Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 734: Ngộ đạo tường Vô Lượng

Lời giải thích về Giải Ly điệp của Kỷ Hoành Đạo ở kiếp trước bỗng xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
“Giải Ly điệp hấp thụ càng nhiều trận pháp, năng lực phân giải cũng sẽ trở nên càng mạnh. Tương tự như vậy, năng lực thay đổi thôi diễn của nó cũng theo đó càng mạnh mẽ hơn. Đúng là không thể tưởng tượng nổi tương lai nó sẽ phát triển đến mức nào.”
“Làm sao biết được trên tay các ngươi, Giải Ly điệp có thể tiến hóa thành Thiên Huyền Kính thứ hai hay không?”
Giải Ly điệp hoàn thành lột xác yêu cầu năng lượng, chính là đủ mọi loại trận pháp khác nhau. Bao nhiêu kiếp Lý Phàm đắm chìm trong trận pháp, bàn về năng lực bày binh bố trận đơn thuần, có thể hắn chỉ là hạng tôm tép trong Vạn Tiên Minh bây giờ.
Nhưng nếu nói về kiến thức uyên thâm sâu rộng, Lý Phàm có tự tin sẽ không thua bất kỳ kẻ nào.
“Vô Hạn Pháp” của Trương Chí Lương, “Trận đồ Sơn Xuyên Bách Mạch” của Hà Chính Hạo, “Đại Mộng Xuân Thu trận” của Dược Vương tông.
Thậm chí ngay cả sự tồn tại kinh hãi thế tục như “Thiên Huyền Tỏa Linh trận” kiếp này cũng chưa từng xuất hiện, “Nghịch Chuyển Sinh Tử trận” trong Mê vực sinh tử.
Lý Phàm đều biết rõ.
Nếu để Lý Phàm tự đi bố trí những trận pháp này, có lẽ sẽ hơi không đủ sức để làm. Nhưng nếu chỉ là thôi diễn tính toàn thì căn bản không gặp bất kì trở ngại nào.
Cửu điệp tranh hùng, cuối cùng giành được chiếc Giải Ly điệp hoàn chỉnh. Đây cũng là một lần thăm dò của Lý Phàm.
Thăm dò xem Giải Ly điệp là Thiên Huyền tái sinh thể, rốt cuộc có tồn tại mối liên hệ nào với bản thể hay không.
Chỗ dựa đúng là “Thiên Huyền Tỏa Linh trận”.
Tỏa Linh trận là nền tảng cơ sở của Huyền Võng kiếp trước, nếu như Giải Ly điệp và Thiên Huyền Kính có tồn tại mối liên hệ nào đó, Thiên Huyền Kính có thể cảm nhận được tình huống bên tái sinh thể. Như vậy chỉ cần Lý Phàm truyền số liệu trận pháp vào Giải Ly điệp, ắt sẽ khiến cho thế lực khuynh hướng Thiên Huyền Kính trong Vạn Tiên Minh coi trọng.
Tất nhiên sẽ căn cứ vào vị trí của Giải Ly điệp tìm tới cửa.
Ngược lại, nếu như mãi đến khi Giải Ly điệp hoàn thành lột xác mà vẫn luôn yên bình vắng lặng, vậy thì giống như mô tả và tuyên truyền, sau khi tái sinh thể tách khỏi thì sẽ cắt đứt liên hệ với Thiên Huyền Kính, có thể coi như là một cá thể tồn tại đơn lập. Ít nhất Giải Ly điệp là như thế.
“Có lẽ sẽ có chút mạo hiểm, nhưng đáng để thử một lần.”
Hai mắt Lý Phàm híp lại, đồng tử phản chiếu nhiều vô kể pháp trận biến ảo nhanh chóng.
Giải Ly điệp trong tay cũng liên tục toát ra ánh sáng nhàn nhạt theo động tác của hắn.
...
Ngay thời điểm Lý Phàm đang tìm kiếm Thiên Huyền tái sinh thể hoàn chỉnh, Hứa Bạch bên trong châu Thiên Lương cũng gặp chút phiền toái.
Từ khi hắn đảm nhiệm Liên Thông sứ tới nay, có không ít con nối dõi của các nhà quyền quý từ những châu khác được sắp xếp vào các cương vị không quan trọng trong thành Thiên Lương. Vốn hắn xử lý tốt, khắp nơi đều tương đối hài lòng.
Nhưng không lâu trước đó, có một vị tu sĩ đến từ châu Thiên Vũ, tên là Quan Trường Ca đã mất tích.
Thời buổi này không sợ người chết, chỉ sợ kẻ thất lạc tung tích.
Chết rồi thì ít nhất còn Vãng Sinh phủ, mười tám năm sau lại là một hảo háo. Ngược lại nếu như mất tích...
Vậy thì có vô số khả năng.
Trưởng bối của Quan Trường Ca, Hứa Bạch cũng biết rõ, chính là Chỉ huy sứ Vệ Thú viện của châu Thiên Vũ, Quan Hành Tu. Lấy thân phận của hắn, vốn không cần tự mình đi điều tra sự vụ này, chỉ cần sai khiến thủ hạ trong tay điều tra một chút.
Nhưng hắn cố tình đích thân đi đến châu Thiên Lương, hơn nữa còn có dáng vẻ hưng sư vấn tội.
Điều đó rõ ràng cho thấy chuyện này không tầm thường.
Nam Cung Sĩ Vinh mới nhậm chức Thiên Lương thành chủ thề son sắt, bảo đảm sẽ cho đối phương một câu trả lời thỏa đáng.
Tạm thời trấn an Quan Hành Tu xong, quay đầu liền giao nhiệm vụ cho Hứa Bạch.
Bên trong mật thất, gương mặt hắn nghiêm túc nói: “Chuyện này có điểm kỳ lạ. Chúng ta mới nhận được thông báo không lâu, Quan Hành Tu đã tới nơi rồi. Dường như hắn đã sớm biết trước vậy...”
“Chắc là nhắm vào chúng ta. Ngươi đi trước điều tra rõ tình hình, ta đi đến tổng bộ Vạn Tiên Minh một chuyến. Nếu quả thật có phát hiện gì, tránh đánh cỏ động rắn. Chờ ta trở lại rồi bàn bạc sau.” Căn dặn xong, Nam Cung Sĩ Vinh vội vội vàng vàng rời đi.
Hứa Bạch nhận nhiệm vụ, tạm thời gác lại mọi việc trong tay và đi đến nơi Quan Trường Ca xuất hiện lần cuối.
Châu Thiên Lương, núi Vô Lượng.
“Chính là ở chỗ này, Quan Trường Ca đột nhiên biến mất ngay trước các ngươi?” Hứa Bạch nhìn lướt qua ngọn núi phía dưới và hỏi.
Ba tu sĩ đi theo phía sau hắn liên tục gật đầu, vẻ mặt căng thẳng hoảng hốt.
Một người trong đó nói: “Nghe nói trên vách núi Vô Lượng thường hay xuất hiện dị tượng giống như “tường Người phàm Hoá Thần”. Vậy nên bọn ta thương lượng tới nơi này thảo luận bàn bạc một phen. Nào ngờ mới ngự kiếm đến đây, đang xác định phương hướng của tường Vô Lượng, ngoảnh đi ngoảnh lại đã không thấy Quan huynh đâu.”
Một người khác nói tiếp: “Vốn dĩ bọn ta còn tưởng rằng hắn có chuyện gấp về trước nên không để ý mấy, Thế nhưng sau khi bọn ta xem xét kì cảnh tường Vô Lượng xong, trở về thành Thiên Lương rồi mà vẫn không tài nào liên lạc với Quanh huynh được, lúc đó mới phát hiện có chuyện chẳng lành.”
“Không những linh phù truyền tin không có tác dụng, ta lấy vật phẩm Quan huynh để lại chỗ ta để thôi diễn một lần, vẫn không có được kết quả gì.” Tu sĩ cuối cùng trong ba người tên là Phó Tinh Trì nói.
Hứa Bạch bay phía trên núi Vô Lượng một vòng, không nhận thấy bất kì phản ứng dị thường nào.
Lấy trình độ thân thiện của thiên đạo đối với Hứa Bạch, nếu như núi Vô Lượng có vấn đề thì chắc chắn hắn sẽ nhận ra ngay lập tức.
Hình như có thể loại trừ khả năng nơi xảy ra vấn đề...
Chờ một chút.
Hứa Bạch chợt nảy ra điều gì, vội hỏi: “Tường Vô Lượng các ngươi nói ở đâu?”
Phó Tinh Trì ngẩn người, sau đó chỉ vào một chỗ phía dưới hẻm núi nói: “Ngay ở chân núi.”
“Đưa ta đến đó.” Hứa Bạch lạnh lùng nói.
Ba người còn mờ mịt không hiểu nguyên do, song vẫn biết sự tình quan trọng, không dám phản bác.
Dẫn Hứa Bạch đi đến trước tường Vô Lượng.
Ngọn núi vốn được bao phủ bởi sỏi đá và cỏ cây, bỗng trở nên nhẵn bóng như một tấm gương khi sắp đến phía dưới.
Ngay cả những dòng suối trong núi cũng có thể phản chiếu được.
Hứa Bạch nhìn chằm chằm vào mặt kính thân núi dài khoảng ba trăm trượng và cao hơn năm mươi trượng, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đó.
Hắn đưa tay ra chạm vào, lạnh như ngọc.
“Lúc đó các ngươi có thấy dị tượng gì không?” Hứa Bạch hỏi.
Phó Tinh Trì gật đầu: “Thời cơ tường Vô Lượng này xuất hiện dị cảnh không cố định. Đôi khi xuất hiện nhiều lần một ngày. Đôi khi thậm chí mấy năm cũng không xuất hiện. Tất cả đều phụ thuộc vào cơ duyên cả.”
“Lần trước vận khí của bọn ta cũng không tệ lắm, thấy được cảnh tượng một tu sĩ múa kiếm ở đó. Tuy kiếm pháp vô cùng thong thả nhưng lại dường như cất giấu kiếm thuật vô thượng, toàn bộ tâm trí của bọn ta đều bị nó hấp dẫn, khó có thể tự kiềm chế được.”
“Có thể miêu tả lại cảnh tượng lúc đấy không?”
“Được.”
Phó Tinh Trì nói rồi lấy ra một cây bút, lăng không mô tả.
Sau một lát, giống như là thủy kính thuật trực tiếp ghi lại. Một cảnh tượng tu sĩ múa kiếm trông rất sống động xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Chiêu thức diệu bút đan thanh ấy của Phó huynh quả nhiên không phải chuyện đùa, đúng là giống trong trí nhớ của ta y như đúc.” Hai tu sĩ khác không khỏi cảm thán.
Hứa Bạch nhìn chằm chằm cảnh tượng múa kiếm hồi lâu, chợt hỏi: “Quan Trường Ca biết kiếm thuật không?”
Phó Tinh Trì sửng sốt.
Chẳng qua rất nhanh đã phản ứng kịp: “Ngươi đang hoài nghi, thân hình xuất hiện trong tường Vô Lượng lúc đó chính là Quan huynh?”
“Không thể nào, thứ Quan huynh tu hành chính là đại đạo âm luật, không thông kiếm thuật.” Phó Tinh Trì lắc đầu phủ định.
“Ta nghe nói, Trường Ca huynh vô cùng ngưỡng mộ Quan Hành Tu tiền bối. Thường xuyên cảm thán mình không thể giống như đối phương, nắm giữ một tay kiếm thuật kinh thiên địa, quỷ thần khiếp.” Nhưng vào lúc này, một tu sĩ khác chợt nhớ ra gì đó.
Lời vừa nói ra, mấy người ở đây nháy mắt đều im lặng.
Không hẹn mà cùng nhìn vào tường Vô Lượng trước mắt, trong lòng có từng cơn ớn lạnh dâng lên.
Vẫn là Hứa Bạch phá vỡ sự tĩnh mịch trước mắt: “Hiện nay vẫn chỉ là suy đoán, không có chứng cớ xác thực. Các ngươi tạm thời giúp ta phong tỏa núi Vô Lượng trước, không để cho người khác tới gần. Chờ ta đi về thăm dò một chút cái đã, xem trước kia cũng có những chuyện tương tự phát sinh hay không.”
Sắc mặt ba người Phó Tinh Trì nặng nề, gật đầu bày tỏ đã biết.
Hứa Bạch vội vã phản hồi thành Thiên Lương, xin điều tra rồi bao năm qua ghi lại hồ sơ sau đó.
Quả nhiên phát hiện chỗ kỳ quặc.
Trăm năm gần nhất, thường hay có báo cáo tu sĩ tự dưng mất tích.
Chẳng qua đều là chút tán tu không có nguồn gốc.
Sau khi mất tích cũng chỉ có tu sĩ quan hệ hơi tốt một chút hỗ trợ báo cáo với Tiên Minh.
Con đường tu đạo vốn nhấp nhô, sinh tử thay đổi bất chợt.
Sau khi điều tra xong và xác định không phải gián điệp Ngũ Lão hội quấy phá, lại vẫn luôn không tìm được bất luận manh mối hữu dụng gì, thường hay để nguyên ở đó không làm gì nữa.
Cứ như vậy, sau khi tường Vô Lượng yên lặng cắn nuốt không biết bao nhiêu tu sĩ vô danh, nhưng vẫn luôn không ai phát hiện.
Mới có án kiện mất tích bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận