Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 628: Rối rắm của Chính Hạo

“Nguy hiểm?” Hà Chính Hạo hơi sửng sốt.
Sau đó hắn không cho là đúng, cười nói: “Hân Hân ngươi lo lắng quá rồi! Hiện tại vi phụ thay mặt quản lý chính vụ biển Tùng Vân, cả ngày ở trong Bố Chính đường không hề ra ngoài du lịch. Lại có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ.”
“Là thật!” Thấy lão phụ thân của mình không tin, Hà Hân Hân tức giậm chân.
Nàng kề sát tới, nhỏ giọng nói: “Cha ngươi không biết, kỳ vật trúc cơ của ta là vật bầu bạn từ thuở nhỏ tên là ‘la bàn Đạo Văn’. Tu hành công pháp lượng thân định chế ‘Đạo Võng Thiên La’ mẫu thân cầu tới vì ta...”
Sau khi nghe xong lời giải thích của nữ nhi, Hà Chính Hạo khẽ tặc lưỡi.
Vốn cho rằng mình đi theo sau lưng Bí sứ đại nhân lăn lộn phong sinh thủy khởi, kiếm đủ độ cống hiến đã miễn cưỡng được tính là một nửa nhân vật rồi.
Không ngờ so sánh với Hoành gia, những gia tộc tu tiên nội tình cực kỳ thâm hậu ở châu Thiên Vũ vẫn kém hơn rất nhiều.
Ít nhất việc tu hành công pháp lượng thân định chế cho bản thân thì hoàn toàn không phải việc hiện giờ hắn có thể làm được.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hà Chính Hạo không nhịn được có chút cay đắng.
“Thật sự có nguy hiểm đến tính mạng đó, cha ngươi vẫn nên theo ta đi thôi.” Hà Hân Hân thôi diễn lại lần nữa ở ngay trước mặt Hà Chính Hạo, cuối cùng tính ra vẫn là cùng một kết quả làm người ta sợ hãi. Nàng không nhịn được lại khuyên tiếp.
Nhìn dáng vẻ làm như có thật này, trong lòng Hà Chính Hạo không kiềm nổi cũng nói thầm.
“Không có khả năng đâu, trong thành Tùng Vân sao lại có nguy cơ sinh tử chứ? Gần đây ta một mực thành thật an phận, không có làm chuyện gì sẽ khiến Bí sứ đại tức giận.” Cẩn thận ngẫm nghĩ, Hà Chính Hạo càng thêm cau mày, nghi hoặc khó hiểu.
“Chẳng lẽ là Ngũ Lão hội giở lại chiêu cũ, lại muốn tập kích Tùng Vân tiên thành?” Bỗng dưng Hà Chính Hạo nhớ tới chuyện cũ năm xưa ở biển Tùng Vân, không khỏi giật mình.
“Không thể nào... Không phải là mới tổ chức xong hội giao lưu hữu hảo hả?” Hắn trở nên có phần do dự.
Đi qua đi lại trong phòng, mặt mày thấp thỏm bất an.
Hà Hân Hân nhìn dáng vẻ do dự, trước sau khó mà quyết định của lão phụ thân mình, trong lòng cũng không khỏi lo lắng.
Đồng thời, phản ứng của Hà Chính Hạo cũng chênh lệch rất lớn với “nghe xong kết quả thôi diễn bèn lập tức bất chấp tất cả, theo nàng trở về châu Thiên Vũ” trong dự đoán của nàng. Trong lòng tiểu cô nương cũng không tránh được khó chịu, oán trách phụ thân không tín nhiệm mình.
Hà Chính Hạo không phát hiện biến hoá khó hiểu trong lòng nữ nhi, chỉ tiếp tục chần chừ.
Không phải là hắn không tin nữ nhi. Thế lực của Hoành gia châu Thiên Vũ, năm đó hắn từng tự mình trải qua đủ loại chuyện cũng rõ ràng vô cùng. Môn “Đạo Võng Thiên La” chế tạo vì Hà Hân Hân nhìn qua cũng quả thực không phải vật phàm.
Nhưng Hà Chính Hạo hắn từ một tên trấn thủ đảo chán nản nghèo túng biến thành tồn tại nhất ngôn cửu đỉnh của biển Tùng Vân như hiện giờ. Vô số tu sĩ tranh nhau nịnh nọt lấy lòng chính mình...
Tất cả mấy thứ này đều đến không dễ. Sao hắn có thể tuỳ tiện chỉ vì một câu của nữ nhi mà từ bỏ?
Huống chi căn cơ của hắn ở biển Tùng Vân. Không có quan hệ nhân mạch bản thân khổ tâm kinh doanh ở nơi này, hắn chẳng phải là thứ gì cả.
Cho dù trở lại châu Thiên Vũ lại làm sao?
Một tu sĩ Kim Đan bình thường không thể bình thường hơn làm hộ vệ cho Hoành gia cũng không đủ tư cách.
Lại có mặt mũi gì đi gặp Hành Nhược Thủy?
Hà Chính Hạo dần suy nghĩ rõ ràng, trong lòng đã hạ quyết định.
Mắt chợt chuyển, hắn tính toán trong lòng, tươi cười nói: “Hân Hân à...”
Hà Hân Hân tức giận trừng Hà Chính Hạo.
Hà Chính Hạo thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Vi phụ biết ngươi quan tâm ta, cũng rõ ràng công pháp của ngươi bất phàm. Nhưng mà thế sự vô thường, thuật thôi diễn nói cho cùng cũng chỉ là thuật thôi diễn mà thôi.”
“Chỉ là vạch trần một loại kết quả nào đó có thể trong tương lai, về phần có phải nhất định sẽ xảy ra hay không...”
“Ta thấy dù là Trường Sinh thiên tôn cũng không dám bảo đảm đâu.”
Hà Hân Hân nghe vậy có chút không phục, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết làm sao phản bác.
Lúc này lại nghe Hà Chính Hạo nói: “Huống chi nói đến thuật thôi diễn, người lãnh đạo trực tiếp của phụ thân ta, Bí Tự sứ biển Tùng Vân, tu sĩ Thiên Cơ tông thượng cổ: Lý Phàm Lý đại nhân, hắn tuyệt đối mạnh hơn ngươi nhiều!”
“Người đó thật sự là kinh hãi thế tục, vang dội cổ kim! Ta là tâm phúc của Bí sứ đại nhân, nếu quả như thật gặp phải nguy hiểm gì, hắn lại làm sao có thể không nhắc nhở ta?”
Hà Hân Hân nghe vậy, tức khắc trợn lớn hai mắt: “Lý Phàm của Thiên Cơ tông?”
Nàng đã từng nghe qua danh tiếng của Lý Phàm. Từng tiên đoán chính xác mấy chuyện lớn sắp xảy ra ở Vạn Tiên Minh, mà đây đều là chuyện nàng không cách nào làm được.
Lẽ nào thật sự là mình tính sai rồi? Hà Hân Hân trong lúc nhất thời cũng kiềm được trở nên có phần do dự.
Thấy có hiệu quả, Hà Chính Hạo vội vàng rèn sắt khi còn nóng.
“Nếu như ngươi vẫn chưa yên tâm, ta sẽ tự mình hỏi Bí sứ đại nhân ở ngay trước mặt ngươi.”
Nói rồi Hà Chính Hạo bèn lấy ra Phân Thần Ngọc Giản Lý Phàm để lại, triệu hoán.
Không bao lâu sau, ảo ảnh Lý Phàm hiện lên hư không trong phòng.
“Tìm ta có chuyện gì?” Lý Phàm mặt không cảm xúc, hờ hững hỏi.
Đồng thời ánh mắt cũng lơ đãng liếc qua Hà Hân Hân bên cạnh.
Tiểu cô nương lá gan rất lớn, không hề sợ hãi tí nào đối mặt với Lý Phàm.
Hà Chính Hạo trái lại khúm núm, cúi đầu nói ra.
“Xin hỏi đại nhân, gần đây biển Tùng Vân có thể có biến cố xảy ra không.” Sau khi giải thích một phen về sau, hắn tràn đầy hi vọng nhìn về phía Lý Phàm.
Trong phòng nhất thời rơi vào trầm mặc.
Trong hình ảnh, ‘xúc xắc Thiên Địa Càn Khôn’ giống như không ngừng xoay tròn trong lòng bàn tay Lý Phàm.
“La bàn Đạo Văn? Thiên Vũ Hoành gia quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Nữ nhi của ngươi thiên phú xuất chúng như thế, thành tựu sau này chắc chắn không dưới ta.”
Một lúc sau, Lý Phàm không trực tiếp trả lời vấn đề của Hà Chính Hạo mà lại nhìn Hà Hân Hân, khen ngợi nói.
Trong lòng Hà Chính Hạo run lên, không nghĩ tới Bí sứ đại nhân tùy tiện liếc mắt là nhìn ra thực hư của nữ nhi.
Mà Hà Hân Hân càng là há hốc miệng nhỏ, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ.
“Đại nhân quá khen rồi...” Hà Chính Hạo luôn miệng nói.
“Hậu sinh khả uý.” Lý Phàm chỉ lắc đầu, hình như nhớ ra gì đó, dáng vẻ thổn thức không thôi.
Nói xong hắn bèn chỉ về phía trán Hà Hân Hân.
“Đại nhân!” Hà Chính Hạo thoáng biến sắc, nhưng rất nhanh hắn lại nhìn ra, Lý Phàm không có ác ý mà là đang truyền thụ cho nữ nhi cái gì đó. Thế là trong lòng yên tâm phần nào.
Không bao lâu sau, từng luồng kim quang tản đi, Hà Hân Hân lấy lại tinh thần.
Xem xét tri thức đột nhiên nhiều ra trong đầu.
“Thái Vi Thiên Số”, “Thiên Cơ Mê Lục”, “Khí Cơ Lưu Chuyển Luận”...
Đây là các bộ sách của Thiên Cơ tông thượng cổ?
Hơn nữa còn là phiên bản nàng chưa từng đọc.
Hà Hân Hân ánh mắt sáng lên, nhất thời mừng rỡ không thôi.
Trên mặt cười như hoa nở, nàng hành lễ nhẹ giọng nói: “Tạ ơn tiền bối.”
“Không sao, hiếm khi gặp được người được chọn thích hợp. Huống chi cũng không tính là vật trân quý gì.” Lý Phàm xua tay.
Sau đó hắn lại nhìn về phía Hà Chính Hạo.
Trái tim Hà Chính Hạo chợt ngừng.
“Biển Tùng Vân có thể biến cố xảy ra hay không?” Lý Phàm khẽ cười.
“Ta đều sẽ không đi, Hà Chính Hạo ngươi lại đang sợ điều gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận