Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1294: Tiên giáng vạn vật hư

Từ sau khi tiên lộ cắt đứt, phía trên mặt đất Huyền Hoàng không biết đã bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện khí tiên linh.
Mà lúc này, từng tia thần thánh khí tức sinh ra từ mặt đất, leo vọt lên trên dường như không mang đến bất kỳ lợi ích gì cho Huyền Hoàng giới.
Ngược lại mang đến tai nạn đáng sợ có thể so với diệt sạch.
Tu sĩ tham lam, còn điên cuồng hơn lúc nhìn thấy thiên địa chi phách gấp trăm lần. Cho dù từ bỏ tất cả bên cạnh cũng phải đuổi theo, giành lấy. Phàm là người dám ngăn trước mặt đều là kẻ địch có thể giết. Bất kể là tướng sĩ Đại Khải hoặc là tu sĩ Vạn Tiên Minh. Không quan hệ thân phận, chức vị cao thấp, bất kể cảnh giới tu vi đều là như thế.
Đối chiến giữa thánh triều Đại Khải và Vạn Tiên Minh trước kia theo sự thả ra của khí tiên linh đã biến thành chém giết hỗn loạn giữa toàn thể tu sĩ.
Trong mỗi hô hấp đều có hàng ngàn tu sĩ vẫn lạc.
Bầu trời bởi vì dị tượng xuất hiện liên tục không ngừng, chồng chất một tầng mây liên miên kỳ dị thật dày.
Dù là khủng bố Truyền Pháp đích thân đến mang tới cũng không xua tan được nó.
Cả Huyền Hoàng giới chỉ có hai nhánh quân đội miễn cưỡng có thể duy trì tỉnh táo dưới cảnh tận thế đáng sợ như vậy.
Thứ nhất là cấm quân Đại Khải. Mà một bên khác là Thanh Huyền quân trấn thủ Vực Thẳm Gào Thét.
Điểm giống nhau bọn họ là đều tu hành ‘Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú’.
Cấm quân Đại Khải là thân truyền của Thánh Hoàng.
Mà Thanh Huyền quân là lúc trước khi thánh thai rời Huyền Hoàng giới truyền thụ.
Là người may mắn số cực ót, lúc này bọn họ tận mắt nhìn thấy thảm kịch xảy ra trong Huyền Hoàng giới, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy. Cho dù có Tiên Tâm Chú tự động vận chuyển, duy trì thần trí tỉnh táo cho bọn họ, nhưng sự sợ hãi theo bản năng trong lòng lại không cách nào loại bỏ.
Không chỉ là tu sĩ.
Chim bay cá nhảy, cỏ cây hoa lá, thậm chí núi sông mặt đất, tất cả trong Huyền Hoàng giới đều vì sự xuất hiện của khí tiên linh mà dần mất khống chế.
Thú cũng là như người, không màng sống chết đuổi theo khí tiên linh, hoặc là toại nguyện, bạo thể mà chết; hoặc là chết thảm trong tranh đấu.
Cây cỏ tuy không thể chủ động đuổi theo nhưng lại có may mắn, tự có khí tiên linh từ trên trời rơi xuống, ngồi không hưởng lộc. So với những sinh linh khác trên thế gian, sau khi cây cỏ nhận được khí tiên linh, tuy nói tuyệt đại đa số cũng đều là trong phút chốc hóa thành bột mịn. Nhưng lại vẫn có một số thành công sống sót dưới sự gột rửa của vĩ lực cuồn cuộn này. Vốn cho rằng sẽ từ đó tạo nên một tiên châu trong Huyền Hoàng giới. Không ngờ chẳng bao lâu sau đã có tu sĩ điên cuồng ngửi mùi mà đến. Tuy nói tiên châu sau dị biến hoàn thành lột xác trong khoảng thời gian ngắn có lực lượng phòng ngự, nhưng cũng không chịu được công kích dũng mãnh không sợ chết của các tu sĩ. Không bao lâu đã bị tu sĩ chia nhau ăn.
Sau đó những ngươi may mắn cướp được tiên châu ăn cũng máu thịt nổ tung, hôi phi yên diệt trong chốc lát không lâu sau.
Chỉ là lần này có lưới lọc tiên châu, bọn họ có thể hưởng thụ sự mỹ diệu của khí tiên linh nhiều thêm một thời gian. Sau đó ở trong say mê, ngộ đạo tiêu vong.
Nếu như nói toàn bộ Huyền Hoàng thiên địa có nhân vật nào có thể chân chính được lợi trong khí tiên linh lan tràn ra vô tội vạ...
Vậy thì chỉ có bản thân thiên địa Huyền Hoàng.
Như đất đai khô cạn đã lâu, nhận được sự tưới nhuần của cơn mưa to trời giáng.
Huyền Hoàng giới bao phủ trong một mảnh mông lung kỳ ảo.
Mặt đất nổ vang, dãy núi tăng vọt, đồng bằng mở rộng, thay đổi ngàn vạn năm bây giờ chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Bầu trời vì giúp Thánh Hoàng Đại Khải mà hơi rơi xuống lúc trước, lúc này đang từ từ khôi phục tư thái ngày xưa, thậm chí trở nên càng thêm cao xa.
Huyền Hoàng giới đang lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy “sinh trưởng”.
Trong vận luật kỳ lạ, tường chắn sương trắng vốn làm biên giới các châu bởi vì sự sinh trưởng tự động của Huyền Hoàng giới trong cự lực đè ép chầm chậm trở nên ảm đạm.
Thậm chí có không ít kết cấu tường chắn sau một tiếng vang lớn như tiếng sấm trực tiếp tiêu tán. Lực lượng làm chất dinh dưỡng hoà vào trong thiên địa Huyền Hoàng.
Hiệu quả tăng trưởng lực lượng do sinh trưởng của Huyền Hoàng giới mang tới rõ rệt như vậy.
Dị tượng trên trời bởi vì quá lượng tu sĩ vẫn lạc mà sinh ra chồng chất cũng đang nhanh chóng bị “tiêu hóa”.
...
Trước mặt sự thay đổi vạn cổ không có của Huyền Hoàng, phản ứng của ba bên thế lực lần lượt từ bên ngoài tinh không chạy đến đều khác nhau.
Thánh Hoàng hơi ngây người trong thiên địa kịch biến.
Trong cảm ứng của hắn, ràng buộc với thiên địa Huyền Hoàng bởi vì đủ loại hành động lúc trước mà sinh ra theo sự trưởng thành của thiên địa Huyền Hoàng càng lúc càng mờ nhạt. Loại cảm giác này giống như là bạn thân nối khố theo hai bên đều trưởng thành mà dần trở nên lạnh nhạt.
Trong lòng có phần mất mát, song Thánh Hoàng rất nhanh lấy lại tinh thần, nhìn tướng sĩ Đại Khải vẫn đang không ngừng chém giết giữa thiên địa, tâm niệm chợt động, trực tiếp truyền thụ toàn thể ‘Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú’. Tuy nói tu sĩ trong cơn điên cuồng còn có thể bình tĩnh lại tu hành quả thực không có mấy người. Nhưng có thể cứu một người tính một người.
Truyền Pháp thiên tôn nhìn màn kịch biến này, vẻ mặt lại có chút phức tạp.
Không biết hắn suy nghĩ gì, nhưng chuyện làm duy nhất lại là trông coi chặt chẽ Huyền Tiên Chu rục rịch bên cạnh.
Phía trên Huyền Tiên Chu, âm thanh của một đám trưởng lão truyền đến.
“Phung phí của trời, phung phí của trời! Khí tiên linh, tinh hải hiếm thấy! Sao có thể bị những người phàm này lãng phí!”
“Nếu như lão phu có thể giành được một luồng, có lẽ có thể hoàn toàn phát huy uy năng Triện Tự Chân Tiên...”
“Truyền Pháp! Ngươi tránh ra! Để Huyền Tiên Chu bọn ta thu thập một ít khí tiên linh, ân oán quá khứ có thể xóa bỏ!”
Cam Kinh Đạt còn có thể kiềm chế kích động trong lòng, trầm giọng nói.
Truyền Pháp thiên tôn mũ cao đứng vững, thân hình sừng sững bất động: “Huyền Tiên Chu các ngươi...”
“Cứ ở yên đây, thành thật xem thôi.”
“Đừng đi đâu hết!”
Cam Kinh Đạt hừ lạnh, không kiềm chế được tức giận: “Khẩu khí thật lớn! Nếu ngươi lại cản trở thì đừng trách Huyền Tiên Chu bọn ta không nể tình!”
“Huyền Hoàng giới tuy nói là mảnh tịnh thổ trong vùng tinh hải này không sai... Nhưng khách quan mà nói, vẫn là khí tiên linh quan trọng hơn!”
“Đúng là như vậy! Kinh Đạt, đừng nhiều lời với lão già này nữa! Đây là khí tiên linh đó! Nếu có thể khống chế nhiều thêm một chút, nói không chừng có thể nhờ vào đó vượt ngang tường cao! Nào còn cần ở lại trong tinh hải chí ám này!”
Nghe âm thanh ồn ào như chợ bán thức ăn từ Huyền Tiên Chu truyền đến, Truyền Pháp không đổi sắc mặt, chỉ là trong ánh mắt lóe qua một tia trào phúng.
Giấu dưới tiếng ầm vang của thiên địa, tiếng bước chân lặng yên vang lên phía sau Huyền Tiên Chu.
Không hề có dấu hiệu nào, một âm ảnh bám vào trên Huyền Tiên Chu.
Nháy mắt sau...
Cả chiếc tiên chu thoáng chốc hư không tiêu thất.
Cứ như thể xưa nay chưa từng tới Huyền Hoàng giới.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, để lại tại chỗ chỉ có tử ý nhạt như băng sương.
Nhìn cảnh này trong mắt, đồng tử Thánh Hoàng đột nhiên co lại.
“Đó là cái gì?!”
Trong lúc âm ảnh đi tới, nhanh chóng vô cùng.
Không chỉ trên dưới Huyền Tiên Chu bất ngờ không kịp đề phòng, ngay cả Thánh Hoàng cũng không nhìn rõ.
Chỉ có thể lờ mờ cảm ứng được tử khí nồng đậm vô cùng, gần như ngưng tụ thành thực chất trên người bóng dáng đó.
Thánh Hoàng không khỏi nhìn về phía Truyền Pháp.
Rất hiển nhiên, Truyền Pháp đã sớm có đoán trước về sự xuất hiện của âm ảnh này. Thậm chí, âm ảnh tập kích Huyền Tiên Chu, nói không chừng cũng là bị Truyền Pháp giật dây.
“Ta còn chưa có năng lực lớn như vậy, để thứ này ngoan ngoãn nghe lời. Chẳng qua là cho nó một ám chỉ nho nhỏ thôi.”
“Đối phó với đám người Huyền Tiên Chu, thứ này thích hợp vô cùng.”
Ánh mắt Truyền Pháp trước sau vẫn chăm chú vào trên dị tượng xảy ra tại Huyền Hoàng giới.
Không có quá nhiều quan tâm đối với âm ảnh thần bí và Huyền Tiên Chu.
Biết Truyền Pháp sẽ không giải thích cho mình, Thánh Hoàng bèn không có hỏi tới mà là lấy góc nhìn giống vậy nhìn xuống thế gian.
Kịch biến của Huyền Hoàng giới vẫn còn đang tiếp tục.
Nếu như nói lực lượng tổng thể của Huyền Hoàng giới trước khi khí tiên linh lan tràn ra là “1”.
Như vậy trong ngắn ngủi không đến nửa ngày này, lực lượng tổng thể của Huyền Hoàng giới đã bành trướng đến gần “19”.
Không phải thuần túy dựa vào sự huyền bí của tiên linh lực mà là tương đương với chất xúc tác để Huyền Hoàng giới chân chính lực hấp thu, dung hợp bản nguyên của những thế giới ngoại lai.
Nếu như nói trước đó chỉ là máu thịt khâu lại đơn giản.
Như vậy điều Huyền Hoàng giới làm lúc này giống như tu sĩ hấp thu linh khí trong linh thạch cho bản thân sử dụng.
Hiệu suất cao không biết gấp bao nhiêu lần.
Thậm chí...
Lực thế giới còn sót lại trước kia ẩn giấu ở chỗ sâu thế giới ngoại lai, ẩn mà không phát, lúc này cũng đều bị Huyền Hoàng giới tìm dược dưới sự thôi động của khí tiên linh.
Biến thành quân lương của Huyền Hoàng giới.
“Ha ha ha ha.”
“Thì ra là như vậy.”
Cảm ứng luồng khí tức càng lúc càng nhanh chóng bên ngoài tinh không, Truyền Pháp chợt phát ra một trận tiếng cười thoải mái.
Nụ cười bỗng nhiên vụt tắt.
Vẻ mặt Truyền Pháp thiên tôn đột ngột thay đổi, nhìn về phía Thánh Hoàng.
“Đến, tiếp tục đánh một trận!”
Mặt không cảm xúc, qua trong giây lát lại là một chiêu ‘Chưởng Trung Vật’ đánh tới Thánh Hoàng.
Không có lực lượng Huyền Hoàng giới chống đỡ, không đủ phát động ‘Huyền Hoàng giới vĩnh hằng’. Nhưng suy cho cùng đã từng phá chiêu này, tinh túy nguyên lực màu vàng hóa thành từng cây trụ lớn chống trời vụt lên từ mặt đất.
Gắt gao chống đỡ cự chưởng Truyền Pháp rơi xuống.
Trong nháy mắt va chạm, Thánh Hoàng lập tức nhận ra được, Truyền Pháp thiên tôn dường như vẫn chưa dùng ra toàn lực.
‘Chưởng Trung Vật’ thức này và thức dùng ra trong tinh không lúc trước, uy lực hoàn toàn không thể sánh nổi.
Mà Thánh Hoàng còn nhìn thấy, sau khi Truyền Pháp vây khốn chính mình tức khắc cố gắng rời đi.
Giống như đang tìm kiếm gì đó ngăn cản sự xảy ra của kịch biến Huyền Hoàng giới.
Trong lòng Thánh Hoàng thoáng chốc hiểu ra gì đó.
Tuy hơi khó tin nhưng vẫn bạo phát toàn lực, từ cự chưởng Truyền Pháp thoát vây mà ra.
“Thánh tâm vĩnh tại.”
“Thánh quyến trường tồn!”
Thánh Hoàng ngâm dài một tiếng, từ trong tiểu thế giới Đại Khải thoáng chốc chiếu xuống một luồng quang hoa.
Đây là tinh túy nguyên lực tồn trữ trong Thánh Tâm điện ở các nơi Đại Khải.
Là một trong những át chủ bài sau cùng của Thánh Hoàng.
Một khi dùng hết, chiến lực có thể phát huy sẽ yếu đi trên diện rộng. Nhưng lúc này Thánh Hoàng lại không mảy may do dự.
Dưới sự tỏ khắp, khu động của khí tiên linh, chư giới dung hợp lấy Huyền Hoàng giới làm chủ đạo đang tiến hành.
Chuyện đang phát triển theo hướng có lợi cho Huyền Hoàng giới.
“Chỉ cần có thể ngăn chặn Truyền Pháp...”
“Sứ mệnh của ta cũng coi như hoàn thành.”
“Tuy có chút phức tạp.”
Trong lòng Thánh Hoàng thầm nghĩ như vậy, lại lần nữa tranh đấu với Truyền Pháp.
Hai người đều không muốn hủy diệt Huyền Hoàng giới, thế nên đều kiềm chế lực lượng của mình.
Mà dao động Huyền Hoàng giới sau khi dung hợp lột xác có thể tiếp nhận cũng đề cao trên biên độ lớn.
Trong lúc nhất thời, chiến đấu giữa Truyền Pháp và Thánh Hoàng lại lần nữa rơi vào trong giằng co.
...
Mặt đất Huyền Hoàng.
Vẫn có vô số tu sĩ vì tranh đoạt khí tiên linh mà đang chém giết lẫn nhau.
Châu Thông Diễn.
Chẳng biết tại sao, khí tiên linh tập trung ở đây hình như nhiều hơn châu vực khác một ít.
Vì vậy chém giết trong đó cũng thảm thiết nhất.
Lại một trận chiến tranh đoạt kịch liệt, cuối cùng vẫn lấy một tu sĩ Hóa Thần hôi phi yên diệt trong sự vừa lòng thỏa ý kết thúc.
Bởi vì tu sĩ đã chết quá nhiều dẫn đến cạnh tranh không còn kịch liệt như trước đó.
Chiến đấu xuất hiện ngơi nghỉ hiếm thấy.
Tiếp đó lại có một người tí hon kim quang lặng yên mà tới trước khi tu sĩ xuất hiện.
Nhìn về sợi khí tiên linh phía trước, trong mắt người tí hon kim quang lóe lên một tia tham lam.
Nhưng tham lam này dường như khác với ý vị tu sĩ Huyền Hoàng giới bộc lộ.
Lúc người tí hon chuẩn bị có hành động, hắn chợt cảm ứng được cái gì đó, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một tu sĩ mặt đầy râu, sắc mặt ngăm đen, thoạt nhìn có phần đáng khinh đang cố gắng tới gần.
Trong tay còn cầm một tấm lưới, giống như muốn bắt lấy chính mình kéo theo khí tiên linh này.
Hán tử mặt đen bị phát hiện bèn vội vàng thu hồi lưới trong tay, cười ha ha.
“Tự tìm đường chết...” Trong mắt người tí hon kim quang lóe lên một tia sát ý.
Tu vi người trước mắt này quả thực thấp kém, bản thân dùng một bàn tay là có thể đập chết. Thế mà còn cả gan có ý định với chính mình...
Đang muốn động thủ, trong lòng lại đột nhiên sinh ra một cảm giác nguy cơ.
Lại quyết đoán vô cùng, từ bỏ khí tiên linh sắp tới tay, phút chốc hóa thành một độn quang bay đi.
Nhìn người tí hon kim quang biến mất trước mắt chỉ trong nháy mắt, Tiêu Tu Viễn chợt vỗ đùi, ảo não không thôi.
“Mẹ nó, theo dõi thật lâu vẫn để hắn trốn thoát!”
Vẻ mặt biến ảo, cuối cùng Tiêu Tu Viễn vẫn không lựa chọn tiếp tục đuổi theo người tí hon kim quang.
Mà là nghiêm túc nhìn về phía khí tiên linh sắp tiêu tan trong thiên địa cách đó không xa.
Đối với trân bảo hiếm thấy trong tinh hải này, trong mắt Tiêu Tu Viễn có chút tham lam nhưng không nhiều.
Càng nhiều hơn là thận trọng trước nay chưa có.
Vươn bàn tay, từ lòng bàn tay đưa ra một cành mầm.
Rất nhanh mầm non liền trưởng thành thành một cây nhỏ, lá xanh sum suê, theo gió mà động.
Thận trọng tiếp dẫn sợi khí tiên linh phía trước đến thân cây, chậm rãi hấp thu.
Tiêu Tu Viễn nhắm hai mắt, dốc lòng cảm ngộ.
Không bao lâu sau.
“Đúng là khí tiên linh không sai.” Trong mắt Tiêu Tu Viễn lóe lên một luồng tinh quang, sau đó lại tuôn ra rất nhiều khó hiểu.
“Quá kì lạ, khí tiên linh khổng lồ như thế, chuyện có thể làm quả thực quá nhiều.”
“Thế mà cứ lãng phí vô ích như vậy?”
Càng nghĩ, trong lòng Tiêu Tu Viễn càng bất an.
“Hơn nữa...”
Tiêu Tu Viễn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Nháy mắt vừa rồi, hắn dường như mơ hồ cảm nhận được khí tức quen thuộc. Tuy bây giờ đã biến mất không thấy.
“Chẳng lẽ là ảo giác của ta?”
“Không có đạo lý, nếu thật sự là đám người đó, hiện tại tuyệt đối hẳn đang điên cuồng cướp khí tiên linh.”
Tiêu Tu Viễn cau mày, sau khi phát giác được có người tiếp cận, lách mình rời đi.
...
Tổng bộ Vạn Tiên Minh một mảnh hỗn loạn.
Không lâu trước đây, bởi vì Truyền Pháp thiên tôn trở về Huyền Hoàng, tất cả Truyền Pháp giả, chưởng kính nhân, thậm chí mạch Huyễn Chân hiền giả đều tạm thời rời đi, yết kiến thiên tôn.
Trong lúc này, Bác Vật Thần Tàng quán lại đang xảy ra một trận nổ lớn kinh thiên động địa.
Không chỉ rất nhiều tàng phẩm trong Thần Tàng quán bị hao tổn, ngay cả toàn bộ tổng bộ Tiên Minh đều chịu chấn động kịch liệt.
Các tu sĩ Tiên Minh may mắn sống sót còn chưa kịp điều tra nguyên nhân xảy ra sự cố.
Bọn họ đãhoảng sợ phát hiện, tổng bộ Tiên Minh và bên ngoài đã tách ra liên hệ.
Không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bên trong Tiên Minh, lòng người bàng hoàng.
Nhưng hỗn loạn tạm thời chưa lan tràn đến Hộ Pháp đường, trong không gian Diễn Pháp Giác.
Chấn động liên tiếp khiến ba Hợp Đạo trấn thủ đều cảm nhận được bất an.
Nhất là “Tôn Ngang”.
Khí tức không ổn định, sắc mặt đỏ thẫm, trên trán thỉnh thoảng có mồ hôi nhỏ xuống.
“Tôn đạo hữu, ngươi không sao chứ?”
Ba người đã làm việc chung một thời gian rất dài, đã trở nên thân thiết với nhau hơn rất nhiều.
Trương Hư không khỏi dò hỏi.
Tuy hắn cũng cảm thấy một chút hoảng sợ, nhưng lại tuyệt đối không bất kham như Tôn Ngang.
“Dù sao vẫn còn quá trẻ.” Trong lòng Trương Hư nghĩ như vậy.
“Hình như không đúng lắm.” Tôn Ngang, cũng chính là bản tôn Lý Phàm, thoạt nhìn hơi chột dạ nói.
“Vừa rồi ta cố liên hệ với Hư trưởng lão, lại không có hồi âm.”
Hoa Nguyệt Dạ an ủi: “Tôn huynh không cần nghĩ quá nhiều. Cho dù xảy ra biến cố gì, trong tổng bộ Tiên Minh cũng chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.”
Trương Hư cũng cau mày nói: “Thực ra trấn thủ tiền nhiệm của ta cũng từng trải qua cảnh tương tự. Ước chừng là ở năm trăm năm trước. Cũng y như này, không gian chấn động không ngừng, mất liên hệ với bên ngoài. Nhưng sau đó còn không phải tốt lành rồi sao.”
“Hi vọng là vậy thôi.”Lý Phàm lau mồ hôi lạnh trên trán, nói như thế.
Trong không gian Diễn Pháp Giác lại lần nữa rơi vào trong trầm mặc quỷ dị.
Chấn động kịch liệt thỉnh thoảng truyền đến gõ vào tiếng lòng của ba người.
Lý Phàm lắng đọng tâm thần, thậm chí không để ý đến lời kêu gọi của Diễn Pháp Giác.
Hắn không thoạt nhìn bất kham như mặt ngoài.
Ngược lại, Lý Phàm cảm thấy tốt trước giờ chưa từng có.
“Khí tiên linh, thì ra đây chính là khí tiên linh...”
Trong thức hải, Giải Ly điệp cuối cùng đang bộc phát quang mang chói mắt trước đây chưa từng thấy.
Quả nhiên sau khi gặp được khí tiên linh trong truyền thuyết, mảnh ghép cuối cùng của đại trận tiên cấp Giải Ly điệp cuối cùng thôi diễn cuối cùng đã được bổ đủ.
Trong quá khứ, tuy nói đã biết trận đồ của ba loại trận pháp tiên cấp từ các nơi dưới cơ duyên xảo hợp.
Nhưng không có khí tiên linh, cuối cùng vẫn là lâu đài xây trên cát, lý luận suông.
Đại trận tuy huyền diệu lại vẫn có cực hạn của phàm trong đó.
Nhưng hiện giờ, tình huống lại hoàn toàn khác!
Sau khi biết khí tiên linh rốt cuộc là tồn tại như nào, Giải Ly điệp cuối cùng đã nhận được số liệu bổ sung, chân chính đi về hướng phá vỡ cực hạn của phàm.
Có được năng lực thôi diễn, thi triển ‘tiên trận’ chân chính.
Tuy nói cần tiến hành dẫn đạo lực tiên linh.
Nhưng trên cơ sở đại trận hộ giới thượng cổ bản thân Huyền Hoàng giới vốn có và Huyền Hoàng Đại thiên tôn mới kế nhiệm.
Lại làm cho kế hoạch phát động tiên trận của Lý Phàm trở thành có thể.
Trận tên ‘Tiên Giáng, Vạn Vật Quy Hư’!
Không thể không nói, đời này xuất hiện rất nhiều biến cố khiến Lý Phàm không kịp trở tay.
Bao gồm nhưng không giới hạn trong sự mất khống chế của phân thân Thánh Hoàng.
Và việc hắn lại có thể đạt thành hợp tác với Truyền Pháp.
“Sau khi thực lực đạt tới cảnh giới nhất định, lại muốn khống chế quân cờ như vậy thì không quá khả thi.”
May mà hắn đã để lại rất nhiều đường lui, cuối cùng đề phòng tình cảnh trực tiếp mất khống chế.
Không đến mức đời này đã bố cục đến mức này mà còn bị ép vội vàng hoàn chân.
Huyền Tiên Chu đột ngột buông xuống, công lao của thánh thai Lý Phàm tự nhiên không thể không kể đến.
Sở dĩ có thể thành công thuyết phục Huyền Tiên Chu viễn chinh Huyền Hoàng, Lý Phàm ngoài thu thập ghi chép tiên chu thượng cổ để lại, luận chứng bên trong Tiên Khư có thể tồn tại Triện Tự Chân Tiên hoàn chỉnh ra.
Còn âm thầm khống chế tu sĩ làm bị thương nặng thần thụ tiên chu.
Thần thụ bị hao tổn, đã mất đi cơ sở dựa vào để sinh tồn. Trên dưới Huyền Tiên Chu mới không thể không nhất trí quyết định sớm viễn chinh Huyền Hoàng.
Tuy Hội trưởng lão tiên chu cũng nghi ngờ là có người lén lút châm ngòi, thúc đẩy những chuyện này xảy ra.
Nhưng thần thụ bị thương nặng là sự thật.
Người gây chuyện cũng tự bạo mà chết, mọi chuyện đều không có chứng cứ.
Muốn tiếp tục sinh tồn trong vùng tinh hải chí ám này, tới Huyền Hoàng giới là lựa chọn duy nhất của bọn họ.
Tới gần Huyền Hoàng giới, để cẩn thận, Huyền Tiên Chu không trực tiếp chinh phạt Huyền Hoàng.
Mà là chuẩn bị trước tiên âm thầm tìm hiểu hư thực Huyền Hoàng giới, lặng lẽ lẻn vào, thẩm thấu một phần lực lượng.
Song còn chưa chờ kế hoạch của bọn họ thực hiện, dao động năng lượng kịch liệt trong hư không đã gây nên sự chú ý của Huyền Tiên Chu.
Tự nhiên là trận chiến giữa Truyền Pháp và Thánh Hoàng.
Uy năng hai cường giả Thái Thượng bày ra trong lúc giơ tay nhấc chân làm cho trên dưới tiên chu nghiêm trọng vô cùng.
Nhưng sau đó sau khi phát hiện Truyền Pháp thiên tôn chính là đạo tặc đánh cắp mật tàng tiên chu năm đó; mà sự tồn tại của tiên chu dường như cũng bị đối phương phát giác.
Tiên chu mới bất đắc dĩ bị ép lộ diện.
Trong cuộc đọ sức với hai Thái Thượng, Huyền Tiên Chu đã tiêu hao một bộ Triện Tự Chân Tiên gần như hoàn chỉnh.
Thánh thai suy đoán hẳn là chữ ‘Tăng’.
Chính là do đại trưởng lão chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ một lòng nghiên cứu tàn lực Chân Tiên của Đoạn Tiên lâu, Chung Đạo Cung tự tay viết ra.
Thực lực đại trưởng lão sâu không lường được, vì kế hoạch viễn chinh lần này, tổng cộng thả ra ba bức Triện Tự Chân Tiên gần như hoàn chỉnh.
Thế nhưng sau khi bức chữ ‘Tăng’ thứ nhất không có hiệu quả quá tốt, mọi người tiên chu cũng trở nên thận trọng hơn.
Đã có ý định hợp tung liên hoành.
Lại bị dao động khí tiên linh Huyền Hoàng giới bất thình lình truyền đến cưỡng ép cắt ngang.
Chờ sau khi đến Huyền Hoàng giới, nhìn thấy khí tiên linh chân chính tán loạn khắp thế giới.
Cảm ứng những tự phù Chân Tiên bị kích phát, phân bố khắp Huyền Tiên Chu đột nhiên sống dậy.
Người tiên chu triệt để điên cuồng.
Thậm chí đại trưởng lão Chung Đạo Cung cũng lần đầu lộ diện, vẻ mặt mơ màng nhìn khí tiên linh phía dưới.
“Là khí tức tiên linh tinh khiết.”
Sau khi quan sát một hồi, Chung Đạo Cung có phán đoán.
“Tu sĩ bình thường không thể sử dụng. Nhưng chúng ta có thể.”
“Dẫn đạo lực tiên linh dựa theo vận chuyển của lực lượng bản nguyên Triện Tự Chân Tiên rót vào...”
Chung Đạo Cung lẩm bẩm tự nói, đưa ra kết luận cuối cùng nhất: “Uy năng kích phát đủ để sánh ngang ‘Chân Tiên’!”
“Nếu như đồng loạt bộc phát dự trữ của tiên chu...”
“Chưa chắc không thể dựa vào đó nhảy qua tường cao!”
Lời của Chung Đạo Cung làm cho trên dưới tiên chu nhanh chóng thống nhất ý kiến.
Nhưng khi bọn họ muốn bức bách Truyền Pháp nhường đường.
Chung Đạo Cung hét lớn: “Cẩn thận”.
Lại đã trễ.
Một khắc trước còn ở Huyền Hoàng giới tán loạn khí tiên linh.
Một giây sau lại xuất hiện ở một nơi không biết.
Chung Đạo Cung phản ứng nhanh nhất, đánh ra một tự phù.
Trên dưới cả tiên chu thoáng chốc yên tĩnh không tiếng động.
Trên trán cả đám người tuôn mồ hôi lạnh, nhìn cảnh bên ngoài tiên chu.
Giống như đang ở trong một cái nồi, Huyền Tiên Chu trôi nổi trên mặt nước.
Bên ngoài nồi, một tồn tại không nhìn thấy bóng dáng dường như đang khuấy nước trong nồi.
Mặt nước không ngừng xoay tròn, Huyền Tiên Chu cũng chìm nổi bất định.
Mọi người Tiên chu thì cảm nhận được rõ ràng, nhiệt độ bốn phía đã giảm xuống rất nhiều.
“Chư vị, làm sao bây giờ?”
Một lúc lâu sau, Cam trưởng lão cố gắng truyền âm giao lưu.
Song truyền âm như có thể bị tồn tại vô hình bên ngoài nồi phía trên nghe thấy.
Thùng! Thùng! Thùng!
Bóng dáng thăm dò, nhìn xuống phía dưới.
Nhiệt độ của tiên chu lần nữa giảm mạnh.
Chỉ một cái liếc, trong tiên chu đã có 10% sinh mệnh không chịu nổi, trực tiếp chết đi.
Mà càng làm cho người tiên chu cảm thấy sợ hãi khó tả là.
Những người đã chết trên tiên chu dồn dập hóa thành một luồng bạch quang như có như không xuyên qua phi chu.
Bay ra bên ngoài nồi.
Một tiểu cầu ngưng tụ trong tay tồn tại vô hình.
Trong tiểu cầu, những người tiên chu đã chết rồi vừa rồi an tường nằm trong đó!
Tiểu cầu bị tồn tại vô hình thu hồi, giống như phát hiện bên dưới có sinh linh sống.
Nó lại lần nữa đưa qua ánh mắt.
Lần này, thậm chí nó còn thử vươn tay, vớt tiên chu trong nồi.
Trên dưới tiên chu như rơi vào vực băng.
Thời khắc mấu chốt, Chung Đạo Cung lại lần nữa đánh ra một bộ Triện Tự Chân Tiên.
Động tác của tồn tại vô hình chậm lại.
Sau đó nó như quên mất chuyện trước đó, chậm rãi dừng vớt tiên chu.
Chỉ là vẫn khuấy nước trong nồi.
Chưa hề rời đi.
Có vết xe đổ, mọi người tiên chu cũng không dám dùng thần thức giao lưu nữa.
Mà đổi lại thành phương thức giao lưu nguyên thủy nhất, lấy tay làm bút, khua tay trên không viết chữ.
“Chung trưởng lão, bên ngoài rốt cuộc là thứ gì?”
“Thăm dò của nó hình như có thể hấp thu sinh khí sinh linh. Cái liếc vừa rồi đã mang đến cho tiên chu lượng lớn thương vong.”
“Đồng thời dường như không hề vì tu vi cao thấp mà có chênh lệch, giống như là tùy cơ...”
“Huyền Hoàng giới này lại có tồn tại đáng sợ như vậy?!”

Sợ hãi kèm theo hỗn loạn ngưng tụ trong tiên chu.
Mà Lý Phàm thì ngóng nhìn bên ngoài tiên chu.
Đời này trước khi hắn ra ngoài Huyền Hoàng đã từng nhìn thấy tồn tại vô hình này.
Chính là tồn tại thần bí lúc cùng Thương Thiếu Quân thám hiểm đại trận Nghịch Chuyển Tử Sinh gặp phải.
Vốn cho rằng tiểu thế giới toàn bộ đại trận nghịch chuyển chỉ là một trong chín viên Âm Dương châu.
Trong mỗi viên Âm Dương châu đều chứa đựng vô số tu sĩ băng phong đã chết.
“Truyền Pháp thế mà có thể khống chế tồn tại vô hình này...”
“Xem ra giữa hắn và Vãng Sinh thiên tôn quả nhiên có quan hệ.”
“Tồn tại này, khí tức cổ xưa, hẳn đã tồn tại từ Huyền Hoàng giới viễn cổ.”
Lần nữa gặp được vật này, cảm ngộ trong lòng thánh thai Lý Phàm đã khác.
Mà phân tích kế tiếp của Chung Đạo Cung cũng chứng thực suy đoán của hắn.
“Vật này hẳn không phải sinh linh.”
“Trong ghi chép của tiên chu, có lẽ có một đoạn có thể phù hợp với nó.”
Đầu ngón tay Chung Đạo Cung nhanh chóng hoạt động trên không trung, giải thích suy đoán của mình.
“Tu Tiên giới thời cổ, những người có quan hệ mật thiết thượng giới, ngoại trừ sẽ thiết lập chức vị ‘Đại thiên tôn’, phụ trách giao tiếp với Tiên giới.”
“Để đề phòng có thể sẽ xuất hiện mất khống chế, ngẫu nhiên sẽ còn thiết lập cái gọi là ‘giám thị giả’.”
“Giám thị giả không nhất định tồn tại ở mỗi Tu Tiên giới, thậm chí không nhất định là sinh linh, tu sĩ.”
“Nhưng không hề nghi ngờ, bọn họ gánh vác sứ mệnh Tiên giới ban cho.”
“Nhiệm vụ hoàn toàn khác với sứ mệnh của Đại thiên tôn.”
Khí tức của mọi người tiên chu rõ ràng lộn xộn lên.
Tạo vật của Tiên giới rất rõ ràng đã vượt ngoài phạm vi mọi người có thể ứng đối.
Chính vì nắm giữ thuần thục lực lượng Triện Tự Chân Tiên, mọi người tiên chu mới cực kỳ rõ ràng, ‘tiên’ rốt cuộc là tồn tại cường đại cỡ nào.
Mà ‘giám thị giả’ được tiên giao phó sứ mệnh lại làm sao có thể yếu được?
Bầu không khí tuyệt vọng đang tràn ra trong Huyền Tiên Chu.
May mà lời Chung Đạo Cung viết ra tiếp đó làm cho bọn họ phấn chấn lên lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận