Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1131: Thiên Y Truyền Pháp mê

Nếu Truyền Pháp thiên tôn có phân thân trấn áp Huyền Hoàng, giữa Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội tuyệt đối không có khả năng khai chiến quy mô lớn.
Có lẽ Ngũ Lão hội là công cụ Truyền Pháp tận lực phóng túng để duy trì cân bằng khéo léo của Huyền Hoàng giới. Đối với chiến tranh giữa bọn họ, thực ra Truyền Pháp chẳng hề để ý, thậm chí còn có thể là vui lòng nhìn thấy.
Nhưng yêu ma quỷ quái Huyền Hoàng giới ẩn giấu quá nhiều, đồng thời còn có Tiên Khư xa xa đang nhìn.
Dưới tình huống một lời không hợp là có thể phá hủy Huyền Hoàng giới, chắc chắn để một phân thân ở Huyền Hoàng giới mới ổn thoả hơn nữa.
Nhưng Truyền Pháp thiên tôn xem Huyền Hoàng giới là trân bảo lại cố tình không làm như thế.
Hai lần diệt thế Lý Phàm từng trải qua, một lần Truyền Pháp từ thiên ngoại khoan thai tới chậm, phát ra tiếng gào thét vô năng.
Một lần khác thì dứt khoát căn bản không có xuất hiện, chỉ có Thiên Y hiện thân.
Chuyện này thoạt nhìn hết sức kỳ lạ.
Luyện chế một phân thân rất khó với Truyền Pháp ư?
Công pháp phân thân ở Huyền Hoàng giới tuy thưa thớt, nhưng Lý Phàm đều có thể nhiều lần thông qua thuật phân thân làm mưa làm gió.
Huống chi là vị tổ sư tân pháp này chứ?
Rõ ràng tiện tay là có thể làm, nhưng lại không làm thế...
Trên thực tế, về vấn đề vì sao Truyền Pháp thiên tôn không để lại phân thân trấn áp, tu sĩ Huyền Hoàng giới tuy không dám thảo luận bên ngoài nhưng trong âm thầm có nhiều phỏng đoán.
Đơn giản là Truyền Pháp đã siêu thoát vật ngoại, không quan tâm đến Huyền Hoàng giới nhiều nữa.
Rất rõ ràng bọn họ vừa không hiểu Huyền Hoàng giới, cũng không hiểu Truyền Pháp thiên tôn.
Mà theo Lý Phàm thấy, nếu như bản thân Truyền Pháp thiên tôn chính là phân thân...
Như vậy tất cả đều thuận lý thành chương.
Không phải không có năng lực làm, mà là không muốn làm!
Lúc ở đời 119, thực lực của phân thân Lý Tình đã gần vô hạn bản tôn, đến Nguyên Anh đỉnh phong.
Cách vượt qua bản tôn chỉ có một bước.
Khi đó trong lòng Lý Phàm bèn sinh ra nghi vấn “thực lực của phân thân có thể mạnh hơn bản tôn không”.
Về sau sau khi mượn quyền hạn của bản nguyên Thiên Huyền Kính, tìm đọc đủ loại điển tịch, Lý Phàm mơ hồ có điều ngộ ra.
Thực lực phân thân vượt qua bản tôn, phân thân lại lần nữa luyện chế phân thân.
Hai cái này hẳn là cái sau càng khó thực hiện hơn chút.
Bởi vì nếu phân thân cũng có thể luyện chế phân thân của mình, như vậy thì có thể thuận theo kéo dài vô hạn. Kết cục cuối cùng là cả thế giới cuối cùng chỉ có một người tồn tại.
Không phải là tuyệt đối không có khả năng, nhưng đã siêu thoát cực hạn của phàm pháp.
Khách quan mà nói, vẫn là thực lực phân thân vượt qua bản tôn càng dễ làm hơn tí.
“Thiên Y, Truyền Pháp...”
Hai khuôn mặt lần lượt xuất hiện trong đầu Lý Phàm, hắn lại chợt nhớ tới khi gặp được tượng Truyền Pháp thiên tôn trong ảo cảnh lần đầu vào tổng bộ Vạn Tiên Minh trước đây.
Khi đó, bản năng thân thể bởi vì loại cảm giác quen thuộc nào đó mà tự phát báo động trước.
Mà trước đó, tồn tại trên Hợp Đạo của Huyền Hoàng giới hắn từng nhìn thấy cũng chỉ có một mình Thiên Y.
“Tuy khuôn mặt không giống nhau, nhưng giữa bọn họ lại có chỗ rất giống nhỏ nhặt.”
“Tổng bộ Vạn Tiên Minh, có một tia khí tức Truyền Pháp thiên tôn để lại. Tu sĩ lần đầu đi vào đó đều sẽ lòng có cảm giác, sinh ra ảo giác. Thứ bản tôn ta nhìn thấy là tượng Truyền Pháp thiên tôn, mà phân thân Lý Tình thì là...”
Hóa Đạo Thạch phát ra bạch quang mờ nhạt, phục hiện hình ảnh chi tiết ghi lại lúc đó.
Trong một quang đoàn mơ hồ, mấy bóng người đứng sừng sững.
Âm thanh đối thoại đứt quãng từ trong đó truyền đến.
“Lần này đi, ngươi có mấy phần chắc chắn?”
“Làm hết sức mình, nghe thiên mệnh thôi.”
“Đây không giống lời ngươi sẽ nói.”
“Thực lực chênh lệch quá lớn, chỉ có liều mình đánh cược mà thôi.”
“Thôi, ngươi cứ đi đi. Cũng không biết là phúc hay họa.”
Lý Phàm lại nhớ lại cảnh nhìn thấy trong ý thức hỗn loạn của hắn lúc chữa trị cho Hãn Hải ở đời 119.
“Thiên Y tôn giả đã biến mất rất lâu, cũng không biết chuyện có thể thành hay không.”
Hãn Hải ngồi ngay ngắn phía trên đại điện tông môn, quy xà Thái Nhất kích cỡ tương đương rùa đen bình thường dưới chân buồn bã nói.
“Trước khi chuẩn bị đi Thiên Y tôn giả đã nói, việc này ít nhất có nắm chắn chín mươi phần trăm. Chúng ta vẫn nên có chút lòng tin với hắn mới phải.” Khác với Thái Nhất mày ủ mặt ê, Hãn Hải giống như vô cùng ung dung, cười trấn an nói.
Lý Phàm sờ cằm mình.
Dưới tiền đề của giả thiết “Truyền Pháp thiên tôn chính là phân thân của Thiên Y”, đủ loại manh mối vụn vặt trước đây thu được thoáng chốc đều xâu chuỗi lại.
Lý Phàm xem lại lần nữa ký ức của quá khứ.
Quả nhiên lại tìm kiếm được rất nhiều manh mối.
Đảo Ân Ân.
Ân Thượng Nhân chỉ về phía hai bộ xương nhân loại chính mình trân tàng, đi đến trước mặt Lý Phàm, cực kỳ nhỏ giọng nói: “Hai người kia, không phải cùng một loại người.”
“Không phải cùng một loại người?” Lý Phàm sững sờ: “Có ý gì?”
Ân Thượng Nhân lấy tay khua một hồi, suy tư một hồi, dường như lại nghĩ không ra lời nói để hình dung thích hợp.
Rối rắm hồi lâu, bỗng nhiên siết tay, mặt đầy rối rắm: “Là một loại cảm giác, cảm giác ngươi hiểu chứ? Rõ ràng đều là nhân loại, nhưng hai nhân loại này, niên đại bọn họ sinh sống khác nhau, khu vực sinh sống cũng khác nhau. Có lẽ dáng vẻ bọn họ gần giống nhau, cũng đều là ta từ đáy biển Tùng Vân đào ra, nhưng có một loại giới hạn cực kỳ đặc biệt phân ranh sự khác nhau củas hai bộ hài cốt này...”
Ân Thượng Nhân nói khá mơ hồ, nói rất lâu nhưng lại không nói ra được nguyên do cụ thể.
Di niệm vĩnh hằng của Thiên Dương, trong quá trình nghĩ hóa lần thứ hai.
Vì cố hết sức thoát khỏi thân thể yếu đuối của Thiên Dương, mau chóng khôi phục từ trong hôn mê, Lý Phàm nghiên cứu “Thiên Y Tiên Kinh”, kê một đơn thuốc cho chính mình, dặn dò sư huynh đi luyện chế.
Quả thực hữu hiệu, nhưng sau đó sau khi hắn tỉnh lại, nhị sư huynh Lăng Tiếu lại nói với hắn thế này.
“Tiểu sư đệ, nói ra ngươi cũng đúng là may mắn. Trong phương thuốc ngươi cho, có mấy vị thuốc chưa từng nghe thấy. Bọn ta hỏi một lượt các phường thị xung quanh đều không tìm được có người bán ra. Thậm chí có người nói, Tu Tiên giới căn bản không tồn tại mấy loại thuốc này.”
“Ha ha, ta không tin. Làm sao có thể có chuyện trong một phương thuốc, dược liệu khác đều có, mấy loại khác lại không tồn tại chứ?”
“Ngay sau đó dựa vào lí lẽ tranh luận, tranh cãi với đối phương.”
“May mắn lúc này có một đệ tử Dược Vương tông đi ngang qua, nghe thấy bọn ta cãi nhau, hắn tò mò hỏi bọn ta phương thuốc cụ thể.”
“Sau đó căn cứ vào dược lý, chọn cho bọn ta mấy loại thảo dược thường gặp để thay thế.”
“Tiểu sư đệ ngươi mới có thể uống thuốc này đấy!”
Trước đây lúc gặp mặt Cực Thành tiên tôn, giành được phần thưởng ngọc bài cận pháp.
Cực Thành tiên tôn từng chỉ vào một gốc ‘Thanh Vân Liễu’ trong viện của hắn, dò hỏi ba người hắn, Hàn Dịch và Tây Môn Nguyệt có biết chi tiết về cây này không.
Hàn Dịch và Tây Môn Nguyệt đều không biết, chỉ có Lý Phàm đọc toàn bộ Thiên Y Tiên Kinh một câu nói rõ.
Về sau Cực Thành tiên tôn bởi vậy có nhiều chỉ điểm hơn với Lý Phàm.
Thoạt đầu Lý Phàm có điều không hiểu, sau đó sau khi tra xét một phen mới tỉnh ngộ.
Hơn trăm loại thảo mộc sinh linh ghi lại trong Thiên Y Tiên như Kinh Mặc Cổ Trúc, gỗ Thanh Dã, hoa Vô Vọng, Bách Linh Ưng, Cửu Luyện Lộc vân vân. Những động thực vật này vốn hẳn cực kỳ thường thấy, ở Huyền Hoàng giới hiện giờ lại trở nên khan hiếm.
Thanh Vân Liễu, bây giờ chỉ phân bố số ít ở châu La Yên. Quê hương của Cực Thành tiên tôn cũng chính là châu La Yên. Khi đó Cực Thành nhận nhầm Lý Phàm là người đồng hương. Bởi vậy mới sẽ chiếu cố quá mức.
“Thiên Y là tu sĩ Thiên Pháp giới. Khác biệt giữa Tu Tiên giới sẽ có khác biệt rất nhỏ của giống loài. Vì vậy rất nhiều linh dược ta thấy trong “Thiên Y Tiên Kinh”, căn bản không thấy trong Huyền Hoàng giới thượng cổ. Các sư đồ Thân Hóa Đạo tự nhiên hỏi hết tu sĩ xung quanh, đáp án nhận được đều là không có loại dược liệu này.”
“Nhưng Thanh Vân Liễu vốn chỉ thấy trong Thiên Pháp giới, hiện tại sau nhiều năm lại xuất hiện trong một số châu vực. Đây là dấu hiệu Thiên Pháp đã hoà vào Huyền Hoàng.”
“Hai giới giao dung.”
“Hai bộ hài cốt nhân loại dưới đáy biển Tùng Vân, một bộ là dân bản địa Huyền Hoàng, một bộ khác thuộc về di hài của nhân loại Thiên Pháp giới. Tuy cùng là nhân loại, nhưng bởi vì Tu Tiên giới sở thuộc khác nhau, cho nên có khác biệt rất nhỏ. Khác biệt này nhỏ như thế, dù là lấy năng lực của Ân Thượng Nhân cũng nghiên cứu không ra.”
“Không chỉ biển Tùng Vân đến từ Thiên Pháp giới. Huyền Hoàng giới còn có rất nhiều châu vực cũng đến từ cố hương của Thiên Y.”
““Cổ Kim Sơn Hà Khảo” Tây Môn Vũ biên soạn suy tính ra Cổ Kim Sơn Hà chi biến. Huyền Hoàng giới không giống như cắn nuốt tiểu thế giới khác, phía sau động thiên bành trướng ra ngoài đơn giản, mà như bị chia cắt phân tách ra, sau đó lại chen vào trong khe hở của mảnh nhỏ thế giới khác tiến hành bổ khuyết.”
Suy nghĩ của Lý Phàm quay cuồng.
“Trong Vẫn Tiên huyễn cảnh, thành Ninh Viễn và Tử Tiêu tông cách nhau không quá xa. Nhưng trong thế giới hiện thực, mật thất dưới lòng đất Bạch tiên sinh trong thành Ninh Viễn chôn sâu dưới núi Thái Hư. Mà di tích Tử Tiêu tông thì nằm ở châu Lâm Lang trung bộ Vạn Tiên Minh phía xa. Cùng là một châu, mấy ngàn năm sau, trời nam đất bắc.”
“Dung hợp, cải tạo.”
“Giống như tiến hành một cuộc phẫu thuật ngoại khoa tinh chuẩn...”
“Thiên Y...”
“Huyền Hoàng giới xảy ra biến hóa long trời lở đất như thế trong mấy ngàn năm. Tu sĩ bình thường lại căn bản không cách nào phát giác. Thậm chí cho dù người thiên phú dị bẩm như Tây Môn Vũ, có thể tra rõ chân tướng từ trong sương mù, tác phẩm của hắn cũng sẽ bị Vạn Tiên Minh phong sát, không cách nào truyền bá.”
Ghép nối mọi manh mối, Lý Phàm đại khái hoàn nguyên một chân tướng mơ hồ khả thi.
Sau khi Huyền Thiên Vương mất tích, Huyền Thiên giáo bị hủy diệt, Huyền Hoàng giới nghênh đón thời đại thập tông Tiên đạo thống trị.
Song uy hiếp Tiên của Khư lại không theo sự thay đổi trong quyền lực Huyền Hoàng giới mà thay đổi.
Thập tông Tiên đạo vẫn phải giải quyết nguy hiểm rơi vào Tiên Khư.
‘Đại trận Phù Độ Tinh Không’ của Huyền Thiên giáo hiển nhiên là phương pháp hữu hiệu nhất trong đó.
Sau đó thập tông Tiên đạo tiếp tục thúc đẩy đại trận, bắt được thế giới khác trong hư không.
Cuối cùng ngày nào đó đã không hẹn mà gặp Thiên Pháp giới.
Từ chiến lực của đám người Thiên Tuyệt, Thiên Dụ có thể biết, thực lực tổng thể của Thiên Pháp giới khi đó không hề thua kém Huyền Hoàng giới là bao.
Nhất là Huyền Hoàng giới còn từng trải qua một trận nội loạn, chí cường giả Huyền Thiên Vương và mười hai pháp vương thuộc hạ của hắn đều sống chết không rõ.
Thiên Pháp giới tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
Hai bên bạo phát một trận huyết chiến với quy mô cực kỳ to lớn.
Vân Thủy Thiên Cung trong Thiên Pháp giới, Thân Hóa Đạo trong Huyền Hoàng giới.
Đều không tính là môn phái đặc biệt cường đại. Nhưng vẫn liều chết hao hết gần như toàn bộ đệ tử trong trận chiến tranh này.
“Thậm chí đại trận Phù Độ Tinh Không cũng có thể là bị tổn hại vào lúc đó.”
“Hậu kỳ chiến tranh, hai bên đều đâm lao phải theo lao, rơi vào cục diện bế tắc.”
“Vào lúc này, Thiên Y tính toán hóa ‘Truyền Pháp’ lẻn vào Huyền Hoàng giới, dùng tân pháp dao động căn cơ, tan rã Huyền Hoàng từ bên trong.”
“Nhưng không biết đã xảy ra biến cố gì, chờ lúc Truyền Pháp xuất hiện trên mặt đất Huyền Hoàng thì đã qua một thời gian tương đối dài.”
“Mà đợi đến khi thập tông Tiên đạo hủy diệt, thực lực Huyền Hoàng giới đại tổn...”
“Chờ sau khi Thiên Y trở về Thiên Pháp giới, cảnh tượng nhìn thấy lại là khắp nơi phế tích, sinh linh đồ thán.”
...
Lý Phàm dốc hết khả năng hoàn nguyên lịch sử trong sương mù.
Không lâu sau khẽ cau mày.
Tuy phần lớn nhìn như đều đã xâu chuỗi lại, nhưng hắn vẫn cảm nhận được vẫn có chỗ có mấy phần không thích hợp.
“Một là điểm thời gian Truyền Pháp, Thiên Y xuất hiện ở Huyền Hoàng giới. Hoặc là nói, quá trình Thiên Y qua lại giữa giới xuất hiện một khoảng thời gian chênh lệch.”
Liên tưởng đến lịch trình kỳ diệu của Dược Vương tông, Lý Phàm không khỏi đưa mắt liếc nhìn Tiên Khư bên ngoài Huyền Hoàng giới.
“Chẳng lẽ là chịu ảnh hưởng của tiên lực Tiên Khư?”
“Ngoài chuyện đó ra còn có chỗ khó hiểu khác. thiên đạo Huyền Hoàng hẳn sẽ sinh ra phản ứng bài xích ở mức độ nào đó một cách tự nhiên đối với kẻ ngoại lai, dị vật. Giống như trong quá trình dung hợp thế giới sẽ vì pháp tắc khác nhau mà sinh ra quỷ dị.”
“Nếu như ‘Truyền Pháp’ thật sự là kẻ ngoại lai, như vậy lúc hắn trắng trợn truyền đạo, cố gắng phá vỡ căn cơ thế giới, tuyệt đối sẽ sinh ra sát ý thiên địa. Huống chi ta nhớ thập tông Tiên đạo đã từng điều tra nội tình Truyền Pháp...”
“Tuy rằng có thể không cách nào tra rõ thân phận thật cụ thể. Nhưng không đến mức có phải tu sĩ Huyền Hoàng giới hay không đều không làm rõ.”
“Thân phận của Truyền Pháp hình như còn có gì đó là lạ.”
Đỉnh núi Giải Ly, Lý Phàm đứng đó rất lâu, suy nghĩ thật lâu khó ổn.
Nửa tháng sau hắn mới tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ.
Bắt đầu mưu đồ chuẩn bị cho đời này.
“Nếu đã ẩn thân sau màn, như vậy bất kể dưới tình huống nào bản tôn đều sẽ không lộ diện.”
“Dùng phân thân chế tạo một tấm bia hấp dẫn lực chú ý, không thể tốt hơn.”
“Hừ hừ, Vô Diện Thánh Hoàng nhất thống mấy vạn tiểu thế giới...”
Lý Phàm phiêu nhiên xuống núi, dùng tinh huyết của Tôn Nhị Lang và Vương Huyền Bá niên thiếu luyện chế một phân thân.
“Thiên Đế Khí Điển không có yêu cầu về tư chất. Huống chi thiên phú tu hành của hai người này cũng không quá kém.”
“Chém đi toàn bộ ký ức có liên quan đến ‘Hoàn Chân’ và ta...”
Theo một bóng dáng không mặt từ từ thành hình trước mặt Lý Phàm, sau khi quan sát hồi, Lý Phàm hài lòng gật đầu.
“Thiên Mệnh Thánh Hoàng, san bằng chư thiên, vạn giới thần phục.”
“Ngươi tên Lý Bình đi!”
Lý Phàm nghĩ như vậy, thân hình dần mờ đi.
Sau khi phân thân Lý Bình tỉnh lại, đầu tiên là liếc nhìn bốn phía.
Theo sau như đang suy tư điều gì, sau đó bay thẳng đến kinh thành Đại Huyền.
Không lâu sau, Lý Phàm bản tôn mới chậm rãi hiện ra thân hình một lần nữa.
“Tuy rằng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mà không có chiến lực cụ thể. Nhưng đối với người phàm Đại Huyền lại là dư xài.”
“Quỹ đạo Đại Huyền đời này phải giống như trước đây.”
“Chỉ có điều ta sẽ điều chỉnh chỗ rất nhỏ.”
Lý Phàm nhìn về Đông Phương Khư Uyên Đại Huyền phía xa.
Thực ra lấy thực lực Hóa Thần viên mãn hiện giờ của hắn, dưới Trường Sinh không đối thủ, Trường Sinh kỳ bình thường cũng có thể chiến một trận.
Cho dù trước khi Hoàn Chân nạp năng lượng xong, đi Huyền Hoàng giới, chỉ cần mình không chủ động tìm đường chết, hẳn sẽ không gặp phải nguy hiểm chí mạng gì.
Nhưng nghĩ lại...
Lý Phàm vẫn lắc đầu, không bị kích động.
“Không vội nhất thời.”
Hắn xoay người trở về nhà tranh trên đỉnh núi, tĩnh tọa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận