Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 144: Lam Vũ di bảo

Thế kiếm như cầu vồng, sau khi chém đôi Minh Nguyệt hồ, nó vẫn không ngừng bay về phía xa.
Mãi cho đến khi biến mất trong tầm mắt, uy thế của nó cũng chỉ giảm xuống một nửa mà thôi.
Dư âm còn lại khiến mặt hồ bị tách đôi, thật lâu không hợp lại.
Cách đó không xa, nhìn thấy uy lực của một kiếm Lý Phàm tiện tay vung ra, đám Tô tiểu muội đều ngớ cả người.
Phải mất một hồi lâu sau, bọn họ mới tỉnh lại từ trạng thái hoá đá này.
Tô tiểu muội bay đến cạnh Lý Phàm với vẻ mặt hưng phấn, hô to gọi nhỏ: "Con muốn học chiêu này! Sư phụ, con muốn học chiêu này!”
Nét mặt của Tiêu Hằng vẫn còn loáng thoáng vẻ khiếp sợ, nhìn hồ nước bị chia làm hai ở phương xa, ánh mắt của hắn hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
Sắc mặt của Tô Trường Ngọc càng thêm kiên định.
Còn Triệu Nhị Bảo thì lại cúi đầu run lẩy bẩy.
Gã kêu rên trong lòng không thôi: “Kim Đan kỳ! Một kiếm này, tuyệt đối chỉ Kim Đan kỳ mới có thể chém ra! Nhìn bộ dạng hời hợt kia, nói không chừng tu vi của hắn còn cao hơn nữa!’.
“Xong rồi, hết rồi, suốt đời mình cũng đừng hòng trốn khỏi ma chưởng của hắn!’.
Bên bờ Minh Nguyệt hồ, không để ý tới Tô tiểu muội ồn ào bên cạnh.
Lý Phàm tập trung ổn định linh khí sôi trào trong cơ thể, cố gắng duy trì phong phạm cao nhân của bản thân.
Cưỡng ép điều khiển Thương Hải châu phát ra Tùng Vân nhất kiếm, với tu vi Luyện Khí kỳ hiện nay của hắn, đây quả thật là chuyện hết sức gượng ép.
“Tóm lại, đây không phải là lực lượng của mình. Ban nãy mình chỉ dựa vào ký ức còn sót lại của Trương Hạo Ba bên trong Thương Hải châu để xem hổ vẽ mèo mà thôi.”
“Một kiếm này chỉ có hình chứ không có ý. Nhìn bề ngoài thì đáng sợ, nhưng, nếu đối đầu thực sự cùng người khác, uy lực của nó cũng chỉ thuộc hạng tầm thường.”
“Tuy nhiên, đã có cảm ngộ, chỉ cần ngày đêm học tập phỏng đoán, hoá thành chiêu thức của bản thân, một ngày nào đó, mình sẽ có thể tự tạo ra Tùng Vân Nhị Thập Bát Kiếm khác.”
“Ưu tiên hàng đầu hiện nay là mau chóng Trúc Cơ càng sớm càng tốt. Vì chờ đợi Thương Hải châu, chuyện này đã bị kéo dài quá lâu rồi.”
Khi đã có tính toán trong đầu, hắn lập tức nói với đám người Tô tiểu muội: “Mấy người các ngươi đi dò xét từng ngõ ngách xung quanh Minh Nguyệt hồ này một lượt, xem có bất kỳ mối nguy hiểm tiềm tàng nào không. Tiếp đó, ta muốn xây dựng động phủ ngay tại đây.”
“Vâng, sư phụ!”
“Vâng, tiền bối!”
Vừa mới được chứng kiến thần uy của Lý Phàm, mọi người đương nhiên ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của hắn, ai nấy đều vâng vâng dạ dạ.
Chẳng bao lâu sau, ai làm việc nấy, mọi người đều phân tán ra.
Ngay cả ba phàm nhân của Vạn Bảo Lâu cũng đi theo cùng bọn họ.
"Hai người Tô tiểu muội và Tiêu Hằng đều có khí vận bất phàm. Cộng thêm tỷ muội Ân gia, một người Thông Linh Bảo thể, một người tìm lành tránh dữ. Cho dù xung quanh Minh Nguyệt hồ có bí mật ẩn giấu gì thì hẳn đều sẽ bị tìm ra.”
"Tuy nhiên, nơi này chưa đủ an toàn để tiến hành Trúc Cơ. Mình phải đến Nguyên Đạo Thiên thành một chuyến…”
Có lẽ vì nguyên nhân quá trình xây dựng đạo cơ cần phải câu thông với thiên địa.
Vì thế, tu sĩ không thể Trúc Cơ trong không gian của Thiên Huyền kính.
Thành ra cần phải tìm một nơi an toàn để bí mật bế quan.
Nếu không cẩn thận, bị người quấy rầy đúng vào thời khắc mấu chốt thì tu sĩ rất có thể sẽ thất bại trong gang tấc, vô vọng Trúc Cơ.
Đúng lúc đang định đi tới không gian của Thiên Huyền kính trong Nguyên Đạo thành để mua sắm một phen.
Lý Phàm lại chợt mơ hồ phát hiện ra có một bóng người ở phía xa đang cấp tốc bay về phía này.
Phía sau còn có thêm sáu gã tu sĩ bám theo.
Dựa vào khí tức tản ra, đám người này dường như đều có tu vi Trúc Cơ.
Lý Phàm nheo mắt lại, lập tức đề phòng cao độ.
Tu sĩ bay phía trước mặc một thân áo lam rách nát, y phục đầy vết máu.
Khi nhìn thấy Lý Phàm, gã ta lại tăng tốc nhanh hơn vài phần.
Vừa bay, vừa hét lớn: "Tiền bối cứu ta!"
Đám người phía sau nghe vậy, lại hô to: “Người phía trước, đừng xen vào việc của người khác!”
Thấy nam tử áo lam kia đang tới gần, Lý Phàm bỗng bộc phát tốc độ, bay ra cách xa gã ta.
Đùa gì thế, ngươi là một tên tu sĩ Trúc Cơ bị đuổi giết, còn đi cầu xin một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ như ta giải cứu?
Tuy nhiên, trong nháy mắt, Lý Phàm đã kịp hiểu ra.
Nam tử áo lam này hẳn bị Tùng Vân kiếm quang ban nãy Lý Phàm chém ra hấp dẫn tới nên cho rằng hắn là tu sĩ có thực lực cao cường đang tu luyện ở đây.
Đáng tiếc...
Nhìn thấy Lý Phàm vừa nghe tiếng đã lập tức tránh ra xa xa, tỏ vẻ không muốn xen vào việc của người khác, nam tử áo lam kia cũng không khỏi biểu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Ngoảnh đầu nhìn thoáng qua đám người đang càng lúc càng áp sát, gã ta cắn chặt răng rồi chợt quay đầu chạy về phía Thạch Lâm châu.
Đám người đuổi giết cũng không để ý Lý Phàm đang tránh né xa xa ở một bên, gào thét truy đuổi theo nam tử kia.
Ngay khi đám người này sắp biến mất khỏi tầm mắt, Lý Phàm chợt nảy ra chủ ý.
Vô Tướng sát cơ tức khắc khoá chặt nam tử đang chạy trốn phía trước kia.
Tuy rằng bản thân bị trọng thương, thế nhưng tốc độ của nam tử áo lam này tuyệt không chậm chút nào.
Dù cho đám người phía sau cứ gào thét la hét uy hiếp nhưng lại chẳng thể rút ngắn được khoảng cách với gã.
Dần dần, từ phía xa, một vách tường sương trắng cao vút đã xuất hiện trong tầm nhìn.
“Kia chính là “Bạch Vụ bích chướng” sao?” Đây chính là lần đầu tiên Lý Phàm được tận mắt quan sát thứ này.
Nhìn xuống dưới bằng tầm mắt của thiên địa, Bạch Vụ bích chướng này tràn ngập trong trời đất, kéo dài không ngừng, dường như không có điểm cuối.
So sánh với kích thước của nó, tu sĩ quả thật nhỏ bé như những con kiến đáng thương.
Mắt thấy nam tử áo lam định vọt vào trong Bạch Vụ bích chướng, đám người đuổi giết kia không khỏi nóng nảy, nhao nhao hét lớn: “Hô Diên Lân, mau giao Lam Vũ di bảo ra đây, chúng ta tha cho ngươi khỏi chết!”
Hô Diên Lân chỉ cười khẩy, không trả lời hay đếm xỉa gì, dứt khoát đâm đầu vào trong Bạch Vụ bích chướng.
Hình ảnh tối sầm lại, khả năng tập trung mục tiêu của Vô Tướng sát cơ lập tức mất đi hiệu lực.
"Lam Vũ di bảo sao..." Lý Phàm đăm chiêu.
Dựa vào hành tung trước đó của bọn họ, Lý Phàm đi theo đến trước Bạch Vụ bích chướng rồi chờ ở đó ba ngày liên tục.
Nhưng không thấy ai quay lại.
Hắn đành lắc đầu nuối tiếc, chỉ có thể ghi nhớ bốn chữ “Lam Vũ di bảo” trong đầu.
Chuyện này cũng chỉ là một khúc nhạc dạo nho nhỏ.
Tiếp theo, hắn để Thái Diễn chu chìm xuống Minh Nguyệt hồ rồi bố trí trận pháp che giấu tung tích của nó.
Sau khi dặn dò đám người Tô tiểu muội một phen, hắn lập tức chạy đến Nguyên Đạo Thiên thành.
Phi hành khoảng hai mươi sáu ngày, hắn mới đến được Nguyên Đạo Thiên thành.
Sau khi tiến vào trong thành, Lý Phàm nhạy bén nhận ra bầu không khí ở đây có vẻ khác thường.
Nguyên Đạo thành này dường như vắng vẻ hơn ngày thường rất nhiều, hầu như không bắt gặp được tu sĩ nào.
Thỉnh thoảng, hắn có gặp được tu sĩ thì người nào người nấy cũng đều mang vẻ mặt hưng phấn, vội vội vàng vàng cùng bay về một phía.
Lý Phàm không khỏi tò mò, lập tức ngăn cản một người, lễ phép hỏi: "Vị đạo hữu này, không biết tu sĩ trong Nguyên Đạo thành đều đã đi đến nơi nào? Vì sao trong thành lại trống rỗng như vậy?”
Người nọ nhìn Lý Phàm một lượt rồi đáp: “Có phải đạo hữu vừa mới tới Nguyên Đạo châu chúng ta không? Đương nhiên tất cả mọi người đều đã đi xem hai vị thiên kiêu của Lam Vũ nhất mạch tỉ thí.”
“Trận chiến này đang lúc dầu sôi lửa bỏng đây, hai người đại chiến liên tục ba ngày ba đêm mà vẫn chưa thể phân ra thắng bại.”
“Ta cũng đang định đi xem đây, đạo hữu muốn đi chung với ta không?”
Suy nghĩ một lát, Lý Phàm liền vui vẻ đồng ý.
Trên đường đi, trong lúc trò chuyện, vị tu sĩ Luyện Khí tên Phùng Mộc này đã giải thích lý do vì sao hai vị thiên kiêu của Lam Vũ nhất mạch lại tranh đấu với nhau.
Bảy năm trước, khi đại nạn ập đến, Lam Vũ Tiên tôn đã định ra điều kiện để truyền thừa “Thiên Đô Hoá Vũ Công”, công pháp tu luyện của chính ông ta.
Đó là: Lam Vũ nhất mạch, lấy võ vi tôn.
Người bất bại từ đầu đến cuối sẽ nhận được “Thiên Đô Hoá Vũ Công”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận