Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 699: Tay không tạo thiên tủy

Hủy diệt và sáng tạo, từ trước đến nay đều là hai chuyện hoàn toàn bất đồng.
Những tu tiên giả thực lực mạnh mẽ, có thể dễ dàng dời núi lấp biển. Nhưng mà, muốn tay không tạo nên sơn hà thì độ khó lại không biết cao hơn gấp bao nhiêu lần.
Nhìn như có rất nhiều tu sĩ có thể làm được chuyện này. Nhưng thực chất bọn họ chẳng qua là đang di chuyển thủy thổ từ nơi này đến nơi khác trên thế giới này mà thôi.
Mọi chuyện mà Hứa Bạch vừa mới làm ở trong Thú Chủng giới lại không giống vậy.
Đó là hắn tín thủ sinh hoa, bằng không tạo vật.
Là cường giả Hợp Đạo, Liễu Tam và Phương Tái Tế nhìn rất rõ.
Hoặc nói là, Hứa Bạch thay đổi thiên địa.
Trong Thú Chủng giới, những dãy núi non, sơn hà, cây cối đột nhiên xuất hiện kia vốn dĩ không hề nằm trong phạm vi diễn hóa tự nhiên của thiên đạo ở tiểu thế giới này.
Nhưng lại bị Hứa Bạch cưỡng chế viết lại quy luật, bị ép phải thực hiện những thay đổi tương ứng.
Không chỉ đơn thuần có liên quan đến phương diện vật chất, mà còn liên quan đến sự thay đổi về quy luật ban đầu.
Tiếng gầm rú của Thú Chủng giới chầm chậm lắng xuống, trong ánh nhìn phức tạp của Liễu Tam và Phương Tái Tế, Hứa Bạch tỉnh lại từ trong trạng thái đốn ngộ.
Phát giác thấy vô số ánh nhìn đang tập trung trên người mình, Hứa Bạch hơi sững sờ.
Sau đó hắn nhạy bén phát hiện sự thay đổi của núi sông ở Thú Chủng giới, vì vậy vô cùng kinh ngạc.
“Trong quá trình giác ngộ mà cơ thể đã có thể tự nhiên thi triển. Tâm ý và thiên địa hòa hợp, giống như thiên nhiên tạo nên.”
“Khá lắm!”
Đương nhiên, Lý Phàm từ đáy lòng lên tiếng khen ngợi không phải bản thân hắn mà là dành cho cái phân thân này.
Hoặc là nói, vô số nơi kì quái tạo ra cỗ phân thân này, một sợi thần hồn kia của Bạch tiên sinh.
Tâm niệm hắn vừa động, tất cả cảnh tượng vừa mới xảy ra ở Thú Chủng giới trong quá trình bản thân hắn giác ngộ ngay lập tức xuất hiện trong đầu.
Hứa Bạch trầm ngâm suy nghĩ: “Lấy tay làm bút, thay đổi thiên địa. Thần thông này, tên gọi là ‘Thiên Biến’.”
Nguồn cảm hứng ban đầu của thần thông “Thiên Biến” đến từ Nghịch Ngũ Hành Sinh Diệt Kiếm.
Lúc đầu, Lý Phàm từ căn nguyên của thiên địa dệt nên Ngũ Hành động thiên, Ngũ Hành Quy Nhất Đại Phá Diệt trong thiên địa kì cảnh, sau khi lĩnh ngộ được một món thần thông là có thể thực hiện ‘tạo vật’ đơn giản. Một lần nữa nặn linh khí phân tán trong không trung thành linh thạch.
Nhưng khi Lý Phàm muốn tay không sáng tạo sự vật trở nên phức tạp hơn lại chỉ đành bó tay chịu trói.
Nhưng mà lần này, hắn có năng lực thực hiện chỉ cần một cái phất tay tùy ý thay đổi thế giới. Nguyên nhân là bởi vì sự tồn tại của mười bảy cánh hoa Thiên Linh kia.
Trên cánh hoa Thiên Linh, có núi sông châu Thiên Linh hiện hiển. Phân thân Hứa Bạch quan sát tỉ mỉ, giống như thân thể đã tiến nhập vào bên trong cánh hoa, nhanh chóng bay qua vùng trời châu Thiên Linh của trước đây. Cảnh vật trước mắt nhanh chóng thay đổi, sơn hà trên thế gian trong cả quá trình diễn sinh, từng cái từng cái được trình bày trước mắt hắn.
Dùng cách nói thẳng thắn hơn thì chính là thiên địa với tư cách một người thầy, đích thân biểu diễn ở trên hoa Thiên Linh, chỉ dạy cho Lý Phàm một lần quá trình sáng tạo sơn hà.
Vì thế Hứa Bạch đang trong quá trình giác ngộ cũng được học rất bài bản. Làm theo, bắt chước người thầy thiên địa, trong vô thức, ở Thú Chủng giới “mô phỏng” được hoàn thành một cách đồng bộ.
“Lý phàm thi triển thần thông ‘Thiên Biến’, không hề có cản trở gì. Nhưng mà bản tôn muốn hoàn toàn chưởng khống được nó, vẫn cần phải thử đi thử lại mới được.”
Nghiêm túc mà nói, thiên biến hiện tại nếu rời khỏi Thú Chủng giới thì tác dụng thưởng thức sẽ vượt ngoài mục đích sử dụng thực tế.
Bởi vì, tu vi của Lý Phàm trước mắt chỉ mới là cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, ảnh hưởng mà hắn có thể tạo ra đối với thiên địa thật sự có giới hạn.
Nhưng mà đây lại là một thức thần thông có tiền đồ vô lượng.
Công dụng lớn nhất mà Lý Phàm nghĩ tới trước mắt chính là tự tạo ra “Thiên địa chi tủy”.
Là vật cần thiết để thăng tiến lên cảnh giới Hóa Thần, thiên địa chi tủy chính là “sức mạnh thúc giục” khiến thế giới phát sinh thay đổi.
Tu sĩ Nguyên Anh muốn dựa vào cái này đột phá lên cảnh giới Hóa Thần, đầu tiên phải quan sát đến sự thay đổi sắp xảy ra của một châu vực nào đó.
Sau đó rút lấy, hấp thu “sức mạnh thúc giục” này, hoàn thành quá trình tự mình thăng tiến cảnh giới.
Tùng Vân Hải có hàng trăm tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng mà chỉ có hai người Tử Vân và Hồng Hi là tu sĩ Hóa Thần.
Khoảng cách to lớn về số lượng này đủ để chứng minh độ khó của nó đến đâu.
Muốn quan sát trước được những thay đổi của thiên địa, đối với những tu sĩ bình thường mà nói đã là một việc vô cùng khó khăn rồi. Và muốn qua mặt được tu sĩ Nguyên Anh khác vẫn luôn nhìn chằm chằm ngươi như hổ đói nhìn thấy miếng mồi ngon, một mình hoàn thành việc hấp thu “thiên địa chi tủy” càng là một chuyện khó hơn lên trời.
Nhưng đối với Lý Phàm, người nắm giữ thần thông “Thiên Biến” mà nói, hoàn toàn có thể ở một khu vực hẻo lánh không người nào đó, thúc đẩy thiên địa phát sinh thay đổi.
Sau đó chiếm giữ sức mạnh này, dễ như trở bàn tay hoàn thành thăng tiến cảnh giới.
Nếu như lá gan lớn thêm một chút...
Xây dựng nên từng đợt tu sĩ Hóa Thần cũng không phải là không có khả năng.
Tu sĩ Hợp Đạo, hầu như đều là người thống trị của một châu. Tu sĩ Hóa Thần, tuyệt đối được tính là lực lượng trụ cột của Vạn Tiên Minh.
Nếu như bỗng nhiên xuất hiện một tổ chức có đến mấy chục thậm chí là hàng trăm tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, thiết nghĩ bất kể là Vạn Tiên Minh hay Ngũ Lão hội, đều không thể không thận trọng đối đãi.
Đương nhiên, tiền đề của tất cả những thứ này, là quá trình “Thiên Biến” dẫn động Huyền Hoàng giới biến đổi sức mạnh, sẽ không bị cường giả dòm ngó đến.
Thỉnh thoảng thực hiện một hai lần, ở nơi nào đó kín đáo một chút, có lẽ có thể che giấu được. Nhưng dị động có quy mô lớn không còn nghi ngờ gì nữa nhất định sẽ bị lộ ra ngoài.
Đến lúc đó thu hút đến ánh nhìn của Hợp Đạo thậm chí là cả Trường Sinh thiên tôn cũng là lẽ đương nhiên.
Vì vậy trước mắt, làm sao để hắn ở Huyền Hoàng giới dưới tình huống thi triển “Thiên Biến” mà vẫn đảm bảo được an toàn của bản thân, vẫn cần Lý Phàm phải từng bước tiến hành thử nghiệm.
“Chúc mừng thiếu chủ, lại có tinh tiến trên con đường tu đạo!”
Liễu Tam nhìn thấy Lý Phàm thức tỉnh, bay đến lên tiếng chúc mừng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Lúc hắn nói chuyện còn không quên tiện tay phong tỏa không gian xung quanh, đề phòng việc Hứa Bạch là phân thân của Lý Phàm bị lộ ra ngoài.
Mà “đồng thị chi nhãn” do Phương Tái Tế khống chế, cũng sáp qua: “Lấy sơn hà làm giấy vẽ, dùng pháp tắc làm mực, thần thông làm bút...”
“Tông chủ, ngươi thật sự rất lợi hại đấy!”
“Ta nhớ rõ năm đó Thần Bút tông cũng có một thức thần thông tương tự như vậy. Chỉ đáng tiếc, nghe nói Sở Du Hồng kia sáng tạo ra nó chưa được bao lâu, Thần Bút tông phải chịu thảm cảnh diệt môn...”
“Chiêu này...”
Mặt Liễu Tam co rút, không đợi Phương Tái Tế kịp nói xong, Liễu Tam phất ống tay áo một cái thu nhãn cầu màu vàng lại.
Giọng nói của Phương Tái Tế đột ngột dùng lại, không gian xung quanh im tĩnh trong giây lát.
Liễu Tam quay qua thuật lại điều kiện của Tiêu Tu Viễn cho Hứa Bạch nghe.
“Tiêu đạo hữu thật đúng là không thấy thỏ rừng thì không thả chim ưng mà.” Phản ứng của hắn cũng nằm trong dự đoán của Hứa Bạch.
Hứa Bạch duỗi bàn tay trái ra, mười bảy cánh hoa Thiên Linh bay lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.
Hứa Bạch mỉm cười.
Rõ ràng hoa Thiên Linh bị băng phong một cánh cũng không thiếu, nhưng lại cứ có một cánh hoa trong suốt mang màu sắc giống như “mặt trời mọc chiếu xuyên qua dãy núi”, xuất hiện trên tay phải của Hứa Bạch.
“Đây là ta dựa trên hoa Thiên Linh nguyên bản “mô phỏng” nên, tuy không bằng một phần mười ý vị của vật gốc. Nhưng, cũng đủ rồi...”
“Liễu lão, người giao vật này cho Tiêu Tu Viễn, hắn tự nhiên sẽ biết hoa Thiên Linh trân quý đến thế nào.”
Hứa Bạch thản nhiên nói.
Liễu Tam trịnh trọng bảo vệ cánh hóa trong suốt trong lòng bàn tay, gật đầu bay đi.
“Cần gia tăng tốc độ rồi, phải làm xong việc này trước khi Vạn Tiên Minh chính thức thông báo thời đại khám phá đến.”
“Nếu không tất cả mọi người đều đi thăm dò sương trắng hết thì đâu còn ai đến mua hoa Thiên Linh của ta nữa.”
Hứa Bạch thì thầm trong lòng, vung tay như đang cầm bút, ở trong không trung vẽ mô phỏng ra từng “cánh hoa Thiên Linh”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận