Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 71: Ly Giới mỗi người một vẻ

Sau khi rời khỏi Lưu Ly Đảo, dựa theo hướng dẫn được Hà Chính Hạo cung cấp, Lý Phàm phi hành một đường về phía Tây, trong hai ngày, đã đi tới một vùng biển khắp nơi đều là xoáy ốc.
Kích phát Tàng Hình Phù, sau khi lặn xuống dưới, Lý Phàm tìm thấy lối vào Đại Ly Giới trong một đống đổ nát sâu dưới đáy biển.
Một cái giếng nhỏ bình thường.
Chui vào trong giếng, bốn phía truyền đến khí tức quen thuộc với Lý Phàm, tương tự như khí tức của vực sâu Đại Huyền.
Chui xuống thông đạo, không biết qua bao lâu, Lý Phàm bỗng nhiên cảm thấy choáng váng một hồi.
Sau khi khôi phục tâm thần, xung quanh đã không còn là nước biển, hắn thấy mình đang ở trong một mảnh không gian đen kịt vô tận.
"Xem ra, Tiên Tuyệt Đại Trận phong tỏa các tiểu thế giới đều giống nhau." Lý Phàm Có nhìn không gian này, suy tư nói.
Hơn vạn con Liệt Giới Kình tạo thành quần thể, ẩn giấu trong bóng đêm, vẫn đang không mệt mỏi mở ra không gian, đẩy Đại Ly Giới ra xa khỏi Tu Tiên giới.
Giống như Đại Huyền, chỗ Lý Phàm ở lúc trước.
Liệt Giới Kình hết sức mẫn cảm đối với khí tức phàm nhân nhưng lại dường như chẳng nhìn thấy tu tiên giả.
Tuy vậy, Lý Phàm vẫn cẩn thận tránh né chúng, đi đến tầng Lôi Bạo.
Lúc này, trong đầu hắn hiện ra lời dặn dò của Hà Chính Hạo.
"Tiên Tuyệt Đại Trận ngăn cách Đại Ly Giới và Tu Tiên giới, nếu xông vào, đến tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng phải thật cẩn thận từng li từng tí. Tuy nhiên, chỉ cần xông vào dựa theo phương pháp của ta thì sẽ không kích phát đại trận công kích..."
Lý Phàm vận chuyển linh khí trong cơ thể theo phương thức mà Hà Chính Hạo nói, sau đó, bay vào tầng Lôi Bạo.
Dừng lại tại chỗ một khoảng thời gian, lôi đình cuồng bạo không ngừng rơi xuống bên cạnh Lý Phàm nhưng từ đầu đến cuối, không có một đạo nào đánh vào người hắn.
"Quả nhiên có hiệu quả. Như vậy, cho dù không cần Thái Diễn Chu, mình cũng có thể thông qua Tiên Tuyệt Đại Trận này. Chiếc thuyền gỗ bình thường cho phàm nhân Đại Ly Giới kia hẳn là được khắc trận pháp bắt chước loại dao động này, từ đó có thể tránh được công kích của Tiên Tuyệt Đại Trận.”
"Phương pháp mà Thái Diễn Chu dùng để thông qua Tiên Tuyệt Đại Trận đã được bố trí sẵn từ khi đại trận được xây dựng. Còn phương pháp của Hà Chính Hạo lại là tìm kiếm chỗ sơ hở của đại trận, tự mở ra cửa sau.”
“Như vậy xem ra, hắn cũng không có khoác lác, quả nhiên có tạo nghệ phi phàm trên trận pháp nhất đạo.”
Tin tức đã được xác minh, Lý Phàm không tự mình bay qua làm chi nữa.
Hắn lập tức thả Thái Diễn Chu ra, xe nhẹ đường quen, xuyên qua Tiên Tuyệt Đại Trận thẳng hướng Đại Ly Giới.

Đại Ly và Đại Huyền đều là thế giới phàm tục, cảnh tượng cũng tương tự nhau.
Chẳng qua là ở giữa thế giới này, có một ngọn núi lửa cao tới mấy ngàn mét.
Núi lửa cứ cách hai ba trăm năm thì phun trào một lần, gây nên vô số thương vong.
Đồng thời, khoảng cách phun trào cũng ngày càng ngắn, quy mô của vụ phun trào cũng càng lúc càng mạnh hơn.
Tầng lớp thống trị của Hoàng triều Đại Ly lo lắng rằng, một ngày nào đó, núi lửa sẽ hoàn toàn biến thế giới này thành địa ngục dung nham. Vì vậy, họ luôn tìm mọi cách để rời khỏi thế giới này.
Nhưng trước sau vẫn không tìm thấy lối thoát nào.
Mãi đến năm mươi năm trước, một vị tiên sư đột nhiên giáng lâm. Ông hứa rằng cứ mỗi mười năm, ông có thể đưa một nhóm người ra khỏi đây.
Điều kiện là phải giúp ông ta sưu tầm vật tư trong danh sách.
Đám quyền quý quan lại trong Đại Ly đương nhiên đáp ứng, vô cùng vui mừng.
Cứ như vậy, thỏa thuận giữa hai bên đã kéo dài 50 năm.
Khoảng cách đến lần giao dịch lần này giữa hai bên cũng càng ngày càng gần, trong khắp kinh thành Đại Ly, lúc nào cũng có quan lại chuyên trách trấn thủ.
Vì vậy, khi vừa bay tới kinh thành Đại Ly, Lý Phàm đã nghe được tiếng chuông vang lên không ngừng từ bên dưới.
Không lâu sau, Hoàng đế Đại Ly dẫn theo văn võ bá quan đi tới trước mặt Lý Phàm.
"Cung nghênh tiên sư!"
Trên quảng trường, Hoàng đế Đại Ly và đám quan lại quỳ xuống đất, đồng thanh hô to.
"Ngày ước định đã đến, các loại vật tư đã được thu thập cả rồi chứ?" Lý Phàm nhìn xuống từ trên cao, lạnh lùng hỏi.
Hoàng đế Đại Ly vội vàng trả lời: "Khởi bẩm tiên sư, vật phẩm trong danh sách đều đã được chuẩn bị đầy đủ.”
Lý Phàm khẽ gật đầu: "Đã như vậy, dẫn ta đi lấy đi.”
Thế là, dưới sự dẫn dắt của Hoàng đế Đại Ly, Lý Phàm đi tới bảo khố hoàng cung.
Ở đây, vật tư mà Hà Chính Hạo cần sưu tầm đều đã được phân loại, xếp chồng lên nhau, hơn nữa còn được dán nhãn, ghi tên và số lượng.
Lý Phàm đảo thần thức qua, hài lòng gật gật đầu.
Vật tư tương ứng không chỉ không ít, số lượng mỗi loại cũng nhiều hơn một chút so với yêu cầu.
Nhét tất cả vật liệu vào chiếc nhẫn trữ vật được Hà Chính Hạo đưa cho, nhiệm vụ lần này coi như đã được hoàn thành viên mãn.
Thuận buồm xuôi gió, không có gì khó khăn.
Ngoại trừ việc đi đường hơi mất thời gian, những rủi ro còn lại gần như bằng không.
Cũng khó trách Hà Chính Hạo tham lam, chuyến mua bán này quả thực là một vốn bốn lời.
Giao chiếc thuyền gỗ khắc trận pháp cho Hoàng đế Đại Ly, nhìn biểu tình mừng rỡ trên mặt đối phương, Lý Phàm bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Không biết Trấn Nam Vương hôm nay có ở đây không?”
Hoàng đế sửng sốt, trước kia, tiên sư đều lấy vật tư bèn trực tiếp bay đi, không biết hôm nay vì sao đột nhiên hỏi tới chuyện Trấn Nam Vương.
Không dám chậm trễ, Hoàng đế có chút sợ hãi, trả lời: "Hồi tiên sư, đệ đệ ta quanh năm trấn thủ Nam Cương, không ở kinh thành.”
"Bất quá con hắn, Tiêu Hằng, thì vẫn còn ở chỗ này." Sợ chọc giận tiên sư, Hoàng đế vội vàng bổ sung.
Lý Phàm gật gật đầu, biết Tiêu Hằng bị coi là con tin giữ ở lại kinh thành, cũng không ngạc nhiên: "Hiện giờ hắn ở nơi nào, dẫn ta đi gặp hắn!”
Hoàng đế nào biết được con tin của Trấn Nam Vương thường ngày ở nơi nào, cũng cứng cả họng, nhất thời sững sờ tại chỗ, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp trán.
Cũng may, một thái giám cận vệ bên cạnh hắn lúc này vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, Tiêu Hằng kia hẳn là được nuôi dưỡng ở nhà Tô học sĩ.”
"Tô gia sao..." Lý Phàm nghe xong, trong lòng khẽ động.
Hoàng đế nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng an bài người dẫn đường.
Không bao lâu sau, Lý Phàm đã gặp được Tiêu Hằng ở Tô gia.
Lúc này, hắn mới chỉ là một đứa con nít bảy tám tuổi, đột nhiên bị nhiều người xa lạ vây xem như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ khẩn trương.
Thấy bóng dáng nho nhỏ trùng khớp với bộ dạng của Tiêu Hằng trong trí nhớ, Lý Phàm khẽ cười.
"Ta xem đứa nhỏ này có thiên phú bất phàm, tương lai nhất định không phải vật trong ao." Hắn bỗng nhiên lên tiếng nói.
Mọi người ở đây nghe vậy, vẻ mặt khác nhau, nhìn về phía Tiêu Hằng vẫn đang vẻ mặt ngây thơ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó Lý Phàm nhẹ nhàng chỉ một cái, điểm lên trán Tiêu Hằng.
Truyền cho hắn "Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú" cùng với phương pháp sử dụng thuốc tương ứng.
"Mười năm sau, ta sẽ trở lại đón hắn đi." Nhìn lướt qua mọi người một lượt, Lý Phàm thản nhiên nói.
Trong lúc nhất thời, tất cả những người vốn có suy nghĩ lệch lạc trong đầu đều toát mồ hôi lạnh, sợ tới mức run rẩy.
Hoàng đế Đại Ly đương nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lý Phàm, vội vàng hứa hẹn: "Tiên sư yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố hắn thật tốt.”
Lý Phàm gật đầu hài lòng.
Hiện giờ, Lý Phàm hắn vẫn chưa có chỗ đứng ổn định tại Tu Tiên giới, hai năm sau còn phải thăm dò di tích Vân Thuỷ Thiên Cung, tiền đồ chưa rõ.
Chỉ có thể truyền cho Tiêu Hằng "Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú" trước, chờ ngày sau hắn thành thục thì lại dẫn hắn vào Tu Tiên giới.
Chuyện Đại Ly Giới đã xong, Lý Phàm chuẩn bị rời đi.
Lại bỗng nhiên nghe được một giọng nói non nớt đột ngột vang lên từ trong đám người.
"Kính xin tiên sư hãy cứu lấy muội muội ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận