Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 604: Sinh tử gặp TIên Khư

Nếu như trong tình huống bình thường, các tu sĩ ngủ say trong Dược Vương Chân Đỉnh có lớp ‘Đại Mộng Xuân Thu trận’ vải vệ, có lẽ Lý Phàm sẽ phải tốn nhiều sức lực hơn mới đạt được thứ mình muốn.
Nhưng cưỡng ép thoát khỏi ‘Tiên Khư’, trận pháp cũng ít nhiều gì cũng phải chịu ảnh hưởng.
Quan trọng hơn là Lý Phàm còn biết, một vị tu sĩ Dược Vương tông tên là Lệnh Hồ Xương, không tới kịp để tiếp nhập hoàn toàn vào ‘Đại Mộng Xuân Thu trận’.
Gian phòng của hắn không hề được đóng kín, mà vẫn còn một khe hở.
Nếu mọi thứ theo đúng trí nhớ của hắn, Dược Vương Chân Đỉnh gần như là hoàn toàn không có phòng bị với Lý Phàm.
Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên không nên quấy rầy họ, cứ để bọn hắn tiếp tục ngủ say.
Còn Nguyên Anh kỳ trở xuống, nếu như cần, thì có thể dùng thần thông ‘trói trùng’, giết từng người một.
Đương nhiên, cho dù các đệ tử Dược Vương tông này đều mang rất nhiều pháp khí, đan dược.
Nhưng đối với Lý Phàm bây giờ, những vật ngoài thân đó không có tác dụng lớn.
Thứ hắn nhắm đến, chính là bản thân Dược Vương Đỉnh, thứ có thể vượt qua hư không.
Giống như Dược Vương trong tông, một loạt các thông hướng dẫn đến một Tu Tiên giới khác.
“Tuy có sự tồn tại của Tiên Khư, tạm thời không cách nào thoát khỏi Huyền Hoàng giới. Nhưng rồi sẽ có một ngày ta rời khỏi nơi này.”
“Nắm giữ tương đạo đánh dấu trong tay, cũng coi là phòng ngừa chu đáo.”
Hơn thế nữa, Lý Phàm ngàn dặm xa xôi tới đây, còn có một nguyên nhân khác.
Hắn muốn tận mắt chứng kiến sự tồn tại của ‘Tiên Khư’.
Lý Phàm ngước đầu nhìn lên bầu trời, lắng lại suy nghĩ, chờ đợi Dược Vương Chân Đỉnh đến.
Chờ khi nó nứt ra, hắn cảm nhận được ‘lực trấn tiên’ đặc biệt của vực Thương Ngô, không khỏi âm thầm cảm thán trước sự kì diệu của tạo hoá.
Không giống với cấm chế, trận pháp làm suy yếu thực lực tu sĩ, ‘lực trấn tiên’ này giống như mở rộng cảnh giới.
Với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của hắn bây giờ, tuy thực lực không có hạn chế, nhưng cũng chỉ có thể phát ra uy năng tương đương với Kim Đan kỳ.
“Thật là kì lạ, giống như người phàm tiến nhập cự nhân quốc, tuy bản thân không có gì thay đổi, nhưng so với những vật xung quanh, lại chẳng khác gì “tiểu nhân”.”
Ngay khi Lý Phàm âm thầm cảm thán, phế tích đang nổi lơ lửng bên cạnh như thể bị gió thổi, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, chậm rãi di chuyển.
Nó sắp đâm trúng vị trí của Lý Phàm.
Không có dấu hiệu nào, nhìn qua như thể nó có sinh mệnh riêng, mười phần quỷ dị.
Lý Phàm cau mày, không phá hủy phế tích này, mà chủ động lựa chọn né tránh.
Nhưng, ngay khi tường đổ vách xiêu thoáng qua hắn, Lý Phàm lại dường như phát hiện điều gì, ánh mắt ngưng trọng.
Thân hình vụt qua, chỉ một thoáng hạ xuống phía trên một trụ đá.
Không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, hoa văn khắc trên trụ đá đã không còn rõ ràng nữa.
Thậm chí ngay cả trụ đá cũng đã bị mài mòn gần hết.
Tuy nhiên Lý Phàm có bí thuật ‘Hóa Đạo Thần Nhất’, có thể ghi nhớ tất cả những gì hắn đã trải qua trong đầu.
Bởi đó, cho dù chỉ còn lại tàn khuyết không đầy đủ nhưng những hoa văn của trụ đá vẫn có chút quen thuộc với Lý Phàm.
“Đây là...”
Mắt Lý Phàm lộ ra vẻ kỳ lạ.
So sánh hoa văn trước mắt với những gì đã từng thấy qua trong trí nhớ.
Không sai chút nào!
Lý Phàm lại ngẩng đầu, nhìn đống đổ nát của toà nhà giống như một đại dương bao la trong ‘mê thành thất lạc’ xung quanh, cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Những kiến trúc này, chẳng đều lại đến từ trong sương mù?”
Bên trong mê vực nơi hắn thu được ‘Loạn Tự Quyết’, Lý Phàm đã từng nhìn thấy mười hai tàn tích lớn.
Những hoa văn được điêu khắc trên các tàn tích cũng giống y hệt như ở đây.
Lý Phàm nghĩ tới nguyên do vực Thương Ngô.
Vào một năm tháng ngày nào đó, tất cả núi non châu Thương Ngô đều biến mất, chỉ để lại vực sâu có hình dạng như bàn chân này.
Lý Phàm không khỏi hướng mắt về phía đáy vực sâu.
Bóng tối u ám sâu đến mức không thấy nhìn thấy điểm cuối cùng.
“Vực Thương Ngô liên thông với nơi sâu trong màn sương trắng?”
“Thời thượng cổ, Huyền Hoàng giới không có sương trắng phệ nguyên. Mà bây giờ, sương trắng lại chia cắt toàn bộ thế giới...”
“Đến cùng nó từ đâu mà đến? Những tu sĩ chết thảm trong mê vực sương trắng ta gặp phải có thân phận gì?”
Trong chốc lát, có vô số nghi vấn xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Tuy nhiên, không đợi hắn tới kịp suy nghĩ tỉ mỉ, giữa bầu trời đêm một sao băng xẹt qua, thoáng chốc chiếu sáng bầu trời.
“Đến rồi!”
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một sợi dây nhỏ bay thẳng về phía.
mình.
Đồng thời, có cảm giác nôn nao khó hiểu dâng lên trong lòng.
Như thể gặp phải thiên địch, lại giống như phải đối mặt với tai hoạ đáng sợ.
Trong lòng ưu sầu, đồng thời thân thể không ngừng run rẩy.
Lý Phàm biết, đây là ảnh hưởng từ khí tức Tiên Khư còn sót lại của Dược Vương Chân Đỉnh vừa thoát khỏi kiếp nạn.
Cách điểm rơi hơi xa, ánh mắt Lý Phàm không hề rời khỏi sao băng trên bầu trời.
Dược Vương Đỉnh rơi xuống với tốc độ cực nhanh, cùng lắm chỉ mấy hơi thở đã từ trên trời rơi xuống đất, thẳng xuống vực Thương Ngô.
Sau khi tiến sâu vào bên trong vực sâu, tốc độ của nó càng chậm lại, ánh lửa bên ngoài cũng dần tắt.
Mà sinh linh trong vực sâu cảm nhận được khí tức Tiên Khư, tất cả đều theo bản năng kinh hoảng tránh né, chủ động nhường cho nó một con đường.
Dược Vương Chân Đỉnh vẫn vững vàng dừng lại ở vị trí giống như kiếp trước.
Sau khi phát ra dao động cầu cứu không rõ với ngoại giới, Dược Vương Đỉnh dần dần biến thành trong suốt, biến mất trong không khí.
Lý Phàm không vội vàng hành động, chỉ đợi khí tức Tiên Khư bám vào Dược Vương Chân Đỉnh hoàn toàn mất đi mới ngự Tiểu Dược Vương Đỉnh tiến vào bên trong.
Có kinh nghiệm đã thăm dò của đám người Tiêu Hằng từ kiếp trước, Lý Phàm một đường thông suốt, đi tới cửa phòng khép hờ của Lệnh Hồ Xương trước đó.
Lúc này, Lệnh Hồ Xương đang nằm trên mặt đất, rơi vào trạng thái ngủ say.
“Cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng mà...”
Lý Phàm híp mắt lại, hư ảnh Ngũ Hành động thiên sau lưng thoáng chốc hiện lên.
Sức mạnh của pháp vực động thiên trói buộc Lệnh Hồ Xương giống như gông xiềng.
Sau khi lấy hết toàn bộ vật phẩm trên người hắn, Lý Phàm vận chuyển lực lượng.
Một lát sau, cơ thể Lệnh Hồ Xương hóa thành bột mịn dưới sực lực mạnh mẽ của động thiên, còn không kịp phát ra tiếng hét thảm.
Mà Nguyên Anh trong đan điền của hắn không chịu chút tổn thương chút nào dưới sự khống chế tinh vi của Lý Phàm.
Thân thể bị hủy, Lệnh Hồ Xương trong cơn ngủ mê tỉnh táo lại ngay tức khắc.
Thấy thân thể nho nhỏ màu tím giống đứa trẻ mới sinh của mình, làm sao hắn không biết đã xảy ra chuyện gì được.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lệnh Hồ Xương nhìn chằm chằm Lý Phàm, nửa căm hận, nửa hoảng sợ hỏi.
Trả lời hắn, chỉ có một tia sét màu tím hiện lên.
“Tử Tiêu tông...”
Trong giọng nói của Lệnh Hồ Xương tràn đầy vẻ khó tin.
Ngay sau đó hắn đã mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh.
Sau một hồi lâu, Lý Phàm đã tiếp thu toàn bộ trí nhớ Lệnh Hồ Xương phất tay, tạm thời trấn áp Nguyên Anh của đối phương trong động thiên của mình.
Hắn tiếp tục đi sâu hơn tới nơi sâu nhất trong Dược Vương Chân Đỉnh, đứng bên ngoài ‘Sinh Tử môn’ cẩn thận tự hỏi.
“Sinh Tử môn đóng lại, dù là Hợp Đạo cũng khó có thể công phá.”
“Chỉ có tu hành ‘Tể Thế Trường Sinh Kinh’ chân truyền của Dược Vương tông và hiển hóa ra ‘Trường Sinh Thanh Lực’ mới có thể nghịch chuyển Sinh Tử Môn, tiến vào bên trong.”
“‘Tể Thế Trường Sinh Kinh’, công pháp Hợp Đạo.”
Nếu như tu sĩ tầm thường đột nhiên có được công pháp Hợp Đạo, sợ là sẽ kích động trắng đêm khó ngủ.
Thế mà trong lòng Lý Phàm lúc này lại không một gợn sóng.
Tuy ‘Tể Thế Trường Sinh Kinh’ kia nói là pháp môn Hợp Đạo, phương pháp tu hành cũng là lấy tế thế hành y, trị bệnh cứu người làm đầu.
Cứu người tức là cứu mình, cứu càng nhiều người, tu hành cũng càng nhanh.
Thậm chí để đột phá quan ải tu hành cũng cần thỏa mãn điều kiện số người được cứu nhất định.
Độ tương xứng với Lý Phàm rất thấp, không cần phải chuyển tu.
Nhưng dù sao cũng là công pháp Hợp Đạo, giá trị chắc chắn không thấp. Chỉ cần tàn sát tất cả mọi người trong Dược Vương tông, môn công pháp này sẽ trở thành bản đơn lẻ chỉ có mỗi mình Lý Phàm biết. Nhưng không cần thiết phải làm như thế. Đám người Dược Vương tông còn có công dụng quan trọng hơn.
Vấn đề chính của hiện tại là, có quá nhiều người tu hành ‘Tể Thế Trường Sinh Kinh’, khoảng chừng 462 người.
Lý Phàm thử vận chuyển công pháp này, linh khí bên trong cơ thể dường như bị ngăn chặn hoàn toàn, căn bản là không có động tĩnh gì.
Gần như có muốn nhập môn cũng không được.
Trầm ngâm một lát, hắn nghĩ tới một ý kiến.
Dựa theo trí nhớ Lệnh Hồ Xương, Lý Phàm tìm được gian phòng của một số đệ tử Dược Vương tông tu vi Kim Đan.
Hắn xông vào trong đó, cưỡng ép rút ra một phần ‘Trường Sinh Thanh Lực’ trong cơ thể của bọn họ.
Sau đó trộn lẫn những Trường Sinh Thanh Lực hỗn hợp này với nhau, ngưng tụ thành một thân thể năng lượng.
Tách ra một luồng thần thức chui vào bên trong thân thể năng lượng màu xanh, Lý Phàm giãn tay chân, thích ứng một lát.
“Trường Sinh Thanh Lực không ngừng tản ra, duy trì không được bao lâu, nhưng mà hẳn là đủ rồi.”
Trong lòng hắn khẽ động, thân thể năng lượng ngưng tụ thành Nguyên Anh màu xanh lá.
Lý Phàm đâm đầu vào bên trong tường sinh tử.
Như là xuyên qua một màng màu xám mỏng, ngay sau đó, Lý Phàm nhìn cảnh tượng xung quanh, còn tưởng bản thân đã bay ra khỏi Dược Vương Đỉnh, một lần nữa trở về bên trong vực Thương Ngô.
Bởi vì cảnh sắc bốn phía trông giống bên ngoài Dược Vương Chân Đỉnh y như đúc.
Thì ra bởi vì vách trong Dược Vương Đỉnh đã hoàn toàn biến thành trong suốt.
Giữa sân chỉ có hai bộ xương khô.
Một đứng thẳng, một ngã trên mặt đất.
“Người đứng hẳn là Liễu Như Trần. Còn ngã trên mặt đất hẳn là Hoàng lão.”
“Vì để thoát khỏi Tiên Khư, Liễu Như Trần bất đắc dĩ, hiến tế bản nguyên sinh mệnh của một số tu sĩ trong tông.”
Lý Phàm nhớ lại kiến thức ở kiếp trước, thầm nghĩ.
“Chỉ còn lại xương cốt, hẳn là sẽ không còn sống.”
Lý Phàm chậm rãi tiếp cận Liễu Như Trần.
Khi hắn đi đến gần hài cốt Liễu Như Trần, một hư ảnh chợt xuất hiện bên cạnh Lý Phàm.
Hắn sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại phản ứng kịp, đối phương không có khí tức sinh mệnh, chẳng qua là một hình chiếu thôi.
‘Trường Sinh Thanh Lực’ không ngừng tản ra bốn phía trên cơ thể Lý Phàm bị hư ảnh hấp thu.
Dường như là thông qua một loại nghiệm chứng nào đó, một lát sau, hư ảnh mới lên tiếng nói: “Đệ tử Dược Vương tông nghe lệnh.”
“Khi các ngươi nhìn thấy hình ảnh này, ta cũng đã chết.”
“Là ta sai rồi.”
“Ta dự đoán được đại kiếp thiên địa giáng xuống, nhưng không nghĩ tới bên trên Huyền Hoàng giới chúng ta còn có thứ kinh khủng hơn tồn tại.”
“Thập tông Tiên đạo biết rõ ràng hết thảy, lại ngồi nhìn chúng ta chờ chết.”
“Thù này, không đội trời chung!”
“Nhưng các ngươi nhớ lấy, mười tông thế lớn, không thể địch lại. Sau khi trở lại Huyền Hoàng giới, tạm thời tới lánh nạn ở ‘Trường Sinh cốc’, tận lực bảo tồn thực lực. Chờ đến khi đại kiếp qua đi, lại nhìn cơ hội hành sự.”
“Sau khi ta chết, từ con ta Liễu Nhất Hàng tạm thời giữ vị trí tông chủ, các trưởng lão phụ trợ. Chờ hắn đột phá Hóa Thần là có thể chính thức làm chưởng môn đời kế tiếp.”
“Ngay thời khắc sống còn, cửa ải khó khăn trước mắt, không thể nội đấu!”
Hư ảnh máy móc nói di ngôn của Liễu Như Trần, Lý Phàm đứng tại chỗ, yên tĩnh lắng nghe.
Hồi lâu sau, giao phó di chúc xong, hư ảnh hóa thành từng điểm sáng, tiêu tán không thấy.
Chỉ còn lại tại chỗ một tinh thể hình thoi phát sáng .
Lý Phàm biết, cái kia chính là hạch tâm khống chế Dược Vương Đỉnh.
Liễu Như Trần vốn chuẩn bị giao cho Liễu Nhất Hàng, lúc này lại bị Lý Phàm biết trước tất cả đoạt trước.
Sử dụng thân thể năng lượng khống chế hạch tâm mở tường sinh tử ra, Lý Phàm đi vào bên trong phòng điều khiển chính.
Dùng bảy ngày để luyện hóa, Lý Phàm lấy được quyền khống chế Dược Vương Chân Đỉnh.
Tuy có rất nhiều công năng, bởi vì không có Trường Sinh Thanh Lực nên tạm thời không cách nào thi triển, nhưng phần lớn công năng cơ sở đều có thể sử dụng.
Lý Phàm lấy hình ảnh Dược Vương Chân Đỉnh ghi chép.
Khớp với những gì đám người Tiêu Hằng thấy ở kiếp trước.
Bên trong hư không vô tận, chùm sáng đại biểu Huyền Hoàng giới thì ra nhỏ bé như vậy.
Mà Tiên Khư phía trên như muốn thôn phệ hết thảy lại đáng sợ đến thế.
Hình ảnh tiếp tục phát sóng.
Dược Vương Đỉnh bay ra khỏi Huyền Hoàng giới không khống chế nổi, không ngừng rơi xuống Tiên Khư.
Cho dù trên thân đỉnh hiện ra vô số quang hoa, muốn tránh thoát lực hút của Tiên Khư nhưng vẫn không thể chạy trốn.
Cách Tiên Khư càng ngày càng gần.
Sắp triệt để luân hãm.
Đúng lúc này, chợt có vô số ánh sáng khác biệt trào ra từ trong đỉnh, dường như có động lực vô tận trong phút chốc.
Dược Vương Đỉnh thay đổi phương hướng vận chuyển trong những tiếng nổ vang không ngừng.
Nhưng toàn bộ sự chú ý của Lý Phàm bây giờ đều tập trung vào hình ảnh Tiên Khư được Dược Vương Đỉnh ghi chép lại.
Có lẽ bởi vì khoảng cách vừa đủ, Lý Phàm có thể thấy được hình dạng mơ hồ của Tiên Khư.
Trên mặt đất hoang vu, tất cả đều đổ nát thê lương.
Trong đó lại dường như có một bóng người cao lớn đứng sừng sững.
Yên lặng nhìn xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận