Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 62: Không hiểu sao bị truy sát

Sau khi dị tượng biến mất, Lý Phàm nhạy bén nhận ra trên người mình tựa hồ đã xảy ra biến hóa nào đó không thể nói rõ.
Nhưng sau khi kiểm tra cẩn thận một phen, hắn cũng chẳng tài nào hiểu nổi biến hóa này tột cùng là gì.
Tóm lại cũng không phải là chuyện xấu.
Lý Phàm dứt khoát không quan tâm nữa, chỉ ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Phân biệt được vị trí hiện tại, Lý Phàm phát hiện tựa hồ có chút sai lệch so với địa điểm kiếp trước xuất hiện ở Tu Tiên giới.
Nhưng khoảng cách sai lệch không phải là rất xa.
Nơi này gần Lưu Ly Đảo nhất, Lý Phàm quyết định đến đó trước.
Dù sao kiếp trước, hắn ở Lưu Ly Đảo rất lâu, khá quen thuộc đối với nơi này.
"Người tốt bụng" Hà Chính Hạo tuy hơi tham lam nhưng chí ít làm việc coi như tương đối đáng tin cậy.
So với những người khác, Lý Phàm thích liên hệ với người mình quen thuộc hơn, giảm thiểu một số yếu tố không chắc chắn.
Sau khi chọn phương hướng, Lý Phàm không điều khiển Thái Diễn Chu mà thi triển Ngự Phong Quyết bay tới Lưu Ly Đảo.
Thân phận hắn muốn sắm vai hiện giờ là tán tu trong Tùng Vân Hải, cơ duyên xảo hợp tu luyện tới Luyện Khí hậu kỳ.
Muốn đột phá đến Trúc Cơ kỳ mà không có công pháp cho nên định gia nhập Vạn Tiên Minh.
Ở Tu Tiên giới hiện giờ, cuộc sống của tán tu có thể nói là cực kỳ không dễ chịu.
Không giống như thành viên của Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội, có con đường cố định để đổi được công pháp.
Đám tán tu muốn tìm được một môn công pháp, thường thường phải mạo hiểm tính mạng đi vào các di tích tông môn thượng cổ tìm kiếm.
Không những cần phải đối mặt với sự quỷ dị, cơ quan trong di tích, mà còn phải cẩn thận để phòng đồng bạn nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.
Không cẩn thận chính là kết cục thân tử đạo tiêu.
Vậy mà những tán tu này dù như thế cũng không muốn gia nhập hai tổ chức lớn, chẳng qua là không muốn chịu sự khống chế của người khác, bán mạng cho người mà thôi.
Đối với tán tu, tự do tự tại cao hơn hết thảy.
Lựa chọn khác nhau, cũng chỉ là quan niệm của mỗi người khác biệt, không thể nói được ai tốt ai xấu.
Bởi vậy, Thái Diễn Chu đối với nhất thân phận tán tu, vẫn là có chút rêu rao.
Để tránh những rắc rối và nghi ngờ không cần thiết, Lý Phàm lựa chọn tự mình cưỡi gió phi hành.
Chậm thì có chậm, Lý Phàm cũng không nóng vội, vừa lúc nhân cơ hội này thích ứng.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì lúc ở Đại Huyền, Lý Phàm đã mơ hồ cảm thấy kiếp này, độ hoà hợp của bản thân mình và linh khí không hiểu sao được nâng cao.
Nhưng bởi vì Tiên Tuyệt Chi Địa không có linh khí cho nên hắn vẫn chưa cách nào nghiệm chứng.
Đến khi vào Tu Tiên giới, cảm ứng hấp thụ linh khí bốn phía, Lý Phàm cuối cùng cũng xác định dự cảm của mình là chính xác.
Nếu như nói kiếp trước mình thông qua thiên địa chi căn, mạnh mẽ hấp thụ linh khí trong thiên địa như máy bơm.
Vậy thì kiếp này, chỉ cần ý niệm của mình vừa động, thiên địa linh khí sẽ phối hợp tiến vào trong đan điền, không cần ép buộc nữa.
Tuy rằng còn kém linh khí thân mật như Tiêu Hằng nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.
Lý Phàm suy đoán, nguyên nhân sinh ra biến hóa này rất có thể là do thiên địa chi căn.
Thiên địa chi căn kiếp trước là do năm loại cảm xúc tham lam, sợ hãi, nổi giận, căm hận, ích kỷ bồi dưỡng ra.
Còn thiên địa chi căn trong đan điền của Lý Phàm kiếp này lại trực tiếp được hình thành nhờ "Hoàn Chân".
Nếu như nói Ngũ Linh Cảm Khí Pháp bồi dưỡng ra thiên địa chi căn tràn ngập các loại cảm xúc tiêu cực bạo ngược, âm u thì thiên địa chi căn do "Hoàn Chân" tạo ra lại trung chính ôn hoà, yên ã tự nhiên.
Thật không ngờ kế thừa tu vi kiếp trước thông qua "Hoàn Chân" lại còn được chỗ tốt như thế này.
Lý Phàm mừng rỡ, lại càng mơ hồ cảm thấy trong đó có lẽ còn có nguyên nhân sâu xa hơn.
Nhưng mà, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi.
Bởi vì, trong cảm giác của Lý Phàm, một cỗ sát ý xuất hiện từ phương xa, một mực tập trung vào mình, đang cấp tốc bay về phía này.
Hơn nữa, khí tức của đối phương rất cường đại, ít nhất là Trúc Cơ kỳ!
Tuy rằng cảm giác thấy hơi khó hiểu nhưng Lý Phàm không do dự chút nào.
Trực tiếp gọi Thái Diễn Chu ra, tăng lên tốc độ nhanh nhất, chạy tới Lưu Ly Đảo gần đây.
Đối phương dường như cũng không ngờ Lý Phàm lại có bảo vật như phi chu, trước hết là sửng sốt, sau đó tốc độ lại tăng nhanh vài phần.
Trong Thái Diễn Chu, sắc mặt Lý Phàm âm trầm.
Khoảng cách quá xa, vượt ra khỏi phạm vi bao trùm thần thức.
Nhưng dựa vào sát ý đang chậm rãi tiếp cận, tốc độ của đối phương tuyệt đối nhanh hơn Thái Diễn Chu mình đang điều khiển.
Lý Phàm do dự một hồi rồi vẫn phóng thích ra một đạo vô tướng sát cơ nhằm vào đối phương.
Trước mắt hắn bỗng nhiên mờ mịt, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng thì thầm.
Quang cảnh xung quanh trở nên ảo giác và méo mó.
Phảng phất có vô số đôi mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm Lý Phàm.
Cũng may, cảnh tượng ảo giác này tới thì nhanh nhưng đi cũng nhanh.
Chỉ giống như một hồi hoa mắt, bèn lập tức khôi phục bình thường.
Lý Phàm biết vừa rồi là tác dụng phụ của việc phóng thích vô tướng sát cơ vượt cấp.
Vô tướng sát cơ, chính là giả mạo thiên lệnh mà dùng.
Nếu đã giả mạo thiên lệnh, tự nhiên không có khả năng không gặp nguy hiểm.
Phàm nhân giả mạo thánh chỉ của Hoàng đế còn sẽ bị tru di cửu tộc, huống chi giả mạo thiên lệnh.
Tu vi của mục tiêu và bản thân chênh nhau càng lớn, hắn lại càng dễ bị thiên địa ý chí phát hiện.
Cũng may, hiện giờ xem ra, chỉ vỏn vẹn vượt một đại cảnh giới còn chưa gặp phải vấn đề lớn.
Sau khi vô tướng sát cơ phát ra, mới đầu không có động tĩnh gì.
Nhưng rất nhanh, Lý Phàm bèn nhận thấy trong thiên địa bỗng nhiên xuất hiện một cơn gió.
Luồng gió này, ở trên con đường đối phương đi tới, không ngừng xoay tròn, rất nhanh liền hình thành một cơn lốc xoáy.
Lốc xoáy mơ hồ mang theo hào quang màu xanh, tựa như một con cự long, gào thét xông đến đối phương.
Người nọ bất ngờ không kịp đề phòng, bị lốc xoáy cuốn đi.
Lý Phàm cũng nhân cơ hội này tăng tốc chạy trốn.
Không lâu sau, phía sau truyền đến một tràng ầm ầm nổ vang.
Đối phương dường như đã thoát khỏi lốc xoáy, càng lúc càng nhanh, bay về phía Lý Phàm.
Sát khí càng nồng đậm.
Ngay khi người nọ lại đến gần Lý Phàm lần nữa, một con ngạc sa khổng lồ nhảy lên thật cao từ dưới biển, một ngụm nuốt hắn.
Ngạc sa nhanh chóng lặn xuống đáy biển khiến cho những bọt nước bắn lên cao tung toé.
"Ầm!"
Một ngọn lửa cực nóng bùng nổ từ dưới biển.
Ngạc sa bị thiêu rụi không còn, người nọ có chút chật vật bay lên mặt biển, có vẻ như đã gần phát điên.
Cảm ứng được phương hướng khí tức của Lý Phàm, hắn tăng tốc đuổi theo.
Nhưng mỗi khi muốn tới gần Lý Phàm, hắn đều gặp phải những biến cố đột nhiên xuất hiện.
Cứ như vậy, hai người một đường ngươi chạy ta đuổi, tuy rằng tốc độ của hắn so với Lý Phàm nhanh hơn không ít nhưng trước sau vẫn không thể đuổi kịp Lý Phàm.
Cuối cùng, Lưu Ly Đảo đã ở trước mắt.
Người nọ cẩn thận đánh giá trái phải một lát, thấy tựa hồ rốt cuộc không có tình huống ngoài ý muốn phát sinh bèn thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt nghiêm túc, đang tính thi triển đạo pháp đánh chết Lý Phàm.
Trên bầu trời ban ngày ban mặt lại đột nhiên có một đạo lôi đình bổ xuống.
Nhắm ngay hắn.
Nếu không vào phải thời khắc mấu chốt, trên người hắn sáng lên một đạo quang mang, triệt tiêu đại bộ phận thương tổn do lôi đình gây ra, chỉ sợ hắn đã trực tiếp không giữ được mạng nhỏ.
Dù là như thế, người nọ cũng bị thiêu đốt cả người, không còn hình người.
Lý Phàm thấy thế, vội vàng bay về phía đại trận hộ đảo ở trung tâm Lưu Ly Đảo.
Người nọ ngưng trệ trên không trung một lát mới bình tĩnh lại.
Vừa sợ vừa giận, hắn cao giọng quát: "Hà Chính Hạo, còn không ra ngoài giết tên tiểu tặc này giúp ta!”
Lưu Ly Đảo truyền đến giọng nói mà Lý Phàm quen thuộc: "Vạn hộ pháp? Sao ngươi lại thành bộ dạng như thế này?”
Lý Phàm đang bay về phía Lưu Ly Đảo thì nghe thấy hai người nói chuyện, lập tức dừng lại.
Bị hai người vây quanh, mắt thấy không còn đường trốn, Lý Phàm thầm mắng một câu.
Sau đó, hắn trực tiếp niệm thầm trong lòng.
“Hoàn Chân!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận