Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 141: Xích Viêm hiện hình

"Vậy thì thật đáng tiếc.” Vũ Văn Tinh nhìn Lý Phàm dưới vẻ mặt tiếc hận.
Lý Phàm đang định rời đi, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó.
Lên tiếng hỏi: "Vũ Văn đạo hữu, không biết vị Trấn thủ Thái An đảo này có tu vi gì?”
Vũ Văn Tinh hơi sửng sốt, không biết vì sao Lý Phàm lại hỏi vấn đề này.
Chẳng qua, đây cũng không phải bí mật gì nên hắn ta lập tức trả lời: “Chu đạo hữu có tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Hơn nữa, hắn cũng vừa mới đột phá đến Trúc Cơ sơ kỳ không bao lâu, qua hai mươi, ba mươi năm, đã đột phá thêm một tiểu cảnh giới, thật sự khiến người khác ghen tị a!”
Vũ Văn Tinh nói với vẻ ao ước tràn đầy.
"Thì ra là vậy." Lý Phàm đăm chiêu, khẽ gật đầu.
“Xem ra Chu Thanh Ngang này có vấn đề a…”
Tuy hắn ta định chuồn mất, nhưng chuyện này vốn cũng chẳng liên quan gì đến mình, chỉ cần ghi nhớ lại là được.
Lý Phàm cáo từ Vũ Văn Tinh, bay nhanh một mạch đến Dạ Lan đảo.
Bọn Tô tiểu muội đã tập hợp xong.
Sáu năm qua, mọi người đều có những thay đổi long trời lở đất.
Tô Trường Ngọc đã tiến vào Luyện Khí kỳ thành công.
Đang tu hành “Liễm Ngọc Quyết” Tiêu Hằng đổi giúp hắn.
Mấy năm nay, Tiêu Hằng và Tô tiểu muội không liên lạc được với Lý Phàm nên đã nhờ Triệu Nhị Bảo giới thiệu để gia nhập Vạn Tiên Minh.
Bọn họ cùng nhau làm vài nhiệm vụ, tích luỹ được kha khá điểm cống hiến.
Hiện giờ, hai người đều đã là Luyện Khí hậu kỳ viên mãn, đang chuẩn bị Trúc Cơ.
Tỷ muội Ân Nguyệt Đình và Ân Vũ Trân cũng đều đã khử chướng thành công.
Chỉ có điều vẫn chưa thể dẫn khí nhập thể mà thôi.
Tuy rằng mọi người đều có tu vi Luyện Khí viên mãn, nhưng vì kích hoạt Tàng Hình phù nên Lý Phàm cũng không sợ bị đám người Tô tiểu muội nhìn ra tu vi chân thật của bản thân.
Hắn hỏi Triệu Nhị Bảo: “Chuyện sưu tầm cổ vật sao rồi?”
Mấy năm nay, vì đã chịu đau khổ dưới tay Lý Phàm, Triệu Nhị Bảo vẫn luôn rất thành thật.
Sau đó, gã thấy mấy đứa nhóc được Lý Phàm mang đến ai nấy đều có tu vi tăng nhanh như gió, chỉ mới vài năm đã vượt qua chính mình.
Gã cũng khiếp sợ không thôi, đồng thời, càng không dám tạo phản.
Ngay lập tức, gã thành thật khai báo: “Còn thiếu chút nữa là có thể hợp thành đạo vận rồi. Chỉ cần thêm khoảng một, hai năm nữa là được.”
Lý Phàm lắc đầu: "Không kịp nữa rồi. Chuẩn bị đi thôi."
“Đi? Đi đâu vậy?" Triệu Nhị Bảo khá mờ mịt.
"Nguyên Đạo châu." Lý Phàm trả lời, nhưng không giải thích tại sao.
Lý Phàm tiếp tục nhìn về phía bọn Tô tiểu muội.
“Các ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?"
"Sư phụ đi đâu, ta đi theo đó.” Tô tiểu muội cười hì hì nói, cũng không hỏi vì sao đột nhiên phải rời đi.
Mặc dù đã qua nhiều năm rồi, nhưng chẳng hiểu sao nàng vẫn mang bộ dạng tiểu hài tử bảy tám tuổi như trước.
Giờ phút này, thấy Lý Phàm đặt câu hỏi, nàng lập tức biểu lộ lòng trung thành.
“Chúng ta đương nhiên sẽ đi cùng tiểu muội.” Tiêu Hằng và Tô Trường Ngọc cũng không có dị nghị.
Riêng Ân Nguyệt Đình thì lộ vẻ khó xử, hiển nhiên, nàng luyến tiếc cơ nghiệp Thiên Bảo Lâu mà mình đã dốc sức xây dựng mấy năm nay.
Lúc đang do dự, nàng bị muội muội Ân Vũ Trân hung hăng đá mạnh vào chân phải.
Nàng ngoảnh đầu nhìn muội muội, rồi đáp: “Chúng ta cũng vậy.”
Lý Phàm khẽ gật đầu, cuối cùng vỗ bàn: "Tốt, thu dọn đồ đạc đi, bảy ngày sau xuất phát.”
Sở dĩ phải chuẩn bị lâu như vậy, bởi vì việc vận chuyển cổ vật đạo vận thật sự khá rườm rà.
Không thể cất vào không gian trữ vật, chỉ có thể vận chuyển từng món.
Cũng may, nhờ sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, cuối cùng, khi thời hạn vừa đến, mọi cổ vật đều đã được sắp xếp ngay ngắn vào bên trong Thái Diễn chu.
Còn tài sản của Thiên Bảo Lâu, Ân Nguyệt Đình chỉ mang đi một nửa.
Nàng giao phần còn lại cho những vị trưởng lão đã đi theo giúp sức cho mình từ trước đến nay.
Mọi người leo lên Thái Diễn chu, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, trong đám người Thiên Bảo Lâu, đột nhiên có một người chạy ra khóc lóc kêu vang “Ân chưởng quỹ” rồi quỳ rạp trên mặt đất.
Ân Nguyệt Đình đối với hắn ân trọng như núi, hắn không nỡ nhìn nàng rời đi.
Lý Phàm nhìn lại, hoá ra là người quen.
Tôn Chương, Tôn trưởng lão của Thiên Bảo Lâu trên Lưu Ly đảo kiếp trước.
Suy nghĩ một hồi, Lý Phàm cho phép hắn lên Thái Diễn chu.
Trừ hắn ra, Thiên Bảo Lâu cũng không còn ai muốn đi theo nữa.
Lý Phàm lại hỏi đến tên mập mạp Diệp Phi Bằng kia.
Từ miệng mọi người, Lý Phàm mới biết.
Hoá ra, mấy năm trước, vào lần cuối giao dịch với Vạn Hoa Thương Hội, Ngô Hành tẩu đã nhìn trúng gã.
Sau đó, mang theo hắn cùng rời khỏi Tùng Vân Hải, không biết đã đi đâu.
Lý Phàm gật gù, không hỏi gì thêm.
Tiếp theo, hắn nâng Thái Diễn chu lên, xuất phát thẳng hướng Nguyên Đạo châu.
Trước đây, Lý Phàm đã đi qua tuyến đường này một lần nên không xảy ra trắc trở gì.
Trải qua hơn một tháng bôn ba, mọi người đã đến Trác Linh thành.
Chỉ có điều, do trước đó Lý Phàm cũng không ngờ rằng sẽ mang theo nhiều cổ vật đạo vận đến vậy.
Nên đình viện chuẩn bị sẵn làm điểm dừng chân này có vẻ khá chật chội.
Căn bản không thể nào chứa hết đồ được của mọi người.
Vì vậy, Lý Phàm đậu Thái Diễn chu bên ngoài Trác Linh thành, dùng trận pháp che đậy tung tích của nó rồi lệnh cho mọi người canh giữ.
Sau đó, hắn đi gặp Trấn thủ Trác Linh, hỏi xem quanh đây có nơi nào phù hợp mở động phủ hay không.
“Động phủ?”
Vị Trấn thủ Trác Linh này tên là Phí Nam, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Lúc này, nghe Lý Phàm hỏi vậy, hắn hơi ngạc nhiên.
Bởi vì, tu sĩ bình thường ở Vạn Tiên Minh, ai nấy cũng đều sẽ trực tiếp định cư trong Nguyên Đạo Thiên thành, hoặc dứt khoát ru rú trong Thiên Huyền cảnh.
Chỉ có những tán tu kia mới phải vất vả mở động phủ nơi hoang dã mà thôi.
Tuy vậy, vẫn có vài tu sĩ tính tình lập dị, thích ở một mình một cõi.
Phí Nam không hỏi nhiều.
Hơn nữa, Lý Phàm còn hào phóng treo thưởng một trăm điểm cống hiến làm thù lao cho việc này, nên Phí Nam cũng nhiệt tình cung cấp cho hắn mấy địa điểm để hắn tự chọn.
Chỗ đầu tiên là một hẻm núi cách Trác Linh thành hai ngàn dặm về phía bắc.
Từ trên cao nhìn xuống, ngọn núi hai bên giống như một tấm chắn tự nhiên, bảo vệ hẻm núi chính giữa.
Ngoài ra, hẻm núi này còn có linh khí khá dồi dào, cũng cách Nguyên Đạo Thiên thành không xa lắm.
Nơi thứ hai là một dãy núi liên miên cách Trác Linh thành hơn ba ngàn dặm về hướng nam.
Nơi này được gọi là Đạo Linh sơn.
Tương truyền rằng, trước Đại kiếp nạn, từng có một tông môn ở chỗ này.
Trong Đạo Linh sơn mạch, có không ít ngọn núi thích hợp mở động phủ.
Chỉ có điều, khuyết điểm duy nhất chính là thỉnh thoảng sẽ có tu sĩ đến dãy núi này thăm dò di tích tông môn.
Địa điểm thứ ba thì khá hẻo lánh.
Đó là một hồ nước lớn sương khói mênh mông tên là Minh Huyện hồ, có chu vi mấy trăm dặm, cách Trác Linh thành hơn năm ngàn dặm về phía tây.
Bản thân hồ nước này không có đặc sản giá trị gì, xung quanh cũng không có di tích thưởng cổ và mật độ linh khí xung quanh cũng khá thưa thớt.
Vì vậy, hiếm tu sĩ nào lại luẩn quẩn quanh đó.
Lý Phàm lắng nghe từ đầu đến cuối, cảm ơn Phí Nam rồi cáo từ.
Trong mấy chỗ này, hồ nước kia thích hợp để làm động phủ nhất.
Tuy vậy, Lý Phàm cũng không vội đưa ra quyết định, chỉ có tận mắt nhìn thấy mới đáng tin.
Ngay tức khắc, hắn quay lại chỗ bọn Tô tiểu muội rồi nâng Thái Diễn chu lên, phóng thẳng về hướng Minh Nguyệt hồ.
Ngay khi đoàn người Lý Phàm đang tìm kiếm điểm dừng chân sau này.
Tùng Vân Hải, một vở kịch lớn lại lặng lẽ mở màn.
Lúc này đã là đêm khuya.
Trăng sao không hiện, tối tăm không ánh sáng.
Vạn Tiên đảo rơi vào sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Đột nhiên, không hề có dấu hiệu, một vầng mặt trời lại xuất hiện trên không trung.
Ánh nắng gay gắt, dữ dội chiếu rọi vạn vật.
Biến màn đêm của cả Tùng Vân Hải trở thành ban ngày.
Phía dưới mặt trời, ở trên không trung.
Một bóng dáng đỏ thẫm, trong suốt lập tức hiện hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận