Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1297: Hoàn Chân quay về không

“Thiên hành hồn di, bách chiết phách chuyển.”
“Không trách.”
Bóng hình hư ảo vẫn tiếp tục truyền đạo.
Không truyền bá qua âm thanh hay thần thức, mà trực tiếp vang lên trong đầu mọi người.
Dù ba người Thánh Hoàng, Truyền Pháp, Thiên Y ở đây đều vô cùng quan tâm đến an nguy Huyền Hoàng, lúc này nghe được tiên quyết đạo đồng truyền thụ, lại không thể khống chế tâm thần, sa vào trong đó.
Tận đế khi một bộ tiên quyết được đọc xong, bóng hình đạo đồng hư ảo lại trở nên mơ hồ không rõ lần nữa, âm thanh cũng trở nên lúc nhỏ lúc rõ.
Ba người mới đổ mồ hôi lạnh toàn thân, hồi phục tinh thần.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, vô cùng ăn ý phi độn về sau, rời xa bóng hình đạo đồng hư ảo.
Mà bóng hình đạo đồng hư ảo cũng không ngăn cản, nó dường như đã hoàn thành sứ mệnh bản thân, tùy ý để ba người rời đi.
Âm thanh truyền đạo ngày càng yếu ớt. Cuối cùng biến mất không rõ trong hư không cùng với bóng hình đạo đồng hư ảo.
Ba người nhìn thấy tình cảnh này, vẻ mặt đều vô cùng vi diệu.
Suy nghĩ nguyên nhân bóng hình hư ảo này đột ngột xuất hiện truyền đạo, sau đó lại từ từ biến mất.
Đồng thời, ba người cảm thụ bộ tiên quyết vừa mới nghe được.
Tiên quyết khác với công pháp thế gian, cực kỳ tối nghĩa khó hiểu.
Hơn nữa, bóng hình đạo đồng hư ảo chỉ tụng niệm nội dung trong tiên quyết, không kèm thêm bất kỳ lời giải thích nào.
Tuy ngộ tính ba người Thánh Hoàng có thể nói đã đứng đầu thế gian, nhưng muốn lĩnh hội hết một bộ tiên quyết trong thời gian ngắn như thế vẫn hơi miễn cưỡng. Chỉ có thể suy đoán đại khái.
“Không phải công pháp tu hành, mà là một bộ pháp môn tránh họa. Trong đó dường như còn lẫn một chút ghi chép về Tiên giới…”
Thánh Hoàng nhanh chóng điều chuyển tư tưởng, động tác lại không hề ngừng, quay người về lại Huyền Hoàng giới.
Truyền Pháp đi sát theo sau.
Về phần Thiên Y lại biến mất không biết từ lúc nào.
Thánh Hoàng lơ đãng nhìn thoáng về phía châu Đạo Nguyên của Huyền Hoàng giới, không cảm nhận được khí tức Thiên Đô thức tỉnh.
“Huyền Hoàng giới sắp bị hủy diệt trong lát nữa, nơi đó vẫn thờ ơ.”
“Thân hình vừa mới chủ động xuất hiện...”
“Là để xóa bỏ phong tai?”
Dù trong lòng còn nhiều điều khó hiểu, nhưng bây giờ đến cùng vẫn không phải lúc miệt mài theo đuổi.
Rất nhiều suy nghĩ đảo ngang qua đầu, Thánh Hoàng vẫn tập trung lực chú ý vào tình hình Huyền Hoàng giới trước mắt.
Bên ngoài Huyền Hoàng giới, có mưa kim châm rơi liên miên không dừng. Tuy nhiên lực lượng tiêu tán sau khi mũi kim rơi xuống đất có thay đổi vi diệu so với khi trước. Thánh Hoàng gạt xuống dưới, nhìn thấy một ít manh mối. Nếu ví trước đó là liều thuốc mạnh dùng lúc bệnh tình nguy cấp, vậy lúc này là điều trị sau khi bệnh nặng mới khỏi. Lực lượng của kim châm nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sấm chớp từng cơn, mưa phùn liên miên.
Giống như vào kinh trập, vạn vật hồi sinh, tươi tốt phồn thịnh.
Trong cơn rung chuyển, vậy mà Huyền Hoàng giới xuất hiện cảnh tượng tràn trề sinh cơ.
Đó là nếu như không có khí tức đại trận âm thầm ẩn nấp, như ẩn như hiện.
Không hổ với danh tiếng ‘Thiên Y’, vậy mà chỉ dựa vào kim châm mà có thể cứng rắn giúp Huyền Hoàng chư giới đã tiến vào trạng thái dung hợp được hồi phục lại trong thời gian ngắn. Để thiên địa Huyền Hoàng khôi phục nguyên trạng. Điều đáng quý hơn, bản thân thiên địa cũng không bị thương vì nó.
Y thiên như y nhân, kim châm nghịch đảo sống chết. Muốn đạt tới cảnh giới như vậy không phải là điều mà chỉ thăng cấp thực lực cảnh giới có thể làm được. Còn cần đủ lý giải với bản chất thế giới.
Thánh Hoàng cũng là Thái Thượng, cũng từng tự xưng là hóa thân thiên đạo, cùng từng có liên hệ vô cùng chặt chẽ với thiên địa, lúc này hắn biết rõ trong lòng. Bản thân hắn chắc chắn không thể làm được như trình độ của Thiên Y.
“Dù là nhân vật như Thiên Y, hiện tại cũng không thể tìm được độc thủ sau màn…”
Trong lòng Thánh Hoàng vô cùng nặng nề.
Sau khi trở về Đại Khải từ hư không bên ngoài, cảm giác Huyền Hoàng thể hiện với Thánh Hoàng ngày càng không ổn.
Nếu lúc trước là nước đun trong nồi, thì hiện tại đến lúc nước sôi trào chỉ còn cách một đường.
Có thể biến chất bất cứ lúc nào.
Truyền Pháp, Thiên Y cũng cảm giác được, không hề giữ lại, tung thủ đoạn cuối cùng.
Ở các châu Thiên Thành, vị trí tượng đá Truyền Pháp thiên tôn đứng sừng sững ban đầu. Lúc này, dù tượng đá có tồn tại hay không, sau một cơn chấn động không gian, đều có thân hình Truyền Pháp hư ảo to lớn xuất hiện, bao phủ bọn chúng.
Giống như một loạt điểm sáng liên tiếp tỏa sáng, lóng lánh khắp nửa trên Huyền Hoàng giới.
Mà phía Ngũ Lão hội cũng có các điểm sáng với năm màu khác nhau sáng lên.
Sáu loại sắc thái, móc nối thành đường.
Giống như kinh mạch Huyền Hoàng giới, tỏa ra ánh sáng chói lọi giữa ban ngày ban mặt.
“Phong hồn!”
“Đổi giới!”
Giọng nói vô cùng lạnh lùng của Thiên Y vang vọng trời đất.
Thân hình Truyền Pháp lại sử dụng Pháp Thiên Tượng Địa một lần nữa.
Thiên Y lại mơ hồ xuất hiện trên đỉnh đầu pháp tướng của Truyền Pháp.
Sau đó tay phải hắn kẹp một mũi kim bảy màu.
Vẻ mặt nghiêm trọng, đâm vào huyệt bách hội của Truyền Pháp.
Pháp tướng của Truyền Pháp thoáng chốc tỏa ra luồng sáng bảy màu chói mắt.
Sau đó thân hình hắn dường như bị hòa tan, hóa thành tia sáng bay về phía kinh mạch Huyền Hoàng giới đang không ngừng lấp lánh bên dưới.
Vô thanh vô tức, khoảnh khắc ánh sáng bảy màu chảy vào kinh mạch Huyền Hoàng đã luân chuyển một vòng chu thiên.
Sau một hồi tĩnh tại, ánh sáng bảy màu lại tiếp tục lưu chuyển trong kinh mạch.
“Phong hồn đổi giới?”
“Thiên Y tạm thời phong ấn linh hồn Truyền Pháp, dẫn đạo vào trong thiên địa Huyền Hoàng, có thể lấy thân thay trời trong thời gian ngắn?”
Thánh Hoàng từ xa nhìn thấy một màn này, trong lòng chấn động không rõ.
Thánh Hoàng từng tương hợp với thiên địa, vậy nên hắn mới có thể biết được, muốn làm đến mức độ như thế rốt cuộc khó khăn đến mức nào.
Đừng nói là thiên địa một phương, ngay cả đoạt xá một vị tu sĩ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Huyền Hoàng giới không chỉ tồn tại ý thức thiên đạo, hơn nữa vì thân ở ngoài Tiên Khư, có thể gặp phải nhân tố hoàn cảnh đặc thù mà bị diệt sạch bất lúc nào, nên nó vô cùng phát triển.
Trước đó không lâu lại có người kế thừa chức vị Huyền Hoàng đại thiên tôn.
Nhiều yếu tố gia cố như vậy, thế nhưng Thiên Y liên thủ với Truyền Pháp vậy mà vẫn có thể cưỡng ép áp chế, phong ấn ý thức bản nguyên Huyền Hoàng giới, lấy thân thay trời…
“Tuy thiên đạo Huyền Hoàng giới không tự biết nguy cơ hiện tại. Nhưng nếu Truyền Pháp thay thế nó, tự thân kiểm tra, chắc chắn có thể tìm được vị trí đại trận ẩn náu!”
Công pháp trấn áp bản nguyên này chắc chắn sẽ tạo thành tổn thương cực lớn với Huyền Hoàng giới. Tuy nhiên vào lúc nguy cơ tồn này như này, không thể lo được nhiều như thế!
Thánh Hoàng nghiêm nghị, chờ đợi Truyền Pháp tìm thấy.
Khi ánh sáng bảy màu lưu chuyển trong kinh mạch Huyền Hoàng hơn ba nghìn sáu trăm chu thiên.
Vòng luân chuyển chợt dừng lại.
Một vị trí trong kinh mạch dường như bị thứ gì ngăn chặn, bộc phát sát khí máu đen phóng lên tận trời.
Thiên Y bỗng nhiên mở hai mắt, trong đôi mắt từ bi lộ ra một tia sát khí vô cùng hiếm có.
Chín mũi kim như sợi ngay lập tức phóng về phía vị trí đã xác định.
Mà Thánh Hoàng cũng đồng thời phản ứng lại.
Thân hình hắn chớp động, xuất hiện cùng lúc với chín mũi kim châm.
Mảnh đại địa xung quanh đã hóa thành hư vô khi khí đen bạo phát.
Để lộ hư không ẩn tàng cực sâu phía dưới.
Trong hư không, hai thân hình một đứng một ngồi.
Thân hình đang ngồi ngay ngắn là một đứa trẻ mới chỉ bảy, tam tuổi, đang cau mày.
Còn thân hình đứng thẳng lại không thấy rõ khuôn mặt.
Nhưng mà đối mặt với kim châm của Thiên Y trước mặt và Thánh Hoàng phẫn nộ tột cùng.
Thân hình kia không hề sợ hãi.
Chỉ vô cùng bình tĩnh.
“Lại là luồng cảm giác quen thuộc này…”
Thánh Hoàng như rơi xuống vực sâu, trong lòng vô cùng lạnh lẽo.
Đột nhiên, kim châm đang lao nhanh bỗng trở nên chậm dần.
Thánh Hoàng dường như thấy thân hình đứng phía dưới đang mở miệng chậm rãi nói một câu.
“Tiên Giáng...”
“Vạn Vật Quy Hư!”
Ầm!
Gió lốc vô hình nháy mắt bùng nổ.
Lập tức thổi loạn xạ chín mũi kim châm của Thiên Y.
Thánh Hoàng đang phi độn nhanh chóng lại như bị đập mạnh đầu vào tường. Không chỉ đơn giản là mắt nổi đom đóm, mà thân thể, thần hồn hắn suýt nữa trực tiếp sụp đổ. Cũng may tinh quang tuôn trào, miễn cưỡng chữa trị thương thế Thánh Hoàng.
Tuy có tinh túy nguyên lực cuồn cuộn không ngừng bổ sung, bản thân Thánh Hoàng đã đạt đến cảnh giới Thái Thượng cũng chỉ có thể miễn cưỡng sinh tồn trong hoàn cảnh điên đảo hỗn loạn xung quanh.
Hư không ẩn giấu độc thủ sau màn sớm đã biến mất không thấy.
Thậm chí Thánh Hoàng không thấy nổi Huyền Hoàng giới.
Dường như bão cát đáng sợ che lấp cả bầu trời cuồn cuộn dâng lên.
Bao phủ toàn bộ thế gian ở trong.
Chín mũi kim châm của Thiên Y không biết đã bay đi nơi nào trong trận gió lốc càn quét.
Đã không thể phát hiện khí tức của Truyền Pháp, Thiên Y.
Thứ có thể cảm ứng được hiện tại chỉ có một mảnh hỗn độn xung quanh.
Đầu óc Thánh Hoàng trống rỗng trong một lát, sau đó cảm giác đau khổ, phẫn nộ đột ngột xuất hiện trong lòng hắn.
Dù không tận mắt chứng kiến nhưng hắn vẫn biết, Huyền Hoàng giới đang vỡ vụn thành từng khúc trong đại trận đáng sợ này.
Tất cả đã không thể cứu vãn.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!”
Thánh Hoàng thất thố, điên cuồng chửi rủa.
Hắn không để ý an nguy bản thân, mạnh mẽ lao vào gió lốc hỗn độn, muốn tìm được tên hung thủ sau màn vừa xa lạ, vừa quen thuộc kia.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có gió lốc vô tình ngày càng lớn.
...
Khi tiên lực chuyển hóa thành gió lốc hư vô thông qua tiên trận, cuốn phá tất cả.
Sự hủy diệt của Huyền Hoàng giới đã được định sẵn.
Mảnh đất nơi vạn giới dụng hợp, Nhạc Thổ duy nhất trên tinh hải chí ám hiện tại, lúc này cũng nhanh chóng bị cơn gió lốc diệt thế này cắn nuốt.
Ở trung tâm trận pháp, Tôn Thiên Tứ trước đó còn đang nỗ lực thứ tỉnh mẫu thân, lúc này hắn không rảnh để ý lời chửi mắng của mẫu thân.
Hắn bỗng nhiên chấn động, nhìn thấy Huyền Hoàng giới trong giây lát đã thủng trăm ngàn lỗ, hoàn toàn ngây dại.
“Sư... Sư tôn?”
Qua một hồi lâu, Tôn Thiên Tứ hơi chật vật, nỗ lực kêu gọi.
Nhưng mà, vị sư tôn vĩnh viễn sẽ đáp lại, giống như không có điều gì không làm được lại chưa từng xuất hiện.
Khoảnh khắc Huyền Hoàng giới sắp bị phá hủy, Tôn Thiên Tứ không chỉ cảm thấy lực lượng bắt nguồn từ Huyền Hoàng đại thiên tôn mà bản thân vừa mới kế thừa đang trôi nhanh.
Bởi vì thất trách nghiêm trọng, phản phệ đại thiên tôn cũng đột ngột giáng xuống.
Một ngọn lửa vô danh chợt nổi lên trong lòng Tôn Thiên Tứ.
Không hề thống khổ, Tôn Thiên Tứ chỉ cảm thấy sự tồn tại của bản thân đang bị ngọn lửa này thiêu đốt gần như không còn gì.
Trong thức hải, vị mẫu thân vốn dĩ không hề quan tâm chuyện xảy ra bên ngoài, chỉ mắng chửi ác độc với chính mình, dường như đang dần quên mất sự tồn tại của bản thân.
Từ từ im lặng lại, ngây ngẩn thất thần.
“Thiên Tứ, Thiên Tứ...”
“Thiên Tứ... Là ai?”
Hàng vạn hàng nghìn ma niệm đều hóa thành một làn khói xanh, tiêu tán biến mất.
Cuối cùng chỉ còn dáng vẻ ban đầu của Ngô Ngưng Lộ, ngơ ngác nhìn khoảng không trống rỗng xung quanh.
Khóe mắt không hiểu sao rơi xuống một giọt nước mắt.
Ngô Ngưng Lộ và Tôn Thiên Tứ cùng tiêu vong trong ngọn lửa của Huyền Hoàng đại thiên tôn.
Bên trong tiên trận, phân thân Lý Phàm chậm rãi hiện hình.
Hắn khẽ nhíu mày, cảm giác bản thân đã lãng quên sự tồn tại của người nào đó.
Tuy nhiên sau khi thôi diễn, xác định đối phương chỉ là một quân cờ râu rí, thúc đẩy tiên trận thành hình, hắn khẽ lắc đầu, không hề quan tâm.
Mà hắn dồn lực chú ý vào vài thân hình trước mắt còn đang giãy giụa trong tiên trận.
...
Ân thượng nhân, Hứa Khắc. Không lâu sau khi thoát khỏi Bác Vật Thần Tàng quán, bọn họ thấy được biến hóa động trời liên tiếp xuất hiện trong Huyền Hoàng giới.
Lúc bọn họ đang sợ hãi không ngừng than, một trận gió lốc diệt thế đột ngột giáng lâm.
Dù hai người chắc chắn có thể xem như cường giả ở Huyền Hoàng giới.
Nhưng trước mặt tiên trận diệt thế, bọn họ chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết.
Nếu không phải có lực lượng từ đầu lâu Bạch tiên sinh che chở bọn họ. Chỉ sợ bọn họ đã sớm tiêu vong.
Gió lốc hỗn động, càng ngày càng nghiêm trọng.
Lực lượng che chở truyền đến từ đầu lâu Bạch tiên sinh đang từ từ suy yếu.
Chỉ sợ bọn họ không sống thêm được bao lâu.
Thời khắc sắp tiêu vong, trong lòng Hứa Khắc và Ân thượng nhân không tràn ngập sợ hãi giống sinh linh khác.
Trong lồng ngực Hứa Khắc tóc trắng xoá ôm đầu lâu Bạch tiên sinh, kinh ngạc thất thần: “Ta nên chết từ sớm trước kia. Chẳng qua vì sứ mệnh của Bạch tiên sinh mà sống tạm đến nay. Hiện giờ có thể chôn cùng một chỗ với Bạch tiên sinh, cũng coi như chết có ý nghĩa…”
Ánh mắt Ân thượng nhân bình tĩnh, hắn hơi điên cuồng, nhìn gió lốc trước mặt: “Ta vốn là u hồn thế giới, là tồn tại đã chết một lần, không biết chết thêm lần nữa thì sẽ thế nào?”
Đáp lại bọn họ là cơn gió vô hình không ngừng gào thét.
Ân thượng nhân, Hứa Khắc chậm rãi bị gió lộc hỗn độn nuốt trọn toàn bộ.
Đầu lâu Bạch tiên sinh trong tay bọn họ cũng tràn ngập nguy cơ.
Ngay trước khi đầu lâu biến mất trong gió lộc, một luồng sáng chớp động, không thấy tung tích.
Vô số mũi kim châm bao vây, tạo thành một lớp phòng ngự cứng rắn, nỗ lực ngăn cản gió lốc bên ngoài ăn mòn.
Quả thật rất hiệu quả, nhưng dưới sự càn quét ngày càng mạnh của gió lốc bên dưới, phòng ngự kim quang không thể tránh khỏi mà dần trở nên ảm đạm.
Ánh mắt Thiên Y đảo qua xung quanh, dường như hơi mờ mịt.
Giống như đã mất đi mục tiêu bản thân cố gắng bấy lâu, trong chốc lát trở nên ngây dại.
Tuy nhiên rất nhanh, ánh mắt hắn lại trở nên âm trầm.
Một bàn tay vươn ra ngoài phòng hộ kim quang, hấp dẫn một luồng gió lốc bên trong tiên trận diệt thế.
Bàn tay Thiên Y hóa thành hư vô trong gió lốc.
Nhưng đồng thời, trong mắt Thiên Y dường như cũng nổi lên một trận gió lốc.
...
Truyền Pháp thiên tôn khôi phục lại từ Pháp Thiên Tượng Địa.
Lúc tiên trận diệt thế phát động, hắn đang tạm thời đoạt xá thay thế Huyền Hoàng giới thông qua cách Thay hồn đổi giới. Lúc gió lốc diệt thế tàn phá bừa bãi, khắp nơi trên Huyền Hoàng giới nổ tung, hắn gần như đối diện thẳng với trận tai họa kinh khủng khiếp này.
Tuy thoạt nhìn trận gió lốc này dường như đơn giản hơn một bậc so với phong tai hủy diệt trước đó.
Thế nhưng chắc chắn nó do tiên lực hiển hóa không hơn không kém.
Mà phong tai hủy diệt chỉ là một chút lực lượng còn sót lại.
Uy năng phá hủy của phong tai hủy diệt nguyên sơ tất nhiên vượt xa gió lốc trong tiên trận.
Nhưng tai họa tiên trận bùng nổ tại Huyền Hoàng giới lúc này lại hơn tất cả phong tai trước đó lưu lại.
Dù bản thân Truyền Pháp ở cảnh giới Thái Thượng, nhưng khi hắn ở trong đó cũng chỉ bất lực như người phàm.
Thân thể trọng thương của Truyền Pháp từ từ tiêu tán.
Thiên Huyền Kính đeo trên người cũng vô lực rơi xuống.
Ánh sáng màu xanh nhẹ phát ra từ Thiên Huyền Kính, sáng tối chập chờn, giống như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Một bóng hình trong suốt đột ngột xuất hiện từ thể xác đã hòa tan của Truyền Pháp.
Ngoại hình giống Truyền Pháp mấy phần, nhưng dường như lại có sự khác biệt.
Bóng hình trong suốt dường như có khả năng chống cự cực mạnh với gió lốc trong tiên trận diệt thế. Dù đôi mắt khép hờ, rơi vào trạng thái ngủ sau. Vẫn đủ để tạm thời không bị gió lốc xâm phạm.
...
Lãnh địa Ngũ Lão hội.
Phần lớn sinh linh đã tan thành tro bụi trong khoảnh khắc tiên trận bạo phát.
Nhưng dường như có mây đen không nhìn thấy vẫn bao phủ trên lãnh địa Ngũ Lão hội. Dù Huyền Hoàng giới đã biến mất, mây đen vẫn tồn tại như cũ.
Thậm chí, phù hộ vô số sinh mệnh biến mất bên trong tiên trận.
...
Trong vách ngăn sương trắng.
“Rốt cục đã ra.”
Toàn bộ trên dưới tiên chu, hợp mưu hợp sức, cuối cùng đã phá giải điều huyền bí của đại trận Nghịch Chuyển Tử Sinh.
Tìm được mắt trận, tiên chu thành công phá trận thoát ra.
Nhưng mà, chưa kịp đợi bọn họ đến chỗ Truyền Pháp tìm phiền toái…
Tiên trận diệt thế đã giáng lâm.
Huyền Tiên Chu mọi người dựa vào để sống, như bèo xanh trong gió, không ngừng lay động.
Rất nhiều cấm chế phòng ngự bên ngoài tiên chu nhanh chóng tan rã như băng tuyết.
“Nhanh! Dùng Triện Tự Chân Tiên, lấy tiên đối tiên!”
Các trưởng lão trên tiên chu cùng kinh hãi kêu.
Nhưng dù sao chỉ là tác phẩm bắt chước vụng về, không phải là lực lượng Chân Tiên chân chính.
Dao động của Triện Tự Chân Tiên chỉ khiến gió lốc trong tiên trận lung lay một chút.
Sau đó, nó bị tiên trận cắn nuốt ngược lại.
Hóa thành năng lượng tăng cường sức mạnh gió lốc tiên trận.
Mọi người trên Huyền Tiên Chu đau đớn kêu rên biết vậy chẳng làm, hóa thành tro bụi.
“Lợi dụng Triện Tự Chân Tiên, quả thực khả năng phá hủy rất mạnh. thế nhưng đến bây giờ, vẫn chưa tìm được Triện Tự Chân Tiên liên quan đến phòng hộ. Bởi vậy nên lúc tai kiếp giáng lâm, Huyền Tiên Chu có thể kiềm chế hai vị Thái Thượng cũng không thể chịu nổi một đòn...”
Thánh thai Lý Phàm cũng không chống cự.
Hắn chỉ lẳng lặng nhìn thân hình của mình biến mất trong gió lốc hỗn độn.
...
Là tịnh thổ duy nhất trong tinh hải chí ám.
Huyền Hoàng giới chắc chắn ẩn chứa rất nhiều rất nhiều bí ẩn.
Nhưng mà, lúc này, đại trận ‘Tiên Giáng, Vạn Vật Quy Hư’ giống như một cơn gió lốc vô cùng mãnh liệt.
Không hề lưu tình, xốc mở tất cả bí mật trên đó.
Bên trong trụ cột tiên trận, phân thần Lý Phàm tập trung tinh thần nhìn thấy tất cả chuyện xảy ra trong tiên trận.
Dù sao nguồn gốc lực lượng trận pháp không được cung cấp từ hắn.
Không thể thấy rõ toàn cảnh trong trận pháp.
Nhưng chỉ cần chú ý những điểm quan trọng có năng lượng dao động kịch liệt trong trận pháp là được.
Đây đều là những tồn tại vì sinh tồn mà phô bày toàn bộ bản thân, đối kháng với gió lốc tiên trận.
Lý Phàm chợt nhớ tới cảnh tượng lần đầu nhìn thấy Xích Viêm thiêu biển năm đó.
Biển Tùng Vân bị bốc hơi hầu như không còn gì, vô số sinh linh thiệt mạng.
Nhưng cũng để lộ bí mật chôn sâu dưới đáy biển.
Lúc đó, một tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ có thể nắm rõ bí ẩn biển Tùng Vân trong lòng bàn tay.
Lúc này nhìn vào Huyền Hoàng giới, một đám dao động năng lượng truyền đến, thậm chí không thiếu tồn tại hơi ngoài dự đoán.
Trong lòng hắn không khỏi sinh cảm ngộ: “Xem ra, đạo lý luôn tương thông.”
“Bí mật thường xuất hiện sau khi xóa bỏ toàn bộ.”
Phân thần Lý Phàm lâm rơi vào trong, bàn tay vô ý thức vuốt ve một đầu lâu trong suốt không tỳ vết.
“Đáng tiếc, không phải bản tôn, căn bản không có cảm ứng gì.”
“Thiên Huyền Kính dường như vẫn còn linh thức bản thân, không thể lấy về đây…”
Lúc phân thần Lý Phàm nhanh chóng ghi nhớ, ghi chép tất cả cảnh tượng thành danh sách.
Hắn là người quan sát khởi động trận pháp, lúc này lại chợt phát hiện một chuyện rất không tầm thường.
Tiên trận diệt thế đã cắn nuốt hơn nửa Huyền Hoàng giới, vốn dĩ phải khiến tình hình ngày càng nghiêm trọng hơn, tiếp tục khuếch tán vào hư không bên ngoài...
Lúc này không hiểu vì sao, gió lốc lại có xu hướng dần dần bị dập tắt.
“??!”
Theo đạo lý, đây là chuyện không thể xảy ra.
Trừ khi…
Có tồn tại đang ngăn chặn trận gió lốc này!
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt đột ngột xuất hiện trong lòng Lý Phàm.
Không chỉ xuất hiện trong lòng phân thần, mà còn cả ở bản tôn!
“Hai tầng phòng hộ của tiên trận Vạn Vật Quy Hư và Thiên Huyền Kính...”
“Dù là Chân Tiên cũng không thể ngăn cản ta Hoàn Chân.”
Lý Phàm từng Hoàn Chân trước mặt Chân Tiên ở Tiên Khư không bị nỗi sợ trong lòng hù dọa.
Mà sau khi hắn tỉnh táo phân tích, đưa ra quyết định.
Dù sao có thể ngăn cản tiên trận khuếch đại, ở gần Huyền Hoàng giới hẳn cũng chỉ có vị kia thôi…
Lý Phàm âm thầm nghĩ trong lòng.
Suy đoán của Lý Phàm rất nhanh đã được xác minh.
Một thân hình chợt xuất hiện giữa tiên trận.
Vừa lại gần hắn, tất cả gió lốc tàn phá bừa bãi xung quanh đều từ từ lắng lại.
Trong gió lốc hỗn độn, chúng sinh Huyền Hoàng giới trầm luân.
Mà thân hình này vừa xuất hiện, giống như mặt trời từ trên trời rơi xuống, chiếu sáng vùng tối tăm một lần nữa.
Nổi bật như thế.
Không hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Vậy nên lúc thân hình vừa xuất hiện trong tiên trận, phân thần Lý Phàm đã nhận ra sự tồn tại của hắn.
Lý Phàm không xa lạ gì thân hình này.
Thậm chí trước đó đã từng gặp một lần.
Đúng vậy, chính là vị Chân Tiên ngồi ngay ngắn bên ngoài Huyền Hoàng giới, nhắm mắt ngộ đạo.
Chẳng qua, khác với dáng vẻ như bộ xương hắn thấy ban đầu trên mặt đất Tiên Khư.
Chân Tiên hiện thân lúc này dường như không phải bản tôn giáng lâm.
Chỉ là một bóng hình hư ảo hiển hóa.
Không chỉ có thân hình trở nên đầy đặn hơn, gông xiềng trói buộc trên thân cũng không còn tồn tại.
Ánh mắt Chân Tiên đảo qua tiên trận, khẽ nhíu mày.
Chậm rãi vươn tay.
Gió lốc diệt thế tàn phá bừa bãi chậm rãi tụ về bàn tay của hắn.
Tiên trận cảm nhận thấy vị này muốn phá hỏng sự tồn tại của trận pháp, phòng ngự kích phát.
Trong hỗn độn, từng bóng hình người hiển hóa.
Bọn họ tạo thành từ lực lượng của tiên trận, nhưng lại mang dáng vẻ giống sinh linh Huyền Hoàng giới chết vì tiên trận.
Ánh mắt hung hãn, không sợ chết dũng mãnh lao về phía Chân Tiên.
Như thủy triều cuồn cuộn, trộn lẫn lực tượng tiên trận diệt thế.
Thân hình Chân Tiên không hề bị lay động chút nào, tư thế không hề thay đổi.
Tất cả lực lượng ý đồ lại gần tiên trận, tất cả không thể phản kháng, bị hút vào lòng bàn tay của Chân Tiên.
Không còn năng lượng tụ tập, chỉ là thân hình Chân Tiên dường như chân thật hơn một chút.
Dưới sự hấp thụ không ngừng của bóng hình Chân Tiên, tiên lực của đại trận Vạn Vật Quy Hư nhanh chóng trôi mất.
Tất cả đều rơi vào lòng bàn tay hắn.
Trong đại trận, gió lốc hỗn độn dần tiêu tan.
Thiên Y, Thánh Hoàng, những người may mắn còn sống sót ban đầu vẫn còn chưa rõ lắm.
Tuy nhiên tất cả đều không ngoại lệ, sau một lát, tất cả tầm mắt bọn họ đều tập trung vào bóng hình Chân Tiên.
Giống như đó là chuyện hiển nhiên, không thể rời ánh mắt.
Thân hình những người may mắn sống sót của Huyền Hoàng giới run rẩy.
Dù chưa có lời giải thích nào, nhưng vừa thấy bóng hình Chân Tiên, bọn họ đã biết thân phận đối phương.
Sau vạn năm tiên lộ đứt gãy, Chân Tiên tái nhập thế gian!
Tất cả người sống sót cúi đầu, tỏ vẻ kính sợ với Chân Tiên.
Bóng hình Chân Tiên không nói gì, giống như đang tìm kiếm một thứ.
Lúc này, rốt cuộc Thánh Hoàng đã phản ứng lại.
Lửa giận trong lòng hừng hực, vậy mà tạm thời lấn át sự áp chế tự nhiên của Chân Tiên.
Dù Huyền Hoàng giới đã hóa thành hư không, hăắ vẫn có thể ngay lập tức chỉ đúng hướng trụ cột tiên trận phát hiện được lúc trước.
Tầm mắt thân hình Chân Tiên thoáng chốc dừng lại hư không nơi phân thần Lý Phàm đang ở.
Tiên lực cuối cùng còn sót lại vờn quanh tiên trận đang nhanh chóng trôi đi, dưới ánh nhìn chăm chú của Chân Tiên, tư duy của phân thần Lý Phàm gần như đóng băng được bản tôn thôi động, thoáng chốc đã hồi sinh.
Hắn đang chuẩn bị tự bạo để bản tôn Hoàn Chân.
Nhưng mà, phân thần Lý Phàm lại thấy được cảnh tượng hắn không thể lý giải.
Không khỏi bỏ dở động tác Hoàn Chân.
“Này...”
“Sao có thể?”
Bóng hình Chân Tiên đang ngắm nhìn phân thần Lý Phàm bên trong trụ cột tiên trận.
Mà có một bóng hình khác cũng đang ngắm nhìn hắn.
Hơn nữa, dưới tình huống mọi người không thể phát hiện, nó chậm rãi tiếp cận.
Phân thần Lý Phàm đang ở trong trụ cột tiên trận, có được tầm nhìn toàn diện thấy được sự tồn tại của bóng hình kia.
Nó đã muốn lặng yên đi đến sau lưng bóng hình Chân Tiên.
“Meo!”
Giống như rốt cục đã chờ đợi con mồi rất lâu, Miêu Bảo vẫn luôn lười biếng pháp ra tiếng kêu vô cùng hưng phấn.
Nó nhảy lên, đáp xuống đầu vai bóng hình Chân Tiên.
Thân hình Chân Tiên không ngưng kinh ngạc, nhìn thứ đáng yêu đột nhiên xuất hiện trên đầu vai hắn.
Miêu Bảo mở to đôi mắt xinh đẹp, chăm chú nhìn vào bóng hình Chân Tiên.
Vẻ mặt của thân hình Chân Tiên cũng từ kinh ngạc dần trở thành sợ hãi.
“Meo!”
Miêu Bảo lại kêu thêm tiếng nữa, sau đó khẽ há miệng.
Vậy mà nháy mắt nuốt thân hình Chân Tiên vào trong bụng.
Rồi sau đó...
Miêu Bảo đầu, nhìn về phía bên ngoài hư không Huyền Hoàng, bản tôn Chân Tiên đang ngồi ngay ngắn trong Tiên Khư.
Thân hình uốn cong, nhảy lên.
Thân hình biến mất không thấy.
Ngay sau đó, dường như nó đã xuất hiện bên cạnh Chân Tiên ở ngoài Tiên Khư.
Ầm!
Toàn bộ tinh hải chí ám hơi rung nhẹ.
Có âm thanh như vật gì bị tan rã truyền từ xa đến.
Trong đầu Thánh Hoàn ngơ ngác nhớ lại cảnh tượng vừa chứng kiến.
Dù thế nào cũng không thể liên tưởng Miêu Bảo có thể dễ dàng căn nuốt thân hình Chân Tiên với con mèo ngày thường luôn thích nằm trên đầu vai mình ngủ.
Miêu Bảo là một con dân trong Thánh triều, vô tình được câu lên từ hồ câu cá.
Dù nó chứa nhiều công năng thần dị, nhưng Thánh Hoàng không thể nghĩ rằng con mồi chân chính mà Miêu Bảo truy đuổi lại là…
Chân Tiên?!
Trong lòng Thánh Hoàng vô cùng kinh hãi.
Mà những người Huyền Hoàng còn sống sót, dù tu vi cao hay thấp, tất cả đều tỏ ra khó có thể tin nổi.
“Là hồ câu cá câu Miêu Bảo lên…”
“Hay là Miêu Bảo cảm nhận được Chân Tiên, chủ động mắc câu?”
“Người đi câu cũng là người bị câu...”
Trong lòng Thánh Hoàng lạnh như băng.
“Chân Tiên còn có thể bị như thế...”
“Rốt cuộc ngoài tường...”
Không riêng gì Thánh Hoàng, lúc này những người Huyền Hoàng còn sống sót, sau sự khiếp sợ ban đầu, tất cả đều dâng lên một cơn sợ hãi khó có thể đè nén.
Nỗi sợ này còn hơn cả lúc diệt thế.
...
Lý Phàm tất nhiên cũng vô cùng chấn động.
Nhưng dù sao hắn đã luân hồi nhiều kiếp, cũng có tâm lý dự đoán nhất định với sự thần diệt của Miêu Bảo.
Lúc này hắn trước hết phản ứng kịp, nhìn về phía Tiên Khí cách chỗ Miêu Bảo không xa.
Dường như quan sát đánh giá nơi đó bị che đậy.
Tuy nhiên, Lý Phàm đủ khả năng cảm nhận được…
Lực hút Tiên Khư đang biến mất.
Ầm!
Tinh hải chí ám lại rung chuyển lần nữa.
Âm thanh liên miên không ngừng truyền đến, có không ít người sống sót kiên trì tránh thoát tiên trận diệt thế.
Lại hóa thành tro bụi trước âm thanh to lớn này.
“Hoàn Chân!”
Trong không gian Diễn Pháp Giác, bản tôn Lý Phàm không hề do dự, mặc niệm trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận