Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1306: Huyền Hoàng sơ phục tô

“Vô Ưu mộng cảnh.” Cảnh ngàn vạn ma tu lấy người làm thức ăn trong thế giới vừa trải qua lại lần nữa xuất hiện trong đầu Tôn Nhị Lang. Hắn làm sao cũng không thể liên hệ nó với hai chữ ‘vô ưu’ lại cùng nhau.
Ba người lại nhìn về phía biên giới châu Thu Khê, thế giới Ma Tông nguyên bản đã biến mất.
Tường chắn sương trắng thay thế, ngăn chặn tầm mắt của mọi người.
“Chúng ta có thể trở về rồi?” Vương Huyền Bá mừng như điên nói.
Nhưng chuyện này rất hiển nhiên không đơn giản như hắn nghĩ, lúc tổ ba người Đại Huyền thử xuyên qua tường chắn sương trắng, trở về quê hương mình...
Ầm!
Vốn chỉ là sương mù phệ nguyên đơn thuần, nhưng hiện giờ lại trở thành thực thể như tường đồng vách sắt, không thể vượt qua!
Vương Huyền Bá giành đăng trước nhất, trực tiếp đụng vào loạn xạ ngầu.
“Xem ra, chúng ta muốn hoàn toàn rời khỏi Vô Ưu mộng cảnh, có thể không phải một chuyện dễ dàng.” Giọng điệu Nhạc Trấn Uy nặng nề.
Ba người không tự chủ cùng nhau nhìn về phía hai thế giới biên giới còn lại.
Bọn họ có dự cảm, có lẽ chỉ có hoàn thành khảo nghiệm của cả ba thế giới này mới có thể biết bước kế tiếp nên làm thế nào.
...
Những chuyện trải qua của tổ ba người Đại Huyền trong Vô Ưu Nhạc Thổ thông qua đôi mắt màu bạc của đài giảng đạo không kém một ly truyền vào hết trong đầu Lý Phàm.
“Thú vị.”
Lý Phàm luân hồi hơn trăm đời, từng nhìn thấy Huyền Hoàng giới diệt, tinh hải khôi phục, tường cao sụp đổ.
Những chuyện trải qua như nhau, những gì hắn nhìn ra được có thể so sánh ba đồ đệ Kim Đan rất nhiều.
“Hẳn chỉ là khu vực tầng nông của Vô Ưu Nhạc Thổ, cấu trúc mộng cảnh vẫn xen lẫn một số sự tích trong Huyền Hoàng giới làm bản gốc. Chẳng hạn như cự thạch bên bờ biển châu Thạch Lâm, lại như sấm sét màu tím từ trên trời giáng xuống tiêu diệt yêu thú. Lịch duyệt, nhận thức của tu sĩ trong Huyền Hoàng giới đối với lúc thăm dò loại mộng cảnh cấp độ này sẽ đưa đến trợ giúp nhất định. Thông qua khảo nghiệm của thế giới ở mộng cảnh biên giới, từ từ mạnh lên mới có tư cách tiến vào mộng cảnh cấp độ sâu hơn...” Lý Phàm mỉm cười, hắn đã nhìn rất quen mắt loại hình thức này.
“Trong Vô Ưu Nhạc Thổ dường như đã tự thành quy tắc. Muốn thu hoạch được nhiều tin tức về Nhạc Thổ hơn, để đám người Tôn Nhị Lang chậm rãi thăm dò là được.”
Ba người Tôn Nhị Lang chỉ là xung phong. Tiếp đó, một số đệ tử dưới trướng thánh sư sẽ liên tục không ngừng đi đến Vô Ưu Nhạc Thổ.
Thăm dò tin tức trong đó.
Chính cái gọi là Nhạc Thổ tuy rộng, sâu kiến có thể đi!
Nguyên do Lý Phàm để ý Vô Ưu Nhạc Thổ như thế là bởi vì ở mây đen rõ ràng đến cực điểm trong lãnh thổ Ngũ Lão hội lúc dùng tiên trận diệt thế ở đời trước.
Mây đen bao phủ xuống, những sinh linh thậm chí đã vẫn lạc đều được che chở.
Phải biết rằng, đại trận ‘Tiên Giáng, Vạn Vật Quy Hư’ phát động, cho dù là Truyền Pháp đều chỉ có thể giãy giụa cầu sinh.
Mà vùng mây đen này không chỉ có thể bảo tồn hoàn chỉnh trong tiên trận diệt thế, còn có thừa sức cứu người...
Trong nhận thức của Lý Phàm trước kia, lấy thực lực của năm Trường Sinh Ngũ Lão hội căn bản không thể làm được điểm ấy!
Luân hồi nhiều đời như vậy, Lý Phàm đều không phát hiện bí mật này của Ngũ Lão hội. Đủ để thấy bọn họ giấu sâu bao nhiêu.
Nhưng trong phong bạo diệt thế, những tồn tại giấu sâu vô cùng này đều bại lộ ra.
“Bên phía Ngũ Lão hội, ngoài ‘Vô Ưu Nhạc Thổ’ ra còn có một loại cũng ngăn chặn sự xâm nhập của tiên trận.”
Ánh mắt Lý Phàm chớp động.
Di cốt Truyền Pháp giả, Niễn Hồn Bàn.
Ở đời 119, Lý Phàm đã từng thấy từng nghe về vật này. Một đời đó, Vạn Tiên Minh thông qua Tiên tuyển giả triệu hoán pháp tướng Truyền Pháp thiên tôn, phát động đánh úp Ngũ Lão hội. Cuối cùng bức bách Ngũ Lão hội giao ra cái gọi là di bảo Tiên Minh này.
“Trong Niễn Hồn Bàn tổng cộng có 56 tàn hồn, 103 di cốt.”
“Có điều tàn hồn di cốt lại có thể hoàn hảo không tổn hại trong tiên lực tàn phá bừa bãi...”
“Thậm chí cả khu vực bảo tồn Niễn Hồn Bàn này đều hóa thành hư vô, nó đều bình yên vô sự. Niễn Hồn Bàn chỉ là pháp khí bình thường...”
Bốn chữ thoáng chốc xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Di niệm vĩnh hằng.
“Di niệm vĩnh hằng không cách nào mang vào Hoàn Chân. Bất kể là phân thân hoặc là phân thần đều không thể cảm giác hắn tồn tại. Chỉ có chính ta mới có thể thông qua ‘Hoàn Chân’ hấp thụ.”
“Đáng tiếc, giống như đầu lâu Bạch tiên sinh, đều nằm ở khu vực trung tâm thế lực. Không dễ dàng nhúng chàm như vậy.”
“Đời này có thể thử vận hành một phen, xem thử có thể lấy hai vật đến tay hay không. Nếu không được thì chờ đến sau khi Hợp Đạo ép lấy là được!”
Lý Phàm hừ nhẹ, suy nghĩ trở về bên mình.
Sừng sững trong thiên địa Huyền Hoàng giới, Lý Phàm cầm trong tay một cây thương thép phàm tục, mắt híp lại.
Một luồng hàn ý như muốn đóng băng vạn vật chợt buông xuống trên đỉnh đầu Lý Phàm.
Nhưng lại thoáng qua là mất.
Chính là thiên địa chi phách Lý Phàm lấy thần thông Ngoa Chuyển Thiên Địa Lý triệu hoán mà đến.
Trước khi hiển hóa giáng thế thì hủy bỏ thi pháp.
Thiên địa chi phách tuy xuất hiện lại tiêu tán, giống như không để lại bất kỳ dấu vết nào. Nhưng trong quá trình này, thương thép trên tay Lý Phàm dường như đã nhuộm dần lực lượng thiên địa chi phách này, trở nên dần dần bất phàm.
Ngân quang chớp động, hàn khí bức người. Xung quanh thân thương còn thỉnh thoảng bay qua vài bông hoa tuyết hư ảo.
Chỉ qua mấy lần thử, cây thương thép này đã từ vật phàm tục biến thành thần binh tuyệt thế hoàn toàn.
Lý Phàm ngoa chuyển thiên địa lý một lần nữa, lần này không còn là thiên địa chi phách băng sương mà là một ngọn lửa nhảy nhót màu đỏ rực.
Phừng phừng...
Ngọn lửa đỏ thẫm ngấm vào trên thân thương thép trắng bạc, thân thương trong nháy mắt được vẽ lên một bức hoạ chín rồng sinh động như thật.
Lý Phàm nhận ra được địch ý thiên địa dần dày nơi đây, thân hình chớp động, đổi một nơi khác.
“Gọi ngươi là ‘Viêm Long Băng Hồn Thương’ đi.” Lý Phàm tùy ý đặt tên cho thiên địa chi phách vừa chế tạo xong, sau đó ném vào trong kho chứa hơn vạn món kỳ vật trong đài giảng đạo.
Mượn pháp tắc thiên địa Huyền Hoàng hiển hiện, chế tạo kỳ vật.
Bây giờ hắn đã thuần thục hơn với loại chuyện này.
Không đơn thuần là chuẩn bị nguyên liệu trúc cơ cho các học sinh của mình, mục đích chủ yếu hơn là thông qua những kỳ vật thiên địa mới ra đời này, thời khắc phán đoán tình huống cụ thể Huyền Hoàng giới khôi phục.
Hiệu dụng tẩm bổ của ác niệm Huyền Hoàng đối với Huyền Hoàng giới còn có phần vượt ngoài dự liệu của Lý Phàm.
Thời gian dài như vậy trôi qua, sự tăng lên của Huyền Hoàng giới vẫn còn tiếp tục.
Mà lại vì thăng hoa tập trung thể hiện bên trong Huyền Hoàng giới, phương pháp thường quy không cách nào phán đoán tiến độ cụ thể của nó. Thế nên Lý Phàm cần mở ra lối đi riêng.
Không phải do hắn không quan tâm.
Phản hồi Thiên Đạo khi giúp ác niệm trở về Huyền Hoàng vẫn còn chưa nhận được.
“Năm đó sau khi phân ra một phần ý niệm bám vào trên người Bạch tiên sinh, thiên đạo Huyền Hoàng thực ra không hoàn chỉnh. Khuyết thiếu phần này không hề vì hấp thu tàn giới khác mà nhận được bù đủ. Ngược lại theo sự lớn mạnh của bản thân mà trở nên càng thêm... rõ ràng.”
Lý Phàm vừa tạo kỳ vật thiên địa nhân tạo vừa dốc lòng quan sát.
“Nói ngắn gọn, Huyền Hoàng giới trước đó thực ra vẫn luôn tồn tại khiếm khuyết. Trả lại ác niệm Huyền Hoàng cũng tương đương với bù đắp khiếm khuyết này.”
“Diệu! Xem ra đời này Huyền Hoàng giới siêu cấp lại còn mạnh hơn trong thôi diễn của ta một chút.”
Trong lúc tâm tư cuồn cuộn, lại là một món kỳ vật tới tay.
“Hửm? Tăng lên lần này gần như có thể xem nhẹ. Xem ra cuối cùng sắp hoàn thành tiêu hóa rồi.” Trong lòng Lý Phàm hơi động, nhìn lên bầu trời.
Một cảm giác kỳ diệu chầm chậm dâng lên trong tim.
Non nửa ngày sau, liên hệ với thiên đạo Huyền Hoàng trong mơ hồ lại lần nữa sinh ra.
Nhưng vì bản tôn mang trên người đạo cơ Huyền Hoàng diệt thế biến, Huyền Hoàng giới tự nhiên có địch ý với hắn.
Đời này “thiên quyến” phản hồi chỉ triệt tiêu kha khá địch ý, còn lược bớt khá nhiều.
Hoàn toàn không thể đánh đồng với Thánh Hoàng đã từng.
“Nhưng mà nếu thái độ đã thay đổi, sau này có cách gia tăng hảo cảm thôi.” Trong lòng Lý Phàm thầm nói.
Trong cảm ứng, đám người Ân thượng nhân, Xảo Công cũng đã lần lượt nhận ra sự buông xuống của Huyền Hoàng thiên quyến.
Cảm giác ngăn cách với Huyền Hoàng giới lâu dài đến nay của những tu sĩ giới ngoại Xảo Công, Bách Hoa rốt cuộc biến mất.
Hứa Khắc vốn coi như người mang thiên vận. Chỉ là trước đây theo giam giữ phong ấn ác niệm Huyền Hoàng và cái chết của linh thú cộng sinh Tiểu Hắc, thiên vận đã tiêu tán trong mấy ngàn năm. Song lúc này, Hứa Khắc lại được thiên quyến. Tóc trắng hoá đen, lưng còng trở nên thẳng tắp. Hứa Khắc từ dần dần già đi, gần đất xa trời, trong nháy mắt biến thành hình tượng nam tử trung niên trầm ổn.
Mà phản ứng bên phía Ân thượng nhân cũng có chút vi diệu. Giống như có thứ gì trực tiếp nổ tung trong đầu hắn, đầu Ân thượng nhân nháy mắt hóa thành một bãi sương máu.
Từ trong vết thương phần cổ, lờ mờ có thể nhìn thấy thân thể đạo cụ trong cơ thể Ân thượng nhân đều đang vỡ vụn từng tấc.
Khuôn mặt người tí hon dữ tợn, không ngừng từ trong miệng phun ra những mảnh vụn bọt máu. Máu thịt thân thể phần ngoài lại lần nữa hấp thu những vật nôn ra này.
Xua tay, ngăn cản người khác muốn đi lên cứu giúp.
Ân thượng nhân phát ra một trận tiếng cười quái dị.
Bóng dáng Lý Phàm đúng lúc xuất hiện bên cạnh mọi người.
“Không cần lo lắng, chuyện này là chuyện tốt với hắn.” Lý Phàm lên tiếng trấn an.
Ân thượng nhân là u hồn thế giới. Vật tàn giới tụ hợp không cách nào bị Huyền Hoàng giới hấp thu, chỉ có thể như u hồn ký sinh trong đó.
Trước đó, thái độ của Huyền Hoàng giới đối với Ân thượng nhân là biết nhưng coi nhẹ.
Nhưng bây giờ, sau khi Ân thượng nhân trợ giúp trả lại ác niệm Huyền Hoàng, thái độ của Huyền Hoàng giới đã sinh ra chuyển biến.
Nói cách khác là đã gắn mác “hữu ích” cho Ân thượng nhân.
Kết quả mang đến là Huyền Hoàng giới bắt đầu thử tiếp nhận, đặt nó vào trong một phần Thiên Đạo tự nhiên vận chuyển.
Nếu như không có lực lượng khác nhúng tay, như vậy một vài năm sau, Ân thượng nhân sẽ lấy thân phận ‘u hồn tàn giới’, trở thành tồn tại tương tự phiến đá, Nhược Mộc sát nhập vào Huyền Hoàng giới.
Lý Phàm không hề nói dối, đối với Ân thượng nhân, quả thực có thể gọi là chuyện tốt.
Thứ nhất, mượn lực thiên đạo Huyền Hoàng giới, có thể nghiền nát ý thức tàn giới khác trong thân thể. Bản thân trở nên càng thêm tinh khiết, sẽ không giống như lúc trước, thỉnh thoảng điên điên khùng khùng, thần chí không rõ nữa.
Thứ hai...
Trong Huyền Hoàng giới, còn lượng lớn tồn tại tên là “quỷ dị”, là cặn bã trong quá trình cắn nuốt tàn giới để lại.
Những thứ này không hoà vào pháp tắc Huyền Hoàng giới, trước kia thường thường phải dùng thủ đoạn mang tính diệt sạch như Mặc Sát mới có thể loại bỏ triệt để.
Nhưng sau khi Ân thượng nhân được dung nhập vào hệ thống thiên đạo Huyền Hoàng giới lại có thể trắng trợn cắn nuốt những quỷ dị này. Cùng lúc bản thân mạnh lên cũng có thể giúp Huyền Hoàng giới loại bỏ cặn bã trong cơ thể. Có thể nói là cục diện cả hai bên cùng có lợi.
Tuy là “chuyện tốt” trên đủ loại ý nghĩa. Nhưng Lý Phàm lại thấy được ý nghĩ mâu thuẫn từ trên người Ân thượng nhân.
Nếu như bản thân Ân thượng nhân kháng cự thì vô cùng có thể cắt ngang quá trình dung nhập này.
Vẻ mặt Lý Phàm nghiêm nghị, truyền âm nói: “Ngươi lại cần gì để ý? Sau khi dung nhập thiên đạo Huyền Hoàng, thực ra đâu khác gì tu sĩ nghịch lý trường sinh.”
“Tinh hải khôi phục, Huyền Hoàng giới là tịnh thổ duy nhất trong tinh hải hiện tại, sau này chưa chắc không thể mượn lực khôi phục phá vỡ cực hạn phàm tục, thăng hoa thành ‘Tiên giới’ trong truyền thuyết. Đến lúc đó, thành tựu của ngươi e rằng không thể đo lường!”
“Đây là ‘Đạo’ chi đại thế, người thuận hưng, kẻ nghịch vong!”
Trong từng lời khuyên nhủ của Lý Phàm, biểu cảm giãy giụa của Ân thượng nhân dần trở nên bằng phẳng. Nhất là sau khi nghe thấy hai chữ Tiên giới, một tia phản kháng cuối cùng cũng theo đó biến mất.
Đầu nổ tung mọc ra một lần nữa.
Vết thương khép lại, che lấp âm thanh nhấm nuốt máu thịt trong thân thể.
Ân thượng nhân lại khôi phục dáng vẻ vốn có.
Nhưng so với trước đó, trong bình thường ẩn giấu điên. Ân thượng nhân hiện tại nhìn qua quả thực có phần tương tự bàn đá.
Cổ xưa, sâu lắng.
“Chúc mừng chư vị.” Lý Phàm mỉm cười.
“Đa tạ thánh sư thành toàn!” Đám người Ân thượng nhân, không dùng xưng hô đạo hữu lúc trước nữa. Mà là như học sinh trên đài giảng đạo, lấy ‘thánh sư’ xưng hô.
Suy cho cùng bất kể là mang bọn họ đi trung tâm tinh hải, quan sát khôi phục chi đạo. Hoặc là dạy bọn họ tịnh hóa, trả lại ác niệm Huyền Hoàng, thu hoạch được lượng lớn thiên quyến.
Bất kể là chuyện nào cũng có thể được gọi là ân tái tạo.
Đối với đám người Ân thượng nhân, Lý Phàm hoàn toàn xứng đáng với hai chữ ‘thánh sư’.
“Huyền Hoàng đã hoàn thành bước đầu lột xác, tiếp đó cần chúng ta ra sức dẫn dắt, giúp hắn tiêu hóa tàn giới các nơi. Có điều trước đó còn cần làm một vài công tác chuẩn bị.”
“Thánh sư mời nói.”
“Huyền Hoàng tuy đã cắn nuốt ác niệm của bản thân bù đắp khiếm khuyết của mình. Nhưng mấy ngàn năm qua, bị tu sĩ thôn thiên đoạt địa, đã tạo thành một ít thâm hụt. Giống như người thời gian dài không ăn không uống đột nhiên ăn. Bỗng nhiên kích thích tiêu hóa tàn giới có lẽ có thể sẽ dẫn đến hậu quả tiêu cực.” Lý Phàm chầm chậm kể ra nguyên do.
Bách Hoa khẽ gật đầu, hiểu được: “Cho nên chuyện chúng ta phải làm hiện giờ là giúp Huyền Hoàng giới tiêu hóa một hai tàn giới trước? Động thủ từ đâu đây?”
“Huyền Hoàng tàn giới, ẩn ẩn thành tựu một thể. Kéo một sợi tóc động đến cả người. Vì vậy, dùng những tàn giới trong Huyền Hoàng giới coi như thuốc dẫn không ổn.” Lý Phàm lộ ra nụ cười nhìn mọi người.
Xảo Công không khỏi nhìn về phía hư không bên ngoài Huyền Hoàng giới: “Cho nên, chúng ta phải ra bên ngoài tìm mảnh vỡ thế giới?”
“Cái này lại có thể tìm được ở đâu? Lúc trước chúng ta vượt ngang hơn nửa tinh hải, lọt vào trong tầm mắt đều là từng mảng lớn hư vô. E rằng tàn giới của cả tinh hải đều rơi vào trong Tiên Khư cả rồi!”
Ân thượng nhân hừ lạnh: “Nhiều năm như vậy, tàn giới Huyền Hoàng giới cắn nuốt lại từ đâu mà đến?”
Lý Phàm khẽ gật đầu: “Không sai. Trong tinh hải vẫn có lượng lớn mảnh vỡ tàn giới.”
“Biên giới tinh hải, phía dưới tường cao!”
Lý Phàm trầm giọng nói.
Đám người Ân thượng nhân nghe vậy, đều là thân thể chấn động.
Lý Phàm vung tay lên, cảnh tượng vô số tàn giới liên miên giống như trường thành to lớn mênh mông tức khắc xuất hiện trước mặt mọi người.
Mấy người không khỏi thất thần.
“Cái này...”
Cho dù thực lực bọn họ đều không tầm thường, cảnh khó tin như thế trước mặt, cũng đều mất đi năng lực ngôn ngữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận