Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 265: Chém giết Chương Thiên Mạch

"Nhưng mà… ".
Lý Phàm chau mày.
“Chẳng lẽ Chương sư huynh không thể chủ động kích hoạt trạng thái Tử Đan?”
Nghĩ lại trước kia, thân thể của Chương Thiên Mạch bị hủy hoại hoàn toàn rồi sau đó mới lại xuất hiện từ trong tử đan, Lý Phàm thần suy đoán:
“Hay là phải phá rồi lại lập thì mới có thể kích hoạt trạng thái đặc biệt này?”
Quá trình chiến đấu tiếp theo đã xác thực suy đoán của Lý Phàm là đúng.
Thần quang bảy màu của Chung Thần Thông liên tục tấn công thêm hai mươi mấy ngày.
Đến lúc này, năng lượng dự trữ trong tử đan của Chương Thiên Mạch cuối cùng cũng bị tiêu hao hết.
Sau khi Chương Thiên Mạch bị hàng ngàn hàng vạn ánh sáng bảy màu phân giải, hiện tượng tử đan trùng sinh đã không xuất hiện nữa.
“Đã bêu xấu rồi!”
Nụ cười nhẹ lại xuất hiện trên mặt lão đạo sĩ.
Lão gật đầu về phía nơi xương cốt không còn kia, cơ thể của lão cũng dần mờ nhạt rồi biến mất.
“Thì ra giải quyết bằng cách này, thật là…”
Lý Phàm cảm thấy hơi cạn lời.
Không ngờ rằng Chương Thiên Mạch lại bị kiệt sức mà chết.
Đúng vậy, không thể đánh bại Chương sư huynh trong trạng thái tử đan với tu vi Trúc Cơ được, vậy thì chỉ cần làm cho y không thể kích hoạt trạng thái tử đan là được.
Nghĩ lại thì nguyên lý rất đơn giản.
Tuy nhiên, chỉ cần suy nghĩ kỹ lại thì sẽ thấy việc này tưởng chừng như đơn giản nhưng thật ra khó mà làm nổi.
Chương Thiên Mạch lúc bình thường cũng đã có sức chiến đấu tuyệt đỉnh, hơn xa tu sĩ Trúc Cơ khác.
Nếu muốn trấn áp và gây thương tích trong một khoảng thời gian dài để tiêu hao sức lực mà không giết chết y thì tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường không thể nào làm nổi.
Thậm chí, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không dễ dàng làm được.
Chí ít hiện giờ Lý Phàm cũng không làm được.
Nhưng ít ra cũng biết được phương pháp khắc chế Chương sư huynh, đơn giản chỉ cần “tiêu hao” y.
Đã tìm được phương hướng giải quyết thì sự việc sẽ trở nên dễ dàng.
Lý Phàm tự nhận chiến lực của mình không dưới Chương sư huynh lúc bình thường.
Chỉ cần tìm được cách kéo dài chiến đấu trong Vẫn Tiên cảnh là sẽ có thể “tiêu hao" chết Chương Thiên Mạch.
Điều duy nhất cần lo lắng là thời gian mỗi lần vào Vẫn Tiên cảnh đều có hạn.
Tuy nhiên, Lý Phàm cũng đã sớm có cách giải quyết, chỉ vì cẩn thận nên chưa thực hiện mà thôi.
Vừa hay mượn cơ hội này mà thử tác dụng.
Trước khi lại vào Vẫn Tiên cảnh, Lý Phàm cần phải tìm hiểu xem Chung Thần Thông là người nào.
Kết quả làm hắn bất ngờ.
Vốn tưởng người này phải là một tu sĩ thiên tài có thiên phú trời cho, còn ngoại hình tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con kia chỉ là nguỵ trang.
Nhưng ai ngờ, Chung Thần Thông này thật sự chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ rất bình thường.
Thậm chí còn có xu hướng “đại tài thành công muộn”: Hơn sáu mươi tuổi vẫn là phàm nhân, khi tóc đã bạc, tuổi thọ sắp hết, lão mới vừa may thành công bước vào Luyện Khí trước khi xuống lỗ.
Lão lại giậm chân tại Luyện Khí mấy chục năm, lúc sắp chết già thì lại may mắn đột phá thành tu sĩ Trúc Cơ.
Vốn tưởng người như vậy cho dù có thành tu sĩ Trúc Cơ thì cũng chỉ thuộc dạng tầm thường vô danh.
Nhưng không ngờ, chẳng bao lâu trước, lão lại lĩnh ngộ được thần thông bản mạng.
Có thể gọi thần quang bảy màu ra đối địch.
Ánh sáng sắc như dao, chém sắt như chém bùn.
Ngoài ra, lão còn có thể biến thành ánh sáng mà rời đi, chạy trốn với tốc độ nhanh đến nỗi dù tu sĩ Nguyên Anh cũng không sánh bằng.
Chung Thần Thông nổi danh cũng là nhờ vào ánh sáng bảy màu này.
“Thú vị…”
“Theo tình báo, Chung Thần Thông lĩnh ngộ ra ánh sáng bảy màu vào giữa năm thứ 23 sau Lưu Điểm. ".
“Nếu có cơ hội, mình có thể đi xem thử lão ta lĩnh ngộ như thế nào mới được.”
Cũng khó trách vì sao Lý Phàm lại có suy nghĩ này, khi lĩnh ngộ ra thần quang bảy màu, đến cả một kẻ có tư chất tầm thường như Chung Thần Thông lại có thể trở lên lợi hại đến vậy.
Nếu có cơ hội giành lấy cơ duyên này, Lý Phàm tất nhiên sẽ không bỏ lỡ. Thần quang bảy màu này thật sự quá mạnh mẽ.
Lý Phàm thầm ghi nhớ chuyện này rồi mới đi tìm phương pháp để có thể kéo dài chiến đấu.
Có vài kết quả khả thi: Thứ nhất là công pháp đặc biệt, thứ hai là kỳ vật Trúc Cơ đặc biệt, thứ ba là phải trông cậy vào một số pháp bảo đặc biệt, thứ tư là cắn thuốc.
Lý Phàm tất nhiên chọn phương pháp vừa rẻ vừa hữu dụng.
“Nhân chi kỳ thượng phẩm: Liên Hận Chi.”
Mang theo thiên địa kỳ vật, Lý Phàm rời khỏi Vạn Tiên đảo.
Như trước kia, Lý Phàm tìm một nơi kín đáo rồi bắt đầu bế quan.
Trước tiên là hấp thu Liên Hận Chi, sau đó Hoàn Chân sẽ cùng lúc biến hóa thành hình dạng của Thương Hải Châu và Liên Hận Chi.
Lý Phàm thử nghiệm tiêu hao linh khí.
Quả thật đáng mừng, hắn phát hiện, với sự hỗ trợ của hai kỳ vật này, tốc độ khôi phục linh khí của cơ thể nhanh đến đáng sợ, linh khí giống như nước biển, như thù hận của con người vậy, lấy mãi không hết, dùng hoài không cạn.
Lý Phàm đã có thể an tâm bước ra “chiến trường”.
Ngay sau đó, hắn cử hành nghi thức.
“Phúc sanh Huyền Hoàng Thiên Tôn!”
Đã rất lâu rồi Lý Phàm mới trở lại Vẫn Tiên cảnh.
“Sư đệ? Sư đệ?”
Lý Phàm mở mắt trong tràng kêu gọi quen thuộc của Chương Thiên Mạch.
Ánh mắt của hai người chạm nhau.
Không ngờ, vị sư huynh này, giây trước vẫn còn tươi cười hòa nhã thân thiện, giây sau lại nghiêm mặt, ánh mắt ngập tràn sát khí.
Tuy nhiên, y cũng không động thủ ngay mà chỉ lập tức tránh xa, chăm chú nhìn Lý Phàm:
“Ngươi không phải sư đệ? ".
“Yêu tà? Thiên ma? Hay là… ".
Lúc này, Lý Phàm đang ở trong trạng thái lý trí tuyệt đối, hắn chỉ quan tâm làm sao để hoàn thành mục tiêu của mình.
Thế nên, hắn không nhiều lời với Chương Thiên Mạch mà lập tức hoà tan cơ thể của Lý Trần sư đệ, hiện ra hình dáng thật của Lý Phàm mình.
Ngay sau đó, Thương Hải Châu vận chuyển, Tùng Vân Kiếm soạt một tiếng vung ra.
Được chứng kiến tận mắt cảnh tượng kinh người này, Chương Thiên Mạch cũng lập tức giận dữ:
“Yêu ma to gan, ở ngay trong phạm vi của Tử Tiêu tông thế mà lại dám càn rỡ trước mặt Chương Thiên Mạch ta đây.”
Tử Tiêu Thần Lôi giáng từ trên trời xuống, suýt đánh trúng Lý Phàm, nhưng gặp phải Phiên Thiên Nhất Chưởng, nhanh chóng bị đánh tan.
Không để Chương Thiên Mạch kịp phản ứng, công kích của Lý Phàm ập tới như sóng triều.
Lý Phàm khống chế từng chiêu thức vô cùng chính xác, vận dụng linh khí tối ưu nhất, liên tục tiêu hao linh lực của Chương Thiên Mạch.
Cuộc chiến dài hơi của hai người rơi vào trạng thái căng thẳng.
Đại chiến diễn ra liên tục hơn ba mươi ngày, hủy hoại vô số thôn xóm và thành thị của phàm nhân.
Cuối cùng, Chương Thiên Mạch rơi vào cảnh linh lực cạn kiệt trước, bị Lý Phàm một kiếm giết chết.
Không còn tử đan niết bàn tái sanh.
Chương Thiên Mạch - chết.
Lý Phàm đoạt chiến thắng trong hiểm nguy.
Không còn Chương Thiên Mạch ngăn trở, thế nhưng, khi Lý Phàm còn chưa kịp thăm dò những khu vực lân cận thì một chấn động quen thuộc đã tràn tới.
Thời gian có thể hoạt động trong Vẫn Tiên cảnh đã hết.
“Xem ra, cho dù sử dụng huyễn linh Lam Viêm thì mình vẫn không thể tránh khỏi hạn chế về thời gian của Vẫn Tiên cảnh.”
Nghĩ vậy, Lý Phàm đành phải quay trở về thế giới hiện thực.
Sau khi thu huyễn linh Lam Viêm vào, Lý Phàm cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, hơn ba mươi ngày chiến đấu trong cường độ cao là một thách thức về mặt tâm lý thật sự cho hắn.
“May là lần này có thu hoạch phong phú. ".
“Cuối cùng cũng giải quyết được Chương Thiên Mạch, liệu lần sau vào Vẫn Tiên cảnh, có lẽ mình sẽ không bị chặn ở Ninh Viễn thành nữa chăng?”
“Với lại…”
Vẻ mặt của Lý Phàm trở nên vi diệu, hắn kiểm tra bộ kinh văn vừa xuất hiện trong đầu mình.
Đây có lẽ là phần thưởng đến từ việc chém giết Chương Thiên Mạch.
Tuy đây không phải “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết” hoàn chỉnh nhưng vẫn cực kỳ hữu dụng với Lý Phàm, nó giúp bù đắp một khuyết điểm của hắn.
“Tử Tiêu Thần Lôi Độn”.
Cũng như Tử Tiêu Quan Hồn Thuật, đây cũng là một bí pháp đi kèm với Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận