Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 837: Một năm như cách thế

“Thật ra ta có một dự cảm.”
“Cho dù phận tu sĩ ta không làm gì cả thì Tiên Phàm Chướng cũng sẽ không diệt sạch tu sĩ.”
“Cùng lắm chỉ khiến cho số lượng tu sĩ giảm xuống đến một mức độ nhất định. Có thể nói rằng sát cơ và từ bi cùng tồn tại.”
Sau một hồi im lặng, Ân thượng nhân nói hết những lời này rồi kết thúc truyền tin.
“Khụ khụ.”
Sau khi suy nghĩ, Lý Phàm hỏi thăm về tình hình của người phàm dưới sự bộc phát của biến dị Tiên Phàm Chướng này.
Có lẽ là bởi vì người phàm trên đời này vẫn mang Tiên Phàm Chướng trong cơ thể.
Kiếp nạn lần này cũng coi như là một tai họa kinh khủng đối với tu sĩ, ảnh hưởng đối với người phàm lại có hạn.
Thậm chí lực sát thương còn không bằng chứng cảm cúm thông thường.
“May mắn là hiện tại, những người phàm này có thể coi là nhân dân dưới sự cai trị của Tiên Minh. Nếu tình trạng này xảy ra vào thời kỳ thượng cổ, chưa biết chừng các tu sĩ đang trên bờ vực cái chết và tuyệt vọng, cổ động việc tàn sát người phàm.”
“Không biết lần này Vạn Tiên Minh sẽ giải quyết hậu quả như thế nào. Biến dị Tiên Phàm Chướng này có hấp thu vào trong cơ thể người phàm và không tiêu tan hay không. Sau đó lại diễn ra một cuộc đại di chuyển?”
Tinh thần Lý Phàm bắt đầu khởi động.
Tuy thân thể hắn gặp nạn nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự nhanh nhẹn trong suy nghĩ của hắn.
“Xem ra, đối với người phàm thì Tiên Phàm Chướng này thật ra tương đương với một Bảo Hộ phù. Có điều, nếu như cố chấp cầu tiên, đặt chân lên con đường tu đạo. Đó là phía đối lập với người phàm và phải chấp nhận từ bỏ Bảo Hộ phù này.”
“Tiên phàm bất lưỡng lập sao…”
Huyền Hoàng giới ngày nay muốn loại trừ chướng khí trong cơ thể, thường có hai phương pháp.
“Linh trì tịnh thể” do Đông Cực thiên tôn phát minh.
Cùng với Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú.
Hai loại phương pháp này, chỉ thích hợp dùng để loại bỏ chướng khí bẩm sinh của người phàm.
Đối với những tu sĩ lây nhiễm sau này thì lại vô dụng.
“Tuy cùng có tên là Tiên Phàm Chướng nhưng hình thức biểu hiện lại không giống nhau.”
Lý Phàm không khỏi khẽ cau mày.
Sau một lúc lâu, hắn từ bỏ suy nghĩ.
“Thôi, vấn đề chuyên môn vẫn nên giao cho chuyên gia làm.”
“Kiếp này, Tiên Phàm Chướng lại lần nữa phổ biến, tin rằng nó sẽ giúp ích cho nghiên cứu của Ân thượng nhân. Hẳn là có thể nghiên cứu ra bí mật của Tiên Phàm Chướng sớm hơn thời gian trước.”
“Không cần vội, cứ đợi thôi.”
Hiện tại, châu vực phong tỏa, mọi tu sĩ đều cảm thấy bất an, mọi việc đều lâm vào trạng thái bế tắc.
Lý Phàm tranh thủ thời gian này để tu luyện thật tốt.
Hắn cắn nuốt đại động thiên Ngũ Hành, trùng nhập vào cảnh giới Nguyên Anh.
Cho dù không dựa vào phản hồi tu vi của “Tọa Tiên Quyết”, chỉ dựa vào Lý phàm tự mình tu luyện. Với kinh nghiệm tu hành lúc trước, tốc độ tu luyện của hắn vẫn nhanh hơn rất nhiều so với năm đó.
Trong tình huống tài nguyên không thiếu, tiến độ Lý Phàm tu luyện dù không đến mức một ngày đi ngàn dặm, nhưng cũng có sự tiến bộ ổn định mỗi ngày.
Không còn xa Kim Đan viên mãn nữa.
Cảnh tượng Lý Phàm dù mang bệnh vẫn kiên trì tu hành đã khiến Lâm Linh, Thiên Dương và Thương Thiên Tứ trong Linh Mộc giới đều xúc động sâu sắc.
Bản thân tự cảm thấy xấu hổ không thôi.
Bọn họ giảm bớt thời gian nhàn hạ mỗi ngày và chăm chỉ học hành.
Thời gian trôi qua, sau nửa năm biến dị Tiên Phàm Chướng bộc phát, mọi chuyện rốt cuộc đã có bước ngoặt.
Tiên Minh phát minh ra một loại đan dược đặc trị, sau khi tu sĩ dùng liền có thể giảm bớt triệu chứng ốm đau trên phạm vi lớn.
Thậm chí, những tu sĩ chưa lây nhiễm bệnh mà uống đan dược trước, dù không đến mức hoàn toàn miễn dịch với tác dụng Tiên Phàm Chướng nhưng có thể giảm đáng kể xác suất tu sĩ chết vì bệnh.
Có thể nói là thần dược không hơn không kém rồi.
Hơn nữa lần này, thái độ của Vạn Tiên rất khác thường, hết sức hào phóng.
Không chỉ tất cả tu sĩ Tiên Minh có thể nhận miễn phí.
Thậm chí những tán tu không vào Tiên Minh cũng hưởng đãi ngộ này.
Trong lúc nhất thời, tu sĩ cảm ân đái đức, cảm kích sự nhân hậu của Tiên Minh.
Có không ít tu sĩ lúc trước mang thành kiến với Vạn Tiên Minh, sau khi được cứu chữa, đã lựa chọn gia nhập Vạn Tiên Minh.
Sau khi uống đan dược đặc trị, các tu sĩ dần dần bình phục.
Tiên Minh lại một lần nữa phái tu sĩ đi tinh lọc thiên địa. Tiên Phàm Chướng giăng đầy thế gian bị xua tan.
Ngay lúc này, Lý Phàm đã sớm khỏi hẳn, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm vào thứ được gọi là “đan dược đặc trị” trong tay mình.
Lúc trước, hắn đã uống một viên.
Ngoại trừ triệu chứng nhẹ là cơ thể lại bị nhiễm Tiên Phàm Chướng một lần nữa.
Nó còn sinh ra một cảm giác dễ chịu bồng bềnh ngây nhất như thể thần hồn đang được ngâm trong suối nước nóng.
“Đây là…”
“Tâm Ý Thăng Tiên đan?”
Vẻ mặt Lý Phàm có phần cổ quái.
Vào kiếp thứ 115, hắn đã từng uống thứ này, đây là loại đan dược đã bị Vạn Tiên Minh cấm dùng.
Tuy nó kém hơn rất nhiều nhưng cảm giác khi dùng loại thuốc đặc trị này chắc chắn không khác Tâm Ý Thăng Tiên đan là mấy.
Tốt xấu gì hắn cũng từng làm tông chủ Dược Vương tông.
Dù Lý Phàm không tinh thông dược lý nhưng có thể nhìn ra loại đan dược đặc trị này có tác dụng như thế nào.
Tức là nó đẩy nhanh quá trình quá trình Tiên Phàm Chướng bộc phát trong cơ thể tu sĩ, đồng thời dùng tác dụng kích thích mạnh mẽ để ức chế thống khổ do lúc lây nhiễm mang đến.
“Chẳng trách Tiên Minh có quy định: mỗi vị tu sĩ chỉ có thể uống tối đa một viên.”
“Nếu uống nhiều hơn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
Lý Phàm cẩn thận sàng lọc ý niệm trong đầu mình, rồi lại nhìn đan dược trong tay.
Hắn xác định bản thân không hề có dục vọng mãnh liệt muốn dùng thứ này một lần nữa.
“Chỉ là một viên, không đáng lo ngại.”
Lý Phàm khẽ gật đầu.
“Xem ra, số lượng tu sĩ tử vong có thể hơi nhiều rồi.”
“Đây rõ ràng là một thủ pháp khẩn cấp của Vạn Tiên Minh khi bất đắc dĩ.”
“Tuy nhiên, có thể ổn định tình hình trước cũng là một chiến lược hiệu quả.”
Nghiền nát đan dược đặc trị trong tay vỡ vụn, Lý Phàm nhắm mắt lại, thần thức của hắn bao trùm đại động thiên Ngũ Hành.
Trải qua nửa năm khổ tu, hắn đã gần đạt đến sự vô hạn của Kim Đan viên mãn rồi.
Chỉ còn một bước cuối cùng là có thể mở ra con đường cắn nuốt động thiên.
Hơn nữa, trong lòng hắn có sự cảm.
Lần này, thiên chi ách sẽ không xuất hiện!
Chỉ cần chậm rãi chờ đợi là được.
“Đại động thiên Ngũ Hành rộng lớn, ít nhất cần thời gian khoảng hai đến ba năm.”
“Chuyện ở Vạn Giới Liên Hợp hội đã có Thiên Dương và Lâm Linh lo liệu. Sẽ không đến mức lâm vào tình trạng đình trệ.”
Lý Phàm suy tư như thế, đồng thời mỗi một cảnh tượng trong đại động thiên Ngũ Hành khi thần thức của hắn quét qua đều chiếu rọi hoàn hảo trong đầu.
Sau một năm kể từ khi biến dị Tiên Phàm Chướng bộc phát.
Các tu sĩ đã quen với sự hiện hữu của nó.
Suy cho cùng, về cơ bản thì tất cả các tu sĩ đều đã nhiễm bệnh một lượt rồi.
Những người thật sự không thể sống sót, đã được trả về với trời.
Phần còn lại đã đủ khả năng miễn dịch với căn bệnh.
Tuy thỉnh thoảng vẫn có những trường hợp tu sĩ tái lây nhiễm phát sinh, nhưng suy cho cùng đó chỉ là thiểu số.
Không ảnh hưởng đến đại cục!
Hơn nữa, lô đan dược đặc trị thứ hai được Vạn Tiên Minh nghiên cứu chế tạo thành công và lần lượt phân phát đến tay những tu sĩ.
Khói mù Tiên Phàm Chướng đã dần dần tản đi.
Biển Tùng Vân, đảo Hải Hiên.
“Thật giống như đã có mấy đời vậy!”
Hòn đảo đã phong bế một năm, lần nữa được mở cửa.
Sau khi uống hai đợt thuốc đặc trị, chỉ mất nửa ngày ảnh hưởng của Tiên Phàm Chướng đã tiêu tán.
Đám người Hà Chính Hạo hít lấy linh khí tươi mới, không khỏi cảm khái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận