Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 173: Một ánh nhìn phản chiếu vạn năm

Thấy ánh mắt mê muội của Lý Phàm, Trần Anh không đợi hắn đặt câu hỏi, bèn tiếp tục giải thích:
“Vì sao Vẫn Tiên Cảnh được gọi là Vẫn Tiên Cảnh?”
"Là bởi vì, có một tồn tại mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng nổi, trước lúc ngã xuống, đã nhìn thoáng qua Huyền Hoàng giới, chính ánh nhìn đó đã tạo nên Vẫn Tiên Cảnh!”
“Hết thảy cảnh tượng và sự vật bên trong Huyền Hoàng giới khi ấy đều được vị ấy thu vào trong tầm mắt.”
“Sau khi ngài ngã xuống, luồng ý niệm này mãi mãi không tan. Trải qua mấy ngàn năm phát triển và diễn hóa, cuối cùng, nó đã hình thành nên Vẫn Tiên Cảnh ngày nay.”
“Vẫn Tiên Cảnh to lớn ngang Huyền Hoàng giới, thậm chí còn muốn hơn.”
“Cảnh tượng đã từng xảy ra mấy ngàn năm trước, được vị ấy ghi chép trước lúc ngã xuống, vẫn luôn không ngừng lặp đi lặp lại bên trong đó, sống động như thật vậy.”
“Khi bước chân vào thế giới kỳ tích tráng lệ mà đầy chân thật này, tất cả mọi tu sĩ đều khiếp sợ và tán thán trước sự tồn tại vĩ đại kia.”
"E rằng chỉ có “Tiên” trong truyền thuyết thượng cổ mới có thể đạt đến quyền năng như thế này.”
"Cho dù đã tiến vào đó không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần chứng kiến tận mắt mọi thứ trong Vẫn Tiên Cảnh, ta vẫn luôn cảm thấy kính sợ từ tận tâm can.”
“Rung động đó thật sự không thể dùng lời nào biểu đạt nổi. Chỉ khi được tận mắt nhìn thấy, ngươi mới có thể hiểu được.”
Trần Anh lắc đầu, cảm khái vạn phần, nói.
“Một ánh nhìn chiếu rọi vạn năm, sau đó tự thành một giới.” Lý Phàm cũng không khỏi kinh hãi trước sự thật khó mà tin nổi này.
Sau một thời gian dài trầm mặc, hắn lại không khỏi nghĩ đến.
Vỏn vẹn chỉ là một cái liếc mắt trước khi chết mà đã có uy thế như vậy.
Thì khi còn sống, vị này tột cùng mạnh đến nhường nào?
Cường giả bực này, sao lại có thể ngã xuống?
Dường như nhìn ra nghi hoặc trong lòng Lý Phàm, Trần Anh cũng cảm thán bảo:
"Không thể tin được đúng chứ? Nhân vật cường hoành không thể tưởng tượng nổi như vậy, thế mà cũng có thể ngã xuống. ”.
"Nhất niệm thế giới sinh, e rằng ngay cả Trường Sinh Thiên Tôn cũng không thể làm nổi.”
“Thế nên, tất cả mọi người đều nhất trí rằng, trước lúc ngã xuống, vị này hẳn là một Chân Tiên.”
"Tiên? Thật sự có Tiên tồn tại hay sao?” Lý Phàm không khỏi hỏi.
Trần Anh lại vô cùng chắc chắn: "Tu tiên tu tiên. Nếu không có tiên thì phương pháp tu hành của chúng ta từ đâu ra?”
“Nếu có thể đi tới Vẫn Tiên Cảnh, được chứng kiến cuộc sống của Huyền Hoàng giới mấy ngàn năm trước, ngươi sẽ biết, Tiên, cho đến tận ngày ấy, cũng chẳng phải tồn tại hư vô mờ mịt gì.”
“Không ít môn phái đều vẫn còn lưu giữ hình ảnh tiền bối tông môn phá vỡ kiếp vân, phi thăng thành Tiên.”
“Nghe đồn rằng, một số tông môn đại phái thậm chí còn có Tiên Khí được Tiên nhân truyền xuống, uy năng vô song.”
"Chỉ có điều, không biết bắt đầu từ bao giờ, Tiên lộ đứt đoạn, sau khi đạt tới Hợp Đạo, tu vi của tu sĩ không thể nào tiến thêm nửa bước.”
"Vì thế, vô số tu sĩ có tu vi thông thiên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tuổi thọ của bản thân hao hết, chờ chết trong tuyệt vọng.”
"Sau đó, để tự bảo vệ mình, các tu sĩ rốt cuộc cũng không đặt mục tiêu phi thăng nữa, mà bắt đầu cầu trường sinh.”
“Đây cũng chính là nguồn gốc của cảnh giới “Trường Sinh”.”
Kể xong chuyện này, Trần Anh cũng lắc đầu thở dài, bảo: “Đoạn lịch sử này quá xa xôi, dù ở Huyền Hoàng giới mấy ngàn năm trước của Vẫn Tiên Cảnh, đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Vì thế, đã không còn ai biết được rốt cuộc tại sao năm đó Tiên lộ bị đoạn tuyệt.”
Lý Phàm chầm chậm gật đầu.
Tiếp theo, Trần Anh truyền lại chi tiết phương pháp tiến vào Vẫn Tiên Cảnh và những chú ý khi tiến vào đó cho Lý Phàm.
“Nhớ kỹ, không tới Kim Đan cảnh, vạn lần không nên thử!”
Trước khi rời đi, Trần Anh lại dặn dò lần nữa.
Lý Phàm miệng vâng vâng dạ dạ.
Sau đó, vì sốt ruột trở về nghiên cứu cải tiến đan phương nên Trần Anh đi trước một bước, trở về Vạn Tiên đảo.
Lý Phàm cũng không trì hoãn nữa, cấp tốc trở về rồi đi thẳng vào Thiên Huyền kính.
Nếu đã biết đến sự tồn tại của Vẫn Tiên Cảnh thần kỳ này, sao Lý Phàm lại có thể không thử cơ chứ?
Phải biết, trải qua trăm kiếp luân hồi, cường độ thần thức của hắn đã không phải thứ Trúc Cơ kỳ thông thường có thể so bì.
Tuy nhiên, vì để đảm bảo an toàn, Lý Phàm vẫn kiểm tra một lần trong Thiên Huyền kính cho chắc cú.
Cảnh tượng xung quanh biến ảo, một đám người rơm đột nhiên xuất hiện.
Thần thức của Lý Phàm hoá thành mũi tên, lần lượt bắn về phía những người rơm vừa xuất hiện này.
Bị thần thức đánh trúng, những người rơm khô vàng lập tức thay đổi màu sắc.
Từ vàng chuyển sang xanh lục, rồi đổi thành màu xanh lam.
Sau khi đều được “nhuộm màu”, tất cả người rơm đồng thời biến mất.
Cảnh tượng phục hồi như cũ, không bao lâu sau, kết quả kiểm tra đã ra lò.
Cường độ thần thức của Lý Phàm hiện tại tương đương với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bình thường.
“Thần thức mạnh hơn tu vi hẳn một đại cảnh giới sao…” Lý Phàm cũng không quá bất ngờ.
“Đã như vậy, mình không cần lo lắng cường độ thần thức không đủ nữa.”
"Trong Vẫn Tiên Cảnh, tốc độ của dòng chảy thời gian không giống với thế giới thực. Thậm chí, những địa vực khác biệt trong đó cũng có dòng chảy thời gian không giống nhau.”
"Nhưng tóm lại, vẫn nhanh hơn thế giới thực nhiều.”
"Mỗi lần đi vào Vẫn Tiên Cảnh, tu sĩ đều sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở những vị trí riêng biệt.”
“Vì thế, sẽ phải gặp những tình huống khác nhau.”
"Có khu vực không ngừng luân hồi lặp lại đoạn lịch sử mấy ngàn năm trước. Qua một đoạn thời gian, cảnh tượng trong khu vực sẽ được đặt lại.”
“Còn có nơi thì vẫn phát triển không ngừng mấy ngàn năm, tạo nên đủ loại biến hoá diệu kỳ lẫn quỷ quái.”
"Tóm lại, vì Vẫn Tiên Cảnh là thế giới do ý thức trước khi ngã xuống tạo thành. Thế nên, bất cứ chuyện không thể tin nổi nào đều cũng có khả năng xảy ra trong này.”
“Tuy không có nguy cơ ngã xuống, nhưng tu sĩ vẫn phải thoả mãn một số điều kiện nhất định thì mới có thể mang vật phẩm trong Vẫn Tiên Cảnh về thế giới thực được.”
“Nếu cưỡng ép rời khỏi giữa chừng, tu sĩ cũng sẽ không bị tổn thương.”
“Thế nhưng, làm như thế thì cũng giống như lấy vật phẩm ra ngoài, sẽ phải chờ một khoảng thời gian khá dài thì mới có thể trở lại Vẫn Tiên Cảnh.”
...
Lý Phàm không tìm thấy bất kỳ thông tin liên quan nào đến Vẫn Tiên Cảnh trong Thiên Huyền kính.
Vì thế, hắn đành phải vừa thầm lặp đi lặp lại nhiều lần những điều cần lưu ý mà Trần Anh đã nói.
Vừa thu mua những vật liệu cần thiết để tiến vào Vẫn Tiên Cảnh, mỗi thứ mười phần.
Không phải Lý Phàm đang hao phí điểm cống hiến, mà giá cả của những thứ này thực sự quá rẻ.
Tổng cộng mười bộ mà lại có giá không quá hai trăm điểm cống hiến.
Mỗi phần là bốn món đồ:
Một chiếc áo gai bình thường.
Một nhánh bông lúa xum xuê.
Một mô hình căn nhà thu nhỏ và tinh xảo.
Một chiếc xe đẩy thu nhỏ mà đầy sống động.
Bốn thứ được đặt ở bốn góc riêng biệt.
Lý Phàm hít sâu một hơi, bước ra bước đầu tiên, đi về phía chiếc áo gai, thấp giọng tụng niệm:
"Phúc Sinh Huyền Hoàng tiên tôn."
Bước thứ hai, hắn chuyển sang bông lúa xum xuê, thành khẩn mặc niệm:
"Phúc Sinh Huyền Hoàng thiên quân."
Bước thứ ba, nhìn căn nhà tinh xảo, hắn nín thở thì thầm:
"Phúc Sinh Huyền Hoàng Thượng đế."
Bước thứ tư, hắn lại nhìn chiếc xe đẩy chất đầy hàng hoá.
Lý Phàm thở ra một hơi, dụng tâm im lặng mặc niệm:
"Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn."
Trong khoảnh khắc khi nghi thức hoàn thành, Lý Phàm cảm thấy xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Dù vốn không gian trong Thiên Huyền kính đã không có tiếng động gì.
Nhưng giờ phút này, hắn vẫn cảm nhận được sự yên tĩnh có thể khiến người khác nghe thấy tiếng trống ngực đập thình thịch.
Hoàn toàn khác với sự im lặng đơn thuần trước đó.
Sau đó, như bong bóng nổ tung.
Trong lúc nhất thời, vô số tiếng vang truyền đến bên tai Lý Phàm.
Tiếng khóc nức nở của trẻ con, tiếng gào thét của phàm nhân, tiếng quát giận dữ của tu sĩ…
Pháp thuật tung hoành, núi non lay động, gió hô mưa xiết.
Hình ảnh trước mắt tối sầm lại, hắn như bị người ta trùm bao tải lên đầu vậy.
Ngay sau đó, Lý Phàm mất đi ý thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận