Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1193: Tội nhân Huyền Hoàng giới

Nói từ một loại ý nghĩa nào đó, Huyền Hoàng giới biến thành dáng vẻ hiện giờ, Trần Thiên Hải hắn phải gánh một phần trách nhiệm rất lớn.
Bởi vì chính hắn đã tự tiện khởi động Hóa Đạo Thạch Mẫu, lại tiến hành hơn mười tỷ lần thôi diễn.
Mới để cho Truyền Pháp nhìn thấy một tia khả năng có thể chiến thắng duy nhất.
Thập đại Tiên tông, sáu Trường Sinh vẫn lạc, Trần Thiên Hải hắn là tội nhân không hơn không kém!
Hóa Đạo Thạch Mẫu thôi diễn nhiều lần như vậy, tự nhiên không giấu nổi. Sau khi sư tôn Tinh Cực đạo nhân trở về, sau khi phát hiện tất cả hậu quả đáng sợ có thể là do nội quỷ Trần Thiên Hải thao tác dẫn tới, nổi giận đùng đùng. Muốn tru sát Trần Thiên Hải tại chỗ để tạ tội với thiên hạ.
Nhưng sau khi suy nghĩ nhiều lần, Tinh Cực đạo nhân vẫn không động thủ.
Thứ nhất là sư đồ tình thâm, giống như phụ tử, Tinh Cực đạo nhân chung quy vẫn mềm lòng.
Thứ hai là nếu tin tức này thật sự truyền ra đi, nhất định sẽ dẫn đến việc Thái Diễn tông trở thành mục tiêu công kích, thậm chí có thể từ đây xoá tên khỏi Huyền Hoàng giới. Suy cho cùng, phản đồ vĩnh viễn đều đáng hận hơn kẻ địch.
Nhưng do cái chết thảm của hảo hữu ngày xưa, khiển trách cực độ trong lòng khiến cho Tinh Cực đạo nhân lại không thể thật sự giả vờ như không có gì xảy ra.
Sau đó chỉ có thể cách đi thân phận đệ nhất đích truyền của Trần Thiên Hải, nhốt vào đại lao Thái Diễn tông, trấn áp vĩnh thế. Bên ngoài thì tuyên bố Trần Thiên Hải đã phản bội chạy trốn.
Trần Thiên Hải ở trong nhà giam tối tăm mù mịt, không biết chờ đợi bao lâu.
Đợi đến khi hắn được thả ra đã là lúc kiếp nạn buông xuống, Thái Diễn tông đứng trước nguy cơ sinh tử tồn vong.
Thiên hạ đại loạn, thập đại Tiên tông uy danh hiển hách ngày xưa ốc còn không mang nổi mình ốc.
Đệ tử Thái Diễn tông bởi vì có thể sử dụng Hóa Đạo Thạch không ngừng vận hành thôi diễn phức tạp để áp chế sát ý không thể đồng tu mang tới. Vẫn chưa rơi vào trong hỗn loạn cực độ như các Tiên tông khác.
Có điều cũng đã đạt đến cực hạn.
Không chỉ Hóa Đạo Thạch trong cơ thể các tu sĩ. Ngay cả Hóa Đạo Thạch Mẫu cũng bởi vì ‘biến số cực đoan’ đột ngột xuất hiện mà lật đổ toàn bộ quá khứ, bắt đầu nhanh chóng thôi diễn một lần nữa, để mưu cầu một đường sinh cơ cho Thái Diễn tông, lực tính toán gần như bị ép khô. Sư tôn Tinh Cực đạo nhân trước khi dầu hết đèn tắt thả Trần Thiên Hải ra.
Đồng thời chỉ rõ một con đường cho hắn.
Vứt bỏ thân thể, tin tức bất diệt.
“Họa phúc tương y, năm đó tuy ngươi đã tạo thành sai lầm lớn, nhưng cũng bởi vậy tính ra nội tình của Truyền Pháp.”
“Bây giờ Truyền Pháp đã bị thủ đoạn sau cùng của chúng ta hấp dẫn, tạm thời rời khỏi Huyền Hoàng giới. Cũng cho chúng ta một tia cơ hội tạm nghỉ bảo tồn thực lực, thắng được.”
“Nếu không, e rằng truyền thừa Tiên tông chúng ta đều phải vong!”
Còn chưa kịp hoàn toàn nhắn nhủ hết di ngôn, Tinh Cực đạo nhân bèn đã vẫn lạc.
Mà trước khi kiếp nạn pháp không thể đồng tu hoàn toàn bao phủ Thái Diễn tông, Trần Thiên Hải cuối cùng cũng hoàn thành hành động dung nhập toàn thể Thái Diễn tông vào Hóa Đạo Thạch Mẫu.
May mắn trước khi sư tôn chết đã giúp hắn diệt trừ tất cả lực lượng phản đối trong tông môn.
Nếu không Trần Thiên Hải cũng không kiên trì được đến thời khắc này.
Sau khi mỗi người trong tông môn đều có thể thể nghiệm, điều động lực tính toán gần như vô tận của Hóa Đạo Thạch Mẫu, Trần Thiên Hải biết quyết định của sư tôn đã đúng.
Mà một lần nữa dung nhập Hóa Đạo Thạch bị chia cắt vào trong cơ thể, lại trộn lẫn ý niệm trên dưới ngàn tu sĩ Thái Diễn tông, bản thân Hóa Đạo Thạch Mẫu lại xảy ra một loại biến hóa vô cùng huyền bí nào đó.
Nó đã ra đời thần trí của chính mình.
Một ý thức lại thuộc về tập thể Thái Diễn tông.
Trong mấy ngàn năm Thái Huyền giới tị thế, Trần Thiên Hải nhớ lại quá khứ, cũng một lần nữa tiến hành lặp lại chuyện mình đã làm năm đó.
Khi đó hắn luôn thấy tâm thần bất an, đã từng nghi ngờ là trúng ám chiêu của Truyền Pháp.
Nhưng bất kể là pháp bảo cấm chế tông môn hoặc là là sư tôn, thậm chí cường giả Trường Sinh những tông môn khác như Thái Thượng, Thiên Kiếm vân vân đều không tìm ra hắn có bất kỳ chỗ nào không thích hợp.
Trần Thiên Hải cũng chỉ có thể cho rằng, chỉ là bản thân bị tâm ma quấy phá đơn thuần.
“Thủ đoạn của Truyền Pháp quả nhiên quỷ quyệt khó phòng.”
“Chỉ tiếc năm đó sư tôn còn chưa nói lai lịch của hắn đã tiên thăng. Mà người biết chuyện của Tiên tông khác cũng sớm đã không biết tung tích. Chẳng qua, đã nhiều năm như vậy, ta cũng đã thôi diễn ra đại khái...”
Trần Thiên Hải vừa nghe Tôn Nhị Lang kể lại kinh nghiệm mô phỏng trải qua, vừa suy nghĩ cuồn cuộn.
“Phải rồi, tiền bối, những công pháp ta học ở thế giới mô phỏng...” Tôn Nhị Lang muốn nói lại thôi.
“Tự nhiên cũng là thật.” Trần Thiên Hải thản nhiên nói.
“Nhưng ngươi tốt nhất đừng học tập sử dụng trong hiện thực. Nếu không nói không chừng sẽ dẫn tới truy sát của Hộ Pháp đường Vạn Tiên Minh.” Trần Thiên Hải lại bổ sung thêm.
“Hộ Pháp đường Vạn Tiên Minh sao...” Tôn Nhị Lang thấp giọng nói, trong mắt lại không có vẻ sợ hãi.
“Được rồi, nếu tiểu lang quân đã có thu hoạch lớn vậy thì mời về cho. Đừng để sư tôn ngươi chờ quá lâu.” Trần Thiên Hải hạ lệnh đuổi khách.
“Y Thuật hắn sẽ đi cùng ngươi đến Đại Khải tiểu thế giới.”
Lời còn chưa dứt, Tôn Nhị Lang bèn cảm giác trước mắt mình mơ hồ một hồi.
Lúc lấy lại tinh thần, người đã ở bên ngoài kiến trúc trong suốt màu lam.
Y Thuật cười tủm tỉm đứng bên cạnh, giống như chờ đã lâu.
“Hửm?” Tôn Nhị Lang thoáng chốc nhận ra sự khác nhau của Y Thuật lúc này và trước kia.
Thậm chí trong Thái Diễn tông này, tất cả tu sĩ đều khác trước.
Không còn là khí tức chung lạnh băng hoàn toàn nhất trí, mà là sống sờ sờ, có sinh cơ thuộc về chính mình.
“Nhờ phúc của tiểu lang quân, ta lại tạm thời có thân thể hiện thực, có thể ra ngoài tiêu sái một trận.” Y Thuật mỉm cười, giải thích cho Tôn Nhị Lang hiện trạng của Thái Diễn tông hiện giờ.
“Tin tức bất diệt...” Trải qua mấy trăm năm lịch luyện trong thế giới mô phỏng, Tôn Nhị Lang rõ ràng đã trầm ổn hơn rất nhiều.
Nhưng vẫn bị suy nghĩ như thiên mã hành không của Thái Diễn tông làm cho khiếp sợ.
“Tiểu lang quân không cần kinh ngạc, nếu ngươi thật sự tự mình thể hội một lần như bọn ta là biết có thân thể thực tế hay không, thực ra cũng không khác nhau là bao. Thậm chí thân thể hiện thực còn là gánh nặng không hơn không kém.” Y Thuật cười ha ha nói.
“Nhưng thỉnh thoảng điều hoà một chút cũng không tệ lắm.”
Y Thuật theo Tôn Nhị Lang ra khỏi Thái Huyền giới, đi thẳng đến lối vào Đại Khải tiểu thế giới ở biển Tùng Vân.
Hiển nhiên Thái Diễn tông không hề xa lạ đối với phương vị của Đại Khải tiểu thế giới.
Song sau khi xuyên qua đại trận Tiên Tuyệt, những gì nhìn thấy chỉ là một mảnh hư không mênh mông, không có bất kỳ tiểu thế giới nào tồn tại, Y Thuật cuối cùng lộ ra một tia kinh ngạc.
Tôn Nhị Lang đầu tiên là ngây người, sau đó dường như ký ức trăm năm trước rốt cụộc khôi phục.
Hắn hơi xấu hổ nói: “Tiền bối chờ một lát, Thánh triều Đại Khải ta bây giờ phân ly trong hư không, trôi giạt bất định. Ta cũng không biết hiện tại nó ở nơi nào...”
“Chờ ta đi hỏi.”
Một lúc sau, một vệt kim quang đột nhiên bay tới từ trong bóng tối, nháy mắt đến trước mặt hai người.
“Tham kiến Bách Hoa tiền bối!” Tôn Nhị Lang thấy rõ người tới, cung kính hành lễ.
Bách Hoa đạo nhân quét mắt liếc qua trên người Y Thuật, không nói thêm gì.
“Đi theo ta.”
Lưu ly kim quang bao phủ hai người, hư không xung quanh như vặn vẹo, phát ra quang hoa quỷ dị.
Chờ kim quang tan đi, bọn họ đã trở về trong Thánh triều Đại Khải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận