Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 425: Hà Chính Hạo tin phục

Chỉ dùng nửa ngày, giá ‘Ô Cổ Diệu thạch’ đã trực tiếp tăng gấp đôi.
Thậm chí bởi vì cung không đủ cầu, tăng lên liên tục không nhìn thấy thế muốn ngừng.
“Vì sao lại như vậy?”
Hà Chính Hạo lần nữa khiếp sợ nhìn về phía Lý Phàm.
Lý Phàm lại mang vẻ mặt nghiêm trọng, lại lần nữa bấm tay, không để ý đến hắn.
Hà Chính Hạo chỉ đành nhìn qua chỗ Thiên Huyền Tiểu Kính.
Con số độ cống hiến đại biểu hắn phía trên đang không ngừng nhảy lên.
318 ngàn.
328 ngàn 600.
Tài phú của hắn lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy gia tăng.
Hà Chính Hạo dùng sức véo mình, xác định không phải đang nằm mơ.
Tâm nguyện nhiều năm qua lại dễ dàng thực hiện được như thế?
Mười lăm vạn trước, hắn va chạm tích góp hơn mười năm.
Song mười lăm vạn sau chỉ dùng không đến năm ngày.
Đây là đạo đầu tư của Lý Phàm tiền bối ư?
Nếu ta có thể học được loại bản lĩnh này...
Hà Chính Hạo chỉ cảm thấy khí huyết cả người dâng trào, phấn khởi vô cùng.
Hận không thể ngay tức khắc đi khoe với đám huynh đệ của mình.
Nhưng lúc này, giọng Lý Phàm chợt vang lên dội cho hắn một gáo nước lạnh.
“Có thể chuyển biến tốt thì thu ngay! Lập tức bán ra!”
Hà Chính Hạo sững sờ tại chỗ: “Nhưng hiện tại thế tăng đang được dịp mà...”
“Hửm?”
Lý Phàm nghiêng đầu liếc qua.
Hô hấp của Hà Chính Hạo khựng lại.
Mang theo vạn phần không nỡ, Hà Chính Hạo rưng rưng lấy giá 630 một cân bán ra toàn bộ ‘Ô Cổ Diệu thạch’ trong tay.
333 ngàn 900 độ cống hiến!
“Phát đạt rồi!”
Hà Chính Hạo một sớm phất nhanh gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Huyền Tiểu Kính, trong miệng lẩm bẩm tự nói.
Trong đầu đã ảo tưởng nên tiêu khoản tiền lớn như này thế nào.
“Hừ, đã nói chỉ là chuyện dễ như ăn bánh mà tiểu tử ngươi còn không tin.” Âm thanh Lý Phàm truyền đến cắt ngang mơ mộng của Hà Chính Hạo.
“Được rồi, đánh cược kết thúc, là ngươi thua. Nhanh tùy tiện thay đổi công pháp đi!”
Hà Chính Hạo bừng tỉnh.
Nhấn mở danh sách công pháp đổi, nhìn “Sơn Hà Ẩn Long Công” chính mình tâm tâm niệm niệm, đang muốn đổi lại bỗng nhớ tới hơn ba mươi vạn độ cống hiến này còn có một nửa là dựa vào chỉ điểm của Lý Phàm đạt được.
Vì thế dè dặt hỏi: “Tiền bối, mười mấy vạn kia...”
Lý Phàm xua tay, không kiên nhẫn nói: “Là tiền vốn của ngươi đầu tư được lãi mà có, ta chỉ cho ra kiến nghị mà thôi. Há có đạo lý đi đòi hỏi ngươi? Huống chi ta lại không phải thành viên Vạn Tiên Minh các ngươi.”
“Lại nói, ta có “Tọa Sơn Quyết”, độ cống hiến ngươi đổi công pháp mới có một nửa của ta cũng tương đương chịu ân huệ của ta...”
Lời Lý Phàm kết thúc tại đây, Hà Chính Hạo bừng tỉnh đại ngộ.
Theo sau mừng rỡ như điên.
Luôn miệng nói lời cảm tạ Lý Phàm, sau đó đổi “Sơn Hà Ẩn Long Công”, hóa đi công lực Tọa Sơn Quyết liền mạch lưu loát.
Để tỏ thái độ của mình, Hà Chính Hạo còn chủ động lập khế thư, hoàn toàn quên sạch nội dung “Tọa Sơn Quyết”.
Lý Phàm rất hài lòng đối với biểu hiện của hắn, vỗ vai hắn.
Sau đó muốn rời đi.
“Tiền bối đi thong thả!”
Nhìn bóng dáng Lý Phàm đã bay đến giữa không trung, Hà Chính Hạo đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng hô lên.
“Tiểu tử ngươi lại có chuyện gì nữa?”
Lý Phàm dừng lại, cau mày.
“Tiền bối ngủ say ngàn năm, vừa mới tỉnh lại, sao không gia nhập Vạn Tiên Minh ta?”
“Tuy ta còn chưa đủ tư cách tiến cử tiền bối, nhưng ta có quen biết không ít tu sĩ Nguyên Anh...”
Lý Phàm híp hai mắt, dường như đang tự hỏi.
Hà Chính Hạo vui vẻ trong lòng, lại tiếp tục khuyên nhủ: “Nay đã khác xưa. Không vào Vạn Tiên Minh, muốn làm tán tu, có thể nói là một bước khó đi.”
“Huống chi trước đó ta từng nói cho tiền bối đủ loại chỗ tốt khi nhập minh. Chỗ tiện lợi của Thiên Huyền Kính tiền bối cũng vừa tận mắt nhìn thấy...”
...
Trải qua sự nỗ lực không ngừng của Hà Chính Hạo, Lý Phàm cuối cùng cũng động lòng, đáp ứng tạm thời gia nhập Vạn Tiên Minh.
Hà Chính Hạo lập tức dùng linh phù truyền tin liên hệ.
Bận việc non nửa ngày, Hà Chính Hạo cuối cùng cũng thở phào một hơi.
“Xin tiền bối chờ thêm một lát.”
“Chờ mọi chuyện bên chỗ đạo hữu của ta thỏa đáng, tiền bối chỉ cần đến đảo Vạn Tiên, thông qua nghiệm chứng là được.”
“Thật là phiền phức!” Lý Phàm hừ một tiếng, vẻ mặt không vui.
Hà Chính Hạo chỉ cười xoà.
Trầm mặc một lúc, Hà Chính Hạo rốt cuộc không nhịn được nữa, dò hỏi: “Tiền bối, làm sao ngươi biết giá ‘Ô Cổ Diệu thạch’ sẽ tăng mạnh?”
“Ta đã nghiên cứu một phen, hoàn toàn không có dấu hiệu gì mà!”
Dường như là vì chờ đợi quá nhàm chán, Lý Phàm rất tự đắc giải thích cho Hà Chính Hạo.
“Khí cơ thiên địa thời khắc biến hóa, người thường có lẽ khó mà phát hiện.”
“Nhưng đệ tử Thiên Cơ tông ta lại có thể dựa vào bí pháp biết rõ.”
“Đạo tiền tài cũng là như thế.”
Hà Chính Hạo nghe mà hai mắt tỏa sáng: “Vậy mà còn có thần thông như vậy? Đơn giản như thế là có thể gấp đôi, nếu như hơn một năm tới mấy lần...”
Lý Phàm mỉm cười nói: “Nào có dễ vậy.”
“Cùng lúc tu sĩ nhìn trộm thiên cơ, thiên địa cũng đang theo dõi tu sĩ.”
“Cảm ứng thiên cơ không phải mỗi lần đều có thể có hiệu quả.”
“Lại còn phải đối mặt với phản phệ của ý chí thiên địa, số lần cũng không thể dùng quá nhiều.”
“Lần này có thể thuận lợi như thế cũng chỉ là do ta đã lâu không thi triển thuật này.”
Nghe thấy Lý Phàm giải thích như vậy, Hà Chính Hạo không khỏi có phần tiếc nuối.
Mặc kệ rồi rất nhanh lại phấn chấn lên: “Cho dù một năm chỉ có một lần cũng đã cực kỳ khó lường rồi!”
Nghĩ tới hơn tám vạn độ cống hiến còn dư lại sau khi mình mua vào công pháp vừa nãy, một ý tưởng khiến tim hắn đập nhanh.
Song lại lo chọc giận Lý Phàm, cho nên trong lòng thoáng do dự.
“Ngươi đang nghĩ cái gì?”
Nào ngờ Lý Phàm hệt như đã nhìn thấu hắn, trực tiếp hỏi.
Hà Chính Hạo dứt khoát cũng không giấu giếm nữa, dè dặt hỏi: “Tiền bối, chờ sau khi ngươi gia nhập Vạn Tiên Minh, có thể bớt thời gian lần nữa chỉ đạo ít nhiều cho ta không.”
Lý Phàm cười như không cười nhìn hắn.
Hà Chính Hạo cũng biết yêu cầu của mình hơi quá mức, nhưng vì độ cống hiến, hắn vẫn chai mặt nói: “Thật sự là thần thông của tiền bối quá mức huyền diệu.”
“Bọn ta muốn hưởng lợi phải hết lòng hết sức, thời khắc lo lắng hãi hùng.”
“Đâu giống như tiền bối, nhẹ nhàng thoải mái như thế...”
Hà Chính Hạo tìm mọi cách tâng bốc Lý Phàm.
Nề hà mãi đến khi hắn nhận được thông báo đến đảo Vạn Tiên tiến hành thủ tục nhập minh, Lý Phàm vẫn không có ý muốn đồng ý.
Nhìn bóng dáng Lý Phàm biến mất, Hà Chính Hạo tràn đầy tiếc nuối, bóp cổ tay thở dài.
Nhưng nghĩ tới “Sơn Hà Ẩn Long Công” chính mình đã đổi ra và độ cống hiến còn dư.
Hắn lại không khỏi có phần đắc ý.
“Thật đúng là trong hoạ có phúc, ai có thể nghĩ đến, một trận sát kiếp lại sẽ biến thành cơ duyên lớn lao của ta chứ?”
Trong lòng càng thêm hài lòng đắc ý, vậy mà ngay cả tu hành đều chẳng quan tâm, trước tiên đi tìm đám bằng hữu bình thường cùng thảo luận đạo đầu tư với mình.
Đường Vạn Tiên, chỗ sâu trong Bố Chính đường.
Trong không gian đã từng tới, đầy rẫy vô số tủ gỗ cao lớn màu đỏ.
Lý Phàm đứng trên Bạch Ngọc Vấn Tâm đài, nghe lão giả đầu tóc hoa râm trước mặt chất vấn.
“Ngươi nói ngươi là tu sĩ Thiên Cơ tông thượng cổ, bởi vì ngoài ý muốn ngủ say đến nay?”
Lý Phàm gật đầu: “Đúng vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận