Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1274: Hợp Đạo sâu kiến chết

Trước tiên bất kể Mặc Nho Bân và đám Huyền Thiên giáo có phẩm tính như thế nào, bọn họ nói cho cùng cũng là tu sĩ gốc bản địa Huyền Hoàng giới.
Mà hiện giờ mâu thuẫn chủ yếu của Huyền Hoàng giới là mâu thuẫn tranh giành chủ quyền giữa tu sĩ Tu Tiên giới ngoại lai từ đại kiếp Tiên giới đến nay vì đủ loại nguyên nhân bị cắn nuốt và tu sĩ bản thổ Huyền Hoàng giới.
Chỗ mấu chốt nhất để giải quyết mâu thuẫn là chính hai người Truyền Pháp và Thiên Y.
“Còn Mặc Nho Bân, nói không chừng còn sẽ ra tay giúp đỡ ở thời khắc mấu chốt. Mà Huyền Thiên Vương...”
Xem xét từ manh mối nắm giữ trước mắt, mục đích chính của Huyền Thiên Vương Hiên Viên Hoành và Lý Bình là nhất trí, đều là vì cứu vớt Huyền Hoàng giới trong nguy cục. Nếu hắn thật sự chưa chết, Lý Bình cũng không để ý giao trả vị trí Huyền Hoàng thiên tôn lại cho hắn.
Lần này đồng hành cùng Mặc Nho Bân tuyệt đối là thu hoạch tương đối phong phú đối với Lý Bình. Ngoài việc bất ngờ nắm giữ một trận pháp tiên cấp ‘Tụ Linh Thăng Tiên trận’ ra, càng quan trọng hơn là cắt đứt động tác nhỏ rút ra vĩ lực biển U Ám của Vạn Tiên Minh.
Không có pháp khí khống trận, dựa vào thực lực bày ra mặt ngoài của Vạn Tiên Minh hiện tại thì tuyệt đối không thể khống chế biển U Ám lần nữa. Tuy vẫn chưa rõ mục đích Tiên Minh đánh cắp lực u ám. Nhưng không hề nghi ngờ gì nữa, sau lần hành động phá hủy kế hoạch này, coi như đã phế bỏ một con át chủ bài của Vạn Tiên Minh.
Về phần lại lần nữa làm sâu thêm liên hệ với Thiên Đạo Huyền Hoàng, hiện tại xem ra đối với Lý Bình ngược lại là tiến bộ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Trở lại Thánh triều Đại Khải, trước tiên Lý Bình đi vào trong bảo khố, sai bảo Miêu Bảo lần nữa dùng bản thể ‘Phược Không Hoàn’ hoàn thành phục chế, sau khi bảo đảm mỗi loại bảo vật đều bảo tồn một thức ba phần.
Thánh Hoàng mới trở lại trong Thánh Hoàng tọa, ngồi ngay ngắn suy nghĩ.
“Tuy trước đó ta biết, pháp vương Huyền Thiên giáo vẫn có không ít người đang ngủ say ở các nơi Huyền Hoàng giới. Nhưng đối với họ thực lực của bọn lại không có nhận thức chính xác về lượng hoá. Mặc Nho Bân nói hắn là người yếu nhất trong mười hai người...”
“Dù rằng có chỗ cường điệu hoá, thực lực chư pháp vương cũng quả là kinh người. Suy cho cùng cũng có di truyền Tiên giới làm nội tình.”
“Huyền Thiên giáo kế thừa di sản Tiên giới; thập tông Tiên đạo sư thừa Thiên Đô đại pháp sư, hơn nữa lúc hủy diệt Huyền Thiên giáo nhất định cũng đã vơ vét không ít bảo vật. Mà Truyền Pháp...”
“Ngay cả công pháp chí cao của Thái Thượng tông là “Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh” đều bị hắn cưỡng ép mượn đi, trân tàng thập tông chắc chắn có không ít rơi vào trong túi Truyền Pháp. Càng đừng nói tới trọng khí như Thiên Huyền Kính, ngay cả thập tông đều không thể tìm được cũng bị hắn khống chế. Sự mạnh mẽ của Truyền Pháp còn vượt xa pháp vương Huyền Thiên giáo.”
Một vấn đề không khỏi bày trước mặt Thánh Hoàng.
Nếu ép Truyền Pháp ra, giữa hai bên nhất định sẽ có một trận chiến.
Huyền Hoàng giới tuy rộng lớn nhưng cũng không chịu nổi bọn họ giày vò. Huống chi đồ vật hiếm lạ cổ quái ẩn giấu trong Huyền Hoàng giới thực sự quá nhiều, chẳng hạn như Chân Tiên ‘cầu sinh chi ý’ ở chỗ sâu biển U Ám.
Nếu như bọn họ tranh đấu, kinh động đến những tồn tại này...
Cũng đừng tranh Huyền Hoàng chính thống gì nữa. Huyền Hoàng giới có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề.
“Nơi quyết chiến tương lai nhất định phải hư không bên ngoài Huyền Hoàng.” Lý Bình thầm nghĩ trong lòng.
Lý Bình tin, ở phương diện này, Truyền Pháp hẳn sẽ đạt thành ý kiến thống nhất với hắn. Dẫu sao may vá mấy ngàn năm, Truyền Pháp cũng chắc chắn sẽ không hi vọng nhìn thấy Huyền Hoàng giới phá hủy trong chốc lát.
Đối với Truyền Pháp, Lý Bình không có bao nhiêu ác ý.
Thuần túy là lập trường hai bên khác biệt mà thôi.
“Xem ra vẫn phải tự mình đi hư không giới ngoại một chuyến. Làm quen hoàn cảnh quyết chiến.” Lý Bình nghĩ như vậy nói.
Nhưng trước đó, Lý Bình lại tập trung lực chú ý vào trên ‘Tụ Linh Thăng Tiên trận’.
Trận này và ‘Chúng Sinh Luyện Thần trận’ có thể nói là có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Qua cải tiến của Huyền Thiên Vương, huyết tinh lệ khí của nó cũng đã giảm bớt rất nhiều. Lý Bình không hề bài xích.
Tụ Linh Thăng Tiên có thể rút ra vật chất, chuyển hóa thành tiên lực siêu thoát phàm tục.
Mà Chúng Sinh Luyện Thần thì có thể dung hợp ý thức, ngưng tụ thành năng lượng có thể ngăn cản Chân Tiên.
Nếu như kết hợp hai trận...
“Có lẽ có thể giải quyết vấn đề tinh túy nguyên lực thực sự không đủ dùng.”
“Tuy bị hạn chế do vật liệu thiếu thốn, hiệu dụng của Thăng Tiên trận sẽ giảm bớt khá nhiều. Nhưng muốn cuối cùng ngưng luyện ra lực lượng có mức năng lượng cùng cấp với tinh túy nguyên lực thì không khó lắm.”
Lực hành động của Thánh Hoàng tự nhiên không cần nhiều lời, ý nghĩ sinh ra bèn thôi diễn tại chỗ.
Từng kiểu mauax trận pháp phân giải, dung hợp trong đầu hắn.
Trận pháp hoàn toàn mới đang từ từ sinh ra.
Mà trên thực tế, trên thế giới đã có người vượt lên trước một bước, thôi diễn ra trận pháp trong dự liệu.
Dưới biển U Ám, thời khắc gặp phải uy hiếp thân tử đạo tiêu.
Liên hệ giữa phân thân Thánh Hoàng và bản tôn Lý Phàm một lần nữa trở nên chặt chẽ hơn.
Đặc biệt là sau khi Mặc Nho Bân đeo lên ma diện cho Thánh Hoàng càng làm cho hình ảnh bên phía bản tôn Lý Phàm cảm ứng được trở nên rõ ràng trước nay chưa từng có.
Vì vậy Lý Phàm có thể nói là rõ như lòng bàn tay đối với hành động toàn bộ hành trình của bọn họ.
Trong không gian Diễn Pháp Giác, Lý Phàm nhìn kết quả thôi diễn nhân cách Giải Ly điệp cuối cùng nghĩ tạo báo cáo, trong mắt lóe lên tia sáng lạ.
“Tụ Linh Thăng Tiên, mạnh thì có mạnh, nhưng hiệu suất rút ra năng lượng quá thấp. Triệt để luyện hóa hư vô một giới cũng chỉ gia tăng được một xíu tiên lực. Nhưng nếu sau khi dung nhập Chúng Sinh Luyện Thần trận...”
“Có thể gọi là vật tẫn kỳ dụng! Vật chất chuyển hóa năng lượng, thần niệm dung hợp thăng hoa. Diệu!”
Trong lòng Lý Phàm nhanh chóng thôi diễn: “Nếu như lúc trước, ta thi triển trận pháp này, hiến tế một đám sinh linh của tiểu thế giới...”
“Thời gian có thể trì hoãn không mặt Chân Tiên sẽ ước chừng nhân lên gấp ba!”
“Không chỉ như thế, có đại trận này thì rốt cuộc không cần quá mức ỷ lại người U tộc nữa.”
Mặc kệ cảm quan đối với Mặc Nho Bân ra sao, đối với lời khuyên can hắn nói, Lý Phàm vẫn vô cùng để ý.
Câu “tiên lực hồng trần có hại không lợi” và “không phải vạn bất đắc dĩ, không thành Chân Tiên” kia, Lý Phàm lại nghiêm túc nghe vào trong lòng.
Còn ân oán vướng mắc với Mặc Nho Bân.
Đời sau lại nói là được.
“Hừ.” Ánh mắt Lý Phàm chớp động, cưỡng ép đè xuống suy nghĩ ẩn ẩn hiện lên, lực chú ý một lần nữa trở lại trên trận pháp mới sinh ra.
Nhân cách Giải Ly điệp nghĩ tạo còn đang chờ hắn đặt tên cho đại trận này.
“Thế gian vạn vật, sinh linh cũng tốt, linh lực cũng được, đều từ trong hỗn độn hư vô tới.”
“Dưới trận này, vạn vật trở lại ban sơ...”
“Trận tên ‘Vô Thủy Linh Hư’!”
Theo ý nghĩ của Lý Phàm sinh ra, trong Giải Ly điệp cuối cùng cũng bắt đầu có quang mang màu vàng như hỗn độn bao phủ.
Tên ‘Vô Thủy Linh Hư trận’ Lý Phàm đặt tự nhiên là tham khảo đại trận tiên cấp ‘Huyền Nguyên Thủy Linh’ chỉ nhìn thoáng qua một ít.
Tuy khí thế tên trận chênh lệch không nhiều lắm, nhưng biểu hiện thực tế lại tuyệt đối không thể sánh nổi.
Nhưng Lý có tự tin, theo bản thân không ngừng luân hồi, không ngừng cường hóa Vô Thủy Linh Hư trận. Một ngày nào đó, uy năng trận này cũng sẽ không dưới ‘Huyền Nguyên Thủy Linh’.
“Chỉ là trận pháp này quá mức cực đoan. Ta thấy phân thân Thánh Hoàng chưa chắc sẽ nghĩ giống như ta.” Trong lòng Lý Phàm âm thầm suy nghĩ.
Hành trình của Thánh Hoàng lần này đối với bản tôn Lý Phàm cũng là thu hoạch to lớn.
Trận pháp tiên cấp Huyền Thiên Vương tự mình bày trận để Giải Ly điệp nhận được lượng lớn số liệu bổ sung không nói.
Chân Tiên ‘cầu sinh chi ý’ Mặc Nho Bân và Thánh Hoàng e sợ tránh không kịp và lực u ám biển U Ám ngưng tụ vạn năm qua, Lý Phàm đều nhìn mà đỏ mắt.
So với những người chỉ có thể sống một đời bọn họ, tương lai Lý Phàm có đủ thời gian và đủ chi phí thử lỗi, biến những mật tàng thành thứ cho bản thân sử dụng.
Điều kiện tiên quyết là...
Thuận lợi sống sót.
“Mặc Nho Bân này tuy có chút khiến người ta căm hận. Nhưng lời nói ra đều rất có đạo lý.”
Đời này bế quan trong không gian Diễn Pháp Giác, hắn có đủ thời gian tiêu hóa những thu hoạch này.
...
Người có thể quyết định vận mệnh Huyền Hoàng giới đã trải qua tất cả long trời lở đất trong mấy ngày ngắn ngủi này. Song chúng sinh trong Huyền Hoàng giới lại không mảy may phát giác những chuyện này.
Trong Vạn Tiên Minh cũng thế.
Cấp bậc bảo mật của biển U Ám quá cao, chỉ có lác đác mấy Truyền Pháp giả biết được việc này. Lúc này bọn họ đang tụ tập cùng nhau thương thảo đối sách.
Hiện giờ đề tài tu sĩ Vạn Tiên Minh thảo luận nhiều nhất chính là tin tức hồng quang giới ngoại.
Cách lúc hồng quang mang hơn mười Hợp Đạo Vạn Tiên Minh rời Huyền Hoàng giới đã qua hơn ba tháng.
Vốn dĩ tu sĩ thiên hạ đều cho rằng, những Hợp Đạo này hẳn vừa đi là biệt tăm tin tức.
Không ngờ tới Vạn Tiên Minh vậy mà nắm giữ phương pháp có thể truyền tấn cự ly xa, thỉnh thoảng sẽ công khai tin tức hồng quang tinh hải truyền về!
Vốn dĩ Vạn Tiên Minh không cách nào làm được điểm này.
May mà có luồng kiếm quang đến từ chỗ sâu tinh hải truyền tấn.
Sau khi trải qua phân tích, Tiên Minh đã thành công phục hiện kỹ thuật truyền tấn này đồng thời dùng trên hồng quang tinh hải.
Để cho mọi người Tiên Minh có thể may mắn nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài Huyền Hoàng giới.
“Đây là cái gì? Sao một mảnh đen kịt vậy?”
“Vạn Tiên Minh sẽ không lừa dối người khác đấy chứ? Nơi này và trong kẽ nứt không gian cũng đâu có gì khác nhau.”
“Đầu bên kia tinh hải nói trước, Huyền Thương Tiên Chu đâu?”
“May mà lúc đó không lựa chọn đi, nếu không mỗi ngày đều nhìn mấy thứ này còn không buồn chán chết?”
“Không vào Hợp Đạo căn bản không có tư cách lên hồng quang tinh hải. Xin hỏi huynh đài hiện tại là tu vi bậc nào?”
“Ta tu hành không hơn trăm năm đã được vào Kim Đan đại đạo. Muốn đến Hợp Đạo cũng là chuyện dễ ợt!”
Đối với hình ảnh thả ra không biết xuất phát từ loại mục đích nào của Vạn Tiên Minh, tuyệt đại đa số tu sĩ đều ôm tâm thái xem náo nhiệt, phân xét một phen.
Nhưng có một số người lại có thể nhìn ra vài manh mối từ trong kinh hồng thoáng qua này.
Bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét, Đoạn Chưởng tiên thành.
Thương Thiếu Quân đã lặp đi lặp lại xem những hình ảnh hư không giới ngoại này mấy chục lần.
Ngoài những hình ảnh Vạn Tiên Minh công khai ra, hắn còn thông qua vài con đường đặc biệt lấy được một số phiên bản tuyệt mật.
Trên trán có mồ hôi lạnh toát ra, thân hình Thương Thiếu Quân lảo đảo, từ trong thể ngộ lui ra.
“Thiếu Quân cảm thấy thế nào?”
Người hỏi chuyện là Đệ Nhất Kinh Luân.
Hắn ho nhẹ, dáng vẻ xem kịch vui quan sát Thương Thiếu Quân.
“Hư không giới ngoại thế mà hiểm ác như vậy. Ta tự xưng là thực lực không tầm thường, nhưng nếu là gặp phải những tai ách này, sợ rằng cũng khó thoát khỏi cái chết.” Thương Thiếu Quân lòng còn sợ hãi nói.
“Không sao, ta cũng giống vậy mà.” Đệ Nhất Kinh Luân mỉm cười: “Thế nên ta lại càng tò mò về vị kiếm tiên áo trắng nói với ngươi.”
Đệ Nhất Kinh Luân thu lại ý cười trên mặt: “Không chỉ có thể bình an vô sự vượt qua hư không, còn có thể truyền đến tin tức quan trọng như thế từ đầu bên kia tinh hải... Thiên kiêu tuyệt thế như vậy, từ trước tới giờ ta lại chưa từng nghe nói đến?”
Thương Thiếu Quân cũng cảm thán nói: “Cũng từ ngày đó trở đi, ta mới biết người tài ba dị sĩ trong thiên hạ nhiều xiết bao. Không còn lòng khinh thường anh hùng khác nữa.”
“Không không không, ngươi không hiểu ý ta.” Đệ Nhất Kinh Luân lắc đầu: “Ta nói là, nhân vật bậc này xuất hiện hoàn toàn không hợp lẽ thường.”
Thương Thiếu Quân ngớ người.
Đệ Nhất Kinh Luân thình lình đứng dậy, quạt lông nhẹ phẩy, chầm chậm nói: “Dưới trường hợp pháp không thể đồng tu, không chỉ công pháp bị khống chế nghiêm ngặt, ngay cả tài nguyên tấn thăng cần cũng bị chúng ta giám sát thường xuyên.”
“Những tán tu kia dù có khí vận nghịch thiên, tu hành đến Nguyên Anh đã là cực hạn. Muốn tiến thêm một bước, trước đó thế nào cũng sẽ rơi vào trong tầm mắt Vạn Tiên Minh chúng ta. Thế mà, kiếm tiên áo trắng ngươi nói...”
“Thật đúng là như trong khe đá nhảy ra, bất kể thế nào cũng không tra ra được người này.”
Thương Thiếu Quân nghe thấy Đệ Nhất Kinh Luân nghiêm túc như thế, có phần xem thường: “Thế lực ẩn thế trong Huyền Hoàng giới nhiều cỡ nào? Vạn Tiên Minh há lại có thể biết hết?”
Đệ Nhất Kinh Luân phẩy nhẹ lần nữa, phía trước hai người, quang ảnh hiện lên.
Đúng là hình ảnh thánh thai Lý Phàm đại hiển thần uy, kiếm phá ma âm bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét lúc trước.
“Thiếu Quân ngươi thấy kiếm pháp như thế nào?” Đệ Nhất Kinh Luân hỏi.
“Tinh diệu tuyệt luân, tự nhiên như trời sinh.” Thương Thiếu Quân không mảy may do dự trả lời.
“Kiếm này là Huyền Hoàng chi kiếm.” Quạt bạch ngọc trong tay Đệ Nhất Kinh Luân cũng học dáng vẻ thánh thai Lý Phàm trong hình ảnh, sau đó lại thật sự có một luồng kiếm quang từ phía trước quạt lông bay ra.
“Huyền Hoàng chi kiếm...” Thương Thiếu Quân cẩn thận nghiền ngẫm bốn chữ này.
“Tại Huyền Hoàng giới, số người tu hành Kiếm Đạo không hề ít. Trong đó cũng không thiếu thiên kiêu. Bởi vậy tự nhiên có thể nhìn ra manh mối về kiếm thuật kiếm tiên áo trắng thi triển.”
Mỗi lần thánh thai Lý Phàm trong hình ảnh chém ra một kiếm, Đệ Nhất Kinh Luân cũng theo đó phẩy quạt lông.
Từng luồng kiếm quang cỡ nhỏ y hệt ăn khớp với trong hình ảnh.
“Kinh Luân huynh, ngươi rốt cuộc có ý gì?” Thương Thiếu Quân cau mày hỏi.
“Thiếu Quân có biết Chưởng Thiên Ti?” Đệ Nhất Kinh Luân lảng tránh không đáp, còn hỏi ngược lại.
“Ta tất nhiên biết, Tiên Minh thông qua Chưởng Thiên Ti, thời khắc giám sát thiên địa chi lý. Ngoài có thể quan trắc được thiên địa chi phách ra, quan trọng nhất là có thể cảm giác được trước dấu vết nghịch lý.” Thương Thiếu Quân trả lời rất nhanh.
“Nhưng điều này lại có quan hệ gì với Huyền Hoàng chi kiếm ngươi nói?”
“Kiếm này là Thiên chi kỳ. Trực chỉ thiên địa chi lý.” Đệ Nhất Kinh Luân trầm giọng nói.
Lời này vừa ra, Thương Thiếu Quân như hiểu ra điều gì, ánh mắt lóe qua một tia tinh quang.
“Kiếm đạo dị động, trước đây Chưởng Thiên Ti đã từng quan sát được. Có điều thời gian rất ngắn, chỉ kéo dài không đến nửa tháng lại khôi phục như lúc ban đầu. Không hề liên quan đến dị tượng thiên tôn nghịch lý, cho nên Chưởng Thiên Ti cũng chỉ theo thường lệ báo cáo, ghi chép bảo tồn. Khi đó ta cũng từng nhìn thấy ghi chép này, chẳng qua không hề để trong lòng. Mãi đến khi ngươi nhắc đến kiếm tiên áo trắng, ta mới liên hệ bọn họ lại với nhau.” Đệ Nhất Kinh Luân chậm rãi nói.
“Nửa tháng?” Thương Thiếu Quân có phần khó mà tin được.
Nói đến đây, nếu như Thương Thiếu Quân vẫn không rõ ý của đối phương thì hắn cũng không xứng trấn thủ Vực Thẳm Gào Thét nữa.
Kiếm Đạo vẫn chưa bị nghịch chuyển hoàn toàn nói rõ dị động trước đây chính là trạng thái hợp đạo.
Mà từ dị động đến xảy ra chỉ kéo dài nửa tháng nói rõ kiếm tiên áo trắng hắn gặp...
Căn bản không phải cường giả Hợp Đạo đã lâu gì cả. Mà là người may mắn vừa bước vào cảnh này.
Nhưng mà, chuyện này có thể ư?
Cảnh giới có thể đột phá dưới cơ duyên xảo hợp trong thời gian ngắn, nhưng cảm ngộ đối với Kiếm Đạo và sự tự nhiên thoải mái lúc vung kiếm lại cần thời gian tích lũy.
Trước mắt Thương Thiếu Quân lại lần nữa hiện lên đủ loại thánh thai Lý Phàm song hành với hắn.
“Có lẽ... Là người này kỳ tài ngút trời?” Hắn không xác định lắm nói.
Đệ Nhất Kinh Luân không thể phủ nhận nói: “Có lẽ có loại khả năng này. Nhưng ta càng muốn tin hơn là một người ngoại lai ẩn nấp đến Huyền Hoàng giới chúng ta, mượn Kiếm Đạo Thiên chi kỳ đột phá đến cảnh giới Hợp Đạo chi cảnh. Sau đó lại hướng dẫn chúng ta đến chỗ sâu tinh hải...”
Thương Thiếu Quân đưa tay cắt ngang lời Đệ Nhất Kinh Luân.
“Kinh Luân huynh, có phải có chút quá mức hoang đường rồi không?”
Đệ Nhất Kinh Luân bật cười: “Chẳng qua là giải thích hợp lý nhất sau khi loại bỏ rất nhiều khả năng không có thôi.”
“Người này hoàn toàn không có nguồn gốc, bỗng nhiên mà sinh.”
“Sau khi hợp đạo là có thể hoàn toàn thông hiểu đạo lí... Còn là Kiếm chi đạo có mức độ phức tạp xếp hàng đầu trong thiên địa chi lý.”
“Nếu như người này thật sự hoàn toàn dựa vào chính mình, không hề có căn cơ hoàn thành tất cả, ta nguyện xưng hắn là đệ nhất nhân thiên tư dưới Truyền Pháp tự cổ chí kim.”
“Hơn nữa, nhìn từ miêu tả của ngươi đối với hắn, người này chỉ bằng lời nói đã dễ dàng thu phục quân tâm trên dưới Đoạn Chưởng tiên thành...”
Đệ Nhất Kinh Luân lại cười khẩy.
Thương Thiếu Quân thì nghĩ càng nhiều.
Trong Tiên Minh có người làm loạn. Muốn lập lại trật tự.
Đây là khẩn cầu người đó không ngừng lặp lại.
Sau khi chính mình bị dẫn dắt cũng quả thực đã sinh ra nghi ngờ như vậy. Thậm chí còn dự định liên hợp với một đám hảo hữu tra ra chân tướng.
Nhưng nếu người đó vốn đã rắp tâm bất lương thì sao?
Nếu như mình vì vậy tạo thành nội loạn Tiên Minh, bị người khác thừa vắng mà vào, chẳng phải là đã thành phản đồ Huyền Hoàng giới?
Nghĩ tới đây, Thương Thiếu Quân không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh.
Mà lúc này Đệ Nhất Kinh Luân cũng đúng lúc nói: “Trước đó lúc ngươi tìm tới ta, ta quả thực cũng có mấy phần bị thuyết phục.”
“Nhưng sau khi trải qua qua một phen điều tra lại phát hiện không ổn.”
“Thiếu Quân, ngươi là trọng thần Tiên Minh. Mỗi lời nói hành động đều phải thận trọng.”
Thương Thiếu Quân khẽ gật đầu, rơi vào trong trầm tư.
“Trước khi chưa làm rõ chân tướng, không nên vọng động. Nếu như người nọ lại liên hệ ngươi, ngay lập tức báo cáo. Ta sẽ đến xử lý.”
Sau khi nhắn nhủ xong, thân hình Đệ Nhất Kinh Luân nhẹ nhàng rời khỏi Vực Thẳm Gào Thét trong sương trắng.
Mà qua hồi lâu sau, Thương Thiếu Quân mới phản ứng lại.
Trước kia là chính mình muốn xúi giục Đệ Nhất Kinh Luân, không nghĩ tới lại bị đối phương dao động dễ như trở bàn tay.
Không thẹn với cái tên ‘Đệ Nhất’.
“Ngươi rốt cuộc là loại người gì?” Thương Thiếu Quân nhìn lên tinh không, trước mắt như lại lần nữa xuất hiện bóng dáng áo trắng tung bay, hệt như thần tiên trên trời.
Tạm thời không nhắc tới Huyền Tiên Chu đầu bên kia tinh hải.
Lại nói hồng quang tinh hải đang gấp rút lên đường, xuất phát về hướng Huyền Tiên Chu.
Sau khi Lam Vũ hoàn thành truyền thâu ảnh hưởng hồng quang ghi chép tới Vạn Tiên Minh thì lại ngưng thần quan sát phía trước.
Xung quanh đều là một mảnh đen kịt, nhìn như tĩnh mịch.
Thực ra trong cảm ứng của hắn lại là sát cơ tứ phía, đều là nguy địa.
“Lam Vũ lão ca, chúng ta cũng ra ngoài lâu như vậy rồi, có thu hoạch gì không?”
Sau lưng truyền đến âm thanh Kim Nhật.
Đối với Hợp Đạo thích góp vui khắp nơi này, Lam Vũ luôn không có ấn tượng gì tốt.
Lúc này cũng chỉ lạnh nhạt trả lời một câu: “Còn coi như có chút thu hoạch.”
Kim Nhật cười âm hiểm, âm thầm truyền âm: “Lam Vũ lão ca, ngươi nói đến trong tinh hải này, chúng ta đều không cần bị lực lượng thiên tôn trói buộc nữa. Không phải sẽ đột phá dễ dàng hơn sao?”
“Ta nghe nói công pháp của ngươi là đích truyền của đại pháp sư ngày xưa, có thể đến từ Tiên giới. Hơn nữa ta thấy hình như trong khoảng thời gian ngắn, ngươi lại trẻ ra không ít...”
“Kim Nhật, ngươi vượt quá giới hạn rồi.” Lam Vũ trầm giọng, cắt ngang lời Kim Nhật.
Kim Nhật cũng không xấu hổ, chắp tay, mỉm cười rời đi.
Lam Vũ xoay người sang chỗ khác, tiếp tục giám thị hư không tối tăm hướng hồng quang tiến lên.
Trong lòng thì thở dài.
Bên trong phi chu được mệnh danh là ‘Vãng Tôn’ này, bầu không khí hiện tại có chút vi diệu.
Hồng quang hộ thể lúc thoát đi Tiên Khư đã tiêu hao gần hết, phi chu lại không giảm tốc độ, bay nhanh đến đầu bên kia tinh hải.
Nhưng thời gian mấy tháng ngắn ngủi, trên thuyền đã có ba Hợp Đạo chết bất đắc kỳ tử.
Nếu chết do tai họa kỳ dị bên ngoài tinh hải thì cũng thôi, mấu chốt là ba Hợp Đạo này đều chết không rõ ràng.
Mọi người đều tự mình kiểm nghiệm một phen nhưng không ai có thể làm rõ chân tướng chết bất đắc kỳ tử.
Ba thi thể kia còn yên tĩnh nằm trong phi chu, sắc mặt hồng hào, giống như chỉ đang thiếp đi.
Nhưng bên trong bọn họ, toàn bộ thần hồn đã bị đào rỗng trong bất tri bất giác.
“Đây là Hợp Đạo đấy.” Trong lòng Lam Vũ hết sức nghiêm trọng.
Trong ba người vẫn lạc, người tên ‘Thanh Viêm’ trong đó cũng là Hợp Đạo lão làng như hắn. Thực lực hoàn toàn không kém hắn là bao.
Nhưng vẫn nói chết là chết, không rõ không ràng.
Lam Vũ thậm chí hơi nhớ dị tượng vẫn lạc Huyền Hoàng giới. Ít nhất, cho dù vẫn lạc cũng có thể biết rõ nguyên nhân cái chết.
“Chẳng qua, nghe nói trước khi chúng ta sắp đi, những dị tượng đó cũng đã xuất hiện dị thường? Đúng thật là thời buổi loạn lạc.”
Lam Vũ từ đại kiếp buông xuống tồn tại đến nay, theo bản năng cảm thán một tia hương vị không giống bình thường.
Trong lúc hắn đang thả bay suy nghĩ, bất thình lình lại có một tiếng kêu thảm thiết đánh thức hắn.
Vẻ mặt Lam Vũ chợt thay đổi, hắn ý thức được không đúng lập tức chạy về hướng nơi âm thanh phát ra.
Đợi sau khi đến nơi, đã có bốn Hợp Đạo vây quanh.
Mà tiêu điểm ánh mắt hoảng sợ của đám người lại là một thi thể nằm trên đất.
Đồng tử Lam Vũ bỗng co lại, bởi vì người chết lần này đúng là người trước đó còn lôi kéo làm quen với hắn, Kim Nhật tiên tôn!
Nhìn khuôn mặt hồng hào và đã thể xác mất đi sinh mệnh của Kim Nhật, trong lòng Lam Vũ không khỏi nổi lên một trận hàn ý.
Không lâu sau, người sống sót trên phi chu đã đến đầy đủ.
“Lão Quan, vẫn là ngươi tới đi.”
Trong đám người, Quan Hành Tu từ từ bước ra, vẻ mặt nghiêm trọng.
Sau khi hắn kiểm tra kỹ lưỡng thi thể Kim Nhật tiên tôn một phen, đưa ra phán đoán: “Cách chết y hệt.”
Đám người xôn xao một trận.
“Rốt cuộc, con mẹ nó, là người nào?”
“Nghẹn khuất, quá oan uổng! Chúng ta ai không phải đại tu Hợp Đạo uy chấn một phương, vậy mà ở trên thuyền nhỏ này, cứ như vậy không rõ không ràng bị giết hại tàn sát!”
“Chúng ta... Không bằng về thôi? Không phải lão Hứa ta sợ chết, nếu như nhìn thấy Huyền Tiên Chu trong truyền thuyết, nghe đạo rồi chết thì thôi. Hiện tại tính là chuyện gì? Truyền về, mặt già này của chúng ta e rằng đều phải bị mất hết.”
“Yên tĩnh!” Quan Hành Tu không kiên nhẫn cắt ngang nghị luận của mọi người.
“Bắt đầu từ bây giờ, cùng nhau hành động. Không được tách ra.”
“Tai kiếp thỉnh thoảng trong hư không là có người ngộ đạo, hành hung giết người.”
Một lời của Quan Hành Tu kích thích ngàn cơn sóng.
“Ngươi nói cái gì?”
“Lão Quan, chẳng lẽ ngươi điên rồi hả? Tuy ngươi là đầu lĩnh Vệ Thú viện, chuyên môn phụ trách việc này. Nhưng chuyện này cũng quá không hợp lẽ thường rồi?”
Quan Hành Tu phất tay, đè xuống âm thanh của đám người.
“Ta nói như vậy, tự nhiên có lý do của ta.”
Sau lưng Quan Hành Tu, một thanh kiếm nhỏ màu vàng đằng không mà lên.
Sau khi lượn vòng trên không một vòng, trong nháy mắt ngắm thi thể Kim Nhật nằm trên đất bay đi.
Một sợi tơ mảnh màu đen như ẩn như hiện bị kiếm nhỏ màu vàng chém xuống từ trên thi thể.
Quan Hành Tu nắm tơ mảnh, mà sợi tơ hệt như có sinh mệnh của chính mình, còn đang điên cuồng giãy giụa.
Lam Vũ quan sát một phen cũng có chút khó có mà tin được nói: “Hành Tu, ý của ngươi là, hung thủ kia đã dựa vào sợi tơ này tuỳ tiện giết chết những người đó?”
Quan Hành Tu vẫn tương đối tôn kính Lam Vũ, gật đầu nói: “Trước mắt xem ra, đúng là như thế.”
“Nếu trong các ngươi có người không tin, có thể tự mình thử uy lực của tơ đen này.”
“Ta đến!” Tôn Lộ Thường xung phong nhận việc.
Rất nhanh, thử nghiệm đã lấy trên người hắn bị chọc mấy lỗ kết thúc.
Đây là kết quả tơ đen bị màu vàng Lạc Tinh Thần Kiếm trấn áp.
“Chuyện này sao có thể? Chỉ là một sợi tơ, vậy mà mạnh đến thế?” Tôn Lộ Thường có phần thất hồn lạc phách.
Hợp Đạo còn lại cũng đều là dáng vẻ khó mà tin tưởng.
Ánh mắt Quan Hành Tu quét qua mọi người, cất cao giọng nói: “Chư vị, ta biết các ngươi ở trong Tiên Minh đều có chức vị quan trọng, địa vị tôn sùng. Nhưng đừng quên, hiện giờ chúng ta đang trong tinh hải!”
“Tin rằng mọi người cũng cảm thấy, hạn mức cao nhất pháp tắc trong tinh hải này hơn xa Huyền Hoàng giới. Lại thêm không có ràng buộc của thiên tôn, đã bị đè nén rất lâu, một mai ngộ đạo, cảnh giới lớn mạnh vượt bậc... Cũng không phải là chuyện không thể!”
Tôn Lộ Thường có chút không cam lòng nói: “Nhưng cho dù là vậy, chênh lệch lại có thể lớn như thế? Không địch lại thì cũng thôi, ngay cả tiếng vang giãy giụa đều không phát ra được... Nếu như hắn thật sự có thực lực như này, vì sao không dứt khoát giết hết tất cả chúng ta?”
Lời của Tôn Lộ Thường gợi nên sự đồng tình của mọi người.
Lúc này Lam Vũ lại lên tiếng: “Có lẽ là do công pháp của người này tương đối đặc biệt. Không phải thực lực nghiền áp mà là chiến đấu xảy ra trong thức hải thần hồn, sẽ không khơi ra bất kỳ dao động năng lượng nào.”
“Còn sợi tơ mảnh màu đen này chính là môi giới để phát động công kích.”
Tư lịch của Lam Vũ trong mọi người là lâu nhất, có hắn tham luận, đám người cũng dần tin phục.
“Nếu như thế, vậy thì tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra tên khốn kiếp nà!”
Dưới sự đề nghị của mọi người, Quan Hành Tu lấy sợi tơ màu đen tiếp xúc với mỗi tu sĩ Hợp Đạo may mắn sống sót một phen.
Lại không tìm được có ai liên quan đến nó.
“Hung thủ này thận trọng, xảo trá, chắc chắn sẽ không để lại sơ hở rõ ràng như thế. Theo ta thấy, như này ngược lại giống như cố ý để lại gây nhầm lẫn cho chúng ta.” Hợp Đạo tên là Tử Mộc nói.
“Cũng chưa chắc là vậy. Hắn nhất định không đoán trước được Quan huynh cũng tiến bộ thần tốc, vậy mà có thể phát hiện dấu vết hắn để lại.” Trong mọi người lập tức liền có ý kiến bất đồng.
“Quan huynh, ngươi rốt cuộc ngộ đạo như nào vậy? Tinh không tối tăm mù mịt này, ta căn bản không có cảm ngộ gì hết!”
“Đúng vậy, lão Quan, ngươi nói cho mọi người nghe xem. Hiện giờ hung thủ ẩn nấp trong tối như hổ rình mồi, chỉ có mỗi người chúng ta đều ngộ đạo, tăng thêm mấy phần thực lực mới không bị hắn tiêu diệt từng bộ phận.”
Đám người lao nhao, Quan Hành Tu bất đắc dĩ, cũng chỉ đành kể lại quá trình bản thân bỗng nhiên có điều đốn ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận