Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 752: Cường giả tức chứng minh

Không có cảnh giới Trường Sinh thì tu sĩ Hợp Đạo chính là kẻ mạnh nhất trên thế gian.
Huyền Hoàng giới đã như thế thì không cần bàn đến tiểu thế giới Đế quốc.
May là Thanh và Hồng sống đã đủ lâu. Trong trí nhớ của các nàng, mấy năm trước khi Ngự Thú tông vẫn còn tồn tại, bọn họ đã từng gặp tu sĩ Hợp Đạo.
Nhưng Đế nữ lại không dễ chịu như vậy.
Dù nàng đón nhận ký ức của những hoàng đế qua các triều đại Đế quốc, nàng vẫn có chút ấn tượng mơ hồ đối với các tu sĩ Hợp Đạo cường đại trong truyền thuyết.
Nhưng dù sao Đế nữ chỉ là một người phàm mà thôi.
Đối mặt với uy áp như sơn hải mà Liễu Tam vô tình để lộ ra, sắc mặt Đế nữ tái nhợt, gần như sắp không thể thở nổi.
Ba người hành lễ nhưng Liễu Tam không đáp lời mà chỉ trầm mặc.
Thanh và Hồng nhất thời có chút bất an.
Thành thật mà nói, trước ngày hôm nay, hai người vẫn có chút hoài nghi về tổ chức gọi là “Vạn Giới Liên Hợp hội” này.
Suy cho cùng, từ đầu đến cuối chỉ có một người của Vạn Giới Liên Hợp hội chịu trách nhiệm liên lạc với bọn họ. Hơn nữa, tu vi của người liên lạc này không cao lắm.
Hắn chỉ ở cảnh giới Nguyên Anh, có thể thấy được ở khắp nơi trên Huyền Hoàng giới.
Nhưng hôm nay, trong khoảnh khắc được tận mắt nhìn thấy tu sĩ Hợp Đạo, sự nghi ngờ trong lòng ba người đã tiêu trừ hết.
Bởi vì cường giả chính là sự chứng minh tốt nhất!
Không lý nào đại tu sĩ Hợp Đạo lại đi lừa gạt người khác đúng không? Đối phương có thể diệt cả một Đế quốc chỉ bằng một cái giơ tay nhấc chân. Họ không lý do gì để làm vậy cả.
Trong phút chốc, đủ loại suy nghĩ hiện lên, thái độ của ba người Đế quốc càng thêm cung kính.
Thấy bầu không khí không sai biệt lắm, lúc này Liễu Tam mới khẽ hừ và gật đầu: “Đi thôi, dẫn ta tới xem mấy thứ mà các ngươi báo lên.”
Hứa Bạch cũng tiếp lời: “Tốc độ tấn công của Vạn Tiên Minh gần đây càng lúc càng nhanh, Liễu trưởng lão không có quá nhiều thời gian để lãng phí.”
Đế nữ vội vàng gật đầu và dẫn bọn họ đến mật thất dưới lòng đất trong cung điện tháp cao.
Trong mật thất vô cùng trống trải sớm đã chuẩn bị sẵn: Máy định vị hư không, hơn ngàn viên Linh Tinh tủy khác chủng loại, cùng với một lò luyện khổng lồ.
Liễu Tam nhìn dụng cụ định quỹ trước và hỏi: “Nếu như ngươi biết được một tọa độ của một giới nào đó tương tự Huyền Hoàng giới, vậy phải chăng ngươi có thể xác định được vị trí của thế giới kia trong hư không thông qua dụng cụ định quỹ này?”
Tiểu Thanh sửng sốt rồi sau đó lộ vẻ kinh hãi.
Bởi vì nàng nhận ra rằng, “thế giới” mà vị Liễu trưởng lão này nói tới không phải chỉ tiểu thế giới Huyền Hoàng.
Mà là chỉ một Tu Tiên giới khác ngoài Huyền Hoàng giới.
Trong lòng nàng đột nhiên đánh giá cao Vạn Giới Liên Hợp hội này, sau khi suy nghĩ một lúc, Tiểu Thanh lắc đầu và nói ra sự thật: “Do ảnh hưởng của Tiên Khư khiến không gian và thời gian xung quanh Huyền Hoàng giới bị bóp méo. Nếu chỉ có dữ liệu tọa độ đơn thuần, e rằng dù có thoát khỏi lực hấp dẫn của Tiên Khư thì giữa chừng cũng sẽ nhận sai phương hướng.”
“Tuy nhiên, nếu như thiết lập tốt tọa độ mục tiêu, không ngừng tiến về phía trước, trong quá trình đó tiến hành chỉnh lý thời không. Theo lý thuyết hoàn toàn có thể an toàn đến vị trí tọa độ.” Tiểu Thanh vội vàng bổ sung.
“Giới này không có linh khí nhưng lại có thể phát triển ra loại kỹ thuật này, đúng là không dễ dàng gì.” Liễu Tam gật đầu tán dương.
Đám người Tiểu Thanh nghe vậy, trong ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Liễu Tam tiếp tục tập trung sự chú ý lên hàng ngàn viên Linh Tinh tủy không cùng chủng loại kia.
Hắn chỉ nhìn lướt rồi trực tiếp bỏ qua.
Suy cho cùng, trong mắt tu sĩ Hợp Đạo thì những dị năng thú dữ này chẳng qua chỉ là đồ chơi của mọi nhà mà thôi.
Liễu Tam nhìn về phía lò luyện khổng lồ đang không ngừng nổ vang và động đậy.
Từng tia khí tức nguy hiểm từ từ tràn ra ngoài khiến hắn hơi nheo mắt lại.
“Các ngươi nghịch lửa coi chừng có ngày chết cháy.” Một lúc lâu sau, Liễu Tam đưa ra lời đánh giá.
“Vạn thú quy nhất, đúng là có khả năng này. Nhưng nếu tạo vật kinh khủng kia thật sự được tạo ra, sợ rằng cái thứ mà các ngươi gọi là “Đồng Tâm Quyết” chưa chắc khổng chế được nó đâu.”
“Nếu như năm đó chí bảo “Vạn Thú Chuyển Luân” của Ngự Thú tông vẫn tồn tại thì có lẽ còn có một tia hy vọng.”
Tiểu Thanh và Tiểu Hồng kinh ngạc liếc nhìn nhau.
Không đợi các nàng ấy đáp lại, Liễu Tam chỉ để lại một câu nói rồi trực tiếp rời đi.
“Ta đã biết được đại khái tình hình của giới này. Các ngươi hãy kiên nhẫn đợi kết quả đi.”
Tiểu Thanh có phần thấp thỏm: “Hứa đạo hữu…”
Hứa Bạch bày ra dáng vẻ bất lực: “Vừa nãy ta đã nói rồi, hiện tại thế tấn công của Vạn Tiên Minh đang mãnh liệt, rất nhiều tiểu thế giới đã liên tiếp thất thủ. Tổ chức đã quyết định thực hiện kế hoạch đứt đuôi cầu sinh, thu hẹp phạm vi thế lực. Chỉ một vài tiểu thế giới có giá trị mới được giữ lại làm thành viên thế lực cốt lõi.”
“Kết quả cuối cùng cũng không phải do một mình Liễu trưởng lão định đoạt. Ban lãnh đạo cấp cao của tổ chức cần tiến hành đánh giá toàn diện trước khi đưa ra quyết định.”
Hứa Bạch vừa nói vừa cho mọi người xem những hình ảnh thu thập được từ Thiên Huyền Bảo Giám cách đây không lâu để chứng minh, trong đó có nhiều tiểu thế giới khác nhau liên tiếp bị thất thủ do các cuộc tấn công điên cuồng của tu sĩ Vạn Tiên Minh.
Nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc và chân thực đầy rẫy sự giết chóc này, vẻ mặt của ba người Đế quốc không khỏi biến sắc.
Hứa Bạch ném Lưu Ảnh Thạch cho các nàng và an ủi: “Các ngươi yên tâm, nể tình chúng ta có cùng tổ tiên, cho dù tổ chức không thông qua quyết định che chở cho thế giới các ngươi thì ta cũng sẽ lặng lẽ tới đây đưa các ngươi rời đi, cứu mạng các ngươi.”
“Đương nhiên, số người không thể quá nhiều, hạn mức cao nhất chỉ có năm người thôi.”
Vẻ mặt Hứa Bạch có phần nghiêm trọng.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của ba người Tiểu Thanh, Hứa Bạch lại nói tiếp: “Đương nhiên, nếu cuối cùng tổ chức quyết định tiến hành che chở các ngươi thì càng tốt.”
“Tuy nhiên, đến lúc đó, tất cả tài nguyên, kỹ thuật trong Đế quốc đều sẽ dung nhập vào Vạn Giới Liên Hợp hội bọn ta như là một cái giá phải trả.”
“Bất luận là kết quả nào, trong khoảng thời gian này các ngươi cũng cần làm tốt công tác chuẩn bị trước.”
“Ta nghe nói, trong Đế quốc các ngươi vẫn còn tồn tại cấp bậc quý tộc gì đó…”
Hứa Bạch cười nhạo, nhìn Đế nữ và nói: “Nhớ kỹ, Đế quốc chỉ cần hoàng đế, không cần quý tộc gì cả.”
“Từ hôm nay trở đi, Đế quốc chỉ có một người lãnh đạo.”
Dứt lời, Hứa Bạch chắp tay: “Ta cũng có nhiều việc nên không thể ở lâu thêm nữa. Hy vọng lần sau ta tới đây có thể mang theo tin tức tốt cho các ngươi.”
Không đợi ba người Tiểu Thanh cáo biệt, Hứa bạch nhanh chóng phi độn ra khỏi Đế quốc.
Nhìn Hứa Bạch rời đi, ánh mắt Đế nữ nhìn ra ngoài cung điện.
Một tia sát khí hiện lên, cuối cùng dần dần trở nên kiên định.
Huyền Hoàng giới, lối vào Đế quốc.
Liễu Tam đã đi trước một bước, hiện đang đứng đợi Hứa Bạch.
“Thiếu chủ, biểu hiện của ta như thế nào?”
Thấy Hứa Bạch hiện thân, hắn không khỏi có phần dương dương đắc ý.
“Ha ha, không ngờ Liễu lão trông cương trực công chính, hóa ra khi lừa gạt người khác cũng hỗn nhược thiên thành như vậy, không hề tìm ra một tia sơ hở nào. Sau này, ta phải nhắc nhở Khương trưởng lão cẩn thận rồi.” Hứa Bạch cười nói.
Sắc mặt Liễu Tam đột nhiên xụ xuống.
Nhưng rất nhanh, hắn chủ động chuyển đề tài: “Không nói đến chuyện khác, nơi gọi là tiểu thế giới Đế quốc này quả thật có không ít môn đạo. Chỉ riêng “lò luyện vạn vật” kia, cho dù là ở Tu Tiên giới thượng cổ thì nó cũng có chút bất phàm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận