Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 438: Thiên vũ phúc ngã vũ

“Kể ra, Thôn Thiên Thực Địa Đại Pháp này cũng khá giống với ‘Quy Nguyên Cáp’.”
“Đều có thể thôn tính địa mạch, đồng dạng là chúng đều không biết tiết chế.”
“Hình như có rất nhiều công pháp ở thời kỳ thượng cổ, đều là mô phỏng dị thú để sáng tạo nên.”
Lý Phàm nhớ lại kiến thức trong khu vực “Vạn Pháp Tranh Phong” ở Bảo Vật Thần Tàng quán, trầm ngâm suy nghĩ.
“Đáng tiếc là công pháp thôi diễn đồng thời truyền thừa cả đặc tính của dị thú, đến cả những nhược điểm cũng duy trì lại hết.”
“Chỉ có điều...”
“Nếu như có thể thông qua Diễn Pháp Quyết cải tiến, tối ưu đi khuyết điểm mất ý thức này, vậy không phải là sẽ có một món thần thông cường đại hay sao.”
Nghĩ đến đây, Lý Phàm lắc đầu.
“Chỉ sợ kiếp này không có cơ hội thực hiện nữa rồi. Ta đã sắp đột phá lên Chí Nguyên Anh cảnh, “Tọa Sơn Quyết” hiển nhiên đã tu luyện đến cực hạn. Hiện tại, thúc đẩy tu luyện lên cảnh giới càng cao mới là việc cấp bách cần làm.”
Gương mặt phóng đãng của một tu sĩ trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Chính là Hàn Dịch, người ở kiếp trước mượn sự trợ giúp từ Thiên Đô Hóa Vũ Đan duy trì thọ mệnh lên đến tám trăm năm, thành công lấy được tư cách thôi diễn công pháp Hợp Đạo Diễn Pháp Quyết.
“Một bước thành công, đem “Tọa Sơn Quyết” thôi diễn đến cấp Hợp Đạo, cần phải cướp lấy cơ duyên của người này.”
“Nhưng mà, người này hình như có chút bất thường. Nhìn hắn cũng không giống người có thiên mệnh mạnh mẽ.”
“Kiếp trước, phân thân của ta và hắn cùng đi thăm dò di tích Thiên Đô, Chưa nói đến hắn thứ gì không lấy được, thậm chí suốt cả đường đi hắn còn không ngừng gặp phải nguy hiểm, suýt nữa còn phải bỏ mạng lại trong đó.”
“Có thể nói, cái phân thân cơ hồ không có lấy một chút vận may kia của ta, còn mạnh hơn hắn không ít.”
“Nhưng hắn trúng được giải nhất định ngư, trong tay nắm giữ bảo bối Thiên Đô Hóa Vũ Đan lại không phải là giả.”
Lý Phàm hơi chau mày.
“Ta nhớ rõ, trước khi hắn phát tài chỉ trong một đêm, đã từng bị một đại sư Trúc Cơ kỳ lừa gạt.”
“Đến lúc đó có thể tập chung chăm sóc hắn.”
“Ta muốn xem thử, rốt cuộc là vì sao hắn có thể từ một tên nghèo khổ đen đủi, hoàn toàn trở mình chỉ sau một đêm.”
Suy nghĩ hồi lâu, phân thân Lý Phàm cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Lý Phàm thu lại toàn bộ linh thạch và Ngộ Đạo đan, chỉ để lại phân thân tiếp tục tọa trấn tại đảo Thái An.
Bản thân hắn lại thay đổi một gương mặt khác, thông qua truyền tống trận, đuổi đến phía đông bắc của Tùng Vân Hải.
Đích đến, đương nhiên là đảo Ân Ân nơi Ân Ân thượng nhân cư trú.
Toàn bộ Tùng Vân Hải, người mà Lý Phàm để ý không nhiều lắm.
Ân thương nhân tuyệt đối là một người trong số ít những người đó.
“Dĩ Ngã Trúc Cơ” không chỉ có mỗi hắn cảm ngộ ra, mà ở kiếp cũng đã qua sự kiểm chứng của Tô Trường Ngọc, đích thị là có thể thực hiện được.
Chỉ là nó vẫn còn một khuyết điểm cần phải hoàn thiện.
Điều khiến Lý Phàm để ý nhất đó là Tiên Phàm Chướng mà hắn bỏ ra hơn mười năm để nghiên cứu, vậy mà cuối cùng lại lựa chọn tự sát.
Sâu bọ sẽ luôn sống một cuộc đời hèn hạ.
Theo lý thuyết, loại người ngốc đần như Ân thượng nhân lại càng không dễ dàng từ bỏ sinh mệnh của mình.
Nhưng hắn lại một mực làm như vậy rồi, vậy thì chỉ có thể nói rõ một điều.
Hắn đến cuối cùng thật sự đã hiểu rõ được sự huyền bí của Tiên Phàm Chướng, hơn nữa kết quả khiến hắn khó mà tiếp nhận.
Trong tuyệt vọng, hoàn toàn mất đi động lực để tiếp tục sống.
Vì thế nên hắn mới lựa chọn cách tự thiêu chết chính mình.
Lý Phàm đồng dạng cũng rất hứng thú với điều huyền bí này.
Tốn thời gian ba ngày, Lý Phàm lặng lẽ đi đến bên ngoài đảo Ân Ân.
Từ xa đã nghe thấy âm thanh than khóc đau khổ lúc trầm lúc bổng của phàm nhân truyền đến.
Lý Phàm không có ý định kinh động đến Ân thượng nhân, mà chỉ chuẩn bị sắp đặt Vô Tương Sát Cơ tiến hành quan sát.
Nhưng kết quả, lại khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Khoảnh khắc Vô Tương Sát Cơ khóa chặt trên người Ân thượng nhân, góc nhìn lại đột nhiên phân tách thành hàng trăm góc độ nữa.
Ngoại trừ vị đang ở trên mặt đất chủ trì thử nghiệm Tụ Linh Hội Thần.
Thứ còn lại mà hắn nhìn thấy, chính là ở dưới tầng hầm có hàng trăm cỗ thi thể vô cùng tàn tạ tướng mạo giống Ân thượng nhân như đúc.
Dưới góc nhìn thiên địa, Lý Phàm phát hiện, những thi thể vụn nát, nhìn như đã chết đến không thể chết thêm, vậy mà vẫn còn sống!
Trong lúc an tĩnh nằm dưới tầng hầm, bọn họ thỉnh thoảng sẽ bất giác động đậy cơ thể hoặc là đảo mắt.
Thậm chí khi Lý Phàm nhìn vào mắt bọn họ, trong đầu hắn còn bật ra ý nghĩ hình như bọn họ đều đang “suy nghĩ”.
Một màn quỷ dị như vậy, khiến Lý Phàm có hơi dựng tóc gáy.
“Góc nhìn của Vô Tương Sát Cơ đã khóa chặt tiến hành phân tách, vậy cũng đồng nghĩa với việc, dưới góc nhìn thiên địa, nhưng thi thể còn sống này và Ân thượng nhân thực chất là cùng một người.”
Lý Phàm vừa nghĩ như vậy, cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, Ân thượng nhân đã từng nói, hắn đã giải phẫu hơn trăm cỗ thi thể dưới tầng hầm này, cuối cùng mới lĩnh ngộ được “Dĩ Ngã Trúc Cơ”.
Vậy thì dựa vào tình huống hiện tại mà nói, hắn rất có khả năng là “tự mình” ở dưới tình huống Hoàn Chân có ý thức, đem “chính mình” từng cái từng cái một mổ xẻ ra.
“Một tên điên chính hiệu....”
“Khó trách có thể lĩnh ngộ ra pháp môn nghịch thiên như ‘Dĩ Ngã Trúc Cơ’.”
“Nếu như hắn một lòng đặt tâm trí vào việc tu hành, chỉ sợ đến cả cảnh giới Hợp Đạo cũng đều dễ dàng đạt đến.”
“Chỉ đáng tiếc, hắn vẫn luôn trầm mê trong việc nghiên cứu Tiên Phàm Chướng.”
Lý Phàm chăm chú nhìn vào Ân thượng nhân duy nhất vẫn còn hoạt động bình thường, bất giác phát ra một trận kinh hãi.
Hắn luân hồi nhiều kiếp như vậy, gặp qua rất nhiều nhân vật được gọi là thiên tài.
Chẳng hạn như pháp thân Hoành Nguyện trấn áp vạn cổ của Chương sư huynh, hay là Bạc tiên sinh từ phàm nhân nháy mắt hóa thần, những người này đều có thể trở thành những nhân vật lưu danh hằng trăm năm.
Nhưng cảm giác mà bọn họ đem lại cho Lý Phàm, lại không tà ác bằng vị Ân thượng nhân có tu vi Trúc Cơ kỳ này.
Lý Phàm ở bên ngoài đảo Ân Ân nhìn trộm mấy ngày.
Ân thượng nhân này giống như một cỗ máy không biết mệt nhọc, hắn không phải là đang thử nghiệm thì cũng là đang ghi chép, suy nghĩ.
Rồi lại lặp lại thử nghiệm.
Trên gương mặt không hề xuất hiện vẻ chán nản mất hứng thú, chỉ có vẻ vô cùng mê muội.
Lý Phàm còn nhìn thấy, mỗi lúc Ân thượng nhân nhập tâm suy nghĩ.
Hàng trăm thi thể ở dưới tầng hầm, thần sắc “suy tư” trên gương mặt càng trở nên rõ ràng.
“Tương đương với mấy trăm bản thân đồng thời suy nghĩ một vấn đề...”
Lý Phàm có chút giác ngộ lên tiếng.
“Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến hắn có thể khai mở sự huyền bí của Tiên Phàm Chướng.”
Lý Phàm lại nghĩ tới Ma Chinh Tự Ngữ mà Ân thượng nhân đã nói với Tô Trường Ngọc ở kiếp trước.
“Đúng rồi, những thi thể này là từ đâu mà đến nhỉ?”
“À! Ta nhớ ra rồi!”
“Đó là một trận mưa rất lớn! Vô số thi thể từ trên trời trút xuống như nước mưa, ta liền nhân cơ hội này thu lấy một ít....”
Lý Phàm hơi nheo mắt: “Hàng trăm thi thể nhặt được từ trận mưa lớn kia, đều là bản thân?”
“Đúng là một chuyện kỳ quái.”
Suy nghĩ hồi lâu, cũng không có ở trong bí văn mà hắn đã từng xem qua ở Huyền Hoàng Giới tìm thấy ví dụ nào có liên quan đến chuyện thế này.
Lý Phàm chỉ đành tạm thời đem chuyện này bỏ xuống.
Sau đó, hắn lại ở bên ngoài nhìn trộm thêm mấy ngày, cho đến khi vật liệu sống là người phàm của Ân thượng nhân không đủ dùng nữa.
Ân thượng nhận muốn ra ngoài tìm người phàm làm đối tượng thử nghiệm.
Lúc này Lý Phàm mới lặng lẽ rời đi.
“Trước tiên cứ tạm thời thường xuyên theo dõi hắn vậy. Dù sao ta cũng có bí thuật ‘Hóa Đạo Thần Nhất’, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc tu luyện hàng ngày.”
Cuối cùng, Lý Phàm sâu xa nhìn vào bóng lưng của Ân thượng nhân đang vội vã rời đi một cái, biến về bộ dáng của “tu sĩ Thiên Cơ tông”, quay về trên đảo Vạn Tiên.
Nuốt xuống một viên Ngộ Đạo đan, mở ra trạng thái “Khởi Linh”.
Lý Phàm tạm thời bế quan chăm chỉ tu luyện.
Dưới hai tầng tăng cường, cho dù Lý Phàm đang tu hành là bộ công pháp Tọa Sơn Quyết vô cùng khó nhằn, thì hắn cũng tiến cảnh rất nhanh chóng.
Sau hơn hai tháng, theo phản xạ tu vi rất thanh thuần, Lý Phàm đột nhiên xuất hiện ở trong đan điền của chính mình.
Lúc này, Lý Phàm mới tỉnh lại từ trong trạng thái bế quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận