Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 899: Vận mệnh không do tiên

Nghe Cơ Dư Trinh nói như thế, sắc mặt Hiên Viên Hồng trầm xuống: “Làm càn!”
“Ngươi nghĩ ta không hiểu rõ công pháp mà ngươi đang tu ư? Tuy có thể phân hồn thành hàng ngàn hàng vạn mảnh, nhưng phần hồn có thể trị thương cho ta nhất định phải là linh hồn nguyên thủy và tinh túy nhất trong đó. Nếu ngươi mất đi phần hồn đó thì sau này tu vi sẽ hao tổn rất nhiều!”
“Sao ta có thể làm như thế!”
Có điều nhìn nụ cười yếu ớt trên gương mặt Cơ Dư Trinh, Hiên Viên Hồng cũng không thể trách cứ nổi nữa.
Hắn an ủi nàng: “Trinh nhi, ngươi yên tâm, vết thương nhỏ thôi. Ta chỉ cần bế quan tu hành một thời gian ngắn thì sẽ khỏi hẳn.”
Cơ Dư Trinh yên lặng gật đầu, ánh mắt nhìn Hiên Viên Hồng thật lâu.
Một chỗ bên trong đại điện.
Huyền Thiên Vương Hiên Viên Hồng ngồi ngay phía trên, mười hai vị Pháp Vương đứng trong điện.
“Lần trước đánh nhau một trận với đại pháp sư Thiên Đô, tuy ta bị thương một chút nhưng cũng thu hoạch rất nhiều từ trên người đối phương.”
“Ta cần phải bế quan một thời gian ngắn. Khoảng thời gian này, làm phiền chư vị lo các việc lớn nhỏ trong giáo!” Hiên Viên Hồng nghiêm nghị nói.
“Huyền Thiên Vương cứ yên tâm, nhất định sẽ không có vấn đề gì!” Vị Pháp Vương được gọi là Thôi lão vuốt râu và đáp lại.
Hiên Viên Hồng gật đầu: “Lần này nếu như thành công, nói không chừng ta có thể cải tạo thân thể chân tiên ở ngay hạ giới này. Đến lúc đó, ta sẽ nói rõ kế hoạch thoát khỏi Chí ám tinh hải cho chư vị rõ!”
Vừa dứt lời, sắc mặt mười hai vị tu sĩ trong điện đều không giống nhau.
Có người mừng rỡ, lên tiếng chúc mừng, có người lại lạnh nhạt, thờ ơ.
Còn có người tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn không ra nội tâm đang nghĩ gì.
Trong mật thất u ám.
“Trinh nhi, ta phát hiện gần đây có người đang hành động ngu ngốc. Trước đó, hắn âm thầm liên lạc với người đó của ngươi…”
“Đi tìm hắn đi.” Hiên Viên Hồng thản nhiên, giọng nói ẩn giấu chút sát ý.
Cơ Dư Trinh hơi ngẩn ra, sau đó kịp phản ứng lại: “Hiên Viên đại ca, ý của ngươi là dụ rắn ra khỏi hang ư?”
Sắc mặt Hiên Viên Hồng điềm nhiên: “Đúng vậy! Lần này ngay cả đại pháp sư Thiên Đô cũng sẽ bị xử lý!”
Ánh mắt Cơ Dư Trinh sáng lên, có phần vui mừng: “Hiên Viên đại ca, ngươi đã đột phá rồi ư?”
Hiên Viên Hồng mỉm cười và gật đầu.
Cơ Dư Trinh hít một hơi thật sâu, cố đè nén tâm tình kích động.
“Được, ta vẫn luôn lừa người đó. Chờ ta trở về thì sẽ lập tức liên lạc với hắn.”
“Ừm. Hãy cẩn thận.”
Máu bắn khắp trời.
Tiếng kêu thảm thiết của vô số tu sĩ trước khi chết truyền đến.
“Trinh nhi, mau chạy đi…”
Sau khi truyền tới một tin nhắn, khí tức của Hiên Viên Hồng biến mất hoàn toàn.
Cơ Dư Trinh cảm ứng được nơi có khí tức của Hiên Viên Hồng và lập tức bay theo.
Nhưng dường như bên kia có thứ gì đó dị thường thu hút sự chú ý của rất nhiều tu sĩ.
Không chỉ hắn, các Pháp Vương khác, cùng với rất nhiều tu sĩ đều bị đại pháp sư Thiên Đô đầu độc, tất cả đều đồng loạt chạy về phía đó.
Bọn họ vừa chiến đấu vừa bay thật nhanh.
“Tiểu muội, kẻ địch rất đông! Chúng ta tìm Hiên Viên đại ca trước đã rồi bàn bạc kỹ hơn!” Trong số mười hai vị Pháp Vương, một tu sĩ trẻ tuổi tên là Chu Dương Lễ, sắc mặt nghiêm trọng truyền âm tới.
Sự bất an trong lòng Cơ Dư Trinh càng lúc càng mãnh liệt.
Quả thực, số lượng tu sĩ có ý đồ bất chính có phần vượt quá dự tính của nàng. Nếu Hiên Viên Hồng có mặt ở đây thì mọi chuyện đều không thành vấn đề.
Nhưng…
Không để ý đến việc thần hồn mình hóa thành ánh sáng xanh và quét sạch kẻ địch đông đảo phía trước, Cơ Dư Trinh lại tăng nhanh tốc độ.
Hình ảnh kết thúc đột ngột ở đây.
Lý Phàm cẩn thận chỉnh lý lại một lần nữa, xác định không có bỏ sót bộ phận nào.
“Không ngờ rằng, cuộc tấn công bất ngờ của thập tông Tiên đạo năm đó lại là kế hoạch của Huyền Thiên Vương, hắn muốn dụ những nhân tố bất ổn trong nội bộ Huyền Hoàng giới ra ngoài ánh sáng chỉ bằng một trận chiến.”
“Nhưng không hiểu sao vào thời điểm mấu chốt, bản thân Huyền Thiên Vương lại xảy ra biến cố.”
“Thú vị…”
Lý Phàm nheo mắt lại: “Nếu như những thông tin thu thập được trong ký ức của Cơ Dư Trinh là thật, vậy thì lúc ấy Huyền Thiên Vương đã tiến một bước dựa trên thân thể bán tiên của mình. Hắn vốn vô địch trong cả Huyền Hoàng giới, cộng thêm đã đột phá, rốt cuộc ai mới có thể làm đối thủ của hắn?”
“Thập tông Tiên đạo? Đại pháp sư Thiên Đô? Hay là…”
Trước mắt Lý Phàm bỗng hiện lên pho tượng đá vô diện kia.
Không biết vì sao, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác kinh hãi.
“Hiên Hiên Hồng vì để bày tỏ sự cảm kích của mình với ơn cứu mạng của Chân Tiên vô diện ở thông đạo phi thăng năm đó mà đã chế tạo ra tượng thần vô diện này.”
“Từ đó có thể thấy Hiên Viên Hồng đúng thật là một người có phẩm hạnh cao thượng.”
“Nhưng Chân Tiên vô diện này…”
“Thì không chắc.”
Lý Phàm âm thầm phân tích: “Năm đó hắn tiện tay cứu Hiên Viên Hồng một mạng, cũng không đủ để chứng tỏ điều gì.”
“Có lẽ trong mắt chân tiên, thân thể bán tiên của Hiên Viên Hồng cũng tầm thường giống như người phàm, hoàn toàn không có giá trị lợi dụng.”
“Nhưng sau khi Hiên Viên Hồng ngưng tụ thân thể chân tiên, vậy thì mọi chuyện không còn giống như lúc trước nữa rồi.”
Lý Phàm âm thầm suy đoán chuyện có thể xảy ra vào năm đó.
Càng nghĩ càng cảm thấy nó có lý.
Giống như khi ở Đại Huyền lúc đầu, hắn cũng rất ôn hòa, bình dị gần gũi với dân chúng tầm thường.
Nhưng khi đối đãi với quan chức triều đình thì ánh mắt của hắn lại giống như hổ rình mồi, so sánh lại thì trông như hai người khác nhau.
Từ bụng ta suy ra bụng người, thiết nghĩ Chân Tiên vô diện kia khi đối mặt với những nhóm người khác nhau thì bộ mặt thể hiện cũng không giống nhau.
Và giả thuyết này cũng đã giải thích được lực lượng phía sau tượng thần vô diện và tại sao nó không quan tâm đến những lời thỉnh cầu từ Huyền Hoàng giới. Nó trực tiếp chuyển thẳng lên người Lý Phàm.
“Xem ra, dù có sử dụng công năng của tượng thần vô diện thì tạm thời vẫn an toàn. Chỉ cần ta không thể hiện ra lực lượng ‘Tiên’...”
Tuy đoán như vậy nhưng Lý Phàm không hạ thấp cảnh giác đối với tượng thần vô diện kia.
Suy cho cùng, vị Huyền Thiên Vương kia có thể đã thua bởi tượng đá này.
Lý Phàm sao có thể không kiêng kỵ trong lòng được chứ.
“Ký ức của Cơ Dư Trinh không đầy đủ. Ký ức về những thời khắc mấu chốt nhất như lúc nàng tu hành công pháp đều không ở đây.”
“Hoặc có thể là đã bị che giấu đi.”
Lý Phàm nhìn những đóa hoa phiêu linh đầy trời này.
“Huyền Thiên Vương đã nói sau khi tu hành “Vô Lượng Thiên Xu Cách Thần Công”, giữa hàng ngàn hàng vạn phân hồn cùng linh hồn nguyên thủy có sự khác biệt.”
“Bây giờ, có vẻ những đóa hoa trôi nổi trong núi hình vòng cung này chính là phân hồn của Cơ Dư Trinh. Thứ ta thu hoạch được cũng là ký ức phân tán trong phân hồn.”
“Về phần linh hồn nguyên thủy cất giấu thông tin thật sự quan trọng…”
Lý Phàm tìm kiếm quanh núi hình vòng cung này một lần nữa, sau đó khẽ cau mày: “Nó lại không ở đây?”
“Còn không thì là giấu giếm quá sâu, hiện tại ta không thể phát giác được.”
Hồi lâu sau, Lý Phàm không cam lòng nhưng cũng đành bỏ cuộc.
Có điều, đây cũng coi như Lý Phàm có chút manh mối.
“Với những thông tin thu được ở đây, cộng với những gì theo dõi được trong đầu Mặc Nho Bân, cũng đủ để ta giả trang làm một thành viên của Huyền Thiên giáo thượng cổ rồi.”
“Nếu có đối đầu hoặc có chi tiết không rõ ràng, ta vẫn có thể sử dụng lý do là thần hồn bị hao tổn khiến trí nhớ bị thiếu sót.”
“Sơ hở duy nhất chính là không cách nào tái hiện lại công pháp Huyền Thiên giáo.”
Lý Phàm lại nhớ tới Triệu sư tỷ trong ảo cảnh, nàng từng đạt được mấy môn công pháp của Huyền Thiên giáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận