Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1087: Thiên dạo bỗng nổi điên

“Thế nên không phải Bạch tiên sinh không bằng Truyền Pháp thiên tôn, mà chỉ là Bạch tiên sinh thành đạo muộn hơn Truyền Pháp thiên tôn.”
“Trái lại, nếu như Bạch tiên sinh thay đổi Huyền Hoàng giới trước kia trước, khi đó sợ rằng Truyền Pháp thiên tôn cũng chỉ có thể bó tay hết cách.”
“Chỉ tiếc, không có nếu như gì hết.”
Trong giọng nói già nua của Hứa Khắc như có tình cảm tiếc hận nồng đậm.
Lý Phàm trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng thở dài trả lời.
“Thì ra là thế.”
“Nhưng mà...”
Lý Phàm cau mày: “Bạch tiên sinh lấy sinh tử làm đạo, thật sự chỉ là đơn giản như vậy?”
“Sự ra đời của Tiên Phàm Chướng tự nhiên có thể bảo toàn tính mạng người phàm Huyền Hoàng giới nhất thời. Nhưng nói từ trên căn bản lại chỉ là kế sách trì hoãn mà thôi.”
“Kết quả là, người phàm vẫn bị tu tiên giả coi là trâu ngựa; mà Huyền Hoàng giới vẫn nguy cơ sớm tối. Nếu Bạch tiên sinh đã có thể thôi diễn ra tình cảnh mấy ngàn năm sau, tự nhiên cũng sẽ không nhìn thấy điểm này.”
“Lấy cách làm người của hắn, há lại không có chút chuẩn bị nào đối với việc này, cứ như vậy vội vàng dứt áo ra đi?”
Lý Phàm chưa từ bỏ ý định, cố gắng moi ra nhiều bí mật hơn từ chỗ Hứa Khắc.
Bởi vì hắn luôn cảm thấy, phía sau sự vẫn lạc của Bạch tiên sinh nhất định còn ẩn giấu điều gì đó.
Lại không ngờ tới, Hứa Khắc chỉ mỉm cười lắc đầu: “Ngươi giống như ta, đều cho rằng Bạch tiên sinh là thánh nhân không gì không làm được. Nhưng trên thực tế, nếu lấy bản thân hắn để nói...”
“Hắn chỉ là một người bình thường không đành lòng nhìn thấy người khác chịu khổ thôi.”
“Từ sự bất lực khi đối mặt với Lưu Nhi cô nương và dân chúng vô tội chết thảm của thành Ninh Viễn lúc ban đầu đến sự ngăn trở khi mưu toan xoay chuyển số trời gặp phải sau này. Bạch tiên sinh đều vượt qua trong sự ‘vô năng’. Vì vậy hắn chưa từng nghĩ tới việc bản thân có năng lực cứu vãn tất cả. Điều hắn có thể làm dốc hết sức mình cố gắng lớn nhất.”
“Mà quả thực hắn đã nỗ lực rất nhiều.”
Hứa Khắc lại trầm mặc một hồi: “Ngươi biết trong quan tài sau lưng ta là gì không?”
Lý Phàm nhìn về phía sau lưng Hứa Khắc.
Lúc này nhìn kỹ lại mới phát hiện quan tài màu trắng bệch này vậy mà ẩn ẩn tương liên với núi đá cao ngất trên người nó.
Hoặc là nói...
Lý Phàm híp mắt, sau khi lại quan sát một hồi, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Cảnh tượng toàn bộ tiểu thế giới ở trong mắt hắn nháy mắt đảo ngược.
Mặt đất ở trên, bầu trời ở dưới.
Núi đá cao ngất trên quan tài tựa như đang chống đỡ cả vùng không trung.
Hoặc là trọng lượng của cả thế giới đều đặt trên quan tài.
Mà từ trong quan tài này, Lý Phàm còn cảm nhận được khí tức cực kỳ quen thuộc.
Đó là khí tức mỗi tu sĩ Huyền Hoàng đều sẽ không cảm thấy xa lạ.
Lại nhớ tới “người là địch với thế giới” lúc gặp mặt tự giới thiệu Hứa Khắc từng nhắc đến.
“Đây... Lẽ nào?” Lý Phàm kinh hãi. Thình lình ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hứa Khắc.
Vẻ mặt Hứa Khắc không mảy may biến hoá, chỉ duy trì nụ cười thản nhiên.
“Bạch tiên sinh được thiên đạo Huyền Hoàng chiếu cố, gần như là tồn tại tương đương hóa thân Thiên Đạo.”
“Không chỉ lấy thân thể người phàm một bước lên trời, trực tiếp thành tựu Trường Sinh thiên tôn. Còn gánh vác sứ mệnh bỏ giới mà đi của thiên đạo Huyền Hoàng.”
“Nhưng cuối cùng Bạch tiên sinh lại không lựa chọn rời đi. Sau đó còn dứt khoát trực tiếp trở thành một thành viên tân pháp, tham gia nghịch thiên địa chi lý. Đối với thiên đạo Huyền Hoàng, không khác nào là triệt để phản bội.”
“Được Thiên Đạo chiếu cố càng sâu, phản phệ gặp phải lúc phản bội cũng càng lớn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Bạch tiên sinh sẽ bị tạo vật nghịch lý của mình giết chết. Bởi vì trước đó, hắn đã trở nên vô cùng yếu ớt.”
Hứa Khắc vỗ quan tài sau lưng, nói: “Trên thực tế, khi đó lấy mức độ thiên quyến của Bạch tiên sinh, thực ra căn bản không thể tiến hành nghịch lý. E rằng nghịch lý chưa thành, bản thân hắn lại đã vì Thiên Đạo phản phệ mà vẫn lạc.”
“Cho nên...”
“Trước khi nghịch lý, Bạch tiên sinh đã tróc thiên quyến ra, sau đó trấn áp.”
Tựa như cảm ứng được lời của Hứa Khắc, quan tài sau lưng hắn chợt phát ra tiếng đập nặng nề.
Đầu choàng một lúc, một khuôn mặt có phần tương tự với Bạch tiên sinh, chỉ là có vẻ hơi tái nhợt bất chợt xuất hiện trước mắt Lý Phàm.
Hắn dùng lời nói cực kỳ mê hoặc, thuyết phục Lý Phàm giúp mở ra quan tài.
Sau khi chuyện thành, trở lại Huyền Hoàng giới, chắc chắn sẽ nhận được thù lao gấp trăm ngàn lần.
Nếu như là tu sĩ bình thường, nói không chừng sẽ bị hắn thuyết phục ngay trong phút chốc này, lưu lạc làm công cụ để nó thoát vây, chém giết với Hứa Khắc.
Nhưng Lý Phàm là người nào?
Không nhắc tới mức độ cứng cỏi của tâm trí bản thân hắn, chỉ riêng là một tia cảnh giác hắn luôn giữ với Bạch tiên sinh thì có ý nghĩa là hắn đã định trước sẽ không bị Bạch tiên sinh nhìn qua có phần làm người ta sợ hãi mê hoặc.
Hừ lạnh một tiếng, hình ảnh trước mắt đều bị xé rách.
Lý Phàm tỉnh táo lại từ trong ảo giác lại phát hiện Hứa Khắc đang lạnh lùng quan sát đến chính mình, giống như một lời không hợp thì sẽ động thủ.
Nhưng khi nhìn thấy Lý Phàm không bị ảo cảnh ảnh hưởng, sát ý trong mắt cũng theo đó giảm đi.
“Phong ấn thiên quyến? Đó rốt cuộc là gì?” Lý Phàm làm ra dáng vẻ lòng còn sợ hãi.
“Ý thức bản thân thiên đạo Huyền Hoàng bám vào trên người Bạch tiên sinh bị Bạch tiên sinh tróc xuống. Lại trải qua nhiều năm phong ấn trấn áp như vậy, dần trở nên có chút cực đoan. Nếu thả nó ra, trở về Huyền Hoàng bản giới...” Vẻ mặt Hứa Khắc hết sức nghiêm túc.
“Chỉ sợ tai hoạ còn kinh khủng hơn ‘pháp không thể đồng tu’ gấp mười lần sẽ nháy mắt buông xuống. Đây cũng là nguyên nhân mấy năm nay, dù là lúc Tiểu Hắc vẫn lạc năm đó, ta cũng không dám rời nơi này một bước. Đây là việc lớn, thực sự không thể sai sót.”
“Thiên Đạo Huyền Hoàng cực đoan?” Chỗ sâu ánh mắt Lý Phàm trong nháy mắt lóe qua một tia dị sắc.
“Đúng vậy. Ta có thể cảm giác được, trong những năm bị phong ấn, ý thức Thiên Đạo bên trong càng ngày càng quỷ dị. Thật lo lắng, sau này ta cũng sẽ có một ngày không kiên trì nổi.” Trong mắt Hứa Khắc lóe lên một tia lo lắng sâu sắc.
“Trong khoảng thời gian gần đây, thực ra ta đều luôn âm thầm tìm kiếm người được chọn thay thế thích hợp. Song trước sau vẫn không tìm được người để ta yên tâm. Hôm nay đạo hữu tìm tới cửa dưới cơ duyên xảo hợp...”
Hứa Khắc chợt đổi chủ đề: “Chẳng lẽ không phải trong âm thầm tự có định số?”
“Ta thấy tính tình phẩm cách của đạo hữu đều tuyệt đối là người được chọn tốt nhất.” Hắn chân thành tha thiết nhìn Lý Phàm, cực kỳ thành khẩn nói.
Lý Phàm trầm ngâm, không nói tiếp.
“Đương nhiên, sứ mệnh trấn áp thiên đạo Huyền Hoàng thực sự quá cô độc, hung hiểm. Nếu như đạo hữu không muốn, ta cũng có thể hiểu. Nhưng ta có một thỉnh cầu...” Hứa Khắc nói.
“Mời đạo hữu nói.” Vẻ mặt Lý Phàm nghiêm túc.
“Nếu như có một ngày ta bị thiên đạo Huyền Hoàng trong quan tài khống chế, đánh mất ý thức của chính mình. Kính xin đạo hữu xuất thủ giết chết ta.” Hứa Khắc hết sức trịnh trọng nói.
Nhìn ánh mắt già nua của Hứa Khắc, Lý Phàm nhẹ gật đầu: “Được, ta đáp ứng ngươi.”
“Hơn nữa, chuyện ngươi tìm kiếm người kế nhiệm cũng không cần lo lắng.”
Vẻ mặt Hứa Khắc ngây ra.
“Nói ra có lẽ ngươi không tin. Ta không phải đơn độc một mình, mà là một thành viên của ‘Vạn Giới Liên Hợp hội’.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận