Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 358: Hung thủ vụ thảm án

“Tung! Tung! Tung!”
Lý Phàm nói ra hai từ “Thiên Y “khiến quái vật bẻ ngược trở nên kích động tột cùng. Nó dùng tất cả sức lực đập đầu xuống mặt đất cứng rắn khô cằn, đập mạnh đến mức mặt đất phải nứt toạc ra. Miệng nó vẫn luôn phát những tiếng nấc nghẹn đứt quãng, huyết lệ không ngừng rơi.
Tuy quái vật có khuôn mặt khủng khiếp nhưng trong tình cảnh lúc này lại kì lạ khiến Lý Phàm cảm thấy thê lương.
“Thảm án ở nơi đây, thật sự là do Thiên Y gây ra?”
Trong não Hải của Lý Phàm xuất hiện hình tượng thân thiện hòa nhã như ông lão hàng xóm đáng kính. Không ngờ phía sau nụ cười đầy thiện cảm kia lại làm ra việc khiến người nghe thấy đều kinh đảm.
Trong lòng Lý Phàm sinh ra cảm giác lạnh lẽo, gớm ghiếc. Lại liên tưởng đến ngày trước, tất cả những người trong Tần Đường của Vân Thủy Thiên Cung khi nhìn thấy bức tượng của Thiên Y đã đồng loạt phát ra những tiếng kêu than mang oán khí chọc trời.
Xem ra chuyện Vân Thủy Thiên Cung bị tận diệt tuyệt đối có liên quan đến Thiên Y.
“Chỉ là, đây rốt cuộc là nơi nào? Tại sao lại biến thành mảnh vỡ xuất hiện bên trong vách ngăn sương mù này?”
“Thiên Y sao lại tiến hành đồ sát toàn bộ không cần lựa chọn phân biệt?”
“Vả lại…”
Lý Phàm từ từ bình phục kinh hãi trong lòng, nhìn quái vật bẻ ngược vẫn đang liên tục dập đầu.
Trước kia nó có thể sống sót từ trong độc thủ của Thiên Y, còn có thể sinh tồn lâu như vậy ở nơi như mê cung này. Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm mà Lý Phàm luôn tự hào thậm chí còn không thể làm thương tổn được làn da của nó.
Tất cả những điều này đã chứng minh được thực lực cường hãn của quái vật bẻ ngược, vậy mà giờ đây nó lại như một bình dân bách tính chịu nỗi oan khuất lớn đang dập đầu kêu oan với vị “thanh thiên đại lão gia” - Lý Phàm này.
Vốn đã từng làm quan nhiều năm, đối với cảnh tượng này vô cùng quen thuộc. Tại sao lại như vậy? Tất nhiên không phải do thực lực của Lý Phàm mạnh hơn quái vật bẻ ngược này. Có lẽ là do…
“Nhận lầm người rồi?”
“Không sai, có lẽ chính là như vậy. Còn lý do tại sao quái vật bẻ ngược này lại nhận lầm…”
Trong cuộc sống luân hồi có hạn của Lý Phàm cũng đã từng phát sinh ra một lần “nhận lầm” như vậy.
Để chứng minh phán đoán của mình, kim đan trong người xoay chuyển, Lý Phàm đơn độc triệu hoán ra một sợi lực lượng Thiên Sát, nghi kết thành kiếm.
Quả nhiên, khi cảm nhận được khí tức quen thuộc đó quái vật bẻ ngược càng trở nên kích động.
Tiếng khóc than không ngừng vang vọng bên tai, lại càng gắng sức đập đầu như muốn tạo ra một cái hố cho bằng được.
“Thiên Sát kiếm, Ngư Phu lão nhân.”
Lý Phàm nhìn quái vật đang quỳ trước mặt mình, ánh mắt lóe lên một tia sáng.
“Sở dĩ nó cầu khẩn mình là vì cảm nhận được Thiên Sát chi pháp trong Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm, cho rằng mình chính là chủ nhân của Thiên Sát kiếm.”
“Ngay cả Ngư Phu lão nhân cũng nhận lầm, quái vật này lại bị nhốt nơi đây không biết đã bao nhiêu năm, thần trí không còn minh mẫn, chỉ có thể dựa vào bản năng hành sự.”
“Nên nhận lầm cũng là chuyện bình thường.”
“Như vậy mà nói, Ngư Phu lão nhân có khả năng là lãnh tụ của những tu sĩ đã chết ở nơi này. Năm đó Thiên Y đồ sát bọn họ chắc chắn là vì đã phát sinh mâu thuẫn gì đó.”
“Thiên Sát kiếm tàn khuyết không toàn vẹn, Ngư Phu lão nhân bị mất ký ức, trở nên điên điên khùng khùng có lẽ cũng chính là do Thiên Y ra tay.”
Nhưng rất nhanh, Lý Phàm liền cảm thấy có chút không hợp lý.
Nếu thật sự là do Thiên Y gây ra, hắn đã sống lâu như vậy, thực lực hiện giờ khẳng định cường hãn hơn nhiều so với lúc thảm án xảy ra.
Nên hiện tại lão không thể nào không biết được sự tồn tại của Ngư Phu lão nhân. Tại sao lại không trảm thảo trừ căn, mà lại để mặc cho Ngư Phu lão nhân sống sót trên thế gian này?
Hay là do đúng với Lý Phàm đã từng suy đoán, Ngư Phu lão nhân đã trở thành ngụy dị, không thể loại trừ được nữa.
“Thiên Y …”
Lý Phàm híp mắt.
Hắn không phải là một kẻ rộng lượng, ngày trước Thiên Y dựa vào thuật “nhìn nghe hỏi sờ “để biết được tồn tại bản thể của hắn, trực tiếp xé ra phòng hộ của Thiên quyền kính để bắt sống hắn. Tình cảnh nguy hiểm lúc đó Lý Phàm vẫn khó có thể quên được.
Chỉ là hiện tại khoảng cách thực lực của hắn với Thiên Y quá xa vời, đành phải đem ý nghĩ phục thù giấu sâu trong lòng.
Bây giờ phát hiện được Ngư Phu lão nhân với Thiên Y có thể là kẻ thù không đội trời chung của nhau, Lý Phàm bắt đầu có chút tính toán trong lòng.
“Kiếp sau có thể tìm một chút rắc rối cho lão.”
“Nếu như Ngư Phu lão nhân tìm được Thiên Sát kiếm, đồng thời tìm được thiên y lúc hắn đang chiến đấu với Phu Tử…”
Ánh mắt Lý Phàm lấp lánh, kết hợp trải nghiệm của nhiều đời, chỉ trong phút chốc đã vẽ ra một kế hoạch sơ lược trong đầu.
Cười lạnh một tiếng, đặt vấn đề này qua một bên, Lý Phàm lại nhìn về hướng quái vật bẻ ngược.
“Hắc Tử phù vẫn còn có thể kiên trì một ngày, hi vọng để thoát khỏi nơi này phải đặt trên người nó rồi.”
Thu hồi lực lượng Thiên Sát, lý Phàm thử tìm cách an ủi đồng thời có thể giao lưu với nó. Tỏ ý mình đang bị nhốt ở mê vực này, đang tìm cách thoát ra để tìm Thiên Y báo thù.
Thần trí của quái vật bẻ ngược gần như đã bị mất hết, phải mất hơn nửa ngày mới có thể hiểu ý tứ của Lý Phàm.
Nó không dập đầu nữa, trở nên yên lặng, cái đầu lại liên tục quay tròn như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không bao lâu sau nó hướng về phía bên ngoài, sột soạt bò đi, đôi lúc quay ngược đầu tỏ ý muốn Lý Phàm đi theo.
Gần biên giới của di tích thứ mười hai vẫn như trước kia tồn tại lực lượng khiến người lẫn lộn phương hướng.
Đi theo cảm ứng, quái vật đang dẫn đường phía trước bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng, có lúc lại bất ngờ nhảy vọt một đoạn cự ly, không ngừng biến đổi vị trí một cách không quy luật.
Lý Phàm theo sát sau lưng quái vật bẻ ngược, lấy nó làm tiêu điểm để điều chỉnh phương hướng của mình.
Sau gần nửa ngày, ánh sáng đen trên Hắc Tử phù ngày càng yếu ớt, dường như có thể tắt ngấm bất cứ lúc nào.
Lý Phàm vẫn đi theo quái vật bẻ ngược vào sâu bên trong, dường như đã đến vị trí trung tâm của mê vực này.
Nơi đây có một cái hố lớn giống như là bị thiên thạch rơi xuống tạo ra, bên trong đó có nhiều hình dáng con người đang đứng yên bất động. Bọn họ cũng như những người trước kia, tất cả đều đã mất đi sinh mạng. Chỉ có điều khác biệt là những thi thể này không còn vẻ sinh động, không còn được dung mạo như lúc còn sống. Tất cả đều đã phát sinh những biến hóa cổ quái.
Một số đã bị hóa đá, trông giống hệt như một bức tượng.
Một số lại hóa ngọc, phản xạ ánh sáng lấp lánh lung linh.
Thậm chí có một số thi thể lại giống như khúc gỗ, bị bao bọc bởi một lớp vỏ cây xù xì.
Làm Lý Phàm thấy kinh tởm nhất là những thi thể có biểu hiện hóa trùng. Nhìn thì có vẻ rất bình thường nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện toàn bộ cơ thể đã trở nên rỗng toác. Bên trong thi thể đó hoàn toàn được cấu tạo bởi vô số những con nhộng màu đen nhỏ xíu. Qua bao nhiêu năm như vậy số trùng nhộng này vẫn không ngừng ngoe nguẩy.
Càng vào trung tâm của cái hố này dị biến ngày càng rõ ràng hơn.
Không còn những thi thể đứng yên mà biến thành những thứ vật chất kì lạ dính vào mặt đất.
Phía trước dường như có thứ gì đó làm cho quái vật bẻ ngược kiêng dè, tốc độ của nó ngày càng chậm lại, cơ thể bắt đầu không ngừng run rẩy với mức độ nhỏ.
Đến một địa điểm, dường như là giới hạn của nó, quái vật bẻ ngược ngừng lại không chịu tiến về phía trước nữa.
Lý Phàm sau khi an ủi nó đành một mình tiến về phía trước, đề cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng Hoàn Chân vào bất cứ lúc nào.
Nhưng không giống với tưởng tượng của Lý Phàm, trung tâm hố tròn không hề có vật gì đáng sợ, im lặng nằm đó chỉ có một viên đá vỡ.
Trên viên đá vốn có viết gì đấy nhưng hiện tại đã mờ nhạt không thể thấy rõ. Lý Phàm dựa vào một số dấu vết còn sót lại trên đó mà suy đoán được.
Đó là chữ “Loạn”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận