Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 656: Kiếm cực mà thế phản

Khi đó, Sóc Phong dường như đã hoàn toàn nắm giữ Thiên chi kỳ ‘kiếm’. Từ đầu đến cuối đều chưa từng nhìn thấy tình huống mất khống chế xảy ra.
Nhưng khác với hiện tại, lúc ấy đối mặt với công kích liên miên không dứt của Tô tiểu muội, Sóc Phong chỉ là phòng thủ, chưa từng chủ động tiến công.
“Từng luồng bạch quang bắn ngược vô số công kích của kẻ địch trở về. Thậm chí uy lực còn khá nhiều so với chiêu thức ban đầu của đối phương.”
“Đặc tính không khác gì kiếm gỗ. Chỉ là không thể chủ động công kích sao...”
Hình như Lý Phàm đã biết nguyên nhân Sóc Phong từ đầu đến cuối không thể hoàn toàn khống chế ‘kiếm’.
Hắn suy nghĩ, dù sao cuối cùng đối phương muốn bản thân lĩnh ngộ ra, còn không bằng bản thân thuận nước giong thuyền.
Vì thế hắn nhìn chằm chằm kiếm gỗ trong tay Sóc Phong, hơi nhíu mày: “Dựa theo lẽ thường, đạo hữu tài năng ngút trời, cho dù là Thiên chi kỳ trong truyền thuyết cũng không đến mức sẽ xuất hiện hiện tượng khó có thể điều khiển.”
Sóc Phong thầm chấp nhận, gật đầu nói: “Đối với điều này ta cũng có rất nhiều khó hiểu.”
Lý Phàm trầm ngâm một lát giống như giật mình nói: “Ta có một suy đoán, không biết đúng hay không.”
“Ồ? Đạo hữu cứ nói đừng ngại.” Trong mắt Sóc Phong hiện lên một tia kinh ngạc tuy trong lòng không cho rằng Lý Phàm có thể nói ra chân lý sâu sắc gì nhưng hắn vẫn lễ phép trả lời.
“Kiếm là vũ khí sát phạt. Kiếm tu cổ thiện ngoài ngàn dặm lấy đầu người; một kiếm có thể phá vạn pháp. Pháp tắc kiếm thì hóa thân thế gian, thành vàng, thành ngọc, thành đá đều có thể lý giải, nhưng tại sao lại khăng khăng là một thanh kiếm gỗ?”
Lý Phàm đưa ra một vấn đề, Sóc Phong cũng theo đó nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Ta từng nghe nói trong tông phái kiếm tu thượng cổ, đệ tử nội môn không đấu tranh để thắng hay thua, chỉ là dưới tình huống so tài thuần mới có thể sử dụng kiếm gỗ tiến hành tỷ thí. Cho nên...”
Lý Phàm dừng một chút, trầm giọng nói: “Ta cho rằng ‘kiếm’ là đầu mút của kiếm đạo thiên hạ, cái gọi là già néo đứt dây. Cho nên mọi tính chất đặc biệt của kiếm ơ phàm thế, ở trên người ‘kiếm’ Thiên chi kỳ đều lấy được sự đảo ngược.”
“Giết biến thành không giết, cầu bại là thắng. Không công là thắng, bất động là vô địch!”
Lời của Lý Phàm giống như hồng chung đại lữ, lại giống như sấm sét giữa trời quang làm cho Sóc Phong sửng sốt tại chỗ.
Trong mắt nổi lên một tia sáng kỳ dị, hắn một lần nữa xem kỹ kiếm gỗ trong tay này, giống như rơi vào trong trạng thái sâu xa nào đó.
Giống như tượng đá ngơ ngác lập tại chỗ, miệng không ngừng thì thào nói cái gì đó.
“Xem ra hắn vốn là thiếu một bước vào cửa, hiện giờ bị một câu của ta chọc thủng, vì thế nháy mắt ngộ đạo.” Lý Phàm lặng yên vận chuyển thần thông huyền điểu, nhìn lại đỉnh đầu Sóc Phong.
Chỉ thấy một cột khói màu tím phóng lên cao. Giống như rồng cuốn xoắn ốc ngưng mà không tiêu tan. Rõ ràng chính là hiện tượng khí vận cao nhất, cũng chỉ yếu hơn nửa bậc so với Hứa Khắc mà thôi.
Cột khói khí vận vô cùng kiên cường dẻo dai, không di chuyển vì ngoại vật. Cho dù là lĩnh vực cấp vận mà bức tượng Hàn Dịch biến ra, cũng không có cách nào tạo thành ảnh hưởng đối với nó.
“Cũng đúng, không có đại khí vận, làm sao có thể đầu thai tốt chứ. Tu sĩ khác phấn đấu cả đời cũng không thể sở hữu, từ sau khi hắn sinh đã không thiếu rồi.” Nhìn khí vận nghịch thiên kinh người này của Sóc Phong, Lý Phàm cũng không khỏi cảm khái nói.
“Ở Huyền Hoàng giới này, tình huống hai tiên tôn Hợp Đạo lựa chọn sinh ra con nối dòng không thấy nhiều.” Hồi tưởng lại tin đồn có liên quan với Sóc Phong và mẹ của hắn, Lý Phàm cũng chỉ có hâm mộ.
Nghe nói sau khi Phi Tuyết tiên tôn biết bản thân vô vọng chứng được Trường Sinh, quyết định ký thác hy vọng lên đời sau của mình. Vì bồi dưỡng ra đời sau ưu tú nhất, nàng lựa chọn phương pháp cũ nhưng hữu hiệu, luận võ chọn rể.
Chỉ cần có cường giả Hợp Đạo có thể thắng được nàng, sẽ có thể cùng nàng kết thành đạo lữ. Có thể trở thành tu sĩ Hợp Đạo, người nào không phải thiên tài trong trăm triệu có một. Huyết mạch vĩ đại của song phương kết hợp, cộng thêm cha mẹ song phương khá tài nguyên bồi dưỡng, nói không chừng có thể trở thành một cường giả cảnh giới Trường Sinh trong thiên địa.
Tin tức truyền ra, thiên hạ chấn động. Vô số tu sĩ ôm tâm trạng xem kịch, muốn chứng kiến một phen long tranh hổ đấu của tu sĩ Hợp Đạo. Nhưng kết quả lại làm cho người ta thất vọng.
Người hưởng ứng trong thiên hạ ít ỏi không có mấy, hình như qua thời gian một năm, mới có một tu sĩ Hợp Đạo tới cửa khiêu chiến. Cuối cùng còn thất bại.
Lúc này rất nhiều tu sĩ mới tỉnh ngộ, cả Huyền Hoàng giới tổng cộng chỉ có nhiêu đó tu sĩ Hợp Đạo. Có thể thành công Hợp Đạo, ai mà không phải lòng dạ cực cao. Nếu không phải tình huống đặc thù, ai có thể dễ dàng từ bỏ mục tiêu cuối cùng chứng được Trường Sinh.
Huống hồ, thực tế tuy chiến lực của Phi Tuyết tiên tôn ở trong tu sĩ Hợp Đạo chỉ có thể xem như lớp giữa nhưng nàng lại cực am hiểu luyện khí. Một thân pháp bảo hộ thể, muốn đánh bại nàng nói dễ hơn làm. Không nắm chắc, tùy tiện tiến đến khiêu chiến chỉ là tự rước lấy nhục thôi.
Cho nên, chính là bởi vì những nhân tố chồng chất này, lúc này mới khiến luận võ chọn rể của Phi Tuyết tiên tôn rơi vào hoàn cảnh cực kỳ quạnh quẽ.
Đang lúc mọi người cho rằng việc này cuối cùng sẽ dầu dần bị người ta quên lãng, qua loa xong việc.
Một chuyện lại làm kinh hãi ánh mắt mọi người đã xảy ra.
Phi Tuyết tiên tôn đột nhiên mang thai! Hơn nữa trừ bản thân nàng ra, không ai biết phụ thân của đứa nhỏ là ai!
Nàng cũng tránh không nói tới việc này, tuyên bố chuyện luận võ chọn rể chính thức hủy bỏ.
Từ nay về sau, một lòng một dạ bồi dưỡng đứa nhỏ trong bụng của nàng, cũng chính là Sóc Phong.
Không thể nghi ngờ, có thể khiến Phỉ Tuyết tiên tôn mang thai trong lặng yên không một tiếng động, nhất định là tu sĩ Hợp Đạo cảnh mạnh đến đáng sợ. Điểm này có lẽ không sai được.
Mặc kệ hắn xuất phát từ nguyên nhân gì, lựa chọn giấu giếm thân phận bản thân. Cái này không biết.
“Không chỉ có mẫu thân cảnh giới Hợp Đạo, còn có phụ thân ẩn nấp trong chỗ tối, không biểu lộ ra thân phận chân chính của mình.”
“Cũng khó trách Sóc Phong hắn tự tin như thế, thiên hạ tuy lớn, cố gắng hết sức vẫn đi được.”
Lý Phàm đang âm thầm suy nghĩ, Sóc Phong cũng đã chậm rãi tỉnh lại từ trong ngộ đạo trung.
Trên mặt hiện ra vẻ vui mừng nhàn nhạt, sau khi hít sâu một hơi, khuôn mặt lại dầu dần bình tĩnh.
Hai tay nắm kiếm gỗ không chút run rẩy, sau khi theo một khí tức thần bí giáng xuống, khóa chặt trên người hắn.
‘Kiếm’ Thiên chi kỳ hóa thành một đường bạch quang nhu hòa, chậm rãi dung nhập trong thân thể hắn.
Trong phút chốc, trên người Sóc Phong giống như thu hết nhuệ khí.
Từ phong mang lộ ra hết trở nên vô cùng bình thường.
Ngay cả cột khói khí vận màu tím trên đỉnh đầu dưới cái nhìn chăm chú của Lý Phàm, chậm rãi nhạt đi. Cuối cùng biến thành dáng vẻ màu trắng không chút thu hút, nếu không nhìn kỹ, rất dễ dàng xem nhẹ nó.
Sóc Phong nhìn Lý Phàm, vì thế Lý Phàm thu hồi thần thông huyền điểu, chắp tay.
“Chúc mừng đạo hữu, trở lại nguyên trạng, thần công đại thành!”
“Cái gì thần công đại thành, thật sự không xứng. Nhưng mà...” Sóc Phong nho nhã lễ độ làm một thủ thế mời.
“Mong đạo hữu thử kiếm cho ta!”
Lý Phàm đương nhiên hiểu được ý của hắn.
Bấm tay bắn ra, lại là vô số thủy kiếm màu lam bay tới Sóc Phong.
Sóc Phong chắp hai tay sau lưng, không né không tránh.
Khi những thủy kiếm sắp đánh tới trên người hắn, một luồng bạch quang hiện ra.
Thủy kiếm đều phản chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận