Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1040: Trong gương chiếu thiên địa

Từ Trúc Cơ kỳ tu hành đến Nguyên Anh kỳ, cho dù lấy độ thuần thục của Lý Phàm hiện tại cũng cần không ít thời gian.
Huống chi sự vật hiện giờ tiếp xúc được đều càng ngày càng nguy hiểm, trong quá trình này nói không chừng sẽ gặp phải khó khăn trắc trở gì đó. Trúc Cơ kỳ rất khó ứng đối.
Cho nên Lý Phàm muốn định neo một lần nữa cũng là lý nên có.
“Nếu như kế hoạch của ta xuôi chèo mát mái, như vậy trước khi kết thúc đời này, nói không chừng có thể nhân kẽ hở lúc Chân Tiên không mặt và tiên nhân Tiên Khư đấu sức điên cuồng rút ra Huyền Hoàng tương sinh chi biến, thành tựu cảnh giới Hóa Thần.”
“Sau này mỗi đời lấy tu vi Hóa Thần có thể so với Trường Sinh kỳ làm điểm bắt đầu, bất kể mưu đồ gì đều phải dễ dàng hơn rất nhiều.”
Ánh mắt Lý Phàm chớp động: “Bây giờ ta còn hai điểm neo để không...”
Hành động thiên mới ngũ vẫn đang thai nghén, phỏng đoán về việc làm sao tăng thêm điểm neo mới của Lý Phàm cũng vẫn chưa thể nghiệm chứng.
Song ‘thiên địa chi căn’ chỗ châu Thiên Linh, Lý Phàm đã tìm được người giấy ở vị trí tương ứng từ trong Độ Ách chi thư. Chỉ cần động thiên mới có dấu hiệu sắp dựng dục, Lý Phàm lập tức có thể cảm được ngay lập tức.
Lúc trước khi Lý Phàm nghiên cứu Độ Ách chi thư, tuy không có bí pháp Độ Ách tông, không cách nào hoàn toàn nắm giữ.
Nhưng tin tức đạt được từ một hai người giấy điểm vị, Lý Phàm vẫn có thể làm được.
Không lâu trước đây, Lý Phàm lôi ra một người giấy trong động thiên ẩn nấp ở trước mặt Mặc Nho Bân, cũng in ấn ký của mình lên người giấy nơi đó. Để tiện chính mình có thể xem xét tình hình nơi đó bất cứ lúc nào.
“Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông.”
“Thiên Huyền Kính, Huyền Thiên Vương...”
Lý Phàm ngồi ngay ngắn trong Linh Mộc giới, ánh mắt tựa như xuyên qua ngăn cách tầng tầng thế giới, đi thẳng tới tổng bộ Vạn Tiên Minh Huyền Hoàng giới.
Mặc Nho Bân không để Lý Phàm chờ quá lâu.
Ba tháng sau, Huyền Thiên Phong Linh trận sắp hoàn thành.
Lý Phàm, Mặc Nho Bân lại lần nữa gặp mặt trong động thiên ẩn nấp.
“Trong nháy mắt khi trận pháp phá cấm hoàn thành, nhất định sẽ tạo thành những trùng kích với tổng bộ Tiên Minh.”
“Ta đã âm thầm khống chế một số tu sĩ tổng bộ, đến lúc đó bọn họ sẽ bạo động, nhiễu loạn sức nghe. Bên ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Trên mặt Mặc Nho Bân nghiêm túc hiếm có.
Lý Phàm gật đầu: “Yên tâm, ta đã liên hệ trước. Chỉ cần nhận được tín hiệu của ngươi, bên phía Ngũ Lão hội sẽ phối hợp phát động công kích tổng bộ Tiên Minh. Hừ hừ, cơ hội đánh vào tổng bộ Tiên Minh chưa từng có, làm sao bọn họ lại bỏ lỡ chứ?”
“Cũng may mà có Thiên Huyền Kính làm nội ứng, nếu không ngay cả vị trí tổng bộ Tiên Minh ở đâu bọn họ cũng không biết.”
“Chỉ có điều, lực lượng tu sĩ Ngũ Lão hội có thể điều động có hạn. Cao nhất chỉ có cảnh giới Hóa Thần, cho dù dựa vào thuận lợi đồ vật cũng không chống đỡ được bao lâu.”
Trong ba tháng này, Lý Phàm cũng thu được liên hệ với Ngũ Lão hội.
Rất dễ dàng thuyết phục bọn họ thử lần này.
Song lại không có nói rõ là vì giúp Thiên Huyền Kính thoát vây, chỉ nói là vì mưu cầu một đồ vật cực kỳ quan trọng nào đó ở tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Mà Ngũ Lão hội cho dù cực kỳ cảm thấy hứng thú với việc có thể gây sóng gió ở tổng bộ Vạn Tiên Minh, nhưng tạm thời bọn họ lại không có ý định hoàn toàn xé rách mặt.
Bởi vậy sự trợ giúp có thể cung cấp có hạn, những tu sĩ Hóa Thần đều không phải là tu sĩ bản thổ Ngũ Lão hội. Chỉ là tử sĩ bồi dưỡng trong Vạn Tiên Minh mà thôi.
Ngoài mặt Ngũ Lão hội nói như thế, lại không thể loại trừ khả năng bọn họ lén lút sẽ lặng lẽ có dự định khác.
Suy cho cùng cơ hội xâm nhập tổng bộ Vạn Tiên Minh...
Ngàn năm một thuở!
Mặc Nho Bân giao một chiếc gương đồng cổ xưa cho Lý Phàm, dặn dò: “Ngươi mang theo vật này ở bên ngoài tiếp ứng. Cần ở trong bốn châu trung tâm Tiên Minh, nếu không khoảng cách quá xa thì không cảm ứng được.”
“Sau khi phá cấm, Huyền Thiên Bảo Kính sẽ gửi nhờ trên người ta trước. Sau đó chờ sau khi chúng ta tụ hợp sẽ chuyển dời đến trên gương đồng này.”
Lý Phàm nghe vậy không khỏi quan sát tiểu kính ẩn ẩn phiếm màu xanh đồng trong tay.
Dường như có hơi cổ rồi.
“Cái này năm đó cũng là một món giới khí, chỉ là lại đã mất hết linh tính trong đại kiếp. Chỉ có bản thể được giữ lại.”
“Dùng để làm chỗ ở tạm thời của Huyền Thiên Bảo Kính cũng đủ rồi.”
“Còn sau này...”
Mặc Nho Bân trầm ngâm một chốc lát, nói: “Phỏng chừng nó muốn hợp nhất với thân thể nhân loại của chính mình.”
Lý Phàm hơi kinh ngạc: “Như vậy há chẳng phải là không có đường lui à...”
“Không đúng...” Lý Phàm đột nhiên tỉnh ngộ.
“Huyền Thiên Bảo Kính vậy mà quyết đoán như thế?”
Thân thể nhân loại của Thiên Huyền Kính theo như lời hắn chính là thủ đoạn chứng đạo.
Chỉ cần bản thể tồn tại, thân thể nhân loại sẽ không thể bị tiêu diệt hoàn toàn. Cho dù diệt sát cũng rất nhanh là có thể sinh ra một lần nữa.
Mà nếu như thân thể nhân loại và Thiên Huyền Kính hợp nhất, như vậy một khi Thiên Huyền Kính bị hủy, sợ rằng nó sẽ thật sự biến mất trên thế giới này.
Mặc Nho Bân như nhìn ra suy nghĩ của Lý Phàm, khẽ lắc đầu: “Cho dù không có bản thể, tiên khí chi linh làm sao dễ dàng ma diệt như vậy? Ta thấy dù là Truyền Pháp xuất thủ cũng chưa chắc thật sự có thể chôn vùi nó. Trừ khi là tồn tại như tiên nhân mới có thể chân chính làm tổn thương hắn. Chúng ta không cần lo cho hắn đâu.”
“Chỉ có điều không để đường lui cũng có thể nói rõ hắn không lén lút giở trò bịp bợm.” Lý Phàm tán thành nói.
“Ừm, trước mắt xem ra đúng là như thế. Nhưng mà lại cũng không thể thiếu cảnh giác. Ngoại trừ mấy người đặc biệt, chúng ta thì không nên tin tưởng thêm bất kỳ ai khác.” Hiển nhiên sự sụp đổ của Huyền Thiên giáo năm đó đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với Mặc Nho Bân, hắn lại lần nữa nhắc nhở.
Lý Phàm tự nhiên không phản bác.
Lại thương nghị chi tiết hành động cuối cùng, bóng dáng Mặc Nho Bân nhạt dần rồi biến mất.
Lý Phàm thì lặng yên bay đến trong một động phủ của Sóc Phong ở châu Thiên Quyền, kiên nhẫn chờ đợi.
Trong phạm vi năm trăm dặm xung quanh động phủ nơi này đều bị Phỉ Tuyết tiên tôn mua lại. Không có tu sĩ khác đặt chân, so ra tương đối an toàn.
Ẩn nấp trong đó, hai mắt Lý Phàm nhìn lên giữa không trung, trong đầu lại suy nghĩ vị trí tổng bộ Tiên Minh.
Bốn châu trung tâm Tiên Minh đều tương liên với tổng bộ Tiên Minh.
“Lúc ta ra vào tổng bộ Tiên Minh đều từng vào bốn châu này.”
“Hiển nhiên tọa độ không gian đều thông nhau...”
“Xem ra kích thước bản thể Thiên Huyền Kính nhất định không nhỏ.”
Thời gian trong suy tư của Lý Phàm từ từ trôi qua.
Nửa ngày sau, một luồng chấn động khó hiểu giữa thiên địa hấp dẫn sự chú ý của Lý Phàm.
Bầu trời chẳng biết từ lúc nào đã nhiễm một tia màu xanh quỷ dị.
Giống như đang bị gì đó oanh kích, mặt đất rung động, trên bầu trời tiếng ầm vang không ngừng vang lên.
Trong thiên địa còn xuất hiện từng vết nứt.
Hệt như tận thế buông xuống, cả thế giới đều muốn vỡ nát!
“Động tĩnh lớn như vậy?”
Lý Phàm lấy làm kinh hãi, gương đồng cổ xưa trong ngực lại không có chút cảm ứng nào truyền đến.
Dị động trong thiên địa không biến mất mà càng lúc càng rõ rệt.
Rõ ràng nhất là bầu trời vậy mà chiếu hình ra bóng mặt đất.
Tựa như bầu trời đã biến thành một chiếc gương chiếu tất cả những thứ trên mặt đất vào bên trong!
Lý Phàm nhìn cảnh này, trong lòng chợt sinh ra dự cảm chẳng lành.
Híp mắt, ẩn giấu thân hình của mình.
Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, trong hình chiếu trên trời, Lý Phàm dường như vẫn nhìn thấy bóng dáng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận