Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 955: Vạn cổ trọng thiên tôn

“Tu sĩ đầu tiên cảm nhiễm Tiên Phàm Chướng cũng chính là người sáng tạo ra Tiên Phàm Chướng.”
Âm thanh Lý Phàm lạnh nhạt vang vọng.
Ân thượng nhân không phản bác, chỉ dùng sức nắm tóc mình, giống như cảm thấy vô cùng đau đớn đối với sự thật này.
“Làm sao có thể, làm sao có thể...” Trong miệng hắn không ngừng lẩm bẩm, vẻ mặt mê mang, bi thương.
Lý Phàm sau khi im lặng một lúc lâu thì tiếp tục chậm rãi kể ra: “Tiên Phàm Chướng, nghịch thiên địa chi lý mà thành.”
“Người có thể sáng tạo ra Tiên Phàm Chướng...”
“Chỉ có Trường Sinh thiên tôn! Nói cách khác, trước mặt chúng ta chính là di cốt của một vị Trường Sinh tân pháp.”
“Trong nháy mắt Tiên Phàm Chướng sinh ra trong cơ thể hắn, dựa theo quy tắc của tân pháp thiên tôn lập ra, hắn bởi vậy chứng được cảnh giới Trường Sinh. Nhưng cùng lúc đó...”
“Lực lượng quy tắc tên là Tiên Phàm Chướng bắt đầu tàn phá, hủy hoại trong cơ thể hắn.”
“Tuy là người phàm cũng có thể tru tiên. Uy lực của Tiên Phàm Chướng, Huyền Hoàng giới không ai không biết. Nhưng ta tin rằng, nếu vị Trường Sinh thiên tôn kia muốn bảo toàn tính mạng mình thì hoàn toàn có thể làm được. Nhưng hắn lại cố tình không làm như thế.”
“Bởi vì một khi hắn làm như vậy cũng mang ý nghĩa là hắn lại lần nữa phá hỏng quy tắc bản thân đắp nặng. Tuy rằng không đến mức dẫn đến nghịch lý thất bại...”
Lý Phàm dừng một lát, dường như đang suy tư và thôi diễn.
Một lúc sau mới ăn nói mạnh mẽ nói: “Lại rất có thể để lại một lỗ hổng: Trường Sinh thiên tôn có thể xem nhẹ lực lượng Tiên Phàm Chướng.”
“Vì không để loại chuyện này xảy ra, hắn mặc cho Tiên Phàm Chướng cắn nuốt chính mình. Cũng tương đương với tự tay mai táng chính mình...”
“Điều nhận được lại chỉ là một kết quả: Tu sĩ Huyền Hoàng, không kể tu vi. Dưới đến Luyện Khí, trên đến Trường Sinh thiên tôn đều không thể tránh được tác dụng của Tiên Phàm Chướng.”
Vẻ mặt Lý Phàm nghiêm túc: “Nhưng mà...”
“Điều này lại rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
“Chỉ qua mấy ngàn năm, Tiên Phàm Chướng đã chỉ còn lại trên danh nghĩa. Chỉ cần cẩn thận ứng đối, tu sĩ không phải vẫn có thể tùy ý tàn sát người phàm như thường?”
“Mà vị Trường Sinh thiên tôn này lại rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì. Vậy mà không tiếc bỏ mạng mình cũng phải sáng tạo ra Tiên Phàm Chướng?”
Nghi hoặc nồng đậm hiện lên trên mặt Lý Phàm.
Đây không phải ngụy trang mà chính là phát ra từ thật lòng.
Ân thượng nhân trầm mặc không đáp.
Hắn nhẹ nhàng vung tay, tường vây trong suốt chặn trước mặt hắn biến mất không thấy đâu nữa. Hắn cẩn thận cầm lấy cây xương sườn trắng trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt ve như đối đãi với trân bảo hiếm thấy.
“Năm đó, lúc ta nhìn thấy cây xương sườn này lần đầu tiên, trước mắt giống như hiện ra hình dáng chủ nhân của nó lúc còn sống.”
“Đó là dung nhan hoàn mỹ cỡ nào! Tất cả từ ngữ hoa mỹ hoa lệ trên đời cộng lại cũng không thể hình dung một phần vạn của hắn.”
“Thế mà người hoàn mỹ như vậy lại vì lây nhiễm Tiên Phàm Chướng mà chết. Khi đó, trong lòng của ta đã âm thầm thề, nhất định phải tìm ra kẻ đầu sỏ sáng tạo ra Tiên Phàm Chướng, dẫn đến người hoàn mỹ vẫn lạc này, sau đó...”
Ân thượng nhân cười thảm: “Ta lại căn bản không nghĩ đến, tìm nhiều năm như vậy. Cái gọi là hung thủ lại luôn ở trước mặt ta.”
“Mà ta lại luôn không biết, luôn không biết!”
Tâm thần bị kích động cực lớn, Ân thượng nhân bỗng nhiên ho ra lượng lớn máu tươi.
Nhẹ nhàng lau đi, Ân thượng nhân nắm chặt cây xương sườn, gân xanh trên tay nhô lên.
Lý Phàm nhìn cảnh này, trong đầu lại chợt hiện lên hình ảnh lần đầu gặp mặt Ân thượng nhân.
Không khác gì hiện tại, quần áo nhếch nhác.
Trong miệng không ngừng thấp giọng tự nói: “Ta nhất định phải tìm được ngươi, ta nhất định phải tìm được ngươi...”
Mà bây giờ, hắn rốt cuộc tìm được cái gọi là hung thủ.
Nhưng kết quả này lại không phải điều hắn dễ dàng có thể chấp nhận.
Dốc sức truy tìm hơn nửa đời người, cái gọi là hung thủ lại là bản thân người bị hại.
Đây là châm chọc cỡ nào.
“Khó trách mỗi lần không lâu sau khi tìm thấy chân tướng hắn đều tự thiêu bỏ mình.” Trong lòng Lý Phàm im lặng.
Lý Phàm lại chợt nhớ tới, trước đó có một đời Tô Trường Ngọc bởi vì cơ duyên xảo hợp tới trên đảo Ân Ân này, được trao ‘Dựa ta trúc cơ pháp’.
Mà sở dĩ Ân thượng nhân lại làm như vậy là bởi vì hành động cố gắng cứu vớt người phàm trên đảo của Tô Trường Ngọc.
Khi đó, Ân thượng nhân đã từng hỏi: “Vì sao? Vì sao một tu tiên giả như ngươi lại muốn đi cứu những người phàm này?”
Bây giờ xem ra, sợ rằng hắn không chỉ là đơn thuần chất vấn Tô Trường Ngọc.
Càng nhiều hơn là khó hiểu hành động sáng tạo Tiên Phàm Chướng của vị Trường Sinh thiên tôn này.
Không chỉ Ân thượng nhân, Lý Phàm cũng hoàn toàn không thể hiểu được loại hành vi này.
Lui một vạn bước để nói, nếu như trên đời thật sự có người cao thượng tới mức như thế, cam nguyện vì bảo vệ người phàm mà hi sinh tính mạng bản thân...
Nhưng ít nhất cũng phải hữu hiệu, hy sinh mới có ý nghĩa chứ?
Nhìn từ hiện trạng Huyền Hoàng giới trước mắt, tình cảnh của người phàm cũng chỉ khá hơn đôi phần mà thôi. Vẫn còn tùy ý bị tu tiên giả tàn sát, không cách nào tự vệ.
Giống như hai người Khấu Hồng, Đạo Huyền Tử năm đó.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể tuỳ tiện san bằng một tòa thành của người phàm.
So sánh với lúc trước khi Tiên Phàm Chướng sinh ra, mọi thứ dường như căn bản không có bất cứ khác biệt nào.
Nếu như điều hắn muốn chỉ là như thế...
Như vậy không phải cao thượng mà là ngu xuẩn.
Tu sĩ có thể nghịch thiên địa chi lý, Lý Phàm tin rằng tuyệt đối không có khả năng là người như vậy.
Như vậy mục đích thực sự của hắn rốt cuộc là gì đây?
Lúc Lý Phàm đang suy nghĩ, Ân thượng nhân thất tha thất thểu đứng lên, đặt xương sườn trắng trước ngực, cẩn thận thu hồi.
Ngẫm nghĩ, Lý Phàm vẫn nói ra nghi vấn trong lòng mình.
Ân thượng nhân bật cười thảm thương: “Đạo hữu còn chưa nghĩ rõ ư? Hắn không chỉ vì người phàm thiên hạ, càng là vì tu sĩ thiên hạ.”
“Tu sĩ thiên hạ?” Thân thể Lý Phàm chấn động, giống như nghĩ đến điều gì.
“Sau khi Truyền Pháp thiên tôn nghịch thiên địa chi lý, sáng lập tân pháp, tu sĩ thiên hạ đều phải dựa theo tân pháp tu hành. Nói trên lý luận, từ nay về sau tu sĩ bất kể kinh tài tuyệt diễm đến mức nào, thiên tư tung hoành cỡ nào cũng tuyệt đối không thể vượt khỏi hệ thống Truyền Pháp lập ra.”
“Đã định trước phải bị Truyền Pháp trấn áp vĩnh viễn. Nói từ trên một loại ý nghĩa nào đó, đối với Huyền Hoàng giới tu sĩ, Truyền Pháp là tồn tại vô địch.” Trạng thái tinh thần của Ân thượng nhân hình như có gì đó là lạ, đứt quãng nói.
Mà trước mắt Lý Phàm thì bỗng nhiên hiện ra một cảnh tượng.
Một bóng người áo trắng ngửa mặt lên trời thở dài: “Trước có tiên lộ không bước được, Truyền Pháp thiên tôn ở phía trên!”
“Nhưng hắn lấy tính mạng mình làm đại giới, sáng tạo ra một loại khả năng vì tu sĩ Huyền Hoàng. Một loại khả năng có thể uy hiếp đến Truyền Pháp.” Ân thượng nhân ngây người một hồi, sau đó mới tiếp tục nói.
“Cùng là Trường Sinh thiên tôn, tuy rằng thực lực chiến lực có thể Truyền Pháp cao hơn rất nhiều. Nhưng vị cách của bọn họ thực ra là giống nhau. Nếu Tiên Phàm Chướng có thể tạo thành tổn thương chí mạng đối với hắn, đạo lý như nhau...”
“Tiên Phàm Chướng cũng có thể làm trọng thương thậm chí giết chết Truyền Pháp thiên tôn!” Giọng Ân thượng nhân bỗng tự dưng lên cao, lộ ra mấy phần kích động.
“Từ sau đại kiếp, Truyền Pháp thiên tôn gần như tuyệt tích trên thế gian. Cho dù về sau xây dựng lại Vạn Tiên Minh cũng rất ít lộ diện. Làm sao biết không có nhân tố phương diện này? Bởi vì hắn cũng sợ rồi! Ha ha!”
Thần thái của Ân thượng nhân dần trở nên có phần điên cuồng.
“Hắn không chỉ tìm được phương pháp có thể giết chết Truyền Pháp vì tu sĩ thiên hạ, còn chỉ rõ một con đường có thể triệt để đánh tan Truyền Pháp! Suy cho cùng dựa vào Tiên Phàm Chướng mà muốn giết chết Truyền Pháp thiên tôn...”
“Tuy rằng có khả năng này nhưng xác suất thành công thật sự quá thấp.”
“Nhưng phương pháp đánh tan trật tự truyền pháp hắn chỉ ra thực sự tuyệt đối có thể!” Ân thượng nhân lại bởi vì tâm trạng động, thình lình phun ra một ngụm máu tươi.
“Nếu Tiên Phàm Chướng có thể trở thành một sơ hở của Truyền Pháp, vậy tại sao không thể sáng tạo ra nhiều sơ hở hơn? Chỉ cần cường giả có năng lực đủ để chứng Trường Sinh cảnh cam nguyện hi sinh chính mình...”
“Sơ hở của Truyền Pháp nhất định sẽ càng ngày càng nhiều. Sẽ có một ngày, thủng trăm ngàn lỗ, đâm một cái là phá!”
Hai mắt Ân thượng nhân trừng lớn.
“Chỉ cần có người như hắn, nguyện ý hi sinh chính mình...”
Lý Phàm nghe vậy, trầm mặc không nói.
Muốn thế nhân đều có giác ngộ như thế...
Thực sự có chút ép buộc rồi.
Một là tiêu dao tự tại của trường sinh cửu thị, một là khả năng tương lai hư vô mờ mịt lấy mạng mình giành được...
Chỉ cần là người bình thường đều biết nên lựa chọn thế nào.
Nhưng hắn cố tình không phải người thường.
Ân thượng nhân cười thảm: “Huyền Hoàng mấy ngàn năm, vậy mà không có tu sĩ thứ hai làm như vậy.”
“Thật đáng chết! Tất cả đều đáng chết...”
Lý Phàm an ủi: “Ân đạo hữu, đừng quá cực đoan nữa.”
Ân thượng nhân lại căn bản không để ý tới Lý Phàm, thậm chí ánh mắt nhìn Lý Phàm cũng dần trở nên có phần căm thù: “Ngươi thì biết cái gì?”
Hắn lấy ra cây xương sườn trắng trong ngực, tràn đầy khinh bỉ nói: “Ta biết, tu sĩ thiên hạ đều là người tiếc mệnh. Bao nhiêu người không vì sợ chết mới đi lên con đường tu hành?”
“Nhưng tính mạng của các ngươi lại làm sao có thể đánh đồng với hắn?”
“Hắn... Hắn...”
Trong mắt Ân thượng nhân chợt có tia máu chảy ra: “Hắn đáng lẽ là Trường Sinh thiên tôn mà!”
Lời này như một luồng kinh lôi bổ vào trên thần hồn Lý Phàm.
Lấy lòng dạ của hắn cũng không nhịn được thất thanh nói: “Cái gì?”
“Hắn đáng lẽ là Trường Sinh thiên tôn? Đây là ý gì?”
Lý Phàm vội vàng truy hỏi.
“Có ý gì? Ý trên mặt chữ. Trước khi cổ pháp tiêu vong, vị ‘Trường Sinh thiên tôn’ cổ pháp cuối cùng đạt được lực lượng thiên địa trường sinh mà chứng trường sinh!” Ân thượng nhân nói từng chữ từng câu.
“Cũng chỉ có xương thiên tôn cổ mới có thể giống như này, giống như nhận được thiên địa tạo hóa...”
Ân thượng nhân vừa nói vừa si mê vuốt ve xương sườn.
Sau đó ánh mắt lại bỗng trở nên tràn đầy hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm Lý Phàm.
Sau khi giằng co chốc lát, Ân thượng nhân lại chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt trở nên kinh nghi bất định, tràn đầy mê hoặc.
Đồng thời trong miệng lẩm bẩm tự nói: “Hơn nữa, hắn khác với những tên trộm kia. Trường sinh của hắn là thế giới này chủ động tặng cho.”
“Hắn rõ ràng có thể cứ vậy rời đi nơi này...”
Lý Phàm không quấy rầy đến hắn, chỉ yên lặng ghi chép những gì Ân thượng nhân nói.
“Cổ pháp Trường Sinh? Hơn nữa còn là cảnh giới Trường Sinh không giống bình thường.”
“Khó trách biểu hiện của hắn bất kể là ở Ngự Thú tông hay là Thiên Kiếm tông đều vô địch như thế.”
“Chỉ có điều, hắn lại rốt cuộc là cái gì biến thành Trường Sinh cảnh?”
“Cũng hoặc là, năm đó hắn một bước lên trời, không chỉ là từ người phàm biến thành cảnh giới Hóa Thần.”
“Mà là một hơi từ người phàm lột xác thành Trường Sinh thiên tôn?”
Lý Phàm không khỏi cảm thấy mấy phần hoang đường.
Tiến cảnh cỡ này quả thực tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!
“Nếu như thật sự là vậy thì cũng khó tránh quá bất hợp lí rồi.”
“Cho dù được Thiên Đạo ưu ái cỡ nào đi nữa cũng không đến mức đối đãi với hắn như thế chứ.”
“Nào phải thiên chi kiêu tử, quả thực là như đối đãi với cha.”
“Chẳng lẽ đời trước hắn đã cứu vớt Huyền Hoàng giới...”
Nghĩ như vậy, tự dưng một ý nghĩ khó hiểu hiện lên trong đầu Lý Phàm.
Hắn thoáng sững sờ.
“Không... Thể nào chứ?”
Nhanh chóng sửa sang suy nghĩ lại một lượt, song suy đoán trong lòng lại càng thêm rõ ràng.
Cùng là người hoàn mỹ.
Cùng tâm hệ chúng sinh Huyền Hoàng.
Huyễn Chân hiền giả bỗng dưng mất tích.
Nhiều năm sau, trên đời sinh ra một người phàm khác.
Thiên Đạo ưu ái, thậm chí đãi ngộ đã đạt đến mức độ không hợp lẽ thường.
Mọi chuyện cắt ra ghép lại mơ hồ tạo thành một đáp án.
Lý Phàm không nhịn được nghĩ đến: “Chẳng lẽ...”
“Bạch tiên sinh chính là Huyễn Chân hiền giả chuyển thế?”
Không sai, hình dạng đầu lâu sau khi khôi phục Lý Phàm nhìn thấy giống Bạch tiên sinh như đúc.
Mà sở dĩ thế gian lưu truyền, tu sĩ đầu tiên cảm nhiễm Tiên Phàm Chướng họ Tô...
Đó là vì...
Lý Phàm không khỏi nhớ tới cảnh nhìn thấy trong Vẫn Tiên cảnh năm đó.
“Cẩu Tử chính là tàn thứ phẩm gặp phải vứt bỏ. Nếu như không phải Tiểu Bạch...”
Lục Nhai tóc vàng đang giải thích cho Lý Phàm lại bị người từ phía sau đá mạnh.
Sau đó hắn vỗ mông, vẻ mặt hơi xấu hổ.
Lục Nhai vội vàng sửa lời: “Nếu như không phải ‘Bạch tiên sinh’ xuất thủ chữa trị cho hắn, sợ rằng Cẩu Tử đã sớm mất mạng.”
Không sai, sở dĩ Bạch tiên sinh được gọi là Bạch tiên sinh là vì các cô nhi thành Ninh Viễn sau khi nghe thấy xưng hô ‘Tiểu Bạch’ bèn lấy xưng hô kính trọng cho hắn.
Có lẽ bọn họ cũng không rõ tên thật của người tốt nhất trên đời kia.
Mà lấy tính cách của Bạch tiên sinh, cho dù biết đây là bọn nhỏ hiểu lầm nhưng cũng hơn nửa sẽ không ngăn cấm, sửa chữa.
Bọn nhỏ vui là được.
Dù sao, cái tên Bạch tiên sinh này còn rất dễ nghe.
“Tô Bạch...”
“Đây chính là tên hắn.”
“Lấy cựu pháp Trường Sinh nghịch thiên địa chi lý, lại thành tân pháp Trường Sinh.”
“Ta vốn tưởng rằng trên đời căn bản không ai có thể làm được điểm này, lại không nghĩ tới...”
Lý Phàm lại nhớ tới đối thoại giữa hai người Tôn Kỳ, Tôn Liên Thành nghe được lúc trước.
“Càng được thiên địa ưu ái, muốn nghịch phản thiên địa chi lý lại càng khó.”
“Phản phệ gặp phải càng sâu.”
“Loại tình huống này, hắn đều có thể nghịch thiên địa chi lý...”
Lý Phàm không khỏi càng thêm trầm mặc.
Suy nghĩ cuồn cuộn, không biết qua bao lâu.
Dị thường trước mắt kéo Lý Phàm về lại hiện thực.
Trên người Ân thượng nhân có luồng năng lượng quỷ dị dao động.
Lý Phàm cũng đã nhìn ra, trạng thái của Ân thượng nhân lúc này cực kỳ không bình thường.
Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Nhưng trong trạng thái này, hắn lại như biến thành người có thể rình mò rất nhiều bí ẩn trong thiên địa, thăm dò rõ kiếp trước kiếp này của chủ nhân xương sườn.
“Vì sao? Vì sao?”
Ân thượng nhân đau khổ cào đầu, một đường dọc trong thân thể cũng chậm rãi hiện ra.
Giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ nứt ra từ trong đó.
Lý Phàm lặng lẽ nhích ra xa.
Ân thượng nhân đau đớn không ngừng lăn trên mặt đất, mà Lý Phàm thì mơ hồ nghe thấy trong mật thất trưng bày vô số thi thể Ân thượng nhân dưới lòng đất đảo Ân Ân không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh.
Âm thanh chấn động, kêu khẽ không ngừng.
Không biết qua bao lâu, Ân thượng nhân thình lình nhảy lên, nét mặt vô cùng hưng phấn: “Ta biết rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận