Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 226: Thiên Dương hiện thế

Có hai vị Nguyên Anh Chân Quân là Thanh Mộc và Lăng Mạnh áp trận, dọc đường về, mọi người rõ ràng cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Ai nấy đều vừa đi vừa cười nói, trò chuyện về một số giai thoại và bí văn.
Lý Phàm cũng chỉ mỉm cười lắng nghe chứ không tham gia vào.
Xuyên suốt hành trình, thỉnh thoảng bọn họ cũng gặp được tu sĩ của những châu khác.
Sau khi giao lưu vài câu, Lý Phàm mới biết, lời tiên đoán Dược Vương Đỉnh của Dược Vương tông sắp trở về đã bắt đầu được lan truyền ra khắp nơi.
Có điều, lúc này mọi người vẫn chỉ coi nó là một câu chuyện cười, cũng không cho rằng nó là thật.
Xem ra Tiêu Tu Viễn đã bắt đầu bố cục, nhưng muốn hình thành ảnh hưởng thật sự đến dư luận thì cần phải tốn một khoảng thời gian dài.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Lại hơn nửa năm trôi qua, đoàn người rốt cuộc đã quay trở về Tùng Vân Hải.
Lúc này đã là năm 13 sau Lưu Điểm.
Đại đa số mọi người đều trao đổi phương thức liên lạc lẫn nhau rồi tạm biệt, ai nấy đều quay về nơi ở riêng.
Bên trong Thiên Huyền kính, phân thân phát động nghi thức, tiến vào tiền trạm cảnh bạch cốt.
Phía trên hoang đảo vô danh.
Tiêu Hằng, lúc này đã là Luyện Khí hậu kỳ, đang nhắm mắt khổ tu bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt.
Y kích đột nhiên phát dây chuyền trước ngực, ý thức đi vào trong tiền trạm cảnh bạch cốt.
"Tiền bối? Người đã tỉnh rồi?" Y nhìn cái đầu lâu hình như đã khôi phục một chút tinh thần, ngạc nhiên hỏi.
"Khụ khụ, chỉ mới khôi phục được một chút, miễn cưỡng thoát khỏi vận mệnh hoá thành tro bụi mà thôi. Lần này ta tỉnh lại là có nhiệm vụ muốn giao phó cho ngươi. Tiếp theo, ta vẫn phải ngủ say để trị liệu thương thế." Đầu lâu nói bằng giọng điệu yếu ớt.
"Lúc đang ngủ say, ta dường như cảm ứng được có một tiểu gia hỏa có thiên phú không tồi từng xuất hiện quanh đây…”
Tiêu Hằng vội vàng nói: "Đó là một đồng bọn đi cùng với ta rời khỏi gia hương, tên là Diệp Phi Bằng. Tốc độ tu hành của y cũng rất nhanh, khá đáng tin."
Đầu lâu trầm ngâm một lát, tựa như đang cảm ứng: "Ừm, thiên phú của tên tiểu mập mạp này đúng là không yếu hơn ngươi bao nhiêu.”
"Đáng tiếc, nó không phải là người mà ta đã cảm ứng được trong lúc ngủ say."
Tiêu Hằng ngẩn người, ngay lập tức trả lời: "Chẳng lẽ là tiểu muội? Tuy rằng nàng vẫn còn ít tuổi, thế nhưng đã có thể chạy nhảy vui chơi, sức mạnh lớn đến đáng sợ!"
“Hít… Thiên tư của bé con này vậy mà lại kinh khủng đến thế. Nhưng mà sao nàng còn chưa bắt đầu tu hành? Thiên tài như thế, sao ngươi vẫn chưa thu nàng vào “Phục Tiên” chúng ta? Tiêu tiểu tử, sao ngươi lại lười biếng như thế?"
"Ngươi cứ thế này thì sao ta có thể yên tâm giao tất cả cơ nghiệp của “Phục Tiên” cho ngươi?" Đầu lâu trách cứ bằng giọng nói phiền muộn.
"Ồ?" Khuôn mặt của Tiêu Hằng đỏ lên, hơi bối rối, giải thích: "Tiền bối không nên hiểu lầm, chỉ là ta thấy tiểu muội còn nhỏ tuổi, nên không vội vàng để nàng bắt đầu tu luyện ..."
Đầu lâu cắt ngang lời hắn: "Không thể đánh giá thiên tài tuyệt thế theo lẽ thường được. Ngươi làm như vậy, ngược lại sẽ khiến nàng bị trễ nải.”
"Ừm, dù sao ngươi vẫn còn quá trẻ, có vẻ như tùy tiện quyết định ngay lập tức giao hết trách nhiệm cho ngươi có chút không ổn lắm..."
Đầu lâu thấp giọng lẩm bẩm.
"Tiền bối ..." Tiêu Hằng nghe vậy, trong giây lát, có chút không biết phải làm sao.
Một lúc lâu sau, đầu lâu dường như đưa ra quyết định:
"Cái gọi là một cây chẳng chống vững nhà, một mình ngươi thật sự là có hơi cố sức.”
"Như vậy đi, ta lại giúp ngươi một tay."
Nói xong, đầu lâu bay lên không trung, hốc mắt trống rỗng của nó bắn ra một luồng sáng mờ mờ.
Bên trong luồng sáng, vô số hình ảnh nhanh chóng luân phiên lấp lóe.
Tiêu Hằng có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của rất nhiều hòn đảo có cảnh sắc khác nhau.
Một lúc lâu sau, hình ảnh đang nhấp nháy bỗng nhiên dừng lại.
Còn đầu lâu, nó dường như đã tiêu hao quá nhiều nên rơi xuống mặt đất.
Tiêu Hằng vội vàng tiến lên nhưng lại bị gọi lại.
Sau đó, bị ánh sáng phát ra từ đầu lâu bắn trúng, thông tin của một số người lập tức xuất hiện trong đầu của Tiêu Hằng.
"Lưu Ly đảo, Trương Hạo Ba ..."
"Dạ Lan đảo, Ân Nguyệt Đình, Ân Vũ Trân ..."
"Tiền bối, đây là?"
Tiêu Hằng không khỏi tỏ vẻ mờ mịt.
"Những người này đều là những khí vận chi tử bên trong phạm vi Tùng Vân Hải do ta phát động bí thuật Sưu Thiên Tầm Địa tìm được.”
"Mấy người kia, hoặc là có thiên phú tu hành không tầm thường, hoặc là người có dị năng."
"Sẽ có trợ giúp rất lớn để ngươi trọng chấn “Phục Tiên”."
"Chỉ tiếc là thương thế của ta quá nặng, bí thuật bị đánh gãy, chỉ tìm được mấy người này ..."
Đầu lâu thở dài.
"Tiểu tử, lực lượng của ta lại hao hết rồi. Tiếp theo, phải nhìn vận số của chính ngươi thôi."
"Nhớ kỹ, lấy việc phát triển đề cao thực lực của bản thân làm chủ. Vạn Tiên Minh thế lớn, cho dù có tu vi Nguyên Anh cũng khó có thể lật lên sóng gió gì."
"Cho nên, việc đầu tiên mà ngươi cần giải quyết chính là tu luyện."
"Về phần mấy người mới gia nhập kia, cũng đừng trực tiếp lộ ra nội tình của “Phục Tiên” cho bọn họ biết."
"Chỉ nói đây là tổ chức tán tu là được, tránh làm bọn họ hoảng sợ."
"Về phần cụ thể thế nào thì chính ngươi quyết định đi ..."
Giọng nói của đầu lâu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, dần dần biến thành hư ảo, tan biến trong bóng tối.
"Tiền bối ..."
Tiêu Hằng thấy thế, nắm chặt hai nắm đấm.
Một lúc lâu sau, ánh mắt của y mới dần trở nên kiên định hơn.
Sau khi ý thức rời khỏi tiền trạm cảnh, Tiêu Hằng đang muốn tìm kiếm Diệp Phi Bằng để thương nghị với y về việc tìm kiếm những khí vận chi tử.
Thì không ngờ, kẻ kia ngược lại tìm tới trước cửa trước một bước.
Bộ dạng lén lén lút lút, thần thần bí bí.
Sau khi kéo Tiêu Hằng đến một chỗ yên lặng không có bóng người, y mới chậm rãi kể lại.
"Thiên Dương động phủ? Mấy vị tu sĩ Trúc Cơ dưới sự chỉ huy của một vị tu sĩ Kim Đan đi vào thám hiểm. Kết quả thương vong thảm trọng, chỉ có tu sĩ Kim Đan trốn thoát?" Tiêu Hằng nhìn Diệp Phi Bằng, cảm giác chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
"Ngươi nói với ta những thứ này làm gì?"
Diệp Phi Bằng nghiêm túc nói: "Vạn Tiên Minh đang chuẩn bị thám hiểm lần thứ hai. Lần này đội ngũ thăm dò có lẽ sẽ do Nguyên Anh dẫn đội, cộng thêm rất nhiều tu sĩ Kim Đan."
"Nhưng mà, vô dụng!"
"Đáng tiếc, đều khó thoát khỏi cái chết! Ta lớn gan suy đoán, đội thám hiểm thứ hai vẫn sẽ bị đoàn diệt như cũ!"
Tiêu Hằng ngẩn người: "Không thể nào, không phải ngươi nói đây là động phủ của Kim Đan hay sao, làm sao có thể ngay cả đại tu sĩ Nguyên Anh cũng sẽ chết bên trong?"
Diệp Phi Bằng lùng lạnh hừ một tiếng: "Đó là vì mười bảy khôi lỗi cơ quan bên trong Thiên Dương động phủ này có đặc tính kỳ dị!"
"Gặp yếu thì yếu, gặp mạnh thì mạnh!" Y trầm giọng nói ra từng chữ.
Tiêu Hằng híp mắt lại, tỉ mỉ cảm ngộ hàm nghĩa của tám chữ này.
Đột nhiên, y đánh giá Diệp Phi Bằng, nghi ngờ hỏi: "Làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy?"
Diệp Phi Bằng khoát khoát tay: "Sinh ra đã biết, sinh ra đã biết! Ngươi quên rồi sao?"
"Đây cũng không phải trọng điểm, quan trọng là chúng ta nhất định phải lặng lẽ tiến vào động phủ, cướp đi cơ duyên bên trong trước khi đội thám hiểm thứ hai được thành lập!" Diệp Phi Bằng nói một cách chém đinh chặt sắt.
"Nếu không, đội ngũ của Vạn Tiên Minh mà lại bị đoàn diệt lần nữa thì sẽ nên sóng to gió lớn. Đến lúc đó, chúng ta muốn chiếm lấy cơ duyên mà không làm người khác chú ý thì không có khả năng!"
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hoài nghi của Tiêu Hằng, Diệp Phi Bằng nóng nảy, luôn miệng nói: "Ngươi không tin ta?"
"Chẳng lẽ ta sẽ hại ngươi hay sao?"
"Chúng ta đều là người của Ly giới, cũng đều là thành viên của “Phục Tiên”, ta cũng ký khế thư rồi."
"Như thể chân tay, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục."
"Sao ta có thể gây bất lợi cho ngươi!"
...
Cuối cùng, Tiêu Hằng vẫn bị thuyết phục.
Hai người lặng lẽ đi vào Thiên Dương động phủ, đến gần dãy núi lửa dưới đáy biển.
Lúc này, tin tức về Thiên Dương động phủ còn chưa truyền ra trên diện rộng nên khu vực quanh đây khá yên tĩnh, không có tu sĩ ngồi chờ thời.
"Lát nữa ngươi đi vào trước, một lúc sau sẽ gặp mấy con rối kia. Nhìn xem có thể chống đỡ được bao lâu."
"Khôi lỗi Luyện Khí kỳ, lực công kích rất yếu. Cho dù bị đánh trúng cũng không có vấn đề gì."
"Ta ở bên ngoài canh chừng."
Diệp Phi Bằng dặn dò.
Tiêu Hằng chậm rãi gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, phi thân tiến vào bên trong Thiên Dương động phủ.
Sau hơn hai mươi nhịp thở, Tiêu Hằng có chút chật vật chạy ra ngoài.
Y không nói gì, chỉ yên tĩnh nhắm mắt suy nghĩ.
Một lát sau, y lại phi thân tiến vào bên trong lần nữa.
Lần này, thời gian Tiêu Hằng kiên trì tăng lên gấp đôi.
Lần thứ ba...
Nửa ngày sau, Tiêu Hằng cảm thấy hơi mệt mỏi, nói với Diệp Phi Bằng: "Ta đã nắm được gần hết phương thức công kích của những con khôi lỗi này."
"Thế nhưng, linh khí trong cơ thể ta có hạn, dù biết cũng không kiên trì được bao lâu."
Diệp Phi Bằng tỏ vẻ như đã tính trước mọi việc, đưa một cái nhẫn trữ vật cho Tiêu Hằng.
Tiêu Hằng xem xét, trong giới chỉ tràn đầy linh thạch.
"Ngươi lấy những thứ này từ đâu vậy?" Y không khỏi hỏi.
Diệp Phi Bằng đắc ý nói: "Tiểu gia đương nhiên tự có diệu kế, ngươi đừng quản những thứ này."
"Thế nào, có những linh thạch này, ngươi đại khái có thể chống đỡ được bao lâu?"
Tiêu Hằng lấy ra một khối linh thạch, cảm ứng nồng độ linh khí trong đó.
Một lát sau, y mới trả lời một cách khẳng định: "Có đầy đủ linh khí chèo chống, tuy rằng những khôi lỗi kia có số lượng khá nhiều, nhưng chắc là không làm gì được ta."
Diệp Phi Bằng vội vàng nói: "Không nên không nên, như vậy không được. Ngươi nhất định phải rơi vào thế hạ phong, nhưng lại không thể bị thua. Như thế này, ngươi có thể kiên trì được bao lâu, thì kiên trì bấy lâu. Cho đến khi ta từ bên trong đi ra."
Lông mày của Tiêu Hằng nhíu lại: "Bàn tử, ngươi đang lôi ta ra làm trò cười hay sao? Đây là cái yêu cầu kì quái gì vậy?"
Sau đó hắn tỉ mỉ đánh giá Diệp Phi Bằng: "Có phải ngươi có điều gì giấu ta hay không?"
"Đừng đa nghi như vậy, ta không nói cho ngươi biết chỉ vì sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng đến tâm trạng của ngươi, khiến sức chiến đấu của ngươi bị giảm sút.” Diệp Phi Bằng nói một cách bất đắc dĩ: "Nếu nói đến nguy hiểm thì ta ở trong động phủ chẳng phải càng nguy hiểm hơn hay sao?”
"Nếu thật sự xảy ra vấn đề, ngươi còn có hi vọng trốn thoát bằng lối ra. Còn ta muốn chạy cũng không chạy được."
Tiêu Hằng nghe vậy, khẽ gật đầu.
"Tốt, việc này không nên chậm trễ. Ta chuẩn bị một chút rồi lập tức hành động. Tính mạng của tiểu gia ta nằm trong tay ngươi đấy!"
Diệp Phi Bằng có chút khẩn trương, có điều, y hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
"Đi!"
Một lúc lâu sau, hai người lần lượt xông vào bên trong Thiên Dương động phủ.
Mười bảy khôi lỗi ngăn ở trước mặt hai người.
Mặt đất dưới chân Diệp Phi Bằng phát sáng, vèo một cái, y lách qua rồi xuất hiện phía sau lưng khôi lỗi.
Khôi lỗi tức giận , đang muốn truy kích thì lại bị thủy kiếm màu xanh thẳm ngăn cản.
Thủy kiếm đầy trời như những con rồng đang bay lượn, đồng loạt bạo phát.
Tiêu Hằng lập tức chiến giáp lá cà với mười bảy con khôi lỗi.
Tiêu Hằng bị vây công, trông như vô cùng chật vật.
Công kích của khôi lỗi gần như đều lướt sát qua thân thể của y.
Không cẩn thận một chút thì có nguy cơ bị đánh trọng thương như chơi.
Nhưng hết lần này đến lần khác, dường như vận khí vô cùng tốt, mỗi lần y đều có thể đúng lúc tránh thoát công kích.
Nhìn như có vẻ rất nguy hiểm, nhưng thực ra tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.
Song phương giao chiến trong một khoảng thời gian dài.
Khôi lỗi đánh mãi không xong, lúc này, chúng dường như lại sinh ra một loại thuế biến nào đó.
Lực lượng của chiêu thức dần dần dần vượt quá phạm vi Luyện Khí kỳ.
Những sợi tơ hồng trên thân thể chúng mơ hồ phát ra ánh sáng đen lập loè.
Một tia dự cảm không ổn bất chợt xuất hiện trong lòng Tiêu Hằng.
Y lại ra một khối linh thạch để bổ sung linh khí tiêu hao trong cơ thể.
Ngay sau đó, y lập tức hô lớn về phía trong động phủ: “Mập mạp, xong chưa?!”
Tiếng vang lan ra khắp nơi, nhưng lại không có phản hồi.
Tiêu Hằng đành phải cắn răng kiên trì tiếp.
Công kích của khôi lỗi càng ngày càng sắc bén, Tiêu Hằng cũng dần cảm giác không thể diễn được nữa.
Khi sắp bị khôi lỗi đánh trúng, y hét lớn một tiếng:
"Thủy Long Ngâm!"
Một kiếm trận với số lượng thủy kiếm nhiều gấp đôi đột nhiên hiện lên.
Định Hải thần kiếm dày đặc lập tức đẩy khôi lỗi ra.
Mười bảy tôn khôi lỗi dừng lại trong nháy mắt.
Sau đó, những vết nứt bắt đầu dần dần xuất hiện trên thân thể của chúng nó.
"Mập mạp! Tình hình có biến rồi!"
Tiêu Hằng hô to.
"Thiên..."
Bỗng nhiên, một giọng nói vừa cổ xưa vừa máy móc vang lên trong động phủ.
"Mẹ nó! Sao lại không có cái gì!" Giọng nói vô cùng phiền muộn của Diệp Phi cũng đồng thời vang lên.
Chỉ thấy, y hóa thành một quang tuyến nhỏ, lao ra từ chỗ sâu trong động phủ, cũng không quay đầu lại.
"Chạy!"
Y vừa bỏ chạy, vừa hô to.
Tiêu Hằng chưa bao giờ thấy bàn tử sợ hãi như vậy.
Y cũng run lên, ngay sau đó không hề do dự bạo phát toàn bộ linh khí trong cơ thể, không hề giữ lại chút nào.
Định Hải thần kiếm như mưa tuôn đầy trời, bức lui mười bảy con khôi lỗi.
Tiêu Hằng theo sát Diệp Phi Bằng, chạy khỏi Thiên Dương động phủ.
"Dương..."
Trước khi rời đi, Tiêu Hằng nghe thấy âm thanh mặt đất nứt vỡ.
"Tiếp tục chạy, chạy được xa bao nhiêu hay bấy nhiêu!" Giọng nói sợ hãi của Diệp Phi Bằng truyền đến bên tai y.
Tiêu Hằng cảm thấy căng thẳng, đi theo bóng người mập mạp nhưng vô cùng linh hoạt kia, chật vật trốn xa.
Không lâu sau khi hai người Tiêu Hằng và Diệp Phi Bằng rời đi, một tiểu đội mười mấy người tình cờ đi đến trước Thiên Dương động phủ.
"Lần này có Câu Huyền chân quân dẫn đội, việc thăm dò cái động phủ Kim Đan nho nhỏ này nhất định sẽ dễ như trở bàn tay." Một vị tu sĩ Kim Đan trong đội ngũ khoe khoang.
"Ha ha ha, đi! Ta ngược lại muốn nhìn xem những con khôi lỗi bên trong động phủ này có thần kỳ như vậy hay không!" Câu Huyền chân quân cười to, đi vào trước.
Nhưng nghênh đón ông ta là một cái bàn tay màu đen tràn đầy vết nứt to lớn.
“Thiên Dương cả đời...”
"Không kém gì ai!"
Khói đặc cuồn cuộn phóng lên tận trời, núi lửa dưới đáy biển liên tiếp phun trào.
Đối mặt với lực lượng thiên địa kinh khủng như thế này, tu sĩ Kim Đan căn bản không có chút lực phản kháng nào.
Một giây trước, ai nấy trong tiểu đội thám hiểm này đều tràn đầy nụ cười trên mặt.
Nhưng một giây sau, tất cả mọi người đều đột ngột biến mất khỏi thế gian một cách khó hiểu và không thể giải thích được.
Khôi lỗi Thiên Dương đỉnh thiên lập địa, ngẩng cao đầu, phát ra tiếng gầm thét tức giận.
Nó mờ mịt phân biệt phương hướng, rồi sải bước về phía Vạn Tiên đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận