Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1273: Diệt thế cầu sinh ý

Theo Mặc Nho Bân nói ra câu này, cũng không biết có phải ảo giác của Lý Bình hay không, chỗ sâu trong biển U Ám giống như thật sự tối tăm lạnh hơn một chút.
Hệt như có tồn tại không biết nào đó theo dõi hắn, trong lòng chợt sinh ra hàn ý.
Thánh Hoàng có chút nghiêm trọng nhìn hai bên xung quanh, lại không hề phát hiện tồn tại âm thầm rình mò nào.
Ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía thể xác của Phương Định Ca Đại Đạo tông, Lý Bình hỏi: “Đã biến thành dáng vẻ này mà còn có thể sống lại?”
Người Lý Bình hỏi hiển nhiên không phải Phương Định Ca, mà là vị Chân Tiên tiên khu hóa thành biển U Ám, ý niệm hóa thành Vẫn Tiên cảnh.
Mặc Nho Bân cũng quan sát thi thể cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Ta kể cho ngươi một chuyện xưa.”
“Cửu Luyện quan bọn ta đã từng thờ phụng một bức tượng đá tổ sư, nghe nói là do Cửu Luyện tổ sư gia, Diệu Pháp thượng nhân tạo ra vì chính mình.”
“Tượng đá này được phụng dưỡng mấy ngàn năm, đệ tử trong quan bình thường có lo nghĩ gì trên con đường tu hành, chỉ cần thành tâm cầu nguyện với nó, tuyệt đại đa số đều có thể nhận được đáp lại trong mơ hồ. Do đó nhiều năm như vậy, hương hỏa không dứt.”
“Về sau có một ngày, kiếp vân chợt bao phủ trên không Cửu Luyện quan, từng luồng thần lôi đánh xuống, mục tiêu lại là bức tượng đá tổ sư này! Một bóng dáng phá vỡ tượng đá, xông thẳng lên chín tầng trời! Thực lực người này có thể nói là đáng sợ, Cửu Tiêu Thần Lôi đủ để diệt sát Hợp Đạo trong nháy mắt căn bản không làm gì được hắn. Hắn đứng trong lôi quang cười to không ngừng, mắt thấy sắp vượt qua lôi kiếp, phi thăng mà đi...”
Mặc Nho Bân nói đến chỗ mấu chốt lại lần nữa dừng lại.
Đợi hồi lâu lại không đợi được Thánh Hoàng thúc giục, đành phải nghẹn lại một hơi, tiếp tục kể: “Thoạt tiên mảnh vỡ tượng đá tổ sư rơi lả tả trên đất thế mà lặng yên không tiếng động tụ tập lại. Tới gần người độ kiếp. Nhân lúc hắn không kịp đề phòng, một lần nữa nuốt hắn trở lại trong tượng đá!”
“Lần này, mặc cho bóng dáng ấy giãy giụa thế nào cũng trốn không thoát bao bọc của tượng đá nữa. Mà tượng đá cũng cùng bóng dáng đó phá không phi thăng mà đi!”
Nghe xong chuyện xưa có phần huyền bí này, Lý Bình không khỏi khẽ cau mày.
Mặc Nho Bân hỏi: “Ngươi đoán, hai người cùng nhau phi thăng này, ai là tổ sư gia Cửu Luyện quan bọn ta?”
Lý Bình trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Bóng dáng trong tượng đá, cần đối mặt với lôi kiếp phi thăng. Hẳn là hắn mới phải? Lúc còn sống không thể phi thăng, lấy hình thái tượng đá đến đệ tử cung phụng, tích góp mấy ngàn năm hòng phi thăng...”
Mặc Nho Bân mỉm cười: “Sai!”
“Tổ sư gia Cửu Luyện quan, Diệu Pháp thượng nhân có ghi chép rõ ràng, phi thăng thành tiên trước mắt bao người. Chỉ có điều, chỉ có các đời chưởng môn Cửu Luyện quan mới biết, năm thứ hai sau khi Diệu Pháp thượng nhân vào Tiên giới không biết vì nguyên nhân gì mà vẫn lạc!”
Lý Bình nghe vậy kinh ngạc.
Mặc Nho Bân hài lòng nói tiếp: “Song bức tượng đá do hắn tự tay tạo ra này lại là đường lui hắn để hắn, cho dù thần hồn câu diệt ở thượng giới cũng có thể mượn tượng đá này trùng sinh!”
Lý Bình cau mày lần nữa: “Vậy bóng dáng trong tượng đá lại là người phương nào?”
Mặc Nho Bân cười hì hì: “Là chưởng môn đời thứ ba của Cửu Luyện quan bọn ta, người này không tuân theo di tức của tổ sư, muốn lập môn quy khác, sau một phen nội đấu, trọng thương thất bại, từ đó không biết tung tích. Không nghĩ tới vẫn luôn nấp trong tượng đá tổ sư, lại còn một mạch tu hành đến cảnh giới phi thăng.”
“Nhưng vẫn uổng công làm áo cưới cho người khác.”
“Diệu Pháp thượng nhân phi thăng thành tiên chỉ mới một năm, chưa nói tới nội tình gì đó, đều có thể mượn tượng đá trùng sinh. Càng không cần nhắc tới vị Chân Tiên kia.”
“Xem vùng biển U Ám này là có thể tưởng tượng lúc hắn còn sống cường đại cỡ nào. Nói trắng ra, đừng dùng ánh mắt tu sĩ chúng ta phỏng đoán thủ đoạn của ‘tiên’. Thật sự là ngày đêm khác nhau!”
Có lẽ vì đã giao lưu với nhau một thời gian, tâm trạng Mặc Nho Bân ổn định hơn rất nhiều, hắn biểu lộ cảm xúc trong lòng nói.
Lý Bình im lặng không lên tiếng.
Hắn cảm giác quan hệ dây mơ rễ má giữa Diệu Pháp thượng nhân mượn tượng đá trùng sinh và chưởng môn đời thứ ba Cửu Luyện quan đối phương nói còn có chỗ không thật.
Nhưng nói cho cùng cũng là bí văn thượng cổ, lúc này xâm nhập hiểm địa cũng không phải lúc miệt mài theo đuổi.
“Vậy chúng ta còn cần tiếp tục thâm nhập không? Dáng vẻ chết thảm của Phương Định Ca không giống như việc tu sĩ bình thường có thể làm được.” Lý Bình rời đi đề tài.
“Trước tiên vào xem đã. Nếu như Chân Tiên đã khởi tử hoàn sinh, đã nhiều năm như vậy, nhất định không thể còn ở tại chỗ.” Mặc Nho Bân nói, vòng qua di hài Phương Định Ca, tiếp tục ẩn vào dưới hắc ám.
Trên đường đi qua ba quan ải trận pháp, có cái vốn thuộc về Tụ Linh Thăng Tiên trận, cũng có cái do kẻ đến sau bày ra.
Dưới sự hợp lực của Lý Bình và Mặc Nho Bân, phí hết một phen công sức, cuối cùng mới đến được trong trung khu kiểm soát Tụ Linh Thăng Tiên trận.
Trên đường đi không hề phát hiện bốn hài cốt của bốn Trường Sinh vẫn lạc khác.
Trung khu kiểm soát rõ ràng nằm ở chỗ sâu nhất cả vùng u ám lại hệt như một đài thiên văn trong suốt.
Thông qua thực thể cấm chế trận pháp như toàn cảnh thuỷ tinh bao quanh bốn phía nơi này, hai người Lý Bình và Mặc Nho Bân có thể thấy rõ toàn cảnh biển U Ám.
Cho dù đã phóng to không biết bao nhiêu lần vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng cực giống bề ngoài nhân loại của biển U Ám.
Mặc Nho Bân rất rõ ràng không phải lần đầu tới nơi này, không hề bị cảnh tượng tráng lệ trước mắt phân thần mà là đi tới trung tâm đài thiên văn.
Hơi biến sắc.
“Một tin tốt và một tin xấu. Ngươi muốn nghe tin nào trước.” Mặc Nho Bân hỏi.
Sau khi Lý Bình trầm mặc một hồi thì vẫn trả lời: “Nói tin tốt trước đi.”
“Tin tốt là vị Chân Tiên vẫn lạc kia không mượn di hài trùng sinh.” Giọng điệu Mặc Nho Bân sâu xa nói.
“Thế tin xấu thì sao.”
Mặc Nho Bân cười khẩy: “Ngươi đến xem là biết.”
Lý Bình chầm chậm đi tới trên vị trí chỗ Mặc Nho Bân.
Cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi, đài thiên văn cao tít tắp thoáng chốc như đang nhanh chóng rơi xuống.
Cảnh tượng biển U Ám phía dưới nhanh chóng gần kề, không ngừng phóng đại.
Phút chốc tràn vào tầm mắt, thẳng tới chỗ sâu thần hồn.
Ầm!
Cảnh tượng xung quanh thay đổi, giống như đã rời biển U Ám, đi tới một nơi không biết hoàn toàn mới.
“Đừng cử động.”
Âm thanh Mặc Nho Bân vang lên trong tim, Lý Bình hơi cảm thấy an lòng, quan sát hai bên.
Hắn đã nhìn thấy bốn Trường Sinh kỳ vẫn lạc khác.
Duy trì tư thế khoảnh khắc cuối cùng lúc còn sống, chỉ là khác với Phương Định Ca, khuôn mặt bọn họ như phủ kín một tầng bụi, đã không nhìn rõ dung mạo cụ thể.
Chỉ có thể lờ mờ nhìn ra, lúc bọn họ còn sống muốn tận lực ngăn cản lực lượng đáng sợ cắn nuốt bọn họ.
Lý Bình cố gắng tìm kiếm kẻ đầu sỏ khiến năm vị Trường Sinh này vẫn lạc.
Vật chất dây leo màu xám từ dưới chân thể xác bốn vị Trường Sinh vươn ra, lan tràn, quấn lại một chỗ hấp dẫn sự chú ý của Lý Bình.
Trong quan sát đánh giá của Lý Bình, những sợi dây leo màu xám này tuyệt đối không có khí tức sinh mệnh, chỉ là vật chất do năng lượng thuần túy tụ hợp.
Nhưng chẳng biết vì sao, lúc đối mặt với chúng, Lý Bình lại sinh ra một loại cảm giác bị rắn độc theo dõi.
“Đây là cái gì?” Không hiểu thì hỏi, Lý Bình không có bất kỳ chướng ngại tâm lý gì.
“Đây là ‘cầu sinh chi ý’. Cầu sinh chi ý của di hài Chân Tiên.”
Qua một lúc lâu Mặc Nho Bân mới chầm chậm trả lời câu hỏi của Lý Bình.
“Cầu sinh chi ý?” Lý Bình tỉ mỉ cảm nhận hàm nghĩa của bốn chữ này.
“Chân Tiên không thể dùng lẽ thường để nói. Năm đó lúc Hiên Viên đại ca tiến hành cải tạo di hài Chân Tiên từng có lo lắng về phương diện này. Vì đề phòng hắn khởi tử hoàn sinh còn làm rất nhiều bố trí ngoài định mức. Lại không ngờ rằng...”
Tuy Lý Bình không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Nho Bân, lại có thể cảm ứng được hắn đang nhìn chằm chằm ‘cầu sinh chi ý’ màu xám trải rộng nơi này.
“Dựa theo lẽ thường, di hài Chân Tiên đã biến thành biển U Ám thì không thể còn đản sinh ra cầu sinh chi ý mãnh liệt như vậy được.”
Nghe được lời này của Mặc Nho Bân, Lý Bình cũng như có điều suy nghĩ: “Trừ khi có người cố ý dẫn động.”
“Đúng vậy. Người này không đơn giản.” Mặc Nho Bân đánh giá như thế.
“Một là có thể phá giải cấm chế Hiên Viên đại ca để lại không đơn giản, hai là có thể dẫn động ý niệm của di hài Chân Tiên không đơn giản. Ba là sau khi dẫn động cầu sinh chi ý còn có thể toàn thân trở ra... Rất tài ba.” Mặc Nho Bân khen ngợi không có giọng điệu của khen ngợi.
“Đừng xem thường những vật này, cho dù là hai người chúng ta, nếu như không cẩn thận bị bọn chúng theo dõi, e rằng cũng khó thoát khỏi cái chết. Chỉ có thể rơi vào kết cục như năm cái vỏ rỗng này.”
Lý Bình khẽ cau mày, hắn vẫn có mấy phần tự tin đối với thực lực của mình.
Mặc Nho Bân không tranh luận với Lý Bình nữa mà là tiếp tục nhỏ giọng giảng giải: “Người vốn đã chết, cầu sinh chi ý lại bị nhen nhóm. Chẳng khác nào bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lực lượng bạo phát ra trong lúc đột ngột...”
“Theo bản năng cắn nuốt mọi sinh mệnh có thể tiếp xúc được xung quanh, chuyển hóa thành quân lương để chính mình phục sinh. Cũng chỉ có loại thực lực như Hiên Viên đại ca mới có thể miễn cưỡng ngăn cản. Ngươi ta thoạt nhìn tuy mạnh nhưng vẫn kém rất nhiều.”
Lý Bình trầm mặc.
Mặc Nho Bân nói tiếp: “May mắn trước đây người dẫn động này không làm hỏng bố trí của Hiên Viên đại ca. Sau khi ‘cầu sinh chi ý’ hút khô bốn Trường Sinh này cũng không tìm được đối tượng có thể hấp thu nào nữa, lúc này mới lại rơi vào trong tĩnh mịch.”
“Nếu để nó chạy ra biển U Ám...”
“Sợ rằng toàn bộ Huyền Hoàng giới đều phải biến thành đồ ăn trong mâm của nó.”
Lý Bình lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, thủ đoạn của Hiên Viên đại ca cũng đâu dễ bị phá giải như vậy. Người dẫn động này, cũng chính là Truyền Pháp ngươi nói, hắn cũng không hề trực tiếp phá hủy cấm chế biển U Ám. Thậm chí ngay cả thay đổi cũng không có, ngoài ra còn thêm vào thủ đoạn của chính mình.”
“Chỉ là... Nắm giữ pháp khí khống trận, cũng rõ như lòng bàn tay đối với cấm chế nơi này, tiến độ thành thạo.” Mặc Nho Bân như nghĩ tới điều gì, khí tức ngưng tụ bỗng nhiên trở nên không ổn định nữa.
“Làm việc trước đi đã.” Vào lúc Lý Bình lo lắng Mặc Nho Bân sẽ trở nên điên cuồng, không chịu khống chế, Mặc Nho Bân lại chẳng mấy chốc tỉnh táo trở lại.
Truyền lượng lớn tin tức vào trong đầu Lý Bình.
“Đây là... Tụ Linh Thăng Tiên trận?” Lý Bình liếc mắt là nhìn ra huyền cơ trong đó.
“Nói trên ý nghĩa nghiêm khắc là Tụ Linh Thăng Tiên trận sau khi qua sửa đổi của Hiên Viên đại ca. Thăng Tiên trận phiên bản nguyên sơ là do một đại tu Ma Đạo sáng tạo. Hì hì, người này là hung ma tuyệt thế chân chính. Hắn sinh ra thấp kém, tư chất tu hành của bản thân cũng không đủ, đi đến Kim Đan đã là cực hạn. Có điều hắn quả thực đã sáng tạo ra hung trận này, chỉ cần trận pháp bao phủ, mọi thứ trong đó đều sẽ bị luyện hóa thành năng lượng thuần túy nhất.”
“Hắn hạ thủ từ tiểu thế giới người phàm trước, từ yếu đến mẽ, không biết đã diệt tuyệt sinh linh của bao nhiêu thế giới mới cuối cùng phi thăng vào Tiên giới. Sau khi hắn vào Tiên giới, chuyện đầu tiên làm đó là tiến hành cải tiến trận pháp, còn muốn lặp lại chiêu cũ ở Tiên giới. Hừ, nhưng mà nhân vật như vậy ở trong kiếp nạn Tiên giới cũng chẳng khác gì con ruồi, nói chết là chết. Bảo vật tích lũy cả đời đều hời cho Hiên Viên đại ca. Song Hiên Viên đại ca ngược lại ghét bỏ di sản của hắn vô cùng...” Mặc Nho Bân cười mỉa nói.
“Loại người điên cuồng hung tàn như thế cũng có thể đắc đạo thành tiên? Tiên kiếp ở thế giới chỗ hắn và Huyền Hoàng giới không giống nhau à?” Lý Bình cau mày hỏi.
Bởi vì trong ký ức của Lý Bình, trong Huyền Hoàng giới, độ khó thiên kiếp phải đối mặt khi độ kiếp của hung đồ như vậy là gấp mấy chục lần có thừa so với bình thường. Căn bản không có khả năng độ kiếp thành công. Vì thế mới có câu hỏi này.
“Thiên kiếp mạnh cỡ nào đi nữa thì ở hạ giới cũng có cực hạn. Chỉ cần mạnh hơn nó là được. Huống chi thiện ác thực ra cũng không có định luận...”
Lý Bình có thể cảm nhận được rõ ràng, Mặc Nho Bân đang nói lại rơi vào trong một loại trạng thái mê mang nào đó.
“Cần ta làm gì?” Lý Bình đúng lúc rời đi lực chú ý của Mặc Nho Bân.
“Trình độ trận pháp của ngươi hẳn sẽ không yếu hơn Hiên Viên đại ca là bao. Trung khu kiểm soát Tụ Linh Thăng Tiên trận nơi này không thể vọng động. Nếu có thể, lại gia cố một tầng trận pháp, ép nơi này vào bên trong biển U Ám một chút. Sau đó cắt đứt liên hệ giữa pháp khí khống trận trong tay Vạn Tiên Minh và đại trận.” Mặc Nho Bân lấy lại tinh thần nói như thế.
Lý Bình gật đầu, vừa quan sát chi tiết trận pháp xung quanh vừa so sánh với trận đồ Thăng Tiên trận hiện lên trong đầu.
“Không hổ là Huyền Thiên Vương, có thể gọi là đệ nhất nhân kinh tài tuyệt thế của Huyền Hoàng giới vạn năm qua.”
Cùng là trận pháp sư, sau khi Lý Bình cảm nhận được chỗ tuyệt diệu của trận pháp nơi này, không khỏi sinh ra cảm giác cùng chung chí hướng với đối phương.
Tinh túy nguyên lực đến từ cầu nguyện của người U tộc sau khi trải qua hấp thu chuyển hóa của biển U Ám cũng chính là di hài Chân Tiên, ngưng tụ ở chỗ sâu trận pháp.
Nhìn qua chỉ là tích góp không hề có quy luật, nhưng Lý Bình lại mơ hồ nhìn ra, thông qua thủ đoạn nào đó, có thể nháy mắt đồng thời bộc phát ra những lực lượng có thể chống lại Chân Tiên này.
Thúc đẩy Huyền Hoàng giới thoát khỏi khống chế của Chân Tiên Tiên Khư.
“Lấy trận phàm tục khống chế lực Chân Tiên, khá lắm.”
Lý Bình không tìm được bóng dáng đại trận nguyên sơ Huyền Hoàng giới trong trận pháp biển U Ám. Trận pháp nơi này hẳn là một mình Huyền Thiên Vương tạo ra. Cho dù là Chân Tiên vẫn lạc cũng đủ để chứng minh trình độ trận pháp siêu nhiên của Hiên Viên Hoành.
“Gia cố trận pháp cần một vài vật liệu phụ tá...” Sau khi Lý Bình quan sát một thời gian, do dự nói.
“Chỗ ta có.” Mặc Nho Bân nói.
Dường như có chuẩn bị từ đầu, chờ hai người ẩn thân từ chỗ ‘cầu sinh chi ý’, trở lại trung khu trận pháp, hắn bèn lấy ra một đống vật liệu.
Lý Bình nhẹ gật đầu, tất cả đều là vật liệu cần để gia cố trận pháp.
“Đừng lấy loại ánh mắt đó nhìn ta, mặt ngươi vẫn là mượn của ta đấy.”
“Ta là pháp vương Huyền Thiên giáo, cho dù vội vàng thoát thân, trên người mang theo vật tư có thể đông sơn tái khởi cũng rất bình thường mà?”
“Nói ra thì, vì sao ngươi cũng không có mặt? Chẳng lẽ có quan hệ gì với vị Chân Tiên Hiên Viên đại ca cứu lúc trước? Gan ta nhỏ lắm, ngươi đừng có làm ta sợ...”
Lý Bình không để ý đến mấy lời điên khùng của Mặc Nho Bân mà bắt đầu tập trung tinh thần bố trận.
Có vết xe đổ của Huyền Thiên Vương làm tham khảo, Lý Bình chỉ cần xem mèo vẽ hổ là được. Đối với hắn cũng không phải việc gì khó.
Theo trận pháp dần thành hình, “đài thiên văn” chỗ bọn họ cũng dường như cao lên.
Mặc Nho Bân cực kỳ hài lòng gật đầu, đợi sau khi Lý Bình hoàn thành lại lấy ra một đống vật liệu.
“Lại sâu thêm một tí. Triệt để đặt ‘cầu sinh chi ý’ của Chân Tiên ở chỗ sâu biển U Ám.”
Về việc này, Lý Bình cũng giữ ý kiến tán thành. Không hề oán giận, tiếp tục làm việc.
Sau khi vật liệu tiêu hao hết, cảnh tượng biển U Ám trong tầm mắt đã chỉ còn kích thước một nửa lúc đầu nhìn thấy.
“Nói như vậy hẳn là đủ an toàn rồi. Nếu như không có người ác ý nhiễu loạn.” Mặc Nho Bân đứng bên cạnh Lý Bình, nhìn biển U Ám phía dưới, nhẹ giọng nói.
“Chuyện liên quan đến an nguy của Huyền Hoàng, vẫn nên cẩn thận hơn mới tốt. Ta muốn bố trí trận pháp phòng ngự khác ở đây.” Không phải trưng cầu ý kiến Mặc Nho Bân mà là thông báo đã quyết định.
Mặc Nho Bân nhún vai: “Tùy ngươi thôi. Đã nhiều năm như vậy, nơi quỷ quái này ngoài chúng ta ra cũng không có người khác tới. Ngươi bố trận lại phòng ai chứ? Nếu cầu sinh chi ý thật sự tránh thoát lồng giam, chút trận pháp ấy của ngươi căn bản không đủ nhìn.”
Lý Bình lại không để ý lời mỉa mai của Mặc Nho Bân, hết sức nghiêm túc tăng thêm trận pháp phong tỏa mạnh nhất hiện tại bản thân có thể bố trí ở đây.
“Tốt rồi, kế tiếp chính là cắt đứt tay Vạn Tiên Minh vươn ra.” Sau khi Lý Bình xong việc, Mặc Nho Bân thúc giục.
“Hiện tại lực u ám bị rút ra có hạn. Nếu như biển U Ám tàn lụi tới mức độ nhất định, nói không chừng ‘cầu sinh chi ý’ có thể cảm ứng được Huyền Hoàng giới sinh cơ bừng bừng bên ngoài. Hình ảnh lúc đó thật sự không dám tưởng tượng.”
Lúc Lý Bình gia cố trận pháp nơi này thì phát hiện trong trung khu trận pháp có hai tồn tại như dây nhỏ kéo dài ra, lúc đứt lúc nối.
Không biết thông đến nơi nào.
“Hai pháp khí khống trận đều cắt đứt liên hệ với trung khu?” Lý Bình nhìn về phía Mặc Nho Bân.
“Một người khác, hắn đại khái đã chết. Cắt thì cắt đi.” Mặc Nho Bân trầm mặc một lúc, gật đầu nói.
Lý Bình lập tức tiến hành cải tạo trung khu trận pháp.
Tiến hành hết sức thuận lợi, Tụ Linh Thăng Tiên trận phát ra một tiếng ngâm khẽ, sau đó như khởi động lại.
Đầu tiên là hơi tối lại, sau đó lại sáng lên.
Lý Bình đứng ở trung khu trận pháp, cảm ứng lỗ hổng bị Vạn Tiên Minh mở ra trong biển U Ám.
Ầm! Ầm!
Đám mây lăn lộn cuốn lên từng cơn sóng lớn vô hình. Bao phủ lên “đám mây” phân ly trong biển U Ám, càng tích càng lớn. Đợi đến khi lỗ hổng nứt ra đã hóa thành sóng lớn kinh thiên.
Bỗng đập vào trên thiết bị của Vạn Tiên Minh.
Mười mấy tu sĩ Tiên Minh cẩn trọng, đang giám sát lực u ám rút ra cứ như vậy bị nhấn chìm trong lặng yên không tiếng động.
Bốc hơi khỏi nhân gian.
Mà trong chấn động kịch liệt, vết nứt cũng theo đó đóng lại.
Gặp phải kịch biến, Vạn Tiên Minh lại không muốn từ bỏ. Trong vết nứt sắp khép lại, pháp khí khống trận đôi mắt lại lần nữa hiện lên.
Bàn tính màu vàng nhanh chóng dao động, cố gắng ngăn cơn sóng dữ.
Nhưng mà lần này cũng không nổi lên hiệu quả gì nữa. Chỉ có thể trơ mắt nhìn vết nứt biển U Ám khép lại.
Tất cả đều kết thúc.
Lý Bình và Mặc Nho Bân đều nhìn một màn này, nhìn nhau không nói gì.
Tuy tương đối phí một phen trắc trở, nhưng cuối cùng mục đích cắt đứt Vạn Tiên Minh rút ra lực u ám cũng đã đạt đến. Đồng thời còn biết được rất nhiều bí mật Huyền Thiên giáo thời thượng cổ.
Trong lòng Lý Bình một mảnh yên tĩnh, hắn cảm thấy liên hệ giữa chính mình và thiên đạo Huyền Hoàng càng thêm chặt chẽ.
Nhưng trong lòng hắn cũng hết sức rõ ràng, dễ dàng là có thể điều động lực lượng Tụ Linh Thăng Tiên trận như thế, ngoài trình độ trận pháp của mình quả thực không tầm thường ra. Càng nhiều vẫn là dựa vào sự trợ giúp của Mặc Nho Bân.
Không có trận đồ hắn truyền vào, muốn phá giải cấm chế Huyền Thiên Vương để lại cũng không phải một chốc một ngày có thể làm được.
Mà càng quan trọng hơn là ma diện Mặc Nho Bân phân hóa, bám vào trên mặt mình.
Chính vì có khuôn mặt tồn tại, cho nên mới có thể thông suốt ở chỗ sâu nhất biển U Ám. Thậm chí lúc thay đổi kết cấu mấu chốt trận pháp không chịu công kích và phản phệ của đại trận.
Nói từ một loại ý nghĩa nào đó, khuôn mặt này của Mặc Nho Bân còn cao hơn quyền hạn của hai pháp khí khống trận đôi mắt không ít.
“Trong hai mươi pháp vương Huyền Thiên giáo năm đó, thực lực của ngươi có thể xếp thứ mấy?” Lý Bình bỗng cất tiếng hỏi.
Mặc Nho Bân ngây ra.
Sau đó chế nhạo nói: “Không gạt gì ngươi, trong mười hai người, thực lực của ta xem như kém nhất. Tuy ngươi miễn cưỡng có thể thắng ta nhưng cũng không thắng được người khác.”
Lý Bình tự nhiên không tin.
Mặc Nho Bân hừ lạnh: “Tại thời đại đó của bọn ta, anh tài xuất hiện lớp lớp. Thiên kiêu tuyệt thế như cá diếc sang sông, nhiều vô số kể. Là đại thế tu tiên không thể tranh luận!”
“Nếu như không phải tiên lộ bỗng bị cắt đứt, tập trung xuất hiện một nhóm lớn phi thăng giả trong thời gian ngắn cũng không phải chuyện không thể.”
Lý Bình im lặng.
Trong ghi chép của phiến đá sáng thế, bởi vì tin tức liên quan của người phi thăng thành tiên đều bị xóa bỏ, thế nên hắn không cách nào phán đoán thật giả trong lời Mặc Nho Bân.
Có điều nhìn từ đủ loại biểu hiện của hai mươi pháp vương trước khi gia nhập Huyền Thiên giáo, lời Mặc Nho Bân có lẽ hơi khuếch đại, nhưng lại phù hợp với sự thật nhất định.
“Cả đám các ngươi mạnh như vậy, lúc trước thập tông tiên đạo lại làm sao thắng được?”
“Cho dù không có Huyền Thiên Vương, mười hai người các ngươi liên thủ, thập tông Tiên đạo cũng khó mà thắng nổi chứ?” Lý Bình hỏi ra câu đã đè nén trong lòng rất lâu.
“Hừ.” Mặc Nho Bân trực tiếp hừ lạnh.
Trầm mặc rất lâu mới có chút nói không rõ ràng nói: “Tóm lại thua là thua, ta cũng sẽ không phủ nhận. Đám người thập tông Tiên đạo kia cũng không chơi sạch sẽ gì.”
“Hơn nữa...”
Giọng điệu Mặc Nho Bân chợt trở nên âm lãnh vô cùng.
“Có người làm giả hoá thật, bất thình lình làm phản, chưa xác định nội quỷ là ai, bọn ta không dám tín nhiệm ai hết. Lại thêm Hiên Viên đại ca tự dưng biến mất...”
“Cả đám tự xưng là thiên phú không dưới Hiên Viên Hoành, chỉ là thời vận không tốt, không thể phi thăng đúng lúc. Chờ thật sự đến lúc này mới phát hiện không có Hiên Viên đại ca dẫn đầu, căn bản chỉ là một đám ô hợp.”
“Nhìn lại bên phía thập tông Tiên đạo, thật đúng là liều mạng, bởi vì bọn họ biết, nếu như chuyện không thể thành, thứ chờ đợi bọn họ chính là cái chết.”
Mặc Nho Bân bỗng nở nụ cười: “Nhưng mà hiện tại ta cũng đã thư thái. Bởi vì cái gọi là gieo nhân nào gặt quả nấy, thập tông Tiên đạo tiếp đó không phải cũng bị Vạn Tiên Minh gì đó này tiêu diệt sao? Ha ha ha ha! Chết hay lắm!”
“Làm tốt lắm, Huyền Hoàng giới!”
Mặc Nho Bân vỗ vai Lý Bình, khen ngợi.
“Thực ra, nhân vật hạch tâm thập tông Tiên đạo e rằng vẫn sống rất tốt.” Lý Bình chợt nói.
“Chỉ có điều tị thế không ra, không hiện thế gian thôi.”
Tay Mặc Nho Bân bắt lấy bả vai Lý Bình bỗng nhiên dùng sức.
“Hừ, hừ hừ...” Sau khi bất ngờ biết được tin tức này, Mặc Nho Bân chẳng những không nổi giận, ngược lại dần dần cười lớn suồng sã.
“Thì ra chưa chết? Không chết càng tốt.”
“Như vậy thì ta có thể tự tay báo thù rồi. Đã nhiều năm như vậy, bọn họ hẳn sẽ không đoàn kết như năm đó nữa đâu nhỉ.”
Mặc Nho Bân lách mình rời khỏi bên cạnh Lý Bình, bóng dáng đột ngột trở nên tối lại rất nhiều.
“Nên đi rồi.”
“Vốn định đi tìm Hiên Viên đại ca, chỉ là trời xui đất khiến, không nghĩ tới lại đến nơi này trước. Nhưng cũng tốt, chung quy trước tiên đã loại bỏ được đáp án một sai lầm.”
Lý Bình cảm giác được ma diện trên khuôn mặt trống rỗng của mình sắp có dấu hiệu thoát ly.
Hắc ám xung quanh không cách nào ức chế tập kích đến.
Tiếng thì thầm đến từ chỗ sâu linh hồn vang lên, ăn mòn ý thức Lý Bình.
Biết không phải nơi ở lâu, Lý Bình đi theo Mặc Nho Bân trở về từ chỗ sâu nhất biển U Ám.
“Nói ra thì, nơi đích vốn dĩ của ngươi là đầu? Thế mà cần dùng tiên khí cờ lệnh kia?” Lý Bình hỏi.
Mặc Nho Bân trầm mặc đáp lại.
Đi ngang qua thể xác hư vô của chưởng môn Đại Đạo tông Phương Định Ca, hắn chợt nói với Lý Bình: “Ngươi đi vơ vét trên người hắn một phen, nói không chừng còn có thể nhặt được vài món bảo bối.”
Lý Bình nhìn chằm chằm Mặc Nho Bân.
Mặc Nho Bân trợn mắt nhìn Lý Bình: “Người này có thể ngăn cản sự cắn nuốt của cầu sinh chi ý, một đường trốn đến đây mới chết, đủ để chứng minh thực lực của hắn. Trên người cao thủ nhất định có đồ tốt. Đây là điều Hiên Viên đại ca dạy ta.”
“Hơn nữa, nếu như trên người hắn thật sự có di vật gì đó, có thể bảo tồn dưới sự ăn mòn của Chân Tiên cầu sinh chi ý, ắt hẳn là bảo bối khó lường. Ngươi thật sự không thử?” Mặc Nho Bân mê hoặc nói.
Lý Bình lại nhìn qua, cuối cùng vẫn khẽ lắc đầu.
“Chuyện cũ đã qua, cứ để hắn yên nghỉ ở đây đi. Bảo vật trên đời nhiều biết bao, chẳng lẽ đều phải vơ vét? Tham không tự thắng, lòng sinh mê muội, phản gặp họa kiếp.”
“Nói ngươi ngu, ngươi còn ngu thật luôn.” Mặc Nho Bân cười nhạo nói.
Nhưng hắn cũng không đi vơ vét thi thể Phương Định Ca, chỉ mặc cho hắn yên tĩnh nằm tại chỗ.
Trải qua qua một phen đi đường, hai người lần nữa về tới nơi lúc đến.
Cán cờ bạch ngọc vẫn còn cắm tại chỗ.
Chỉ là bị lực u ám ăn mòn, phạm vi quang huy phát ra bao phủ ước chừng nhỏ hơn lúc trước một vòng.
“Không hổ là hàng đã qua sử dụng, từng bị rèn lại, quả nhiên là phế vật.” Mặc Nho Bân không mảy may khách khí phê bình.
“Ngươi quấy rối như thế, ta phải đi tìm bố trí khác năm đó để lại rồi. Cũng không biết đã qua nhiều năm như vậy còn ở đó hay không. Nếu như không có, ta còn sẽ tới kiếm chuyện với ngươi!” Mặc Nho Bân nhìn Lý Bình, lạnh giọng nói.
Lý Bình thì triệu hồi ra người U tộc, một lần nữa mở cánh cửa thông ra bên ngoài.
“Ta có thể giúp ngươi cùng nhau tìm kiếm Huyền Thiên Vương.”
“Ta cần sự trợ giúp của hắn.” Lý Bình hết sức thành khẩn nói.
Mặc Nho Bân dẫn đầu phi thân vào thông đạo, vừa cười ha ha: “Ngươi sẽ cho rằng đi cùng ta đến biển U Ám một chuyến, ta sẽ hoàn toàn tin tưởng ngươi chứ?”
“Năm đó mười một huynh đệ tỷ muội còn lại, người nào chưa từng trải qua đồng sinh cộng tử?”
“Sự thật nói cho ta biết, người nào cũng không thể thân tín!”
Âm thanh lạnh băng vô cùng của Mặc Nho Bân chậm rãi nhẹ đi.
Chờ lúc Lý Bình trở lại châu Cửu Sơn đã không tìm thấy tung tích Mặc Nho Bân.
Nhưng Thánh Hoàng lại không đuổi theo nữa.
Vị pháp vương Huyền Thiên giáo này không phải kẻ địch của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận