Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 223: Phi Bằng đổi vận

"Thảo nào kiếp trước Trương Hạo Ba là phàm nhân, không hề có căn cơ, lại chỉ cần tốn mười mấy năm đã tu thành Kim Đan.”
"Thảo nào y chỉ là một tu sĩ Kim Đan đã có thể điều động toàn bộ lực lượng của Tùng Vân Hải, sử dụng Tùng Vân Nhị Thập Kiếm kinh thiên động địa."
Một tia minh ngộ hiện lên từ trong ánh mắt của Diệp Phi Bằng.
Căn cứ theo nội dung được ghi chép trong ngọc giản, khi còn sống, chủ nhân của hài cốt này là một vị tu sĩ tinh thông thuật cảm ứng khí cơ thiên địa.
Tuy rằng người này chỉ có tu vi mới đến Trúc Cơ nhưng lại có cơ duyên trùng hợp, trong một di tích nào đó của Tùng Vân Hải, y phát hiện ra một bí mật kinh người.
Vậy mà Tùng Vân Hải mênh mông vô biên này lại là nơi được tạo nên sau một chưởng kinh thiên của đại năng thời thượng cổ.
Vị tu sĩ này tốn mười mấy năm đào bới các địa tầng viễn cổ, quan sát vết tích của chưởng ấn, cuối cùng đã ngộ ra một thức thần thông.
Phúc Hải Thần Chưởng.
Không chỉ như thế, trong quá trình cảm ngộ khí cơ thiên địa quanh năm, vị tu sĩ này càng có một dự đoán kinh người hơn: có khả năng vì một chưởng kinh thế này mà Tùng Vân Hải, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, đã tự sinh ra ý thức của riêng mình.
Đáng tiếc, người này còn chưa kịp xác minh chuyện này thì vào một lần cảm ngộ thiên địa, y đã hỏa nhập ma mà chết.
Trước khi chết, y cũng chỉ kịp ghi lại đoạn tin tức này vào ngọc giản, để lại cho người có duyên.
Sau đó ôm ngọc giản và qua đời.
Diệp Phi Bằng so sánh nội dung trong ngọc giản với kiến thức từ kiếp trước. Sau khi chứng thực một hồi, cuối cùng y đã ngộ ra.
“Trời muốn nấu biển, nhưng biển không cam tâm.”
"Xích Viêm chính là người thi hành ý trời, còn Trương Hạo Ba chính là người chấp hành ý chí của Tùng Vân Hải.”
"Có lẽ, chỉ dựa vào bản thân thì Trương Hạo Ba hoàn toàn không phải đối thủ của Xích Viêm."
“Chính Trương Hạo Ba cũng biết chuyện này nên mới cưỡi bão lấn Vạn Tiên, nhân cơ hội này để gặp mặt Hồng Hi tiên quân của Vạn Tiên đảo.”
“Y đã tiết lộ tin tức mấy năm sau Xích Viêm sẽ nấu biển cho ông ta.”
“Thiên địa chi phách có lực hấp dẫn vô cùng lớn với tu sĩ Hoá Thần.”
"Vì thế, năm vị Hóa Thần tiên quân cùng xuất thủ và một vị Hợp Đạo tiên tôn áp trận. Đội hình khổng lồ như vậy, hiển nhiên bọn họ đã tính toán kỹ càng trước đó.”
"Nhưng không ngờ, đến phút cuối vẫn bị một tên tu sĩ Kim Đan cướp đoạt cơ duyên.”
"Mới tu vi Kim Đan mà đã có thể đùa bỡn tất cả cường giả trên Vạn Tiên đảo trong lòng bàn tay.”
“Giỏi, thật giỏi!”
Diệp Phi Bằng không khỏi khen ngợi.
Sau đó, ánh mắt của y lại tràn đầy tham lam: “Đáng tiếc, cơ duyên của ngươi kiếp này thuộc về ta!”
Sau khi dùng một chưởng đập nát bấy bộ xương và ngọc giản, khí thế Diệp Phi Bằng đột nhiên biến đổi.
"Xem ra, việc quan trọng nhất trong kiếp này là phải làm sao để thu hút sự chú ý của ý chí Tùng Vân Hải.”
"Nghe nói, kể từ khi tu luyện, Trương Hạo Ba vẫn luyện làm bạn với bão quanh năm suốt tháng. Ban đầu là đuổi theo bão, sau đó thì lại chuyển sang 'nuôi bão'.”
"Trong quá trình này, y từng bước trở nên mạnh mẽ hơn. Hiển nhiên, cũng vì đối đầu với gió bão mà y đã được ý chí của Tùng Vân Hải chú ý đến.”
"Diệp Phi Bằng ta tất nhiên cũng có thể noi theo."
Khi đang mải lo nghĩ làm cách nào để thu hút sự chú ý của Tùng Vân Hải, Diệp Phi Bằng không biết rằng.
Ngay lúc y đập nát ngọc giản, làn “sương trắng” số mệnh của bản thân y lại điên cuồng biến đổi.
Dường như vòng xoáy này đã hấp thụ thứ gì đó từ bên ngoài, khiến cho sương trắng dần dần chuyển sang màu khác.
Vận chuyển “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết”, Lý Phàm có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trong mắt, hắn khẽ gật gù hài lòng.
"Không hổ là mệnh theo số mà lên, nhất biến sinh bách biến.”
"Nhanh như vậy đã bắt đầu cất cánh, không uổng công mình vất vả sắp xếp.”
Lúc này, kỳ vật Trúc Cơ biến thành Thương Hải Châu, giúp hắn có thể càng cảm nhận rõ ràng hơn.
Vùng biển xung quanh Diệp Phi Bằng hình như chảy xiết hơn những nơi khác.
Chênh lệch về tốc độ rất nhỏ, dù có là đại năng có thực lực cao thâm thì cũng chưa chắc đã có thể cảm ứng được chuyện này.
Chỉ có Lý Phàm, mang Thương Hải Châu đồng nguyên với Tùng Vân Hải trên người, mới có thể phát hiện ra hiện tượng này.
"Kế hoạch đã bắt đầu đi theo đúng tiến độ, tiếp theo, phải xem xem bản thân tiểu mập mạp này phát triển như thế nào."
Nhìn chăm chú vào vẻ mặt đang không ngừng biến hóa như đang suy nghĩ gì đó của Diệp Phi Bằng, Lý Phàm không khỏi mỉm cười.
Sau đó, Lý Phàm đảo thần thức qua mặt biển một lượt rồi dừng lại ở mũi Thương Viễn Hào, nhìn vẻ mặt cực kỳ hoang mang của Trương Hạo Ba.
Lý Phàm âm thầm trầm ngâm: "Tuy kiếp này không trông cậy Trương Hạo Ba có thể khuấy động nên phong vân gì, nhưng dù sao bản thân y cũng có thiên phú không tầm thường. Y mà không gia nhập “Phục Tiên” thì quả thực đáng tiếc.”
"Được rồi, chờ phân thân trở về từ Cửu Sơn châu rồi bảo Tiêu Hằng chạy đến đây một chuyến."
Lý Phàm lặng lẽ trở lại Thiên Huyền kính, theo thường lệ, hắn xem xét chiến tích của Chương Thiên Mạch trong “Cùng Ngồi Luận Đạo”.
Chiến tích đã tăng lên: ba mươi sáu thắng, sáu hòa.
Thế nhưng, vẫn chưa có phương pháp nào có thể phá giải được tử đan niết bàn xuất hiện.
Những tác giả của mấy trận hoà kia đều dựa vào thực lực cực kỳ cường hãn nên mới có thể bất phân thắng bại với Chương Thiên Mạch.
Lý Phàm cơ bản không thể bắt chước bọn họ nổi.
Dầu gì hắn cũng không vội, chờ thêm một thời gian nữa vậy.
Sau đó, Lý Phàm vận chuyển Hoá Đạo Thần nhất, bắt đầu đồng thời tu hành và nghiên cứu trận pháp một lần nữa.
Cửu Sơn châu.
Trước Thiên Trường sơn.
Trải qua hành trình dài hơn nửa năm, đoàn người của phân thân Lý Phàm rốt cuộc cũng đã đến đích.
Ngay cả Thanh Mộc, thân là tu sĩ Nguyên Anh, giờ phút này, nét mặt của y cũng tràn đầy sự mệt mỏi.
Cuối cùng, Lý Phàm cũng được tự trải nghiệm diện tích lãnh thổ của một châu ở Huyền Hoàng giới rộng đến cỡ nào.
Nếu không truyền tống thì tu sĩ Trúc Cơ thông thường muốn đi từ đầu bên này đến đầu bên khác của một châu thì phải bay tối thiểu từ năm đến sáu tháng liên tục.
Mà đây cũng mới chỉ là tình huống mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, không có bất kỳ nguy hiểm bất ngờ nào.
Trên thực tế, đường đi không thể nào yên tĩnh như vậy được.
Nửa năm đi đường, trong quá trình tán gẫu với mọi người, Lý Phàm cũng đã có sự hiểu biết sơ bộ về tình huống cụ thể của Cửu Sơn châu này.
Theo truyền thuyết, chín dãy núi của Cửu Sơn châu xuất hiện từ thời thượng cổ, được chín kinh mạch của một con dị thú nào đó sau khi chết tạo nên.
Trên thực tế, chín dãy núi trải ngang trải dọc trên mặt đất nhưng lại có điểm huyền diệu và nối liền với nhau một thể.
Tựa như hình thành một trận thế vô cùng khổng lồ.
Dưới ảnh hưởng của chúng, truyền tống trận ở đây cực kỳ không ổn định, có khi mới vừa xây xong không bao lâu đã nổ tung.
Cũng có khi toạ độ truyền tống bị ảnh hưởng, khiến tu sĩ bị truyền tống đến nơi hoàn toàn xa lạ.
Thậm chí, đã từng có một tu sĩ xui xẻo ôm tâm lý may mắn, muốn sử dụng truyền tống trận ở Cửu Sơn châu.
Hậu quả, y bị truyền tống đến bên ngoài Huyền Hoàng giới, mất tung mất tích, không thấy ngày trở về.
Chính vì nguyên nhân này, sau khi chiếm lĩnh Cửu Sơn châu, Vạn Tiên Minh cũng thấy chi phí quản lý quá lớn.
Cộng thêm châu này cũng khá cằn cỗi, không có vật tư gì quý hiếm, bọn họ dứt khoát từ bỏ việc xây dựng nhiều thành trì như châu khác.
Thay vào đó, họ chỉ xây dựng đúng chín toà thành trên sườn núi của chín dãy núi rồi phái người trấn giữ.
Còn bình nguyên giữa những dãy núi thì lại rồng rắn lẫn lộn, đa phần toàn là những kẻ không có ý đồ tốt tụ tập lại.
Trong đó, có thế lực bản địa của Cửu Sơn châu, cũng có phe phái ngoại lai được Ngũ Lão Hội âm thầm ủng hộ.
Đoàn người Lý Phàm cơ bản đều là thành viên trong thể chế của Vạn Tiên Minh, cộng thêm được tu sĩ Nguyên Anh như Thanh Mộc Hoá Sinh chân quân áp trận, nên những người này đã thu liễm đôi chút.
Dọc theo đường đi, bọn họ chỉ bị tập kích vỏn vẹn bảy, tám lần mà thôi.
Đều bị mọi người dễ dàng đánh lui.
Tuy nhiên, nếu tu sĩ bình thường mà dám tự tiện xông vào Cửu Sơn châu này một mình thì chắc chắn đã bị vơ vét sạch sẽ từ lâu.
Đối với tình hình hỗn loại này, Vạn Tiên Minh cũng lười quản.
Sau chuyện này ắt phải có nguyên nhân sâu xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận