Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 266: Nguy cơ tiềm tàng từ Lam Viêm

“Ý cưỡi mây tím, thân thể như tia sấm…”
“Độn pháp tốt!”
Sau khi nghiên cứu bí pháp “Tử Tiêu Thần Lôi Độn” này, ánh mắt của Lý Phàm loé lên một tia vui mừng.
Sau đó, hắn lại cảm thấy hơi tiếc nuối: “Đáng tiếc là không có chân ý của Tử Tiêu Thần Lôi Chân Quyết phối hợp, tốc độ của độn pháp bị giảm khá nhiều.”
“Nếu chỉ sử dụng đơn độc thì chỉ có thể phát huy được phân nửa khả năng. Dù vậy, nó vẫn tốt hơn những bản độn pháp được bày bán trong Thiên Huyền kính rất nhiều.”
Thu được bí thuật sau khi đánh bại Chương Thiên Mạch quả thực là niềm vui ngoài ý muốn. Theo lẽ thường, giết chết tu sĩ trong Vẫn Tiên cảnh sẽ không có thu hoạch gì mới đúng.
Nếu không thì thám hiểm Vẫn Tiên cảnh sẽ trở nên đơn giản nhiều rồi, trực tiếp vây sát bọn họ là được.
Bình thường, nếu xuất hiện tình huống này thì chắc là liên quan đến chấp niệm của nhân vật vừa bị đánh bại.
“Độc Cô Cầu Bại Chương Thiên Mạch ?”
Lý Phàm bất giác nghĩ vậy.
“Nhưng nếu không nhờ huyễn linh Lam Viêm chi pháp giúp mình kéo dài thời gian ở lại Vẫn Tiên cảnh thì muốn tiêu hao chết Chương sư huynh gần như là điều không thể thực hiện được.”
Tiến vào trạng thái lý trí tuyệt đối của huyễn linh Lam Viêm có thể kéo dài thời gian hạn chế của Vẫn Tiên cảnh, đây là ý tưởng được gợi ý từ Trần Anh của Dược đường.
Vì muốn nâng cao hiệu quả khám phá Vẫn Tiên cảnh, Trần Anh dùng lam huyết san hô luyện chế Băng ý tuyệt tình đan.
Dùng lam huyết san hô bị nhiễm khí tức băng lãnh của huyễn linh Lam Viêm để luyện tuyệt tình đan thì dược lực lại tốt hơn nhiều.
Dựa vào đó, Lý Phàm đoán rằng nếu kích hoạt trạng thái đặc biệt của huyễn linh Lam Viêm thì hiệu quả thu được rất có thể sẽ sánh ngang hoặc thậm chí vượt trội hơn cả Băng ý tuyệt tình đan.
Lần thử nghiệm này đã chứng thực suy đoán của Lý Phàm là hoàn toàn chính xác.
Sở dĩ trong những lần thám hiểm Vẫn Tiên cảnh trước kia, hắn vẫn không dùng huyễn linh Lam Viêm là do vẫn còn hơi e ngại.
Sau trăm năm khổ luyện, “Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú” đã trở thành một loại bản năng như hô hấp của Lý Phàm vậy.
Mặc dù không mang lại đột phá thực chất nào, nhưng nó giúp cho Lý Phàm có trình độ hiểu biết về “trạng thái tâm linh” của bản thân vượt xa bất kỳ người nào khác.
Lần vào Vẫn Tiên cảnh này, Lý Phàm liên tục duy trì trạng thái đặc biệt đó gần ba mươi ngày.
Sau khi rời khỏi, trừ cảm giác mệt mỏi, Lý Phàm còn nhạy cảm phát hiện ra loại băng hàn kia đã bắt đầu len lỏi và “ăn mòn” bản thân mình.
Từ sau khi gặp được Thiên Y và biết đến tồn tại của “nó” Nguyên Đạo châu, Lý Phàm vẫn luôn cực kỳ cảnh giác với lực lượng siêu cấp ở thế giới này, kể cả là huyễn linh Lam Viêm do chính bản thân quan tưởng ra thì cũng như vậy.
Không giống với những loại công pháp khác, bản nâng cấp của “Minh Linh Huyễn Công” là “Ý Linh Huyễn Công” thuộc về thể loại công pháp triệu hồi.
Thứ sức mạnh làm cho tâm trí trở nên lạnh lẽo đó không sinh ra từ công pháp, mà đến từ huyễn linh được sinh ra nhờ quan tưởng này.
Chúng khác hẳn về bản chất.
Nói không chừng, huyễn linh Lam Viêm này thực sự có bản thể ở trong thế giới hiện thực.
Nên đương nhiên, Lý Phàm không thể hoàn toàn tin tưởng vào nó được.
Lực lượng siêu hình luôn mang theo tác dụng phụ tương ứng, đây là đạo lý hiển nhiên rồi.
Thỉnh thoảng sử dụng thì có thể xem như át chủ bài, còn có thể dựa vào Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú để hóa giải tác dụng phụ.
Nhưng nếu không biết tiết chế mà lạm dụng thì…
Rất có thể sẽ bị chúng ảnh hưởng đến tâm trí trong vô thức.
Lần cảm ứng được sự “ăn mòn" kỳ lạ này là minh chứng tốt nhất.
Hơn nữa, tuy huyễn linh Lam Viêm này có thể tăng thêm thời gian quy định của Vẫn Tiên cảnh nhưng nó có một khuyết điểm rất rõ.
Vẫn Tiên cảnh là thế giới hình thành từ ý thức.
Trong mắt tu sĩ trong Vẫn Tiên cảnh, phương pháp nén sóng ý thức đến cực thấp như thế này quả thật rất đáng sợ. Bằng chứng là Chương Thiên Mạch vừa nhìn là đã phát hiện ra Lý Phàm và lập tức đề phòng.
Thế nên, trạng thái này chỉ phù hợp khi đã vạch ra phương án rõ ràng chứ không thể sử dụng trong thám hiểm thông thường được.
May mắn là có sự trợ giúp của huyễn linh Lam Viêm, cuối cùng thì Lý Phàm cũng đã giải quyết được con hổ chặn đường Chương Thiên Mạch này.
Không bị ngáng chân tại Ninh Viễn thành nữa, Lý Phàm vô cùng mong đợi lần vào Vẫn Tiên cảnh sau này.
Suy cho cùng, Vẫn Tiên cảnh rộng lớn hơn cả Huyền Hoàng Giới, nếu phải giậm chân tại chỗ mà không thể tiếp tục nghiên sự huyền diệu của nó thì quả là điều đáng tiếc.
Giải quyết được một việc luôn đè nặng trong lòng, Lý Phàm cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Xóa hết mọi vết tích nơi bế quan dưới biển, Lý Phàm định quay về Vạn Tiên đảo thì lại nhận được tin triệu hồi của Trương Chí Lương, y muốn Lý Phàm đến Sách Trận đường một chuyến.
Suy nghĩ một lúc, Lý Phàm cũng không định trễ hẹn.
Sau khi biến đổi “Liên Hận Chi” trong đan điền thành “Thất Ngâm Linh Lung Tâm”, hắn bèn đi đến Sách Trận đường ngay.
Bước vào trong tòa kiến trúc kim loại sừng sững kia, vì đã quá quen thuộc, Lý Phàm đi thẳng một mạch đến nơi ở của Trương Chí Lương.
Dáng người của ông ta vẫn sừng sững đứng đó, không khác gì trước kia.
Thế nhưng, khi đối mặt với Trương Chí Lương, Lý Phàm lại liên tục cảm nhận được nguy hiểm mà trước kia chưa từng xuất hiện trong lòng.
“Xem ra…”
Suy nghĩ vừa nảy ra đã bị Lý Phàm dùng Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú đè nén trở lại.
“Kính chào đại sư!”
Cúc cung hành lễ, tâm vô tạp niệm.
Trương Chí Lương nhìn Lý Phàm rồi gật đầu, bảo: “Xem ra ngươi tiến bộ không ít, chỉ chờ cơ duyên tới thì sẽ có thể đột phá Kim Đan.”
Ông ta bất ngờ thay đổi đề tài: “Ngươi đã ba lần nhận được “ngọc giản phân thần” từ chỗ ta.”
“Ngọc giản phân thần gần nhất, ngươi học đến đâu rồi?”
Lý Phàm kể rõ tiến triển của mình.
Trương Chí Lương ném Thức Linh cầu qua, ra hiệu cho Lý Phàm tiến hành kiểm tra.
Thần thức vừa xâm nhập vào, những câu hỏi hóc búa về trận pháp ào ạt ập tới.
Lý Phàm lần lượt trả lời.
So với Thức Linh cầu kiếp trước Trương Chí Lương giao thì lần kiểm tra này rõ ràng khó hơn nhiều.
Nhưng sau gần mười năm liên tục nghiên cứu trận pháp, Lý Phàm đã không còn là kẻ ngu muội chẳng biết gì nữa.
Sau cuộc kiểm tra, nhìn vào những điểm sáng trên Thức Linh cầu, Trương Chí Lương tỏ ra khá vừa ý.
“Không tệ. ".
“Mặc dù không tiến bộ lắm nhưng nền tảng khá vững chắc.”
“Có thể thấy được ngươi đã khổ công nghiên cứu trận đạo.”
Lý Phàm cúi đầu đáp: “Đại sư quá khen, vãn bối tự biết mình ngu muội, phải dùng chăm chỉ để bù đắp kém cỏi thì mới không bị mọi người bỏ xa.”
Trương Chí Lương cười: “Trong vài năm ngắn ngủi mà ngươi có thể học tập đến bước này, tư chất trận pháp của ngươi không hề tệ! Không cần phải tự ti!”
Trương Chí Lương đưa ra kết luận như vậy.
Tất nhiên, nếu ông ta biết Lý Phàm thực chất đã mất bao lâu để học thì tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy nữa.
May là ông ta không biết.
“Tư chất không tệ lại siêng năng cần cù.”
Trương Chí Lương nhìn Lý Phàm lần nữa, nói: “Hai năm sau tại Thiên Vũ châu có một cuộc huấn luyện trận pháp bí mật dành cho thanh niên tuấn kiệt thuộc các châu của Vạn Tiên Minh.”
“Tùng Vân Hải chúng ta có được ba suất.”
“Ta định dành một cái cho ngươi.”
“Ngươi có nguyện ý đi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận