Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 849: Hồ câu cá chí bảo

“Cá muốn ăn nên mới cắn câu. Còn thứ mà các chùm sáng này muốn là gì?”
Quý Thiệu Ly ngồi ngay ngắn trên tinh không vô tận đang suy nghĩ về vấn đề này.
“Nhìn thoáng qua có thể thấy bên trong những chùm sáng này có lẽ chứa đầy vật phẩm, công pháp hoặc các loại thần thông, kinh nghiệm chiến đấu.
“Hồ câu cá này có lẽ là một tiên khí thiết lập cánh cửa nào đó chuyên phát phần thưởng.”
Tầm mắt lướt qua chùm ánh sáng màu sắc khác nhau, Quý Thiệu Ly suy nghĩ.
“Những món đồ càng có giá trị, cấp bậc sẽ càng cao. Như vậy muốn thu hút bọn nó cũng càng khó.”
“Nhưng hiện tại ta chỉ còn sót lại ý thức. Muốn câu dính mấy ánh sáng trắng kia chỉ có thể dựa vào vận may chứ đừng nói đến ánh sáng cấp cao hơn.”
Quý Thiệu Ly đã thử rất nhiều cách vẫn không thể thêm mồi vào dây câu đang thả xuống.
Mà vận may của hắn quả thật không tốt lắm.
Qua một lúc lâu ngay cả ánh sáng trắng cũng không thu hút được.
Mà trong tinh không này hình như có giới hạn thời gian.
Sau khi tinh quang ở xung quanh càng nhạt dần giống như từng làn nước gợn sóng, Quý Thiệu Ly lại quay về thế giới hiện thực.
Kết quả thả câu lần này quả nhiên không thu hoạch được gì.
Trong lòng Quý Thiệu Ly không chịu yên chuẩn bị vung cần câu lần nữa mới bất đắc dĩ nhớ lại một ngày chỉ có một cơ hội dẫn ra lực đi câu tinh không.
Chỉ đành hít sâu một hơi, đợi đến ngày mai.
Mười ngày tiếp theo, ngày vào Quý Thiệu Ly cũng vào thả câu.
Tổng cộng chỉ câu được sáu chùm sáng.
Năm cái màu trắng, một cái màu xanh lam.
Trong chùm sáng trắng đều là mấy khoáng thạch và linh thảo.
Không có giá trị lớn.
Còn trong ánh sáng xanh lam lại mở ra một miếng ngọc giản.
“Thái Khang Canh Kim Kiếm Khí?”
Quý Thiệu Ly tỉ mỉ đọc nội dung trong miếng ngọc giản.
“Quả nhiên không phải đồ vật của Huyền Hoàng giới.”
‘Thái Khang Canh Kim Kiếm Khí’ này là một công pháp của Thần Kiếm tông đến từ ‘Thái Dịch giới’.
Tình hình ở Thái Dịch giới khá giống với Huyền Hoàng giới.
Nhưng lại có năm đại tu sĩ tu luyện đến đỉnh điểm không phi thăng Tiên giới mà dùng thân hóa đạo.
Dung hòa làm một với Thiên Đạo Thái Dịch giới, được tu sĩ Thái Dịch giới gọi là ‘Thái Dịch Ngũ Phương Đế Tôn’.
Thái Khang là một trong năm vị Đế Tôn.
“Mượn lực Thái Khang Đế Tôn có thể tu hành kiếm quyết một mạch đến cảnh giới Hợp Đạo?”
“Phẩm chất xanh lam là như thế nào?”
Sau khi đọc xong nội dung của ngọc giản, Quý Thiệu Ly không khỏi sửng sốt.
Khi hắn muốn tu luyện ‘Thái Khang Canh Kiếm Khí’ này mới phản ứng lại.
Câu nói tùy cơ ứng biến.
Kiếm quyết này là công pháp được đặc biệt tạo ra dựa theo tình hình cụ thể của Thái Dịch giới. Điều kiện cần thiết để tu hành là lực Thái Khang Đế Tôn.
Mà ở Huyền Hoàng giới căn bản không tồn tại ‘Thái Khang’ gì đó.
Cho nên công pháp này đương nhiên không thể tu hành được.
Nếu như không có phẩm chất Hợp Đạo e rằng phải quay về với hạng màu trắng thôi.
“Điếu Ngư Đài này còn có thế đánh giá lại giá trị sản phẩm theo hoàn cảnh sao?” Quý Thiệu Ly không khỏi thầm kinh ngạc.
Tuy cũng giống với chẳng thu hoạch được gì nhưng Quý Thiệu Ly cũng không buồn bã.
Trong mười ngày này hắn đã quan sát quá trình thả câu của Chung Thần Thông.
Dù sao Chung Thần Thông cũng tiếp xúc với Điếu Ngư Đài sớm hơn hắn cho nên hình như nắm được bí quyết nào đó.
Mười cơ hội, không lần nào không có thu hoạch.
Tuy chỉ là tám màu trắng hai màu xanh lam nhưng vẫn hơn Quý Thiệu Ly quá nhiều!
Sau khi suy nghĩ Quý Thiệu Ly quyết định không tốn thời gian nữa.
Ngày hôm nay sau khi Chung Thần Thông ăn uống no say đang chuẩn bị ngủ trưa.
Sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Một màn kim quang bao trùm toàn bộ ngôi miếu nhỏ và cả hồ câu cá vào trong.
Vô số sấm sét như kim xà đang xuất hiện giữa bầu trời.
Giống như một giây sau sẽ đánh xuống.
“Sư phụ!” Tiểu đạo đồng đang rửa bát cũng kinh hãi.
“Lưu Ly mau chạy ra phía sau vi sư!” Chung Thần Thông kéo tiểu đạo đồng qua, bảo vệ ở sau lưng.
Đồng thời lấy một cây cờ lệnh ra cắm xuống đất.
Năng lượng màu vàng đất tạo thành một hình cầu bao lấy hai người họ.
“Là vị đạo hữu nào? Có thể ra gặp được không?”
“Có lẽ có hiểu lầm gì đó trong này!”
Chung Thần Thông cất cao giọng nói.
Còn Quý Thiệu Ly lại nhìn rất rõ, tuy ngoài miệng hắn nói như vậy nhưng tay lại lặng lẽ rút ra một thanh kiếm nhỏ bằng gỗ.
Tuy cảnh giới cao hơn đối phương nhưng Quý Thiệu Ly vẫn cảm nhận được một ít nguy hiểm chí mạng từ trên thân kiếm nhỏ này.
Quý Thiệu Ly không hiện thân chỉ lạnh lùng nói: “Chung đạo hữu, nếu như không muốn người bên ngoài biết về chuyện hồ câu cá.”
“Ta khuyên ngươi đừng chống đối thì tốt hơn.”
“Thật ra ta chẳng có ác ý gì cả.”
“Chỉ là một người câu cá vô cùng hiếu kỳ về nó mà thôi.”
Lời nói này khiến Chung Thần Thông hoàn toàn mất bình tĩnh.
Bí mật lớn nhất đã bị bại lộ, trong lòng Chung Thần Thông vô cùng hoảng loạn.
Nét mặt thay đổi không ngừng, cuối cùng hắn vẫn cất kiếm gỗ đi.
“Nếu đã như vậy mong ngươi ra gặp mặt! Giấu đầu lòi đuôi có là gì chứ!” Hắn hạ giọng nói.
“Ha ha, không biết đạo hữu đã có được bao nhiêu bảo bối từ trong hồ câu cá đó. Không cẩn thận làm sao được chứ.” Quý Thiệu Ly không bị hắn thuyết phục.
Mà hỏi về cách có thể câu được chùm sáng chất lượng cao hơn.
“Ngươi đừng nghĩ lừa ta, thu hoạch của ngươi trong mười ngày nay ta đều rõ mồn một.” Quý Thiệu Ly nói bằng giọng điệu trêu tức.
Lòng của Chung Thần Thông cũng lắng xuống hoàn toàn.
Đối phương gần như đã quan sát hắn nhiều ngày như vậy.
Mà hắn lại hoàn toàn không cảm nhận được.
Đủ chứng tỏ thực lực của đối phương hơn xa mình.
Thực lực đã dẫm nát mà còn thận trọng dè dặt như thế...
Chung Thần Thông không khỏi thầm mắng trong lòng.
Bất đắc dĩ chỉ đành nói cho đối phương tâm đắc mà mình đã tổng kết được.
“Trên Điếu Ngư Đài, số lần vung cần càng nhiều thì mối liên hệ với nó càng cao.”
“Có lẽ từng có cách khác có thể trực tiếp tăng mối liên hệ với nó. Nhưng bây giờ chỉ có thể kiên trì nhờ vào số lần và thời gian thôi.”
“Sau khi tăng liên hệ đến một mức độ nhất định có thể dùng ‘ý niệm’ của mình làm mồi câu, thu hút ánh sáng xung quanh.”
“Ánh sáng giống như có linh tính có thể cảm nhận được nội dung trong mồi câu ý niệm.”
Chung Thần Thông thành thật trả lời.
Quý Thiệu Ly vừa nghiêm túc lắng nghe vừa phân biệt tính thật giả trong lời nói của hắn.
“Ngươi không cần lo ta lừa ngươi, ngươi tự đi thử sẽ biết thôi.”
“Từ ngày ta phát hiện ra bí mật của hồ câu cá này, ta đã biết không thể độc chiếm nó mãi mãi được.”
Chung Thần Thông thở dài một hơi.
“Đáng tiếc hồ câu cá này dường như hòa làm một với trời đất, cố định ở nơi này, căn bản không thể di chuyển hay lấy đi.”
“Nếu không...”
Chung Thần Thông bất đắc dĩ nói.
“Ta chỉ mong ngươi tha cho Lưu Ly một mạng, muốn giết thì giết ta là được.” Hắn khẩn cầu.
Lúc này Quý Thiệu Ly cuối cùng cũng hiện thân.
“Ha ha, Chung đạo hữu cất pháp bảo vào đi.”
“Ta cũng không có ý muốn độc chiếm bí mật nơi này.”
Chung Thần Thông nghe vậy, nét mặt nghi ngờ.
Nhưng mà hắn vẫn lén lút nắm hồ lô tử kim trong tay, không hề bỏ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận