Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 316: “Phim nhiều tập” ở Vẫn Tiên cảnh

“Lục Nhai? Cái tên này nghe hơi quen.”
Hóa thân thành một con chim khiến cho khả năng tư duy của Lý Phàm bị giảm sút trầm trọng, hắn cảm giác mình đã nghe qua cái tên này ở đâu đó.
Suy nghĩ hồi lâu, nhưng có làm thế nào thì hắn cũng không nhớ ra được.
Tức giận, hắn lại bắt đầu không ngừng dùng móng vuốt cào cào tóc cậu nhóc, thấy nó không phản ứng, Lý Phàm lại hung hăng dùng mỏ dài mổ một cái.
“Ai ui! Đau!” Theo bóng hình của Lục Nhai xa dần, cuối cùng, cậu nhóc cũng thu hồi lại tầm mắt.
Nhưng nó lại nghĩ lầm là Lý Phàm giục nó đi tìm đồ ăn nên vội vàng trấn an: “Được rồi được rồi, biết ngươi đói bụng, giờ đi tìm nè.”
“Tiểu Hồng, đi!” Cậu nhóc vỗ vỗ cánh của con hạc đầu đỏ dưới chân.
Tiên hạc phẩy phẩy cánh, thân hình đang đứng yên lại bay nhanh, không ngừng xuyên qua các đám mây.
Trong tiếng gió gào thét, Lý Phàm thoáng nghe thấy cậu nhóc tự thì thào tiếc nuối: “Lục Nhai sư huynh vừa đẹp trai vừa tốt bụng, thực lực hiện giờ cũng mạnh như vậy, thật sự là rất hoàn hảo. Nếu mọi người trong Ninh Viễn thành biết được thì nhất định sẽ rất vui. Đáng tiếc, không biết vì sao sư huynh lại đột nhiên có địch ý lớn như vậy với Bạch tiên sinh, không chỉ không cho ta trở về mà ngay cả thư truyền tin cũng không cho ta phát…”
Cậu nhóc cau mày, nét mặt đầy vẻ phiền não không hợp với tuổi. Mà thân thể của Lý Phàm cũng đột ngột cứng lại. Ninh Viễn thành, Bạch tiên sinh. Hai từ này nháy mắt đã hồi phục lại trí nhớ ở sâu trong đầu hắn.
Một thân ảnh gầy gò ốm yếu hiện lên trước mắt Lý Phàm.
“Là nó?”
“Nội dung vở kịch ở Ngự Thú tông này, vậy mà lại phần nối tiếp sau Ninh Viễn Thành?”
“Tiểu tử ăn mày năm đó, giờ đã có thể ngự sử dị thú cường đại như thế. Xem uy thế vừa rồi, dị thú mặt người thân hổ kia có thực lực ít nhất cũng phải trên Nguyên Anh. Vậy là đã bao nhiêu năm trôi qua rồi?”
“Có điều, công pháp của Ngự Thú tông sớm tuyệt tích, nói không chừng có khả năng là linh thú được ngự sử mạnh hơn tu sĩ.”
“Bạch tiên sinh… lại là cái tên thần bí này.”
“Vì sao mỗi lần mình tiến vào trải nghiệm Vẫn Tiên cảnh cũng đều có liên quan đến y?”
“Một lần là trùng hợp, hai ba lần thì sẽ khiến lòng người không khỏi nghi vấn.”
Trong đầu của Lý Phàm chợt có nhiều suy nghĩ nảy sinh, sau khi cảm xúc kích động qua đi, Lý Phàm chỉ cảm thấy một chút tinh lực mà mình vừa tích góp từng li từng tí rất nhanh bị tiêu hao gần hết.
Mí mắt của hắn không khống chế được mà sụp xuống, trong khoảnh khắc, ngay trước khi tiến vào giấc ngủ say, hắn dường như lại thấy được bóng người mơ hồ kia.
Lý Phàm được một loại hoa quả ngọt ngào đưa đến miệng cứu tỉnh.
Quả ăn vào bụng, từng dòng nước ấm gột rửa toàn thân khiến Lý Phàm nhanh chóng thoát khỏi cơn ủ rũ.
Trợn mắt nhìn, hắn chỉ thấy cậu nhóc đang lén lút ngồi xổm trên mặt đất, núp đằng sau một cây linh thực còn cao hơn cả nó.
Lâu lâu, nó lại ngắt lấy một hai trái cây màu đỏ ngọt ngào chắc nịch đút cho Lý Phàm ăn. Lý Phàm cũng không khách khí, trực tiếp nuốt vào bụng.
Khí lực dường như lớn thêm một chút, Lý Phàm tiếp tục dùng móng vuốt cào cậu nhóc, ý bảo nó lấy nhiều hơn.
Cậu nhóc không ngừng lượn quanh linh điền, lấy hết những trái cây trông ngon nhất để đưa cho Lý Phàm hưởng dụng.
Lý Phàm có lộc ăn, ăn no, hắn càng nhìn cậu nhóc cũng thuận mắt hơn.
“Đi thôi, khá ổn rồi. Còn trộm nữa, thiếu nhiều sẽ bị người ta phát hiện đó.”
“He he, chúng ta đổi một chỗ khác.” Cậu nhóc đặt Lý Phàm đã ăn hơi no thẳng lên đầu.
Nó không gọi tiên hạc ra mà lại đạp gió dưới chân, lập tức chạy đến mảnh vườn tiếp theo.
Cứ như thế, sau khi cướp đoạt ở một vài nơi, bọn họ không hẹn mà gặp một người đồng hành.
“Hứa Khắc, sao ngươi cũng ở đây?!” Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ sau lưng cậu nhóc, dọa nó hoảng sợ.
Tuy nhiên, sau khi xoay người và nhận thấy rõ bộ dạng của đối phương, nó thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quan sát đối phương, cậu nhóc tên Hứa Khắc ra dấu ‘đừng lên tiếng’, rồi hạ giọng nói: “Đương nhiên là giống ngươi, cho linh thú đãi ngộ đặc biệt.”
Cực kỳ bất mãn vì quá trình ăn cơm của mình bị ngắt quãng, Lý Phàm quăng ánh mắt không tốt liếc kẻ tên Tống Dương này một cái.
Dáng người gầy yếu, ánh mắt hung ác nham hiểm, không giống một người lương thiện. Trên cổ gã, có một con rắn hai đầu màu đen đang uốn lượn.
Một cái đầu nhắm chặt mắt, cái còn lại thì nhìn Lý Phàm chằm chằm, không ngừng phun ra nuốt vào cái lưỡi dài ngoằng.
Theo bản năng, Hứa Khắc búi tóc lại, giấu Lý Phàm đi.
Còn Tống Dương, gã như nghe được chuyện gì đáng cười nhất trên đời, khinh thường nhìn Hứa Khắc: “Giống ta? Ngươi cũng xứng?”
“Xem linh thú của ta, đây chính là hậu duệ của Hắc Thủy Xà Thần Chúc Cửu Âm, tiềm lực vô hạn. Tương lai, nó sẽ thành Hóa Thần là chuyện ván đã đóng thuyền. Nó ăn không đủ no, ta chạy tới đây cho nó ăn thêm cơm cũng là chuyện đáng làm.”
“Còn con kim kỳ quặc kia của ngươi là thứ đồ gì cơ chứ? Vừa nhìn đã biết không có huyết mạch cường đại rồi.”
“Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột thì chỉ có thể đào hang. Hứa Khắc, đừng nói người tưởng rằng chỉ tuỳ tiện dựa vào một con chim tạp mao là có thể chuyển mình đấy chứ?
Dù gì Hứa Khắc cũng chỉ là một đứa nhóc, nghe thấy linh thú của mình bị chửi bới, nó không nhịn được bèn cãi lại: “Con chim này của ta cũng không tệ, mọi người đều nói nó là hậu duệ của thần điểu, tương lai…”
Lời còn chưa dứt, nó đã bị Tống Dương thô bạo cắt ngang.
“Hậu duệ của thần điểu? Thần điểu nào? Phượng Hoàng? Chu Tước? Có con nào mà giống con quái điểu dị hợm của ngươi cơ chứ?”
“Người ta chỉ thuận miệng nói để an ủi ngươi thôi, đúng nói ngươi tin là thật đấy chứ? Đồ khờ khạo!”
Tống Dương châm biếm, ngay cả con song đầu xà trên người của gã cũng phối hợp lộ ra vẻ mặt châm chọc.
“Ngươi nói bậy!” Hứa Khắc đỏ bừng mặt, giọng nói cao lên mấy độ.
Nhưng Tống Dương dường như không định cố ý chọc giận Hứa Khắc như bình thường, chẳng những không dừng lại mà gã còn cười nhạo nhiều hơn.
Trên đỉnh đầu Hứa Khắc, Lý Phàm vốn đã không kiên nhẫn, nghe thấy bản thân bị cái tên gậy trúc này phỉ báng, nội tâm của hắn không khỏi sinh ra lửa giận không tên.
Hắn đang muốn hành động thì lại bị Hứa Khắc đè xuống.
“Tiểu gia hỏa, đừng xúc động, ngươi đánh không lại con rắn kia đâu. Hơn nữa, pháp lệnh của tông môn cấm đệ tử trong môn đấu đá. Nếu bị phát hiện, nghiêm trị không tha. Người ra tay trước còn bị phạt nặng.”
“Chúng ta không thèm để ý tới gã.” Giọng nói của Hứa Khắc vang lên trong đầu Lý Phàm.
Lý Phàm luân hồi muôn đời, sao có thể không nhìn ra tiểu tử Tống Dương kia cố ý sinh sự. Thế nhưng, quái điểu mà hắn nhập vào có tính cách trời sinh như vậy, nóng nảy dễ cáu giận.
Hứa Khắc phải lấy hai tay, dùng hết sức bú sữa mẹ, khó khăn lắm mới đè được Lý Phàm xuống.
Nếu không, Lý Phàm sớm đã vọt lên.
Không để ý tới lời châm chọc khiêu khích của Tống Dương, Hứa Khắc không quan tâm, buồn rầu rời đi. Tống Dương thấy bóng dáng Hứa Khắc rời đi, một tia âm lãnh xẹt qua ánh mắt của gã.
Vì trấn an Lý Phàm, Hứa Khắc lại mang hắn quét sạch vài linh điền.
Linh lực khác lạ nhét đầy bụng, lúc này, Lý Phàm mới dần bình tĩnh lại.
Mấy ngày kế tiếp, Lý Phàm vẫn ăn ăn uống uống như vậy, dần phát triển khỏe mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận