Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 292: Không thu hoạch được gì

“Do tính chất đặc biệt của thần hồn, mặc dù trận pháp có thể được tạo ra hàng loạt.”
“Nhưng việc kích hoạt trận pháp trụ cột bên trong mỗi một “Thiên Huyền Toả Linh Trận” đều cần có trận pháp sư đích thân tham gia. Thêm vào đó, để đảm bảo độ chính xác của trận pháp, cứ cách một khoảng thời gian, trận pháp sư đều phải tiến hành điều chỉnh.”
“Mà đây cũng chính là nguyên nhân các ngươi tham gia lần tập huấn này.”
Bỗng nhiên có một quả cầu nhỏ màu vàng kim xuất hiện trong tay Kỷ Hoành Đạo, đúng là vật phẩm lúc trước được phát cùng lúc với đồng phục.
“Đây là tụ hồn châu, được làm bằng âm linh ngọc. Nghĩa giống như tên, nó có tác dụng thu thập và giam giữ thần hồn.”
“Có nhìn thấy ánh sáng vàng kim bên trong không?”
“Đó chính là thần hồn của những tu sĩ Ngũ Lão Hội bị chúng ta bắt được!” Kỷ Hoành Đạo vừa dứt lời, sắc mặt của những tu sĩ có mặt ở đây đều đồng loạt thay đổi.
Thông qua thử nghiệm rút thần hồn tại chỗ vừa rồi, mọi người đều biết, trong thần hồn của tu sĩ Ngũ Lão Hội đều có ánh sáng vàng kim, là dấu vết của “hồn khế”.
Trong thần hồn của mỗi một tu sĩ Ngũ Lão Hội, ánh sáng vàng kim chỉ chiếm một phần cực nhỏ.
Muốn ngưng tụ ra nhiều ánh sáng vàng kim rõ rệt như thế thì rốt cần bao nhiêu thần hồn đây? Hàng ngàn? Hay là hàng vạn? Càng nghĩ lại càng cảm thấy rét run.
Có một số anh tài trận đạo từ khi tu đạo đến nay vẫn luôn say mê nghiên cứu trận pháp, rất ít khi tiếp xúc với mặt tàn khốc của tu tiên giới.
Lúc này, không chỉ sắc mặt của họ tái nhợt mà cả nội tâm của họ cũng hoảng hốt không thôi.
Kỷ Hoành Đạo trầm giọng hỏi: “Sao? Sợ rồi à? Cảm thấy bọn ta quá tàn nhẫn?”
“Nhưng các ngươi phải biết, chỉ riêng một trận chiến ở Thiên Linh châu thôi, số lượng tu sĩ tử trận của Vạn Tiên Minh ta đã gấp trăm ngàn lần số lượng thần hồn chứa bên trong tụ hồn châu trong tay các ngươi!”
“Chưa kể đến những cuộc chiến lớn nhỏ liên tục nổ ra trong hàng ngàn năm nay. Nhân từ với kẻ địch mới thật sự là tàn nhẫn.”
Kỷ Hoành Đạo nhìn các tu sĩ trẻ tuổi trước mặt một lúc lâu, ông ta chỉ nói đến đây chứ không tiếp tục đi sâu vào chủ đề này nữa.
Thay vào đó, ông lại tiếp tục giới thiệu tụ hồn châu óng ánh vàng kim kia.
“Điều các ngươi phải làm là nhận ra được dấu vết của hồn khế thông qua việc không ngừng quan sát và tiếp xúc với những thần hồn này.”
“Sau cùng, các ngươi cần phải đạt đến trình độ chỉ cần liếc sơ là có thể nhận ra được sự khác biệt trong đó mà không cần dùng đến ngoại lực.”
“Chỉ có như vậy thì khi tạo dựng “Thiên Huyền Toả Linh Trận”, các ngươi mới có năng lực vận hành và điều chỉnh trận pháp trong giao tranh.”
“Quá trình lĩnh hội này cần phải tiêu hao thần hồn, tốt hơn hết các ngươi nên làm được điều này trước khi thần hồn trong tụ hồn châu hoàn toàn tiêu tán.”
“Nếu không thì...”
Kỷ Hoành Đạo lạnh giọng nói: “Bọn ta sẽ coi như các ngươi không có năng lực tạo ra Thiên Huyền Toả Linh Trận. Bọn ta không những sẽ đuổi các ngươi ra khỏi biệt viện Hoàn Vũ này, mà còn thu phí bồi thường tổn thất cho lần huấn luyện này từ những người đã tiến cử các ngươi.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của toàn bộ tu sĩ đều trở nên hơi khó coi.
Nếu không thể đạt được yêu cầu mà cứ vậy bị đuổi khỏi đây thì không chỉ còn là vấn đề mất mặt nữa rồi, e rằng còn bị hủy sạch tiền đồ, vô duyên với trận đạo từ đây. Những anh tài được tiến cử đến đây không khỏi cảm thấy áp lực như núi.
“Nhưng các ngươi yên tâm, vì để giảm bớt độ khó cho các ngươi, bọn ta đã dùng phương pháp đặc biệt để xử lý qua thần hồn của những tu sĩ Ngũ Lão Hội này rồi.”
“Phần lớn ký ức trong thần hồn đều đã được xử lý sạch sẽ.”
“Hồn thể sạch sẽ, không cần phải đối mặt với công kích của ký ức và cảm xúc thì việc lĩnh hội sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Chỉ cần không phải là phế vật trà trộn vào đây thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Lời cuối cùng của Kỷ Hoành Đạo bỗng chốc quay ngoắt, lại cổ vũ những anh tài trẻ tuổi này.
Sau cùng, ông ta lên kế hoạch học tập cho mọi người trong khoảng thời gian tới.
Ban ngày, các tu sĩ sẽ theo Kỷ Hoành Đạo học cách kiến tạo “Thiên Huyền Toả Linh Trận”. Buổi tối, họ sẽ tự về tiểu viện của mình để cảm nhận dấu vết của hồn khế. Mỗi một tháng trôi qua, bọn họ sẽ tiến hành kiểm tra một lần. Kiểm tra tiến độ học tập của mọi người.
Cứ như vậy, Lý Phàm bắt đầu quá trình tu luyện ở trong Hoàn Vũ biệt viện này.
Thiên Huyền Toả Linh Trận này không hổ là trận pháp được Vạn Tiên Minh đặt nhiều kỳ vọng, hi vọng có thể thay đổi tình thế.
Vô cùng huyền diệu và phức tạp.
Chỉ mỗi kết cấu bao quanh trận pháp thôi đã do ba nghìn sáu trăm vạn trận pháp đơn vị cấu thành.
Mỗi một đơn vị cơ bản thì lại được cấu thành từ một số lượng lớn các trận pháp cơ sở khác nhau.
Dù là loại đơn vị đơn giản nhất thì cũng được cấu thành từ hàng vạn trận pháp đơn nguyên.
Muốn nắm vững kết cấu của Thiên Huyền Toả Linh Trận, dù là với những thiên tài được chọn lựa kỹ càng từ các châu thì đây cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Nhưng Lý Phàm lại có “Hóa Đạo Thần Nhất” hỗ trợ.
Những gì đã thấy, đã học, thậm chí là những gì đã làm, đã nghĩ, tất cả đều được ghi lại trong hoá đạo thạch màu lam trong thức hải.
Hắn có thể kiểm tra và xác minh bất cứ lúc nào.
Trình độ hiểu biết của Lý Phàm về Thiên Huyền Toả Linh Trận có thể nói là tiến bộ vượt bậc, có thể được xếp vào hàng đầu trong số những tuấn kiệt tại đây.
Tuy nhiên, năng lực cảm ứng hồn khế của Lý Phàm thì lại hoàn toàn trái ngược.
Đến khi lượng ánh sáng vàng trong tụ hồn châu đã bị tiêu hao khoảng một phần tư, Lý Phàm vẫn không có tiến bộ gì so với lúc bắt đầu.
Nhưng Lý Phàm cũng chỉ thuận theo tự nhiên chứ không có chút áp lực nào.
Gì mà trục xuất khỏi Thiên Vũ châu, thu phí từ người tiến cử các thứ, tất cả đều không uy hiếp được Lý Phàm hắn.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì đến lúc đó, có lẽ Trương Chí Lương đã về chầu ông bà rồi.
Vậy nên Lý Phàm vẫn bình chân như vại, không kiêu không nản chầm chậm cảm nhận.
Thời gian cứ thế từ từ trôi qua, hôm nay, khi Lý Phàm lại một lần nữa rút ra một luồng thần hồn từ trong tụ hồn châu, đang định cảm nhận thì bỗng nhiên có hai luồng tu vi dâng trào trong cơ thể hắn, như nước sông dâng trào, ồ ạt không ngừng.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chúng đã lấp đầy một nửa kiếp thân thứ ba.
Hơn nữa tu vi hồi báo vẫn đang không ngừng tăng lên.
Lý Phàm thầm vui mừng khôn xiết, kịp thời phản ứng: “Chẳng lẽ hai người Diệp Phi Bằng và Tiêu Hằng đã đồng thời đột phá đến cảnh giới Kim Đan rồi?”
Hắn vô thức muốn phát động Vô Tướng Sát Cơ để kiểm tra tình hình bên đó.
Nhưng khoảng cách quá xa, hắn không thể nào biết được đã có chuyện gì xảy ra với hai người họ. Điều này khiến Lý Phàm không khỏi cảm thấy khó chịu và không quen.
“Từ số lượng tu vi hồi báo này, có thể thấy hai người ít nhất cũng là Kim Đan tam pháp trở lên. Cảnh tượng đột phá hiếm hoi như vậy mà mình lại không thể nào chứng kiến, thật là đáng tiếc quá đi.”
“Xem ra mình cần phải nghĩ cách thăng cấp Vô Tướng Sát Cơ rồi.”
Lý Phàm bình ổn lại tâm trạng vui sướng trong lòng, thần thức khéo léo xông vào thần hồn trống rỗng trong tay.
Lý Phàm như thể đã tiến vào một không gian rộng lớn vô biên trắng xoá. Hắn đi qua đi lại trong này, cố gắng tìm kiếm dấu vết của hồn khế màu vàng kim.
Nhưng vẫn giống hệt với lần trước, không thu hoạch được gì.
Dấu ấn của hồn khế ẩn giấu sâu trong thần hồn, giống như một giọt nước hòa vào biển lớn, rất khó để phát hiện ra.
Bạo lực rút thần hồn ra để quan sát cũng giống với việc đun sôi biển lớn, ép dấu ấn của hồn khế xuất hiện. Cưỡng ép rút thần hồn không khác gì giết người. Thế nên, muốn phân biệt trên quy mô lớn thì căn bản không thể dùng phương pháp này được.
Chỉ có thể dùng cách để thần thức tiến vào trong thần hồn, tiếp xúc ở cự ly gần, cảm nhận sự tồn tại của dấu ấn hồn khế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận