Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 171: Cơ duyên biết Vẫn Tiên

"Tiền bối, ta có thể nói rõ địa điểm thu thập hai rạn Lam Huyết san hô kia cho ngài. Ta không cần thù lao hay thứ gì khác, chỉ cần sau khi kiểm tra, ngài có thể nói kết quả cho ta biết được không?”
"Vãn bối tự nhận bình thường ánh mắt của bản thân vẫn rất chuẩn, nhưng không ngờ rằng có ngày lại nhìn nhầm, tiến vào bảo sơn mà lại không hề hay biết.”
“Nếu không biết nguyên do thì ta thật không cam tâm.”
Lý Phàm thông qua Thiên Huyền Kính để gửi tin cho Trần Anh.
Không qua bao lâu, Trần Anh đã trả lời:
"Ha ha, đây cũng chỉ là phán đoán của ta mà thôi. Tiểu hữu không cần quá bận lòng.”
“Ta còn cần phải đích thân đến hiện trường xác nhận lại một lần thì mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng.”
"Nếu tiểu hữu không ngại thì có thể cùng ta đi tới đó."
Thấy Trần Anh mời, Lý Phàm lập tức tìm kiếm một loạt tin tức về người này.
Trần Anh, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
Trưởng lão Dược đường, hết sức am hiểu bồi dưỡng linh thực, cũng có kỹ thuật luyện đan cực kỳ cao siêu.
“Đi cùng sao…”
“Chắc là người này cũng không có ác ý. Vả lại, y cũng chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi.”
“Nếu thật sự phát hiện ra bí mật gì, dù y có muốn giết người diệt khẩu thì chưa chắc mình không có sức để bảo vệ bản thân.”
Hắn đã từng chém giết một vị Nguyên Anh sơ kỳ rồi, không còn quá kiêng kỵ như trước nữa. Hơn nữa, còn có con át chủ bài “tinh huyết vạn người” chưa lật, dù cho đối phương có trở mặt thì Lý Phàm cũng có sức phản kháng.
“Thật ra đây cũng là ý định của vãn bối!"
Cân nhắc một phen, Lý Phàm trả lời như vậy.
"Được! Việc này không nên chậm trễ, lập tức xuất phát. Ta đợi ngươi ở quảng trường Truyền pháp."
"Đúng rồi, để đề phòng, ta sẽ biến thành một hình dạng khác."
“Ngươi cũng gọi tên ta ngược lại là Anh Trần cho tiện.”
“Trước khi đi, tiểu hữu cũng nên che đậy dấu vết.”
"Đây là 'Diệt Tung phù' ta thường mang theo khi ra ngoài, có thể che giấu tu vi của bản thân, phòng ngừa người khác theo dõi. Ngươi nhớ mang theo bên người để sử dụng."
Trần Anh chuyển tới một khuôn mặt người hoàn toàn khác và một tấm Diệt Tung phù.
"Người này..." Lý Phàm lén lút tự nhủ trong lòng.
Để bảo đảm, Lý Phàm tốn ba nghìn điểm cống hiến để mua một sợi dây truyền tống ngẫu nhiên từ Thiên Huyền kính.
Sau đó, hắn đi thẳng đến quảng trường Truyền Pháp.
Nhìn một vòng, hắn đã thấy được gương mặt sau khi thay đổi của Trần Anh.
Hắn tiến về phía đó, chắp tay: “Là Trần Anh đạo hữu?”
Trần Anh mỉm cười: "Đúng vậy! Việc này không nên chậm trễ, chúng ra xuất phát đi thôi. Mời tiểu hữu dẫn đường!"
Lý Phàm gật đầu, cũng không do dự, lập tức tiến đến pho tượng Vụ Nha trên quảng trường Truyền Pháp.
Tiếp theo, cả hai người lần lượt kích hoạt truyền tống trận, đi đến Vụ Nha đảo.
Vị trấn thủ áo đen kia vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt như trước.
Hai người cũng không để ý đến y, đi thẳng về chỗ phế tích kia theo chỉ dẫn của Lý Phàm.
"Tiền bối, chính là nơi này." Sau khi đến nơi, Lý Phàm nói với Trần Anh.
Đồng thời, hắn vô cùng đề phòng, lách mình tránh sang một bên.
Trần Anh bắt đầu quan sát chỗ phế tích dài liên miên này, híp hai mắt lại.
Sau đó, chợt có một đám sương mù mông lung hiện lên quanh người y, tựa như cảnh một động thiên với vô số linh thực đang sinh trưởng.
Cảm giác được áp lực của dị cảnh động thiên bao phủ khắp mọi nơi, nhưng lại như có như không, Lý Phàm càng thêm căng thẳng, Tùng Vân Kiếm, Phiên Thiên Chưởng, và cả vòng cổ truyền tống ngẫu nhiên đều được vận chuyển chờ phát động.
Sau một hồi lâu, Trần Anh mới thu hồi dị tượng động thiên, rồi lắc đầu, bảo:
"Không phải nơi này, chắc là một chỗ khác."
Lý Phàm lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Chỗ đó cách nơi này không xa, là một hang sâu dưới đáy biển.”
Lý Phàm vẫn dẫn đường như trước.
Chẳng mấy chốc, cả hơi người đã đến nơi.
Lý Phàm vẫn lách người sang một bên như lần trước, tăng sự cảnh giác lên cực độ.
Trong khi đó, Trần Anh lại giải phóng dị cảnh động thiên một lần nữa, dốc lòng cảm nhận.
Hồi lâu sâu, Trần Anh lộ ra vẻ mặt vui mừng:
“Không sai, chính là nơi này!”
"Đã từng có một luồng lực lượng băng lãnh cực hàn giáng lâm ở đây. Chỉ bị nhiễm một chút khí tức của thứ đó, vậy mà hiệu quả của rạn Lam Huyết san hô kia lại được nâng cao nhiều đến vậy!"
Trần Anh hơi lim dim mắt với biểu cảm say mê.
“Vỏn vẹn chỉ là một chút lực lượng băng hàn còn sót lại thôi mà đã có thể khiến ta cảm thấy nội tâm vô cùng yên tĩnh, hài hòa."
"Tất cả tạp niệm trong lòng đều bị loại bỏ."
"Hoàn mỹ như thế, dường như là pháp tắc thiên địa trực tiếp hoá thành.”
“Tuyệt vời, tuyệt vời.”
Sau khi nói xong một lèo, Trần Anh thế mà trực tiếp đứng sững người bất động, hình như đã rơi vào trong đốn ngộ.
Thấy đối phương nói chỗ này tuyệt diệu như thế, Lý Phàm cũng không kiềm được, dốc lòng cảm ngộ.
Thế nhưng, vẫn như trước đây, dù có cố gắng đến mấy, hắn vẫn không thể cảm ứng được chỗ này có gì đặc biệt.
"Lực lượng băng hàn, loại bỏ tạp niệm, pháp tắc hòa thành..."
Lý Phàm lẩm bẩm, đột nhiên phảng phất ngộ ra điều gì.
Sắc mặt của hắn trở nên quái lạ.
Hắn bắt đầu nhớ lại cảnh tượng thu được Lam Huyết san hô này lúc trước.
Có một con mực khổng lồ một mực bám vào Lam Huyết san hô.
Vố số xúc tua quấn quanh san hô, liều chết bám lấy không buông.
Bất kỳ sinh vật nào dám đến gần đều sẽ nhận lấy những đòn tấn công phẫn nộ của nó.
Lúc ấy, vì không muốn phá hỏng bảo vật trị giá ba nghìn điểm cống hiến này.
Lý Phàm đã dùng thần thông Phược Trùng để trói chặt con mực này.
Tiếp theo, hắn cũng không vận dụng Tùng Vân Kiếm hay Phiên Thiên Chưởng, mà gọi huyễn linh Lam Viêm ra đông nó thành tượng băng.
Sau đó đánh nát nó dễ như trở bàn tay.
Băng điêu hình con mực nát thành vô số mảnh vụn, biến mất khỏi đáy biển.
Cuối cùng, Lý Phàm thoải mái thu thập Lam Huyết san hô.
Thế nên…
Lực lượng băng hàn khiến dược hiệu của Lam Huyết san hô được nâng cao trong lời của Trần Anh.
Chẳng phải là huyễn linh Lam Viêm hay sao?
Càng nghĩ càng thấy có lý, Lý Phàm cũng không khỏi dở khóc dở cười.
Thảo nào, bản thân hắn dùng mọi cách cũng đều không thể dò xét hay tìm ra chỗ đặc biệt của nơi này.
Vốn mình lo trước lo sau.
Còn tưởng rằng gặp được cơ duyên to lớn nào đó.
Thật không ngờ, cơ duyên lại là chính mình.
Không còn hoài nghi lo lắng nữa, Lý Phàm nhìn Trần Anh đang tuỳ tiện ngồi đó đốn ngộ mà không phòng bị chút nào.
Hắn không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái.
Người này trông thì có vẻ cẩn thận, nhưng lại cứ tu luyện trước mặt tu sĩ khác như vậy.
Tuy nhìn từ bề ngoài, bản thân mình chỉ là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ nho nhỏ, không thể tạo thành uy hiếp cho y.
Nhưng nếu quá trình cảm ngộ bị đánh gãy thì quả thực rất đau lòng đấy.
Vậy mà y lại không quan tâm chút nào.
Lúc trước, người này rõ ràng làm việc rất cẩn thận, còn dùng cả thủ đoạn thay đổi dung mạo, rồi che giấu thân phận các thứ.
Hại Lý Phàm còn tưởng rằng y muốn nhân dịp ở nơi không người qua lại mà khử mình.
Kết quả là lo lắng vô ích.
Có điều, mỉa mai thì mỉa mai.
Lý Phàm cũng không lơi lỏng cảnh giác một khắc nào.
Vẫn cách xa như cũ, hai đại sát chiêu và vòng cổ truyền tống đều chuẩn bị khởi động bất cứ lúc nào.
Hắn sợ rằng hình tượng bên ngoài này của y chỉ là một lớp nguỵ trang.
Cứ như vậy, nửa ngày đã trôi qua, lúc này, Trần Anh mới tỉnh lại từ quá trình cảm ngộ.
Hai mắt của y dường như đang toả sáng lấp lánh, tâm tình vui sướng lộ rõ trên khuôn mặt.
Y thốt lên: “Tốt! Có lần lĩnh ngộ này, ta nhất định sẽ có thể đi càng sâu vào Vẫn Tiên Cảnh!”
Ở một bên, nghe được những lời này, Lý Phàm cũng rạo rực trong lòng:
“Vẫn Tiên Cảnh? Chính là bí cảnh mà y nhắc tới lúc trước sao?”
Trần Anh chậm rãi thu hồi khí tức của bản thân lại, nhìn thấy Lý Phàm giống như sợ quấy rầy mình cảm ngộ nên tránh ra xa xa.
Ánh mắt của y hiện lên một tia tán thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận