kia. Từ đây xem ra, rất có thể Truyền Pháp và Vãng Sinh đã biết nhau từ trước, cho nên mới có thể đạt thành giao kèo nhanh như vậy.”
Mà đối với thân phận thật sự của Vãng Sinh, Lý Phàm cũng có hoài nghi.
Thiên Y, chính là một trong số đó.
Đến từ thế giới tu tiên khác, coi thế giới như cơ thể người, nghịch chuyển sống chết.
Bất luận nhìn thế nào thì hắn cũng đều rất phù hợp với điều kiện này.
Mà đời này, Vãng Sinh thiên tôn chứng đạo còn nhanh hơn so với những đời trước một chút, rất có thể nguyên nhân là do Lý Phàm thừa kế Bổ Thiên Lục, cũng âm thầm thay hắn giải quyết lo lắng của những người Vân Thủy Thiên Cung.
Lại liên tưởng đến biểu hiện của Thiên Y trước đám người Thiên Tuyệt, Thiên Dụ trước đây, gần như có thể chắc chắn Vãng Sinh thiên tôn tuyệt đối có chút liên quan với Thiên Y.
Coi như là không phải bản thân Thiên Y thì quan hệ với hắn cũng chắc chắn không cạn.
Thiên Y thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Cũng giống như Truyền Pháp một mình vượt qua hư không, tìm mảnh vụn còn sót lại của tu tiên giới trong Tinh hải chí ám, dùng để tu bổ Huyền Hoàng.
Từ sau lần từ biệt trước, hắn cũng chưa từng liên lạc với Lý Phàm.
Lý Phàm đương nhiên cũng không chủ động làm thân với Thiên Y.
Hơn nữa còn dùng lực lượng của Vô Diện Chân Tiên che đậy cảm giác của đối phương.
“Thực lực ta đến cảnh giới này, bất luận muốn làm chuyện gì cũng gần như đều không thể tránh khỏi việc đụng mặt với đám người tầng cấp Truyền Pháp, Thiên Y.”
“Đây là một góc nhỏ còn sót lại của Huyền Hoàng giới.”
“Tuy hiểu biết của ta với bọn họ vẫn rất ít, nhưng cũng may...”
“Bọn họ đối với ta lại là không biết gì cả.”
Ánh mắt Lý Phàm thâm sâu: “Thực lực thật sự có chênh lệch, nhưng ta ngay cả Chân Tiên cũng dám tính toán, há lại sẽ sợ bọn họ.”
“Chẳng qua chỉ là tạm thời nhẫn nhịn mà thôi.”
...
Tuy Linh Mộc giới hoàn toàn khép kín, nhưng những chuyện phát sinh bên Huyền Hoàng giới Lý Phàm vẫn rõ như lòng bàn tay.
Một là thông qua bản nguyên Thiên Huyền Kính, theo dõi các loại tin tức mà tu sĩ tán gẫu.
Hai, dĩ nhiên là thông qua truyền pháp giả Chu hỏi dò tình báo.
“Chu đạo hữu, Vạn Tiên Minh xảy ra chuyện lớn gì thế? Tiếng chuông báo động cấp bậc cao nhất, còn có trước đó là cũng không liên lạc được với ngươi...”
Giọng điệu Chu truyền pháp giả dường như hơi có cảm giác vô lực: “Có đồng bạn truyền pháp giả bỏ mình.”
Lý Phàm cố làm hết sức giả vờ khiếp sợ, sau đó vội vàng truy hỏi.
Truyền pháp giả Chu thì đúng theo trình tự mà kể đơn giản nguyên nhân kết quả một lần.
“Ta đã sớm biết mà, cái gì mà Chân Tiên lột xác chứ, là bẫy mà. Nhưng lại không nghĩ đến, lực lượng sau lưng này lại có thể làm tổn thương truyền pháp giả?” Mặt Lý Phàm đầy vẻ không thể tưởng tượng được.
“Bắt được hung thủ phía sau màn chưa? Có đầu mối không?” Lý Phàm lại thuận tiện hỏi một câu.
Truyền pháp giả Chu lắc đầu, không trả lời cặn kẽ.
Lý Phàm cũng không có hỏi lại, mà là nghiêm mặt nói: “Ta cũng sẽ báo lại chuyện này lên hội liên hợp. Nếu có phát hiện gì nhất định sẽ báo với đạo hữu đầu tiên.”
“Như vậy thì phải cảm ơn ngươi trước.” Hình như truyền pháp giả Chu cũng không có bao nhiêu hy vọng với phía Lý Phàm, nói theo.
Sau khi chia ra truyền tin, Lý Phàm bắt đầu suy nghĩ đối tượng có thể giá họa được.
Có thể nghĩ tới nghĩ lui, Huyền Hoàng giới lớn như vậy mà cũng không có mấy ai có thực lực làm được chuyện mà Lý Phàm làm.
“Còn lại mấy người có điều kiện phù hợp, ví dụ như Ngũ Lão hội, Thái Diễn tông, muốn gài tang vật cho bọn họ thật sự không phải chuyện dễ. Nếu không làm khéo, ngược lại sẽ tự để lộ chân tướng.”
Lý Phàm than nhỏ trong lòng, cuối cùng tổng kết lại bài học kinh nghiệm: “Vẫn là không mở đủ áo choàng.”
“Nếu như lúc này còn có một thân phận khác thì có thể tự mình giá họa cho mình, rửa sạch hiềm nghi rồi.”
“Sau này có thể chú ý một chút.”
Cho là Lý Phàm tự xưng là đa trí, nhưng đối mặt với cục diện hôm nay, trừ kiên nhẫn đợi chờ sóng gió qua đi thì cũng không nghĩ được cách nào hợp lý hơn.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là đời này rơi vào lưới Chân Tiên, không thể Hoàn Chân lập tức.
Cho nên bất kể làm chuyện gì, đều có chút cảm giác sợ tay sợ chân, không thể phóng túng được.
Nhưng núp ở nơi sâu trong U giới hoảng hốt Hoàn Chân lại không phải chuyện Lý Phàm muốn.
“Có câu nói tình thế mạnh hơn người. Dù có ngang dọc chia cộng thế nào, thì cũng nhất định có thời điểm có đường xoay sở.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận