Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 391: Thiên Vận Kinh huyền bí

“Lý Phàm đạo hữu, ngươi không sao chứ?”
Thích Bất Dịch và những người khác nhận thấy sắc mặt của Lý Phàm trở nên có chút khó coi, quan tâm hỏi.
Lý Phàm nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng: “Có lẽ là già rồi, không quá quen với bầy không khí náo nhiệt ở nơi đây, cơ thể bỗng cảm thấy có chút không thoải mái.”
Cốc Du Quang nghe vậy thì có chút tự trách: “Sớm biết như vậy thì đã không quấy rầy đạo hữu nghỉ ngơi rồi!”
Lý Phàm khẽ xua tay: “Cốc huynh không cần phải để ý, ta trở về nghỉ ngơi rồi sẽ đỡ thôi.”
Hai người Hạng Liễu, Cốc Du Quang gật đầu liên tục.
Trước khi rời đi, Thích Bất Dịch liếc nhìn Lý Phàm, bỗng hỏi một câu: “Ngươi có thể nói cho ta biết, trong mấy năm nay, rõ ràng ngươi biết rằng đại hạn của bản thân mình đã sắp tới. Nhưng lại làm thế nào để có thể giữ được trạng thái lạc quan, không hề sợ hãi như vậy?”
Hạng Liễu và Cốc Du Quang cũng có chút tò mò đưa mắt nhìn Lý Phàm.
Bước chân của Lý Phàm hơi khựng lại, bình tĩnh thản nhiên nói: “Hãy coi mỗi một ngày đều như ngày cuối cùng, sau đó thì cũng đừng thấy sợ chết.”
“Chỉ vậy mà thôi.”
Trong mắt Thích Bất Dịch lộ ra tia sáng kỳ lạ, chậm rãi gật đầu.
“Tiếp theo đây, trước khi cuộc thi kết thúc, ta sẽ sắp xếp một công việc tương đối nhẹ nhàng nhưng lại vẫn cực kỳ quan trọng trong việc xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh Trận cho ngươi.”
“Cũng coi như ngươi xứng đáng được nhận.”
Một lúc sau, Thích Bất Dịch mở miệng nói.
Trên mặt Lý Phàm không có chút kích động nào, chỉ thản nhiên nói một câu: “Như vậy thì xin cảm tạ Thích tiền bối trước.”
Sau đó hắn từ biệt mọi người, lại một lần nữa trở về tiểu viện mình thuê ở Luận Đạo Lâu.
Ở trong mật thất, Lý Phàm chỉnh lý sắp xếp lại những trải nghiệm của phân thân bỗng dưng xuất hiện trong đầu mình lúc nãy.
Đồng thời cũng nhớ lại những biện pháp ứng phó bản thân mình trước đó đã làm.
Hắn lấy ngọc giản trống rỗng trước đó từ trong nhẫn lưu trữ ra, quả nhiên, lúc này lại khôi phục lại những nội dung đã ghi chép.
Sau khi phân thân Tiêu Phàm và Hàn Dịch rời khởi tổng bộ Vạn Tiên Minh, thì đã quyết định kết thành đồng bạn cùng nhau đi đến châu Nguyên Đạo.
Lúc đó đã là gần đến năm định neo thứ 29, sự kiện “Mười năm biến mất của châu Nguyên Đạo” cũng sắp sửa diễn ra.
Vì để kiếm chứng mức độ ảnh hưởng của “Nó” ở trên bầu trời châu Nguyên Đạo rốt cuộc lớn đến mức nào, Lý Phàm bèn ghi lại sự kiện này bằng mật văn chỉ có mình mình biết rõ vào trong ngọc giản.
Vì để đối chiếu so sánh, Lý Phàm lại lần lượt khắc hai chữ “Đạo” và “Nguyên” lên hai miếng ngọc giản trống.
Nếu giống như những gì Lý Phàm đã dự đoán.
Sau khi thời gian bước vào năm định neo thứ 29, Lý Phàm sẽ bất giác mất đi ký ức về châu Nguyên Đạo và tất cả những thông tin liên quan đến nơi đây.
Ngay cả sự tồn tại của phân thân ở châu Nguyên Đạo cũng bị bản thân mình bỏ qua.
Không chỉ có ký ức, mà ghi chép trong ngọc giản cũng trở nên trống rỗng.
Chỉ có hai chữ “Nguyên”, “Đạo” được khắc từ trước là có thể bảo tồn.
“Không thể ghi, không thể nhớ...” Sắc mặt của Lý Phàm trở nên vô cùng nghiêm trọng.
“Nếu như không phải mình không thể ngưng luyện phân thân, vậy thì cũng rất khó để có thể dò ra manh mối.”
“Tuy nhiên gì như vậy, trong tình huống biết rõ có gì không đúng lắm đang xảy ra, nhưng mình vẫn không thể nhớ lại bất cứ sự việc nào có liên quan đến châu Nguyên Đạo.”
“Cho đến hiện giờ, năm định neo thứ 39...”
“Châu Nguyên Đạo đã biến mất lại một lần nữa xuất hiện lại trên thế giới này.”
“Trên thực tế, dù hiện giờ mình đã biết được đã có chuyện gì xảy ra với phân thân. Nhưng phân thân căn bản lại không hề hay biết gì về những điều này...”
Cùng lúc đó, ở châu Nguyên Đạo.
“Tiêu Phàm đạo hữu, ngươi sao vậy?” Hàn Dịch quay đầu nhìn Tiêu Phàm bỗng dừng lại, có chút kinh ngạc hỏi.”
Lúc này bọn họ đang đi đến một di tích của Thiên Đô.
Tường truyền, vào thời viễn cổ, Thiên Đô treo cao trên chín tầng trời, được xưng là nguồn gốc của Đạo Pháp, đứng đầu các giáo.
Sau đó bởi vì một nguyên nhân không rõ, mà Thiên Đô đã rơi xuống mặt đất, tạo nên hơn mười tòa di tích ở trong biên giới châu Nguyên Đạo ngày nay.
Mục đích của chuyến đi này của bọn họ chính là một tòa trong số đó.
Y có dự cảm, chuyến đi lần này có lẽ sẽ có cơ duyên đang chờ phía trước.
Nghĩ đến đây, Hàn Dịch lại liếc nhìn Tiêu Phàm.
“Vận khí của người này tăm tối khó phân biệt, theo như ghi chép trên ‘Thiên Vận Kinh’, nếu như không phải là vận đạo quá mạnh, vượt qua phạm vi hiện giờ mình có thể phân biệt ra được; thì là vận đạo quá yếu, gần như bằng không, vậy nên mới không thể nào phân biệt được.”
“Hắn có thể đạt được Vãng Sinh Thọ Quả kéo dài ba trăm năm tuổi thọ, vậy nên tuyệt đối là cái phía trước. Chuyến đi lần này có lẽ có thể ké chút may mắn của hắn.”
Hàn Dịch thầm nghĩ trong lòng.
“Thiên Vận Kinh” chính là công pháp y tu hành, là một sáng tạo của một vị dị nhân khi quan sát dị thú cổ “Thiên Mệnh Huyền Điểu”.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao y có thể đạt được giải nhất Định Ngư, đồng thời bắt được Thiên Đô Hóa Vũ Đan ở trong Lam Vũ Bảo Hạp.
“Thiên Vận Kinh” có rất nhiều công dụng kỳ diệu, nhưng điểm cốt lõi nhất chính là có thể khống chế vận khí của mình.
Theo như những gì được mô tả trong kinh thư, vận khí của mọi sinh linh không phải là mãi không thay đổi, mà là lúc nào cũng có thế có sự tương tác trao đổi với thế giới bên ngoài.
Nếu như không thể nào khống chế vận khí của bản thân, vậy thì “vận may” sẽ không ngừng giảm xuống hết lần này đến lần khác.
Mà tu hành “Thiên Vận Kinh”, bình thường có thể tiết chế vận đạo của bản thân mình lại, tránh lãng phí vào những chuyện không cần thiết.
Chờ đến thời điểm mấu chốt, thì sẽ bùng nổ vận đạo đã được tích lũy từ trước.
Từ đó đạt được đến mức độ gần như muốn gì được nấy.
Đương nhiên, tác dụng phụ là điều không thể tránh khỏi. Sau khi bùng nổ, thì sẽ nghênh đón một khoảng thời gian dài rơi xuống đáy vực.
Trong khoảng thời gian đó, có thể nói là khoảng thời gian uống nước mát thôi cũng giắt răng, cực kỳ xui xẻo, mọi chuyện đều không thuận lợi.
Phương pháp hóa giải chính là đi tìm người có vận đạo mạnh mẽ, đi theo người ta.
Mượn vận may để hóa hung hiểm.
Phân thân Tiêu Phàm đương nhiên không thể biết được suy nghĩ trong đầu của Hàn Dịch.
Vào khoảnh khắc mười năm biến mất được khôi phục lại, trải nghiệm trong khoảnh thời gian này của bản thể, nhất thời tràn vào trong tâm trí hắn.
Mà các giác quan của hắn lại không hề cảm nhận được sự thiếu hụt của thời gian.
Cảm giác sai lệch do sự tương phản quá lớn mang lại, khiến phân thân cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng ở trước mặt Hàn Dịch, phân thân cũng không để lộ ra gì cả.
Vẻ mắt hắn điềm tĩnh, phi thân đuổi theo.
“Không sao, chỉ là bỗng nhiên nhớ đến một vài chuyện cũ mà thôi.” Nói rồi, phân thân ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, vẻ mặt kỳ lạ.
“Ồ? Tiêu Phàm đạo hữu cũng từng đến châu Nguyên Đạo này rồi sao?” Hàn Dịch có chút tò mò hỏi.
“Ha ha, đó là chuyện từ rất lâu trước đó rồi.”
Trong lúc tán gẫu, hai người với những mưu tính riêng lại lên đường đi tới di tích Thiên Đô.
Mà bản thể Lý Phàm ở châu Thiên Thần, sau khi cảm nhận lại được nhưng cảm giác trải nghiệm của phân thân, cũng có điều suy nghĩ.
“Tuy ‘Nó’ tạm thời biến mất, nhưng ảnh hưởng vẫn còn đó. Điều đó thể hiện ở việc chúng sinh ở trong châu Nguyên Đạo, vẫn không hề hay biết bản thân mình đã bị nuốt mất mười năm thời gian.”
“Dù phân thân đã biết được sự thật này, nhưng cũng không thể cảm nhận ra được chút gì khác thường.”
“Khả năng bóp méo nhận thức, vô cùng mạnh mẽ.
“Mình có thể nhanh chóng cảm nhận ra được, không hề có nghĩa là mình đã thoát khỏi ảnh hưởng của ‘Nó’, mà là bởi vì...”
“Nhận thức của mình dựa trên việc mình bị nuốt mất mười năm thời gian ở kiếp thứ mười hai. Chứ không phải là kiếp này.”
“Tuy lực lượng của ‘Nó’ mạnh mẽ, nhưng lại không thể xuyên qua thời gian.”
Nghĩ đến đây, Lý Phàm lại thở ra một hơi dài.
Chút ám ảnh mà “Nó” mang đến trong lòng hắn, cũng dần dần biến mất.
“Trước mắt xem ra chỉ cần xóa bỏ dấu vết mà ‘Nó’ để lại trên người mình, thì chắc hẳn là không có gì đáng ngại nữa rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận