Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1291: Truyền Pháp đấu Thánh Hoàng

“Thiên tôn đại nhân trở về rồi.”
Lục Khê Thiền và một đám trận pháp sư có mặt trong nháy mắt nghe được câu này trước tiên hơi ngẩn ra.
Sau đó không thể tránh khỏi, hoảng sợ mãnh liệt theo sau tràn vào trái tim, cúi đầu xuống.
Thậm chí thân thể đều không kiềm được run rẩy.
Đây chính là lực áp bách cường đại của vị Trường Sinh thiên tôn đã áp ngang Huyền Hoàng mấy ngàn năm, một tay sáng tạo ra Vạn Tiên Minh.
Theo câu nói này của Truyền Pháp giả Nhậm, những Thánh Hoàng phù dán trên tượng đá Truyền Pháp to lớn tại các châu Vạn Tiên Minh bỗng nhiên không gió mà bay.
Không ngừng tung bay, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi ra.
Tượng đá dưới trấn áp của bùa chú cũng như sống dậy, phát ra lay động rất nhỏ.
Thánh Hoàng phù và tượng đá Truyền Pháp, một bên phát ra tinh quang màu tím vàng, một bên phát ra quang mang màu trắng.
Hai luồng lực lượng không ngừng đối kháng.
Thiên địa Huyền Hoàng giới phong vân biến sắc.
Thánh Hoàng cũng như thoáng có cảm giác, cùng lúc giảng đạo lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Nhưng đại đạo chi lý giảng giải trong miệng lại không dừng lại.
Chỉ là tốc độ lời nói lại không khỏi nhanh hơn một ít.
Dị trạng trong thiên địa Huyền Hoàng, có tu sĩ Tiên Minh đã đoán được điều gì.
Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra. Không còn lòng dạ nào nghe Thánh Hoàng giảng gì nữa, toàn thân bởi vì hoảng sợ mà không ngừng run lên.
Mà có một số tu sĩ thì ánh mắt lấp lóe, tập trung lắng nghe Thánh Hoàng dạy bảo. Đồng thời trong lòng cầu nguyện, Truyền Pháp trở về trễ thêm tí nữa.
“Cổ kim biến dời, đại đạo chi lý.”
“Truyền Pháp chi pháp, không dung Huyền Hoàng.”
“Ta nay đắc đạo, thử làm thay đổi...”
Cuối cùng, Thánh Hoàng truyền đạo đã nghênh đón phần kết thúc.
Ánh mắt Thánh Hoàng cũng hoàn toàn từ muôn ngàn chúng sinh phía dưới chuyển dời đến trên bóng dáng trong tinh không bên ngoài Huyền Hoàng giới.
Khẽ gật đầu, bỗng nhiên biến mất phía chân trời.
Không có Thánh Hoàng che chở, trong thiên địa Huyền Hoàng giới, đủ loại dị tượng đột ngột buông xuống.
Mây đen cuồn cuộn vô cớ sinh ra. Liên miên không dứt chậm rãi che lấp trăng sáng Thánh triều Đại Khải biến ra.
Phía trên mặt đất, đám phi điểu, tẩu thú vốn ra ngoài lắng nghe Thánh Hoàng truyền đạo như bị kinh sợ, chật vật chạy trốn, vội vàng trốn về sào huyệt lánh nạn.
Ngay cả cỏ cây hoa lá cũng trôi giạt vỡ nát trong cơn gió lớn không ngừng trở nên cuồng bạo.
Ầm!
Từng tia sét từ trong mây đen nổ vang.
Sau đó mưa lớn như trút nước dội xuống mặt đất.
Tiếng gió, mưa, sấm đan xen, toàn bộ Huyền Hoàng giới chỉ trong phút chốc đã biến thành như tận thế.
Bản tôn Truyền Pháp tuy chưa đến nhưng sinh linh khắp thiên hạ đều đã run cầm cập dưới bóng ma của hắn.
Những tu sĩ Tiên Minh bởi vì lắng nghe Thánh Hoàng truyền đạo mà nội tâm dao động thoáng chốc đỉnh đầu như bị dội xuống một chậu nước lạnh, từ đầu óc nóng lên trở lại tỉnh táo.
“Ta đang nghĩ gì vậy! Đây chính là Truyền Pháp thiên tôn! Truyền Pháp thiên tôn một tay trấn áp Huyền Hoàng giới mấy ngàn năm đó! Ta vậy mà có thể ảo tưởng Thánh... Không đúng, là đám cường đạo này sẽ giành thắng lợi?”
“Thánh Hoàng... Thánh Hoàng tuy mạnh nhưng tuyệt đối sẽ không là đối thủ của Truyền Pháp thiên tôn. Đáng chết, tân pháp cũng phải mau mau quên đi.”
“Thiên tôn tại thượng, thứ lỗi cho tiểu nhân nhất thời bị ma quỷ ám ảnh đi...”
“Truyền Pháp thiên tôn xuất thủ, mọi chuyện đều sẽ tốt lên!”
Tu sĩ Vạn Tiên Minh bị uy thế của Truyền Pháp chấn nhiếp, sợ mất mật.
Mà tướng sĩ Thánh triều, bởi vì chênh lệch to lớn của cảnh giới trời sinh đều có kinh hãi trong chốc lát.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của bọn họ lại trở nên kiên định lần nữa.
Bọn họ có người nhớ lại câu nói Thánh Hoàng nói với bọn họ trước lần xuất chinh này.
Thế là có người hô về phía bầu trời: “Thánh triều tất thắng, Thánh Hoàng tất thắng!”
Lúc đầu chỉ là tiếng hò hét lẻ tẻ vụn vặt.
Song rất nhanh đã tạo thành thế lửa rừng cháy lan ra đồng cả. Không có ai cố ý chỉ huy, toàn bộ tướng sĩ Thánh triều giống như tâm linh tương thông, trật tự hô vang.
Âm thanh cũng càng lúc càng vang dội, từ tiếng hò hét biến thành gào thét, từ gào thét lại biến thành gào rú.
Âm thanh của tướng sĩ Đại Khải như sóng lớn cuồn cuộn, lấy thế đổ núi nghiêng biển truyền khắp toàn bộ Huyền Hoàng giới.
Như đáp lại lời kêu gọi của bọn họ, trăng sáng trên trời bộc phát ra quang mang màu tím vàng.
Từ trong mây đen lại ló rạng.
Mưa gió tung bay trong Huyền Hoàng vậy mà có xu thế từ từ dừng lại trong tiếng gào thét này.
Truyền Pháp giả Nhậm nghe âm thanh phía xa truyền đến, cười mỉa: “Vùng vẫy giãy chết mà thôi.”
Như tương ứng với lời của hắn, tại bốn châu trung tâm Tiên Minh, từng cánh cửa truyền tống xuất hiện.
Không ngừng có hàng ngũ phi chu to lớn từ bên trong bay ra, trong phút chốc đã rải ra khắp bầu trời bốn châu.
Trên mũi những chiếc phi chu đều có một Truyền Pháp giả đứng đấy.
Các Truyền Pháp giả ngửa mặt nhìn lên bầu trời, hướng về Truyền Pháp thiên tôn bên ngoài tinh không hơi hành lễ.
Lục Khê Thiền lén nhìn cảnh này, trong lòng thầm sợ hãi: “Những người này hẳn là lực lượng tu sĩ trong tiểu thế giới từng người của chư vị Truyền Pháp giả đại nhân. Nếu như thiên tôn đại nhân đã xuất hiện, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không trốn sau màn nữa.”
“Nhìn từ khí tức của những phi chu đó phát ra, trong đó không ít tu sĩ Hợp Đạo.”
“Lực lượng Tiên Minh ẩn giấu còn mạnh hơn trong tưởng tượng của ta...”
Lục Khê Thiền đang nghĩ ngợi, bất chợt có một âm thanh tràn đầy ý trào phúng từ trên trời truyền đến: “Xuất động Giải Ly điệp, còn có mười chín Thiên Huyền tái sinh thể, thời gian dài như vậy, kẻ hèn một khốn trận đều còn chưa phá xong.”
“Sách Trận đường các ngươi thật đúng là một đời không bằng một đời. Nếu để Lục Hạ biết, e rằng nhất định phải tức giận đến mức đội mồ sống lại.”
Lục Khê Thiền nghe thấy tên sư phụ mình và lời chế nhạo đối với mình, trong lòng không kiềm được dâng lên một trận giận dữ. Nhưng nàng cũng nhận ra, người nói chuyện là Truyền Pháp giả, Đậu. Thế nên dù lòng có giận cũng không dám biểu lộ mảy may. Chỉ cúi đầu nói: “Thuộc hạ vô năng.”
“Được rồi, kêu người của ngươi ngươi tránh ra.” Theo một câu lười biếng của Truyền Pháp giả Đậu, một đội đồng tử từ trên phi chu trên trời đáp nhẹ xuống.
Đầu tiên bọn họ hơi hành lễ với chưởng kính nhân trông coi Giải Ly điệp, sau khi tiếp nhận số liệu trận pháp Giải Ly điệp phân tích ra cho tới bây giờ bèn bắt đầu phá trận.
Những đồng tử này có tổng cộng ba mươi sáu người.
Trên mặt bọn họ đều không có bất kỳ biểu cảm nào. Thậm chí ngay cả trong mắt cũng không có mảy may dao động cảm xúc.
Một người trong đó vươn tay vào trong chùm sáng của đại trận Minh Nguyệt Tinh Quang.
Sau đó thân thể hắn bất ngờ nháy mắt cũng biến thành hư hóa.
Từ tay đến thân thể dần dần trở nên giống như tinh quang trận pháp.
Lúc đạo đồng lấy thân thử trận sắp triệt để bị tinh quang trận pháp nuốt mất, bóng dáng bỗng dưng biến mất, hóa thành một luồng lưu quang, bay tới trước mặt một đạo đồng khác.
Đạo đồng thứ hai cũng như người trước lấy tay đụng vào, sau đó lấy thân thử trận.
Lặp đi lặp lại như thế.
Cho đến trước khi đạo đồng thứ ba mươi sáu sắp thân hóa tinh quang.
Thân thể hắn run lên một hồi, lắc ra ba mươi đồng bạn ban đầu. Bản thân cũng thay đổi trở về dáng vẻ bình thường.
Ba mươi sáu đạo đồng châu đầu ghé tai, thì thầm bàn tán.
Sau đó dường như đã đạt thành nhận thức chung, cùng nhau gật đầu.
Phân ra hai tổ, một tổ bắt tay vào phá trận. Một tổ lại lần nữa lặp lại quá trình lấy thân thử trận.
Trận pháp sư quan sát bên cạnh, cơ hồ là lập tức liền cảm nhận được bọn này đạo đồng không tầm thường.
Dựa theo tốc độ phá giải của bọn họ, đại trận Minh Nguyệt Tinh Quang nhiều nhất chỉ cần qua thêm không đến nửa ngày là tuyệt đối sẽ bị xé ra một lỗ hổng.
Lục Khê Thiền là thủ tịch Sách Trận đường, chấn động trong lòng càng vượt xa người thường.
Nàng nhìn ba mươi sáu đồng tử phá trận, trong đầu lại nhớ lại bốn chữ “Trận Linh Thánh Thể”.
Đây là một loại thể chất cực kỳ đặc biệt, hệt như thân thể là từ trận pháp tự nhiên cấu thành. Không chỉ có cảm ứng tự nhiên đối với các loại trận pháp, năng lực thân hòa còn có thể thân trận hợp nhất, gia tăng cường độ trận pháp trên diện rộng.
Giống như khí linh trong pháp bảo, bọn họ có thể hóa thân trận linh, làm cho trận pháp xảy ra thăng hoa, lột xác.
Trận Linh Thánh Thể, trăm năm khó gặp.
Sư tôn Lục Khê Thiền, Lục Hạ lúc còn sống đã muốn tìm kiếm tu sĩ mang thể chất đó để kế thừa y bát của hắn. Chỉ tiếc đến chết cũng không thể toại nguyện, cuối cùng bất đắc dĩ vẫn truyền lại sở học suốt đời cho Lục Khê Thiền.
Lại không nghĩ tới, hôm nay thoáng cái đã xuất hiện hơn ba mươi người!
Lục Khê Thiền lại ngẩng đầu nhìn về phía những bóng dáng đứng sừng sững trên phi chu rậm rạp lơ lửng trên bầu trời.
Trong lòng hơi lạnh run: “Đám Truyền Pháp giả này lại rốt cuộc đã giấu bao nhiêu thứ?”
Sau khi Truyền Pháp giả Nhậm biết rõ tiến độ phá trận, trong mắt không khỏi lóe qua một tia sát khí.
Lần này Vạn Tiên Minh bị làm cho chật vật như thế, trách phạt của thiên tôn đại nhân chắc chắn không thiếu.
Nếu đã như thế, vậy thì trước khi chịu trừng phạt lấy những kẻ gây sự này hung hăng trút giận thôi.
Vung tay lên, đám tu sĩ áo đen lúc trước đang ngưng tụ chiêu thức, bởi vì Thánh Hoàng truyền đạo mà bị ép bỏ dở lại lần nữa bắt đầu động tác.
Lại có mấy tu sĩ mặc đạo bào màu xanh, tay cầm phất trần, phù chú từ phi chu trên trời lặng yên bay xuống.
Phất trần, phù chú vung vẩy, biến lực lượng trong quang cầu tích trữ thành từng khuôn mặt dữ tợn, tràn ngập khí túc sát như thân thể thần linh.
Những thần chỉ năng lượng này giáng thế, uy năng phát ra từ trên người chúng khiến cho Hợp Đạo Lục Khê Thiền đều cảm thấy e ngại từ đáy lòng.
Phản kích của Vạn Tiên Minh vận sức chờ phát động.
Bên ngoài đại trận Minh Nguyệt Tinh Quang, tướng sĩ Thánh triều cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đấu tranh trực diện cùng Vạn Tiên Minh.
Tổng chỉ huy chiến trường Tôn Nhị Lang đang thông qua lưới lớn tinh thần Thánh Hoàng truyền đạt từng mệnh lệnh rành mạch phân minh.
“Nguyên Anh kỳ trở xuống trấn thủ tại chỗ, không được vọng động. Tiếp tục giám sát tiến độ xây dựng đại trận trấn áp. Nhớ kỹ, có thể hoàn thành đại trận đúng hạn cũng là một công lớn!”
“Tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên, ta làm bố trí điều chỉnh như sau.”
Những ngôi sao tương đối sáng ngời trong tinh hải dưới điều động ý niệm của Tôn Nhị Lang tiến hành phân tán, tổ chức lại.
“Đừng liều mạng với Vạn Tiên Minh, kéo dài chiến tuyến đến mỗi nơi của Vạn Tiên Minh.”
“Chúng ta không cần đánh vào tổng bộ Vạn Tiên Minh, chúng ta chỉ cần chờ Thánh Hoàng từ trong tinh hải đại thắng trở về!”
Giọng điệu Tôn Nhị Lang cực kỳ kiên quyết nói.
Tướng sĩ Đại Khải ầm ầm cất tiếng.
Chờ sau khi cảm xúc của mọi người đều được điều động lên, Tôn Nhị Lang quan sát cảnh trong đại trận Minh Nguyệt Tinh Quang, làm điều chỉnh cuối cùng với tướng sĩ bổ nhiệm.
Đồng thời tâm thần dư thừa còn lại đã kết nối với khôi lỗi Thánh Phạt vàng sẫm yên tĩnh đứng sừng sững.
“Cuối cùng có thể để cho ta giãn gân giãn cốt rồi.”
Dưới ánh mắt bình tĩnh của Tôn Nhị Lang tuôn ra một luồng chiến ý nóng rực vô cùng.
Ba canh giờ sau.
Đại trận Minh Nguyệt Tinh Quang liên tục phong tỏa bốn châu Tiên Minh ròng rã bảy ngày chung quy vẫn bị xé ra một lỗ hổng nhỏ.
Trong nháy mắt sau, công kích cường đại bao hàm lửa giận của tu sĩ Tiên Minh từ lỗ hổng này tiết ra.
Chiêu thức thuật pháp ngưng tụ thực thể và thần linh hiển hóa trợn tròn mắt, còn có quang mang pháp bảo đếm mãi không hết...
Hoà lẫn, dâng trào mà ra.
Năng lượng khủng khiếp đủ để triệt để san bằng khu vực mấy châu Tiên Minh thành bình địa đang không kịp chờ đợi tìm kiếm mục tiêu tiến công.
Nhưng chờ đợi một đòn phản kích đã tích trữ rất lâu này của Vạn Tiên Minh.
Lại chỉ là một cánh cửa đen nhánh bình thường.
Theo cánh cửa đen nhánh rộng mở, tất cả thủ đoạn công kích cuồng bạo đều bị nó cắn nuốt.
Giống như cự thú thâm uyên há miệng lớn như bồn máu.
Gợn sóng năng lượng lăn tăn đều không để lại cho Vạn Tiên Minh.
Sau khi cắn nuốt sạch sẽ năng lượng nổ tung, cánh cửa đen nhánh lại lần nữa lặng yên không tiếng động tan đi như lúc xuất hiện.
Chỉ để lại mọi người Vạn Tiên Minh có phần sửng sốt.
“Biển U Ám?” Truyền Pháp giả Nhậm thoáng biến sắc, hắn lại cảm nhận được một chút khí tức quen thuộc từ trong cánh cửa này.
Mà đúng như hắn dự đoán, những năng lượng “khổng lồ bị cắn nuốt vào biển U Ám” cũng chỉ tạo thành thêm một đám mây tích tụ ở chỗ sâu biển U Ám. Trừ cái đó ra, bất cứ bọt nước gì đều không hề bắn lên.
“Xem ra trận biến cố biển U Ám lúc trước cũng có liên quan đến đám kẻ cắp này.”
Thù mới hận cũ cộng lại, trong lòng Truyền Pháp giả Nhậm đã căm phẫn đến cực điểm.
Ba mươi sáu đạo đồng tiếp tục phá trận. Muốn hoàn toàn phá vỡ đại trận Minh Nguyệt Tinh Quang.
Tu sĩ dưới trướng Truyền Pháp giả khác cũng từ lỗ hổng đại trận nối đuôi nhau mà ra. Ý muốn quét sạch, diệt sát cường đạo các châu.
Nhưng kế hoạch của Truyền Pháp giả Nhậm ở châu đầu tiên đã gặp cản trở.
Cả châu trống rỗng một mảnh.
Dường như cường đạo đã hoàn toàn rút lui, thậm chí bên trong thiên thành cũng bị thổi quét sạch sẽ.
Người nào cũng không để lại.
“Chạy rồi?” Truyền Pháp giả Nhậm có phần kinh nghi bất định.
Ngay lúc tu sĩ Vạn Tiên Minh rút kiếm nhìn quanh trong lòng mờ mịt, từng đường thiểm quang từ các ngõ ngách châu vực sáng lên.
Thần tốc tập kích tới bọn họ.
Quang mang màu bạc như nhận được thêm vào đặc biệt, tốc độ còn nhanh hơn lúc phi độn khi trước mấy lần.
Chớp mắt đã tới nơi.
“Hửm? Đây là...”
“Tuần Thiên tiễn?!”
Một số Truyền Pháp giả lại nhận ra đồ vật gần ngay trước mắt này.
Sắc mặt dồn dập biến đổi kịch liệt.
Ngay say đó...
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng nổ mạnh kịch liệt liên miên không dứt, vang vọng chân trời.
Mà vào lúc này, bên ngoài Huyền Hoàng giới, bên trong tinh hải chí ám.
Bóng dáng đang nhanh chóng chạy về Huyền Hoàng giới cũng chịu đãi ngộ gần giống như vậy.
Chỉ có điều thứ nổ tung trong tinh hải không phải chỉ là Tuần Thiên tiễn.
Mà là tàn lực Chân Tiên tỏ khắp các nơi trong tinh hải.
Lý Bình Thánh Hoàng không phải người bảo thủ, nhất định phải đường đường chính chính quyết đấu một trận với Truyền Pháp.
Thứ hắn muốn chỉ là thắng lợi mà thôi.
Lý Bình mượn “gió lớn” đang nổi lên trong tinh hải sử dụng lực khôi phục tinh hải, thay đổi vị trí ban đầu của lực Chân Tiên còn sót lại.
Sau đó lại dùng trận pháp che giấu, tạo thành một cái bẫy trên ý nghĩa nào đó.
Con đường hồi hương này, Truyền Pháp đã đi vô số lần.
Quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Lại không ngờ rằng lần này lại bất ngờ gặp phải tập kích.
Như gió nổi sóng dâng, bóng dáng đó dưới ảnh hưởng tàn lực Chân Tiên khác biệt trở nên sáng tối chập chờn, hư ảo mà vặn vẹo.
Nhìn qua dường như có hơi chật vật.
Thánh Hoàng xa xa đứng nhìn đối phương, tạo hình giống y hệt tượng đá cao lớn đứng vững ở các nơi Huyền Hoàng.
Không hề nghi ngờ tỏ rõ thân phận của đối phương.
Mũ cao râu dài.
Truyền Pháp thiên tôn.
Chỉ là cho dù bị tập kích, biểu cảm trên mặt bóng dáng này cũng vẫn giống như trên tượng đá, không có bất kỳ biến hóa nào.
Thánh Hoàng lại không chờ đối phương hoà hoãn lại từ trong cuộc tập kích.
Hư ảnh Thánh triều sau lưng kèm theo tinh quang vòng xoáy thoáng chốc hiện lên.
“Thiên mệnh ở ta...”
“Chí đạo ở ta...”
“Tương lai ở ta!”
Thánh triều ngưng tụ, khí vận tích góp thật lâu thoáng chốc đều gia tăng lên người.
Âm thanh cầu nguyện thành kính đến từ vô số con dân, tướng sĩ Đại Khải và di dân U tộc xé rách bầu trời, như huyền âm thiên địa, đồng bộ vang lên bên người Thánh Hoàng.
Trong tinh hải chí ám, một trận cuồng phong nổi lên quay quanh Thánh Hoàng.
Hắc ám lui tán, tinh quang dần sáng.
Thánh Hoàng lúc này hệt như đã trở thành trung tâm của cả tinh hải chí ám.
Tinh vực vô hạn, hư không vô tận, vô số tinh thần.
Lúc này đều vây quanh Thánh Hoàng xoay tròn.
Huyền Hoàng giới, lúc này toàn bộ sinh linh đều lòng có cảm giác.
Bọn họ dồn dập không tự chủ được ngẩng đầu nhìn lên trời, ở bên ngoài màn trời âm u.
Tinh quang vòng xoáy màu bạc sáng chói chiếu sáng thế gian như đêm tối.
Mà giữa những vì sao tầng tầng uốn lượn bất ngờ có thể nhìn thấy bóng dáng uy nghiêm trang trọng của Thánh Hoàng.
Thánh bào tinh quang trên người hắn múa cùng tinh hải.
Rực rỡ sinh huy, lấp lánh không ngừng!
“Đạo diệt...”
“Đạo sinh!”
Bóng dáng Thánh Hoàng kèm theo đạo âm bình tĩnh mà to lớn biến mất trong tinh quang vòng xoáy.
Ngân quang chói lọi thoáng chốc tản ra.
Giống như ngân hà từ chín tầng trời chảy xuống.
Phủ đầu giáng xuống lão giả mũ cao còn chưa ổn định thân hình!
Trên khuôn mặt vạn cổ không đổi của Truyền Pháp rốt cuộc xuất hiện một tia chấn động.
Trong tinh quang vô tận này, hắn như nhìn thấy đại thế tu tiên của Tu Tiên giới thái cổ, vùng tinh hải phồn vinh không gì sánh được này.
Lại nhìn thấy theo thịnh cực mà suy, trong tinh hải bắt đầu mơ hồ xuất hiện những dị cảnh không hài hòa.
Lại như nhìn thấy theo tiên đạo sụp đổ, đủ loại tai kiếp vô cùng kinh khủng lặng yên không tiếng động buông xuống tinh hải. Từng Tu Tiên giới phồn hoa hưng thịnh chôn vùi trong kiếp nạn.
Ánh mắt Truyền Pháp dao động, trước mắt hắn, tinh hải sáng chói đang trở nên ảm đạm.
Tinh quang đập vào mắt, nhập thân, nhập hồn.
Mũ cao, quần áo của Truyền Pháp bắt đầu trở nên mục nát.
Râu tóc Truyền Pháp bắt đầu rụng xuống.
Thân hình Truyền Pháp từ thẳng tắp uy nghiêm trở nên khòm xuống.
Những tàn lực Chân Tiên vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi vẫn còn đang dây dưa lấy hắn.
Bộ dạng Truyền Pháp thiên tôn tràn ngập nguy cơ.
“Khụ khụ...”
“Hay cho một thức ‘Đạo Diệt Đạo Sinh’.”
Trong gió tinh hải gào thét, Truyền Pháp thiên tôn rốt cục mở miệng nói chuyện.
Âm thanh khác với âm thanh truyền đạo hiền lành trong ký ức chúng sinh Huyền Hoàng giới.
Giống như bởi vì chịu trọng kích, vậy mà giống như người phàm sắp chết, hữu khí vô lực, suy yếu không thôi.
Thánh Hoàng không trả lời.
Thậm chí ngay cả thân hình cũng đều chưa từng xuất hiện.
Trùng kích ma diệt của dòng sông tinh quang đã đến gần điểm cuối.
Nhưng đòn công kích này của Thánh Hoàng lại chưa kết thúc.
Vừa rồi, những gì xảy ra trên người Truyền Pháp chỉ là ‘đạo diệt’.
Kế tiếp...
Chính là ‘Đạo Sinh’!
Mái tóc đen nhánh từ trên đầu Truyền Pháp mọc ra, đón gió liền dài.
Tiếng vang trầm đục như nổ tung từ các phần trên thân thể Truyền Pháp truyền đến. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dấu vết bướu thịt, xương cốt lồi ra.
Thịch! Thịch! Thịch!
Tiếng tim đập mãnh liệt làm nhạc đệm khôi phục gió tinh hải.
Mỗi lần đập, trên người Truyền Pháp đều bất thình lình nổ ra một tảng máu thịt.
Tân đạo đã sinh, cựu pháp phải tru.
Truyền Pháp, người cũ kỹ không cho phép tinh hải khôi phục đang nhận phải đạo phệ vô cùng mãnh liệt.
Tim đập càng lúc càng nhanh, thân thể uốn lượn của Truyền Pháp đã sớm tàn khuyết không đầy đủ.
Thậm chí ngay cả xương cốt dưới máu thịt đều không còn tồn tại.
Giống như mảnh ghép hình tàn khuyết không ngừng trôi giạt trong vụ nổ mãnh liệt.
Tóc dài mới mọc ra của hắn sau khi trôi một vòng trong tinh hải lại trở về chỗ cũ.
Hung hăng siết chặt cổ hắn.
Càng siết càng chặt, hệt như một thanh kiếm sắc bén thề phải cắt đầu xuống.
Ầm!
Tim đập đã đạt đến cực hạn, lồng ngực Truyền Pháp ầm ầm nổ tung.
Không thấy sương máu, chỉ là hư vô thuần túy, tuyệt đối.
Ngay cả năng lượng đều không còn tồn tại, tướng đạo yên triệt để!
Đạo yên từ chỗ trống ở ngực bắt đầu lan tràn ra xung quanh.
Thân thể vốn tàn phá bất kham như bị hư vô cắn nuốt hoàn toàn.
Gió tinh hải càng thêm cuồng bạo.
Giống như đang chúc mừng cuộc thắng lợi này.
Thế nhưng...
Lúc hư vô đạo yên sắp nhấn chìm đầu Truyền Pháp.
Truyền Pháp thiên tôn, vị chí cường giả lai lịch bí ẩn, áp ngang Huyền Hoàng giới mấy thời đại này.
Trong mắt bỗng có từng điểm tinh quang sáng lên.
Tuy nửa phần dưới đầu đã bị cắn nuốt gần hết nhưng vẫn còn âm thanh vang lên trong tinh hải bên.
Bất ngờ là câu chữ hoàn toàn giống với Thánh Hoàng hô lên.
“Đạo diệt...”
Theo lời nói của Truyền Pháp, tinh hải như lại rơi vào trong yên lặng, tối tăm.
Gió thổi qua dần lắng lại.
Đầu tóc mặc ý sinh trưởng dần rụng xuống.
Những hư vô cắn nuốt Truyền Pháp cũng bị lực lượng nào đó ngăn cản, dừng lan tràn.
Chỉ trong nháy mắt, đủ loại dị tượng hủy diệt trên người Truyền Pháp đều đã biến mất.
Trên người hắn như tồn tại một kết giới vô hình, cản trở mọi lực lượng cố gắng tới gần.
Tiếng gió vẫn vậy, tinh quang rực rỡ.
Lại không mảy may tổn thương đến hắn.
Cho dù hắn chỉ còn lại nửa cái đầu cuối cùng.
“Đạo sinh.”
Truyền Pháp lại hết sức bình tĩnh nói.
Tóc đen lại mọc, xác thịt từ trong hư vô sinh ra, diễn hóa.
Mũ cao, quần áo đều trong phút mắt khôi phục nguyên hình.
Chỉ qua chốc lát, Truyền Pháp thiên tôn vốn trọng thương, gần như vẫn lạc vậy mà đã khôi phục như lúc ban đầu!
Đây là cảnh tượng đáng sợ cỡ nào!
“Đáng tiếc, còn thiếu một chút nữa thôi.” Tiếng thở dài của Thánh Hoàng chợt vang lên.
Một luồng tinh quang cuốn qua, bóng dáng Lý Bình lại lần nữa xuất hiện.
Hắn nhìn chằm chằm Truyền Pháp thiên tôn, tiếc hận trong mắt đã sớm biến mất, chỉ còn lại chiến ý vô cùng và niềm tin kiên định.
Truyền Pháp cũng chưa trực tiếp động thủ phản kích mà là đánh giá kẻ tập kích một lời không hợp muốn dồn mình vào chỗ chết này.
Như nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ thú vị, Truyền Pháp đầu tiên là ngây người.
Sau đó nói: “Vùng tinh không này, lúc nào lại xuất hiện một vị bình ‘Thái Thượng’ cảnh rồi?”
Có phần thổn thức, có phần cảm khái.
“Thái Thượng...” Thánh Hoàng tinh tế thưởng thức hai chữ này.
Sau đó khẽ lắc đầu: “Chẳng qua là cực hạn của tinh hải hiện tại.”
“Không phải cực hạn của vùng tinh hải này.”
“Lại nói Thái Thượng như nào.”
Truyền Pháp thiên tôn không phản bác.
Mà chính là quay đầu nhìn về phía xa xôi tinh hải trung ương: “Đạo hữu có biết nước lên thì thuyền lên?”
“Thái Thượng của ta và Thái Thượng của ngươi...”
“Vẫn có điều khác biệt.”
Truyền Pháp hờ hững nói.
Không có ý khoe khoang gì, chỉ là lạnh nhạt ăn ngay nói thật.
Thánh Hoàng nghe lời nói của Truyền Pháp, như có điều suy nghĩ.
Hắn tự nhiên biết ý của Truyền Pháp.
Nguyên do Truyền Pháp thiên tôn trước mắt biểu hiện ra chiến lực hiện tại là bởi vì cực hạn tinh hải có thể dung nạp chỉ dừng ở đây. Nhưng lực lượng Truyền Pháp thiên tôn có thể nắm giữ còn trên cả cực hạn này.
Có điều trước mắt vì sự tồn tại của hạn mức cao nhất mà không cách nào hiển lộ.
Theo cực hạn tinh hải bị mở ra, thực lực của hắn cũng sẽ càng ngày càng mạnh.
Mà tuy bây giờ Thánh Hoàng cũng đã đạt đến cực hạn tinh hải.
Nhưng lại là dựa vào khí vận Thánh triều, tinh hải coi trọng, rất nhiều nhân tố thêm vào.
Một khi cực hạn tinh hải mở ra, hắn cũng cần tiếp tục tiến hành tu luyện một thời gian mới có thể đuổi theo ngang bằng.
Đây chính là chỗ chênh lệch giữa Truyền Pháp và hắn.
“Nói cho cùng cũng là Truyền Pháp thiên tôn không biết đã tồn tại bao lâu.” Trong lòng Thánh Hoàng cũng chẳng bất ngờ là bao.
Cũng không hề cảm thấy sợ hãi.
Dù rằng sát chiêu bị chặn lại, dù rằng thực lực bọn họ tồn tại chênh lệch.
Nhưng...
Công kích của Thánh Hoàng chỉ vừa mới bắt đầu.
Lý Bình Thánh Hoàng vươn tay về phía trước, cảm nhận tinh hải nổi gió.
Lần này không phải gió tinh hải khôi phục.
Mà là gió hỗn loạn do đối kháng với tàn lực Chân Tiên mới dần nổi lên!
Truyền Pháp thiên tôn cũng đã nhận ra động tác của Lý Bình.
“Một thức ‘Đạo Diệt Đạo Sinh’ vừa rồi của đạo hữu quả thật phi phàm.”
“Tức cảnh sinh tình, tương đối có lợi với ta.”
“Ta cũng có một chiêu, mời đạo hữu phẩm giám.”
Lần này Truyền Pháp thiên tôn xuất thủ trước.
“Pháp này tên là...”
“Chưởng Trung Vật.”
Lúc ba chữ Chưởng Trung Vật vang lên bên tai Thánh Hoàng, trong lòng Lý Bình lập tức nổi lên một trận bất an.
Sau đó cảnh tượng trước mắt hắn nhanh chóng biến hóa.
Thân thể trong thoáng chốc thu nhỏ vô hạn.
Cảnh tượng xung quanh nhanh chóng phóng đại.
Lão giả mũ cao vốn nhỏ hơn thân thể ba trượng ba của hắn mấy lần nhanh chóng bành trướng.
Lúc Thánh Hoàng ý thức được biến hóa xảy ra, Truyền Pháp thiên tôn cũng đã biến thành như tượng đá to lớn vững trãi trên mặt đất Huyền Hoàng.
Không chỉ là biến hóa lớn nhỏ.
Thánh Hoàng thậm chí cảm nhận được, liên hệ giữa bản thân với Thánh Hoàng, với Huyền Hoàng giới, thậm chí toàn bộ tinh hải đang theo sự thu nhỏ của chính mình mà không ngừng cắt giảm.
Trong lòng Thánh Hoàng mơ hồ có loại dự cảm, nếu cứ tiếp tục như thế, liên hệ rất có thể hoàn toàn bị cắt đứt.
Mà chính mình cũng sẽ vĩnh viễn mất phương hướng trong cảnh tượng thu nhỏ này.
Trong lúc tâm niệm nhanh chóng xoay chóng, thế công của Truyền Pháp thiên tôn cũng đã lũ lượt mà tới.
Chỉ trong thời gian suy nghĩ, toàn bộ diện mạo của Truyền Pháp đã không nhìn thấy.
Chỉ có bàn tay Truyền Pháp như núi cao biển rộng, như trời như đất đè xuống đầu.
Không gian xung quanh bị toả định, Thánh Hoàng khó mà thoát được.
Ngẩng đầu nhìn lên, ngay cả vân tay Truyền Pháp đều đã trở nên như núi cao liên miên sừng sững.
Đối mặt với cự chưởng Truyền Pháp sắp trấn áp xuống, trong mắt Thánh Hoàng không có mảy may sợ hãi.
“Huyền Hoàng giới...”
“Sao lại là vật trong tay ngươi?”
Trong mắt Thánh Hoàng lóe qua một tia lãnh quang.
“Cho ngươi chứng kiến lực lượng Huyền Hoàng chân chính.”
“Thân hóa...”
“Huyền Hoàng thiên!”
Thân thể hoàn toàn che giấu dưới cự chưởng Truyền Pháp.
Sau đó...
Có ánh sáng Huyền Hoàng vô tận từ phía dưới cự chưởng sáng lên.
Lúc này, sinh linh Huyền Hoàng giới tức khắc cảm nhận được mặt đất dưới chân đang điên cuồng rung lắc.
Mây đen trên trời đều bị lay động này tản xa.
Cũng không ít tu sĩ tinh mắt nhìn thấy giữa thiên địa như có đường cong khuyết thiếu nào đó.
Theo tiếng nổ vang kẽo kẹt như thiên trụ đứt gãy.
Bầu trời Huyền Hoàng giới rơi xuống một phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận