Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1180: Ám kim tam nhãn lô

Sau khi ba tên tu sĩ nghe thấy yêu cầu của lão giả đều hơi sững người.
“Câu trưởng lão, việc này không hợp quy...”
“Hử?” Lão giả nghe vậy lập tức lạnh lùng đánh giá mấy người.
Ba người đành phải nuốt lời nói trở vào.
Tình thế quan trọng hơn con người, tu sĩ lớn tuổi này chắp tay rồi buộc lại di vật rời khỏi sơn cốc.
Dọc đường.
“Triệu đại ca, văn bản luật pháp tiên chu quy định rõ ràng, sau khi thu thập di vật thế giới đã bị hủy diệt xong, nhất định phải nộp lên ‘Tiên Khu viện’. Người nào trái luật, lúc này luận xử tội mưu phản. Bây giờ trái lại hắn muốn chúng ta đem đến Đoạn Tiên lâu…”
“Ý là trên dưới tiên chu, ai không biết hiện tại Đoạn Tiên lâu và Tiên Khu viện không hợp nhau. Lão già kia muốn lấy lòng Đoạn Tiên lâu, bản thân không tự động tay mà sai sử chúng ta. Đến lúc đó xảy ra chuyện, chúng ta chắc chắn không trốn thoát được.”
Tu sĩ lớn tuổi được hai người còn lại gọi là Triệu đại ca cũng lộ vẻ mặt khó coi, nhưng không lên tiếng phàn nàn mà ánh mắt ra hiệu hai người ngậm miệng.
Sau đó không biết đã lặng lẽ truyền âm những gì, lúc này hai người mới thành thật hơn.
Ba người không ngự không phi hành, chỉ đi từng bước một dọc theo con đường nhỏ rời khỏi sơn cốc.
Cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên thay đổi, như thể đã về lại tinh hải hư không.
Chỉ là vùng hư không trước mắt đây không lạnh lẽo tĩnh mịch như bên ngoài Tinh hải chí ám.
Như gió ấm thổi, thổi tới từ trong hư không, mang đến sức sống bừng bừng.
Trong một thoáng là có thể nhìn thấy ánh sao bảy màu mơ mơ hồ hồ, thỉnh thoảng lấp lóe.
Cùng với cảnh tượng khá hài hòa ấm áp này là một khung cảnh vô cùng cổ quái: Một người khổng lồ đỉnh thiên lập địa, đứng sừng sững trong hư không.
Hai mắt nhắm chặt, toàn thân khô quắt hệt như cương thi đã chết từ lâu.
Nhưng lồng ngực hắn lại liên tục phập phồng, hít thở kéo theo làn gió ấm nóng, tỏa ra bốn phương tám hướng.
Nếu chỉ là một người khổng lồ sắp chết, vậy còn may. Chẳng qua điều khiến người ta kinh sợ chính là một nhánh cây to lớn duỗi ra từ trong miệng người khổng lồ.
Phát triển mạnh mẽ hướng lên trên, hình thành tán cây rậm rạp.
Nhìn lại cẩn thận, toàn thân người khổng lồ đều bị chạc cây xuyên thẳng qua tim. Mà nửa thân dưới của người khổng lồ đã hóa thành rễ cây lít nha lít nhít rối lại với nhau.
Thỉnh thoảng đong đưa theo gió, hệt như vật sống.
Cảnh tượng quái dị này không biết là cây ký sinh trên người hay là người hóa thành cây.
Ba người đã không còn cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng này từ lâu, chỉ cảm thán một câu: “Mắt thấy người khổng lồ ‘Trục đạo’ này sắp không ổn. Cũng không biết sau này Tiên Khu viện còn có thể cho ra cái gì đây.”
“Đoạn Tiên lâu kia nói còn hay hơn hát, cái gì mà giải quyết hoàn toàn lỗi nguồn năng lượng tiên chu. Nói lâu thế rồi mà từ đầu đến cuối chả thấy hiệu quả đâu.”
“Xem ra, nghe nói lần này thật sự có đột phá mang tính cách mạng, nếu không Câu trưởng lão đã không bất ngờ lấy lòng như thế.”
Mấy người ta một câu, ngươi một câu trò chuyện với nhau.
Khi rời khỏi sơn cốc, bay lên không trung, một vầng lục sắc chợt hiện ra dưới chân bọn họ, tạo thành một con đường lơ lửng giữa không trung hướng đến nơi khác.
Không cần phi độn, bản thân chính con đường màu xanh này tự di chuyển nhanh chóng.
Tiến vào trong hư không, cảnh tượng tổng quát của tiên chu này mới đập vào trong mắt.
Giống như từng mảng đại lục lơ lửng chu thiên tinh đấu, phân bố khắp nơi.
Người khổng lồ bị cây cối kỳ quái ký sinh trong hư không.
Từ trên đại thụ, dọc theo con đường lục sắc tách ra vô số như sợi tơ, lúc ẩn lúc hiện, kết nối từng đại lục với nhau.
Phân thần Lý Phàm giấu bên trong ‘di vật từ thế giới đã bị hủy diệt’, âm thầm theo dõi mọi chuyện.
Hình thái văn minh tu tiên nơi này khác hẳn so với Huyền Hoàng giới, làm hắn cảm thấy hứng thú.
“Tiên chu…”
“Năm xưa lão tổ Tôn Phiêu Miểu Dược Vương tông thần du thiên ngoại, ghi chép lại thông tin đạo tiêu của mười tám Tu Tiên giới. Trong đó có một chiếc tiên chu khổng lồ di chuyển không cố định trong hư không, vãng lai tới lui buôn bán giữa các chư giới. Trong đó tự thành một giới, tên là Huyền Thương.”
“Không biết có liên quan gì đến chiếc tiên chu này hay không.”
Lý Phàm lại nhìn về phía người khổng lồ đang liên tục bị bòn rút, tỏa sức sống ra xung quanh kia: “Trục đạo nhất tộc à?”
Con đường lục sắc vô hình kia di chuyển tốc độ cực nhanh trong hư không, cả nhóm tu sĩ họ Triệu chẳng mấy chốc đã đến nơi gọi là Đoạn Tiên lâu.
Hiện ra quả cầu sáng ám kim sắc.
Sau khi nhìn kỹ, không ngờ lại được xây dựng trên di cốt của người khổng lồ.
Có điều đây không phải di thể hoàn chỉnh. Mà là cái xương sọ khổng lồ riêng lẻ.
Điều làm tâm trí Lý Phàm chấn động chính là chính giữa khung xương sọ này không ngờ vẫn còn tồn tại một con mắt!
Con mắt cũng không mất đi sức sống, chết đi như xương sọ.
Chỉ là nó đang đóng chặt, vẫn còn liên tục hơi động đậy.
Trong lòng tự dưng sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm, phân thần Lý Phàm quyết định nhanh chóng, bỏ chạy khỏi di vật giới diệt đang bám vào.
Chỉ dừng lại giữa hư không, không tiến vào Đoạn Tiên lâu cùng ba người.
Phán đoán của hắn rất chính xác.
Con mắt to lớn kia chợt mở ra, liếc nhìn một vòng. Sau khi không phát hiện có gì khác thường, lúc này mới nhắm lại một lần nữa.
Lúc này ba người tu sĩ họ Triệu mới có thể tiến vào Đoạn Tiên lâu.
Phân thần Lý Phàm không tiếp tục nhìn chằm chằm vào xương sọ ba mắt kia nữa mà nán lại ở ngoài Đoạn Tiên lâu, kiên nhẫn chờ bọn họ trở về trong hư không.
“Xương sọ ám kim sắc, ba mắt.”
“Rất giống với ‘Một’ Tự Quyết mà lúc trước ta phát hiện. Chỉ là cái bên trong tiên chu này…”
“Hình như yếu hơn chút?”
Cũng không phải càng lớn thì có nghĩa càng mạnh.
Xương sọ ba mắt ám kim sắc mà trước đây Lý Phàm gặp được, dù là cầu mắt thứ ba cũng không còn, đơn thuần biến thành bồn nuôi cấy nấm mốc ‘Một’ Tự Quyết xám xịt. Nhưng vẫn làm Lý Phàm cảm thấy vô cùng nguy hiểm như cũ. Như thể bất cứ lúc nào cũng có thể khởi tử hoàn sinh. Vì vậy, Lý Phàm luôn dùng Thần quang bảy màu phong ấn lại, không tìm đường chết nghiên cứu nó.
Tuy xương sọ ba mắt trước mắt đây to lớn hơn, thậm chí con mắt vẫn còn sống.
Nhưng Lý Phàm cảm giác nó đã hoàn toàn chết đi, không còn cơ hội sống lại.
Đây là một loại cảm ứng huyền diệu khó giải thích.
“Ta chưa từng thấy nhiều vật bên ngoài Huyền Hoàng giới trong luân hồi, tới đây chưa bao lâu, gần như gặp phải liên tục.”
“Xem ra tiên chu này thật sự có vài thủ đoạn.”
“Tài nguyên thế giới chưa hoàn chỉnh, vậy ắt phải lén lút thu hoạch vật phẩm sinh tồn cần thiết, vật tận kỳ dụng từ trong tinh hải. Xem ra lai lịch tiên chu này có lẽ còn vượt qua sức tưởng tượng của ta…”
Lý Phàm suy nghĩ lên xuống, trong lòng không ngừng mưu tính, tạo ra đột phá từ chỗ nào.
Từ cuộc nói chuyện của ba tên tu sĩ vừa rồi nên biết được, hình như gần đây tiên chu bị cuốn vào nội chiến quyền lực giữa Tiên Khu viện và Đoạn Tiên lâu.
Người ngoại lai như Lý Phàm rất vui vẻ quan sát trước tình huống này.
“Chỉ có vũng nước đục mới có thể mò được cá. Nghĩ cách, để tiên chu này loạn một chút.”
Cũng không bao lâu sau, ba người tu sĩ họ Triệu đi ra từ trong Đoạn Tiên lâu.
Hoàn toàn tương phản sự tức giận bất bình vào lúc tới, lần này tất cả bọn họ đều lộ vẻ mặt vui mừng, không kiềm chế nổi vẻ phấn khích trong ánh mắt.
Đứng trên con đường lục sắc vô hình, mãi đến khi lên giữa hư không, bọn họ mới bàn tán sôi nổi.
“Không ngờ Đoạn Tiên lâu thật sự tìm được phương pháp lợi dụng lực lượng giới diệt!”
“Di vật trong hư không vô cùng vô tận, cuối cùng lần này thật sự không cần lo hao hết nguồn năng lượng!”
“Lần này có thể xem kịch hay rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận