Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 302: Tấn công Xích Viêm

Ngay giây sau…
Lý Phàm đột nhiên hồi tỉnh, ngừng động tác bay về phía trước của mình lại.
Hắn ngoái đầu nhìn về sau, thông đạo không gian màu đen vẫn ở đó. Thì ra, tất cả những gì bản thân hắn vừa trải qua không phải là truyền tống, mà là ảo giác xuất hiện trong tích tắc khi vượt qua “thông đạo” màu đen kia.
“Không, không đúng… " Lý Phàm ngẫm nghĩ lại sự việc vừa qua.
Quá chân thật!
Nếu mang ra so sánh thì có lẽ nó còn chân thật hơn cả trải nghiệm trong Vẫn Tiên cảnh.
“Thay vì gọi là ảo giác, có lẽ nên gọi là giao thoa trực tiếp của ý thức…” Lý Phàm híp mắt, tinh thể màu lam trong thức hải không ngừng phát lại đoạn trải nghiệm đó.
Những cảnh tượng ban nãy lần nữa hiện ra, nhưng…
Một bên là trải nghiệm của bản thân, một bên thì lại như xem một đoạn phim, cả hai khác nhau quá rõ rệt.
Vì thế, hắn cũng không cách nào cảm nhận lại được cảm giác kì ảo khi ở đứng giữa không gian xám với những sợi tơ đen trắng đan xen khắp bốn phía.
Hắn chỉ có thể dựa vào cảm nhận từ ký ức để hồi tưởng lại phần nào.
Lúc này, những học viên trận pháp có mặt ở đây đều đã trở lại bình thường.
Có người tỏ vẻ ngạc nhiên, có người lại lộ ra nét mặt hoang mang khi nhìn thông đạo không gian màu đen đang dần thu nhỏ lại sau khi đã hoàn thành sứ mệnh.
“Nhân lúc cảm xúc lúc trước vẫn còn lưu lại trong tâm tưởng, các ngươi nên nhanh chóng trở về lĩnh ngộ, khắc ghi vào trí nhớ.”
“À…, có lẽ các ngươi còn cần phải tốn chút thời gian để điều chỉnh lại cảm giác của cơ thể."
Kỷ Hoành Đạo vừa cười vừa nói như vậy.
Nghe thế, Lý Phàm liền cảm thấy hoảng hốt, vì lúc này, hắn mới nhận ra, thế giới xung quanh mình vẫn còn ở trạng thái đen và trắng, đã mất đi những màu sắc vốn có khác.
Điều càng làm Lý Phàm kinh hãi hơn là nếu không có lời nhắc nhở của Kỷ Hồng Đạo thì có lẽ hắn cũng không nhận ra được điểm này, cứ như đây là trạng thái vốn có vậy.
“Đồng hóa? Tư duy bị ảnh hưởng?"
“Có thể trở thành nền móng thành lập nên Vạn Tiên Minh, Thiên Huyền kính, quả thật không thể xem thường nó.”
Nếu như từ trước đến nay, Lý Phàm chỉ xem Thiên Huyền kính là một pháp bảo siêu cấp thì bây giờ, trong mắt Lý Phàm, Thiên Huyền kính không khác gì những cường giả siêu cấp đang ẩn nấp phía sau màn mưu đồ kinh thiên.
Vào lần đầu thấy Thiên Huyền kính, nội tâm của Lý Phàm đã không tự chủ được mà sinh ra tham niệm: “Bảo vật như vậy, nhất định phải thuộc về mình.”
Còn bây giờ thì…
Cho dù bản thể của Thiên Huyền kính được đặt ngay trước mặt Lý Phàm, hắn cũng không dám thu nhận, ít nhất là hiện tại hắn không có khả năng tiếp nhận.
“Những sợi tơ trắng đen kia đại biểu cho thứ gì? Còn chùm sáng bảy màu kia lại có ý nghĩa gì nữa?” Trở về biệt viện, Lý Phàm vẫn còn đang bị chìm sâu trong chấn động đến từ lần đầu thấy Thiên Huyền kính.
Trong khi Lý Phàm vẫn nỗ lực cảm ngộ giai đoạn cuối của Thiên Huyền Toả Linh Trận thì tại Tùng Vân Hải, trận đại chiến mà hắn đã trông đợi từ lâu đã nổ ra lần nữa.
Vẫn giống với đời thứ mười hai, trong đêm khuya tịch mịch, vầng mặt trời do Kim Nhật Tiên Tôn hóa thành bất ngờ vọt lên không trung.
“Nếu các ngươi đã nhờ lão phu tương trợ, vậy thì ta đây sẽ giúp các ngươi một tay. Còn về phần có thành công hay không thì phải xem tạo hóa của các ngươi ra sao rồi!”
Giọng nói già nua của Kim Nhật Tiên Tôn vang khắp Tùng Vân Hải, sau đó, ánh mặt trời mãnh liệt soi sáng vạn vật!
Mặt trời hiện lên khiến đêm khuya sáng rõ như ban ngày, hết thảy những gì đang ẩn giấu trong bóng đêm đều bị ánh sáng soi rọi. Mọi sinh linh trong Tùng Vân Hải đều giật mình thức giấc, ngạc nhiên nhìn lên không trung.
Một số tu sĩ với ánh mắt tinh tường đã phát hiện ra một thân hình màu đỏ đang lặng im đứng trên không trung.
“Thiên địa chi phách, Xích Viêm!” Ngay sau đó, một dòng tin tức lập tức xuất hiện trong đầu của những tu sĩ trông thấy nó. Tham niệm tuôn trào từ trong tâm khảm khiến bọn họ không thể kìm chế được bản thân, cứ như con thiêu thân không sợ chết mà lao vào trong lửa đỏ, ai nấy đều vội vã bay về phía Xích Viêm.
Trên Vạn Tiên đảo, hỗn loạn chỉ xảy ra trong chốc lát thì vòng bảo hộ của Thất Thải Lạc Tiên Trận nhanh chóng được triển khai, che chắn tầm mắt của những tu sĩ tại đây. Trong khi đó, phân thân Lâm Phàm cũng rời khỏi Thiên Huyền kính, đứng giữa đảo ngước nhìn lên bầu trời.
Hàng loạt tu sĩ vì tham lam mà mất mạng.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của những tu sĩ còn lại, các vị Hoá Thần tiên quân lần lượt ra tay sau một thời gian dài mai phục.
Tử Vân Tiên Quân vẫn là người ra tay trước tiên.
Dòng tinh hà do vô số những ngôi sao lấp lánh hợp thành bất ngờ xuất hiện đan xen với ánh vàng chói lọi của mặt trời, tạo thành lồng giam rực rỡ bao bọc lấy Xích Viêm chỉ vừa hiện thế.
“Trói!” Tiếng hét vang vọng khắp chốn.
Năm luồng ánh sáng màu bạc không biết xuất hiện từ đâu bất ngờ hiện ra, lập tức xuyên thủng qua tứ chi và lồng ngực của Xích Viêm.
Chúng như những mũi tên cắm trên người của nó, ngay sau đó, ánh sáng bạc tuôn ra từ năm luồng sáng và hoá thành từng sợi dây xích trói chặt lấy Xích Viêm!
“Hử?”
“Thực lực của vị Hoá Thần tiên quân này hình như cao hơn kiếp trước không ít?"
Nhìn thấy cảm này, Lý Phàm híp mắt, cảm thấy khá bất ngờ.
Cùng lúc đó, Xích Viêm khẽ nghiêng đầu, ngọn lửa trên người nó lập tức ùa ra khiến cho cả bầu trời trở nên vặn vẹo mơ hồ bởi tác động đến từ sức nóng cực kỳ khủng khiếp, ngay cả năm sợi dây xích do những mũi tên bạc hoá thành đang trói chặt Xích Viêm cũng dần dần tan biến.
Không chỉ vậy, ngón tay của Xích Viêm liên tục búng ra, lập tức, có sáu đốm lửa nhỏ không ngừng bập bùng bay vợt về những phương hướng khác nhau rồi nổ tung.
Một đốm bay đến tinh hà đầy trời, khiến dòng tinh hà trở nên mờ nhạt.
Một đốm bay đến mặt trời trên không, ánh lửa bùng phát khiến mặt trời giảm phần chói lọi.
Một đốm phát nổ giữa không trung khiến cho dây xích bạc đang trói buộc Xích Viêm bị nới lỏng.
Ba đốm lửa còn lại đồng loạt tấn công ba vị Hóa Thần: Thiên Dương, Hồng Hy và Lan Thương.
Cơ thể của Xích Viêm chỉ dừng lại trong tích tắc, rồi lại hoán chuyển đến vị trí của một trong sáu ngọn lửa, xuất hiện ngay cạnh Lan Thương Tiên Quân.
Một ngọn lửa đỏ bùng cháy mãnh liệt và hóa thành bàn tay chộp lấy Lan Thương Tiên Quân cứng ngắc.
Trong khoảnh khắc, bên công bên thủ đã đổi vị trí cho nhau.
“Sao mà tên đốt lò này cũng trở nên lợi hại như vậy rồi?” Lý Phàm thật sự có phần ngạc nhiên. Ở kiếp thứ mười hai, Xích Viêm gần như là bị năm vị tiên quân đè ra mà hành hạ. Thật không ngờ, trong kiếp này, nó lại có thể dễ dàng chiếm thế thượng phong như thế này.
“Năm vị tiên quân đạt được không ít thu hoạch trong trận đại chiến Thiên Linh châu, giúp thực lực tăng mạnh hơn kiếp trước.”
“Nhưng mà không ngờ, thực lực của Xích Viêm còn tăng nhiều hơn nữa…”
“Hử?” Lý Phàm ngớ người, như vừa nghĩ ra điều gì đó.
“Lực chiến của các vị tiên quân tăng lên, cộng thêm đại sư trận pháp Trương Chí Lương thấy lợi mà tham gia vào, rồi cả Diệp Phi Bằng được Tùng Vân Hải toàn lực tương trợ, đã dung hợp huyết mạch Côn Bằng.”
“Tính một cách tổng thể, lực lượng trong Tùng Vân Hải hiện nay đã hơn xa kiếp thứ mười hai.”
“Có lẽ vì bọn họ quá mạnh, đã chạm đến một giới hạn nào đó nên ý chí của thiên địa đã phát giác ra. Nó cảm thấy Xích Viêm kia sẽ không thể nào hoàn thành nhiệm vụ đốt biển như trước nên đã tiến hành cường hoá cho tên đốt lò này?”
“Thiên địa chi phách là… ".
Trong chớp nhoáng, khi Lý Phàm dường như đã đoán ra điều gì đó, công kích của Xích Viêm đã đánh lên người Lan Thương Tiên Quân.
Tuy nhiên, ngay trong ánh lửa dữ dội, người ta vẫn có thể thấy sắc mặt của Lan Thương Tiên Quân không có gì là bấn loạn. Ngay khi không gian bị nung đến vỡ tan, ánh sáng vàng chói lọi hiện lên, thân hình của Lan Thương Tiên Quân cũng bất ngờ biến mất theo.
Trên trời cao, chỉ còn lại âm thanh của Trương Chí Lương vang vọng khắp nơi:
“Chư vị tiên quân cứ an tâm mà công kích, chỉ cần ta còn đây thì Xích Viêm này sẽ không thể gây tổn thương cho các vị được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận