Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 541: Muốn diệt Vạn Tiên Minh

“Thì ra là thế.” Lý Phàm khẽ gật đầu, vẻ mặt không hề bận tâm, chỉ là giọng điệu có chút tiếc nuối: “Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, không phải tội nghiệt gây gì.”
“Hừ, các hạ có thể lừa chúng ta lâu như vậy, quả nhiên có thủ đoạn!” Mặt người trên đá bóng loáng thoát ẩn thoát hiện, bày tỏ lúc này trong lòng hắn đang rất bất an.
“Đáng lẽ ta phải nhận thấy có điều gì đó không ổn. Với khả năng tầm thường của Chu Thanh Ngang, thế mà đã có thể đạt được nhiều thành tựu phi thường chỉ trong vài năm...”
“Trước đây ta đã bị kết quả tốt đẹp này đánh lừa, cho rằng đó là sự may mắn của hắn.”
“Bây giờ nghĩ lại, ngẫu nhiên một lần thì ta có thể giải thích bằng sự may mắn. Nhưng nhiều lần, may mắn lại ưu ái đến như vậy...”
“Hừ, Chu Thanh Ngang hắn cũng không phải là người đã được thiên mệnh định sẵn.” Mặt người chậm rãi nói, trên mặt lộ ra một vẻ khó chịu.
Nhưng vẻ mặt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lý Phàm, muốn nhìn thấy biểu cảm kiêu ngạo đắc ý trên mặt hắn.
Nhưng vẻ mặt của Lý Phàm vẫn không hề thay đổi. Thậm chí không hề có một chút hoảng sợ sau khi danh tính của hắn đã bị tiết lộ.
Ngược lại, điều này khiến cho mặt người đoạn thạch có chút bối rối, chậm rãi ngừng nói.
Tàn tích dưới nước vì vậy trở nên im lặng hoàn toàn.
Một lúc sau, cuối cùng vẫn không nhịn được, mặt người trầm giọng hỏi: “Các hạ rốt cuộc là ai?”
“Đề khảo thí nhận chức vào Vạn Tiên Minh, chuyện đã xảy ra trên đảo vào ngày đảo Vạn Tiên bị phong tỏa...”
“Đây đều là bí mật cực kỳ tuyệt mật. Ai biết được những điều này chắc chắn phải có chức vụ cao trong Vạn Tiên Minh. Vì một chút độ cống hiến mà muốn bán cho chúng ta...”
“Là vì lấy được sự tin tưởng nên muốn đánh ngược vào bọn ta?”
Sau khi cẩn thận suy luận một chút, mặt người mới đưa ra kết luận Lý Phàm là đồng minh.
“Yên tâm đi, ta không phải gián điệp của Vạn Tiên Minh.” Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Ngược lại, mục đích của ta và Ngũ Lão hội các ngươi thật ra đều giống nhau.”
“Cũng đều là vì...”
“Hủy diệt Vạn Tiên Minh!”
“Cái gì?” Giọng điệu của Lý Phàm rất nhẹ nhàng, nhưng lại rơi vào trong tai mặt người lại chẳng khác gì một tiếng sấm.
“Ngươi...” Mặt người dường như cứng đờ vì quá kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Lý Phàm.
Một lúc sau, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, đầy vẻ khó tin: “Ngươi lại muốn lừa ta à?”
Lý Phàm dường như không thấy phản ứng của đối phương, phối hợp nói: “Tiên Minh không có đạo đức, coi các tu sĩ trên thế giới như trâu ngựa, bóc lột bọn họ một cách bừa bãi. Tuy có vẻ như quy tắc hiện tại của Vạn Tiên Minh là không thể phá vỡ, tất cả chúng sinh đều phải quy phục. Nhưng...”
Giọng điệu của Lý Phàm thay đổi, lộ ra sự sắc bén và khí phách anh hùng: “Những tu sĩ chúng ta đi ngược lại ý trời. Chẳng sợ trời đất, huống chi chỉ là Vạn Tiên Minh!”
“Trong số tất cả chúng sinh, luôn có một số người thà chết cũng phải khởi nghĩa. Bọn họ thà chết trong trận chiến còn hơn bị nuôi nhốt như gia súc thế này!”
“Không tự do, chẳng khác nào cái chết!”
Khí thế đạt tới đỉnh điểm, ngay cả người đối diện cũng không khỏi cảm động khi nghe những lời phát biểu đầy nhiệt huyết như vậy.
Lúc này, Lý Phàm đột nhiên đổi giọng: “Tuy nhiên, Tiên Minh rất mạnh, nếu không nắm vững phương pháp chiến đấu đúng đắn, hành động thiếu suy nghĩ thì chẳng khác nào đi tự sát cả.”
“Tuy bọn ta không sợ chết, nhưng bọn ta không muốn lãng phí sinh mạng quý giá của mình mà không đóng góp được gì.”
“Cho nên...” Lý Phàm liếc nhìn mặt người một cách đầy ẩn ý.
Trên phiến đá bóng loáng, mặt người nghe được lời nói, im lặng một lúc, trầm ngâm suy nghĩ: “Vậy nên ngươi có ý với Ngũ Lão hội bọn ta?”
Lý Phàm thành thật thừa nhận: “Đúng vậy. Tuy xét theo tình báo hiện tại, Ngũ Lão hội của các ngươi không phải là thứ tốt gì. Nhưng kẻ thù của kẻ thù thì chính là bằng hữu.”
Giọng điệu của Lý Phàm trầm lặng, thẳng thắn nói: “Hoặc là, hai hổ đánh nhau ắt sẽ có một con bị thương. Để mấy người đánh nhau thì sẽ có bên sống bên chết, đến lúc đó chúng ta sẽ ra làm sáng tỏ vũ trụ, tái tạo lại càn khôn.”
Mặt dường như nghe thấy lời nói nực cười nhất trên đời, hắn thậm chí không thèm cười nhạo mà chỉ châm chọc: “Thì ra là một đám kẻ điên.”
Lý Phàm không để bụng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trước kia Truyền Pháp thiên tôn muốn thành lập tân pháp, thay đổi trời đất, chắc hẳn hầu hết mọi người trên thế giới đều cho rằng hắn là một kẻ mất trí hoàn toàn.”
“Dù sao năm đó thập tông Tiên đạo quy định nghiêm ngặt, hoàn toàn không yếu hơn Vạn Tiên Minh lúc này.”
“Nhưng thập tông Tiên đạo nay đang ở đâu?”
“Nếu Truyền Pháp làm được, tại sao Phúc Thiên hội bọn ta...”
Như thể nói lỡ điều gì đó, Lý Phàm hơi dừng một chút rồi sửa lời: “Tại sao chúng ta không làm được?”
Đôi mắt mặt người nheo lại, nhìn thật sâu, liếc nhìn Lý Phàm một cái, không có ý kiến gì thêm.
“Theo một nghĩa nào đó, chúng ta lúc này là đồng minh phải không?” Lý Phàm tiếp tục nói.
“Trên thực tế, theo phương châm tác chiến hiện tại của bọn ta, tạm thời không có ý định trở thành kẻ thù của Ngũ Lão hội các ngươi.”
“Bọn ta không có bất kỳ ý định xấu nào. Điều đó cũng có thể được nhìn thấy được từ các tình báo được cung cấp trước đó, nếu bọn ta cố tình âm thầm cản trở, Ngũ Lão hội đã chịu thiệt mà không hề hay biết rồi.”
“Lý do ta tiếp xúc với ngươi thông qua thân phận của đạo hữu Chu Thanh Ngang thật sự là trên vùng đất nhỏ lẻ của Vạn Tiên Minh này thân phận của ngươi và ta đều không sáng rọi cho lắm. Nếu có người đột nhiên tìm đến, chỉ sợ các ngươi sẽ cho rằng thân phận của mình bại lộ và bỏ chạy trước tiên rồi.”
“Haha, ta biết rõ kiểu người như các ngươi lắm.”
“Đúng rồi, nhắc tới Chu Thanh Ngang, ta chợt nhớ đến hắn vẫn còn sống sót, trả lại hắn cho ngươi cũng không phải là không thể.”
Lý Phàm miệng lưỡi trơn tru, thẳng thắn nói.
Sắc mặt của đối phương không mấy dễ nhìn: “Cái tên ngốc đó, để hắn sinh tự diệt đi!”
Một lúc sau, mặt người mới kìm nén cơn tức giận của mình, đè nén cơn giận trầm giọng nói: “Ngươi nói nhiều như vậy là còn muốn hợp tác với bọn ta à?”
Lý Phàm cười đắc ý hỏi ngược lại: “Đã biết rõ rồi sao còn hỏi lại? Sau khi nhận ra Chu Thanh Ngang đã bị bại lộ, không lập tức chặt đứt truyền tin mà lảm nhảm với ta hồi lâu như vậy, không phải bởi vì ngươi vẫn chưa biết rõ về thân phận của ta, lại còn băn khoăn về những tình báo tuyệt mật ta có thể cung cấp được à?”
“Cũng không đến mức tổ chức gián điệp Ngũ Lão hội đều rảnh rỗi đến vậy chứ?”
Mặt người lạnh lùng cười, cũng không phản bác gì, xem như chấp nhận lời nói của Lý Phàm.
“Được rồi, nếu đã lộ ra rồi thì có mấy lời nói thẳng được. Gần đây bọn ta có được một tin tức tuyệt mật mới.” Lý Phàm chậm rãi nói, quan sát phản ứng của mặt người.
Quả nhiên, vẻ mặt của đối phương hơi thay đổi, trong mắt hiện lên một tia khát vọng.
“Đối với hắn, việc ta có thực sự là Chu Thanh Ngang hay không, có thực sự là nằm vùng của Ngũ Lão hội hay không cũng chả quan trọng. Điều quan trọng là liệu ta có thể cung cấp cho hắn những bí mật của Vạn Tiên Minh hay không.”
Lòng Lý Phàm sáng như gương.
“Không có gián điệp nào sẵn sàng giữ mãi thân phận này đến hết cuộc đời. Lập được công lao hiển hách, thành công lui về. Từ đó về sau không cần phải lo lắng và sợ hãi nữa, sẽ tận hưởng được sự bình yên và hạnh phúc. Cuộc sống như vậy là điều bọn họ tha thiết mong muốn.”
“Nà ta có thể giúp hắn làm được điều này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận