Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 853: Thiên Quang luyện chí bảo

Nếu không phải ngôi miếu nhỏ giữa núi này đã được Lâm Linh bố trí trận pháp bảo hộ, thì e rằng với độ chói lóa của chùm sáng kim quang trong tay Quý Thiệu Ly sẽ thu hút sự chú ý của các tu sĩ khác.
“Đây... đây...” Chung Thần Thông há hốc mồm chỉ vào Quý Thiệu Ly, cả buổi trời vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh.
“Ai dà, đáng tiếc không phải là chùm sáng màu vàng tím hay vàng đen, nhưng mà có thể miễn cưỡng chấp nhận.” Quý Thiệu Ly nói thản nhiên, giơ tay lục lọi chùm sáng trong tay ở trước mặt mọi người.
Kim quang dần dần tan biến.
Thay vào đó là một hạt châu toát ra quầng sáng bảy màu.
Khoảnh khắc nhìn thấy hạt châu bảy màu này, trong lòng Chung Thần Thông không khỏi dâng lên một cảm xúc phức tạp kỳ là.
Vừa tham lam, vừa buồn bã thất vọng, càng cảm thấy tiếc nuối.
Khiến lòng hắn không yên.
“Ngọc Hư lưu quang bảy màu...” Khoảnh khắc sờ đến hạt châu này, các thông tin liên quan đến nó tự nhiên xuất hiện trong đầu Quý Thiệu Ly.
Đến từ một tu tiên giới tên là ‘Sùng Diễn’.
Trong thế giới này bầu trời không có nhật nguyệt, chỉ có bảy màu ánh sáng luân phiên chiếu rọi thế gian.
Sau đó có đại tu sĩ thu thập bày màu ánh sáng này tế luyện.
Thời gian thoi đưa, vị tu sĩ này cũng đã ngã xuống từ lâu. Pháp bảo mà hắn chế tạo cũng trôi dạt đến hồ câu cá.
Trong lòng Quý Thiệu Ly chấn động không thôi.
Không chỉ vì quy cách của Thần quang bảy màu này cực cao, vượt lên Hợp Đạo bình thường.
Mà bởi vì pháp bảo trình độ này chỉ là thứ hạng màu vàng kim trong hồ câu cá.
Vậy những chùm sáng màu vàng tím, vàng đen là những tồn tại đáng sợ như thế nào?
Còn hồ câu cá có thể chứa đựng toàn bộ chúng nó, rốt cuộc là pháp bảo cấp bậc gì?
“Chắc chắn không phải tiên khí bình thường.”
“Nhưng đều vô chủ...”
“Tiên giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong đầu nảy ra vô số suy nghĩ, Quý Thiệu Ly không luyện hóa Thần quang bảy màu ngay lập tức.
Chỉ cất đi sau đó giao cho bản tôn.
Hoàn hồn lại, nhìn thấy Chung Thần Thông vẫn còn khiếp sợ, hắn hơi thắc mắc hỏi: “Sao thế? Chùm sáng vàng kim này rất khó câu hay sao? Chung đạo hữu chiếm giữ Điếu Ngư Đài này mấy chục năm, dựa vào năng lực của ngươi có lẽ câu lên không ít rồi nhỉ, có cần phải kinh ngạc như vậy không?”
Chung Thần Thông mở miệng, muốn nói lại thôi.
“Ha... ha...”
Trong ánh mắt Chung Thần Thông đầy vẻ mờ mịt, chỉ đành cười gượng đáp.
“Được rồi, may mắn là bảo toàn. Món đồ câu lên lần này không tệ, nếu như không biết tiết chế không chừng một thời gian dài sau này đều lãng phí thời gian.”
“Chuyện ở đây phải giao cho Chung đạo hữu ngươi rồi.”
“Liên Hợp hội công việc bộn bề, ta cũng không thể ở mãi nơi này.” Quý Thiệu Ly có chút tiếc nuối nói.
“Phải rồi, sau này thỉnh thoảng sẽ có thiên kiêu trong hội đến thử thả câu. Trước khi đến ta sẽ thông báo với ngươi.” Đưa cho đối phương một miếng linh phù truyền tinh, Quý Thiệu Ly lại quyến luyến liếc hồ câu cá.
Cuối cùng gọi Lâm Linh rời khỏi ngôi miếu nhỏ giữa núi.
Chung Thần Thông nhìn cảnh vật của ngôi miếu không thể quen thuộc hơn, có điều xuất hiện thêm một tầng trận pháp phòng hộ.
Khoảng thời gian này trải qua giống như một giấc mộng.
Khiến hắn hơi mơ màng.
Nhưng tượng đá vô diện kia đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, lập tức khiến Chung Thần Thông bừng tỉnh.
Suy nghĩ một lúc lâu, khẽ thở dài đành chấp nhận hiện thực này.
Sau đó nhìn hồ câu cá, hoài nghi ngồi xuống.
Cho dù số lần thả câu hôm nay đã hết, hắn cũng muốn tìm cảm giác.
Cho dù tu vi, cảnh giới, thần thông, các khía cạnh Quý Thiệu Ly đều hơn hắn, Chung Thần Thần cũng không thấy có chịu.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này lại câu được quang cầu vàng kim mà cả đời chỉ câu được hai lần, khiến Chung Thần Thông căn bản không chấp nhận nổi.
“Đạo câu cá ta chắc chắn không thua người khác!”
Chung Thần Thông quyết tâm trong lòng, trong đầu không ngừng tập luyện động tác vung cần của mình.
Trên ngôi miếu nhỏ giữa núi.
Quý Thiệu Ly nấp trong bóng tối cẩn thận quan sát cuộc sống hai ba ngày nay của Chung Thần Thông.
Sau khi phát hiện ngoài việc hắn ngày càng say mê thả câu thì chẳng có hành động khác thường nào, lúc này mới yên tâm rời đi.
“Chỉ dựa vào tên tuổi của Hồng Trần Từ Bi Chân Tiên để lừa gạt chung quy không phải kế lâu dài.”
“Để đảm bảo bí mật chuyện này không bại lộ, cần phải có chút thủ đoạn khác.”
“Tu vi Trúc Cơ không dùng được Chân Thực Dụ Quả, đợi sau khi bản tôn đột phá xong, dùng bí pháp ‘Độ Huyết Duyên’ là được.”
Kho báu vô tận trong hồ câu cá rõ ràng không thể vét hết trong thoáng chốc.
Cho nên Quý Thiệu Ly không có dự đỉnh ở lỳ chỗ này ngày ngày thả câu.
Chỉ dựa vào một mình hắn cho dù thả câu trăm năm, so với tinh không rực rỡ đó cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Huống hồ trong tình huống không biết bảo vật cụ thể, nếu chỉ dựa vào may mắn thì hiệu suất càng thấp.
“Ừm, sau này trong Vạn Giới Liên Hợp hội hễ có độ cống hiến xuất sắc có thể đến đây thả câu một lần.”
“Cho dù thật sự câu được chí bảo gì đó cũng không đáng ngại. Đến cuối cùng cũng sẽ thuộc về ta.”
Trong lúc suy nghĩ, sau khi đích thân đi đến Linh Mộc giới cùng với Lâm Linh, giao ‘Thần quang bảy màu’ cho bản tôn.
Mới quay về đảo Hải Hiên.
Theo thường lệ kiểm tra trong Thiên Huyền Tiểu Kính.
Trong thời gian hắn chuyên tâm thả câu, thật ra Vạn Tiên Minh cũng không yên tĩnh.
Hầu hết mấy trăm ứng viên của ‘Ba mươi ba Tiên Tuyển’ đều lần lượt quay về.
Chỉ có ba mươi ba tu sĩ ở lại tổng bộ Tiên Minh.
Điều này có nghĩa Tiên tuyển giả cuối cùng đã được xác định!
Ai cùng biết những Tiên tuyển giả này ngày sau chắc chắn đều là tu vi Hợp Đạo, tiền đồ vô hạn.
Thân thế và bối cảnh của bọn họ đều đã được điều tra rõ ràng.
Nịnh hót cũng được, kết giao tình trước cũng được.
Tóm lại chỉ cần tu sĩ có mắt đều bắt đầu nghĩ đủ mọi cách kéo quan hệ với ba mươi ba Tiên tuyển giả này.
Còn Vệ Kỳ Chính thành công trúng tuyển, tuy cô độc một mình.
Nhưng cũng có không ít tu sĩ từ xa đến liên lạc với các bạn bè của Vệ Kỳ Chính.
Đương nhiên Hội hỗ trợ biển Tùng Vân, tổ chức mà Vệ Kỳ Chính từng tham gia cũng hiện ra trước tầm mắt của mọi người.
Nhưng mà sau khi điều tra mọi người phát hiện thành viên của Hội hỗ trợ đều là tu sĩ trong thể chế Tiên Minh, hơn nữa toàn bộ đều không có nền tảng thâm hậu.
Tu vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh.
“Chẳng qua chỉ là đoàn kết sưởi ấm nhau thôi.”
Không khỏi đưa ra kết luận như vậy.
Chỉ cảm thán vận may của tiểu đội này quá tốt, thành viên không nhiều nhưng lại có một vị Tiên tuyển giả.
Lúc mới đầu, thành viên của Hội hỗ trợ có hơi căng thẳng khi đối mặt với mấy câu hỏi thăm dồn dập kéo đến.
Nhưng mà nhận thấy những người được cho là tu sĩ ‘đại thế lực’ kia căn bản không quan tâm đến bọn họ lắm. Chỉ trò chuyện mấy câu đã chuyển lên người Vệ Kỳ Chính, bọn họ cũng dần buông bỏ lo lắng trong lòng.
Nhưng mà thật ra bọn họ cũng không có gì đáng tiếc lộ.
Bí mật của Hội hỗ trợ đều nằm trên người Quý Thiệu Ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận