Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 445: Dựng lại Thân Hóa Đạo

Năm định neo thứ 9, động phủ Thiên Dương vẫn chưa xuất thế.
Ẩn sâu trong đáy biển núi lửa, người ngoài không ai biết đến.
Lý Phàm dựa vào ‘Địa Hỏa Quy Nguyên trận’ mà hắn lấy được từ Thiên Dương di niệm, tốn không ít công sức mới tìm được vị trí của động phủ.
Sau khi kích hoạt vài miếng linh phù phòng hộ, Lý Phàm cẩn thận từng li từng tí tiến vào động phủ.
Thiên Dương chân nhân hiện tại đang trong trạng thái rất kỳ lạ sắp chết nhưng chưa chết.
Lý Phàm biết được điều này từ Di niệm vĩnh hằng.
Thân Hóa Đạo khi đó ngoại trừ Thiên Dương ra, những người tham gia vào trận đại chiến thời kỳ Thượng Cổ năm đó đều không quay về nữa.
Mà trong lòng Thiên Dương vẫn một mực tin rằng sư phụ và các sư huynh nhất định sẽ trở về.
Thiên Dương sợ lúc bọn họ quay về không tìm được mình cho nên hắn vẫn luôn ở trong động phủ Thân Hóa Đạo, không chịu ra ngoài.
Không ngờ mấy năm sau lại bị ngoại nhân xông vào động phủ, Thiên Dương vốn muốn phản kháng nhưng không phải đối thủ của bọn họ.
Chỉ dựa vào pháp bảo các sư huynh để lại trước khi đi, khó khăn lắm mới giữ được một mạng.
Sau đó, Thiên Dương tuổi nhỏ bắt đầu sinh sống ở Tu Tiên giới.
Trải qua nhiều năm sương gió hắn cũng dần hiểu ra tư chất của bản thân cũng không phải là thiên phú dị bẩm, là niềm hy vọng phục hưng Thân Hóa Đạo như các sư huynh đã nói.
Không nói đến việc kề vai sát cánh với các sư huynh, e rằng cũng không sánh nổi với những tu sĩ Kim Đan tầm thường.
Nhưng cho dù như thế, sư phụ và sư huynh vẫn để lại cho mình niềm hy vọng cuối cùng.
Mỗi lần nghĩ đến những lời nói mà bọn họ nói với mình như ‘Thiên phú à, tư chất của ngươi không thua bất cứ ai trên đời. Mau chóng trưởng thành, Thân Hóa Đạo vẫn còn trông chờ vào người đó.’.
Rồi nhìn lại bản thân mình hiện tại ngay cả động phủ sư môn cũng không giữ được.
Trong lòng Thiên Dương vô cùng căm ghét sự vô dụng của mình.
Nhưng sự thật không bao giờ thay đổi chỉ vì cảm xúc của con người.
Thiên Dương đoán nếu như bản thân mình không có kỳ ngộ khác e rằng Kim Đan kỳ đã là giới hạn rồi.
Vì không phụ sự gửi gắm của sư phụ và sư huynh, Thiên Dương quyết định liều một phen dùng cách vứt bỏ thân xác hóa thành khôi lỗi hoàn toàn, nghịch thiên cải mệnh.
Nửa đời sau của hắn đều chuẩn bị cho việc này.
Tìm kiếm nơi thích hợp bố trí ‘Địa Hỏa Quy Nguyên trận’, thu thập tài nguyên, luyện khôi lỗi.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Thiên Dương dứt khoát biến thành Thân Hóa khôi lỗi.
Sau đó ẩn mình sâu trong lòng đất, muốn mượn sức mạnh của địa hỏa rèn luyện khôi lỗi thăng cấp nó.
Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhiều nhất trong vòng năm trăm năm, Thiên Dương sẽ hoàn thành việc lột xác.
Thăng cấp thành tồn tại lớn mạnh không thua kém gì Hóa Thân tiên quân.
Thế nhưng....
Người tính không bằng trời tính.
Trong thời gian năm trăm năm, long xà nổi dậy, núi biến thành biển.
Mạch đất biến động khiến hiệu lực của Địa Hỏa Quy Nguyên trận giảm mạnh, còn những tài nguyên Thiên Dương dùng để luyện khôi lỗi trước đây cũng chỉ là tài nguyên tầm thường.
Điều này dẫn đến quá trình thăng cấp khôi lỗi Thiên Dương trở nên chậm chạp khác thường.
Thời gian dự tính từ năm trăm năm thoáng chốc biến thành mấy ngàn năm.
Năm tháng dài đằng đẵng cho dù chìm sâu vào giấc ngủ, ý thức của Thiên Dương cũng dần hao mòn.
Đánh mất phần lớn ý thức chủ quan, chỉ còn sót lại chấp niệm ‘Cả đời Thiên Dương không kém bất cứ ai’ trên thế gian.
Lý Phàm đoán có lẽ do lúc trước ‘Phiên Thiên Nhất Chưởng’ đập dãy núi Tùng Vân thành biển Tùng Vân mới khiến cho kế hoạch của Thiên Dương thất bại.
“Cả đời Thiên Dương, không may bằng người khác...” Lý Phàm lắc đầu đi trên khoảng sân bên ngoài động phủ.
Quan sát cẩn thận một lúc, cơ thể Lý Phàm giống như ma quỷ hóa thành một sợi dây nhỏ an toàn luồn lách xuyên qua.
Lý Phàm thuận lợi đi vào sâu động phủ mà không đụng phải cấm chế nào.
Một bộ hài cốt to bằng đứa trẻ đang ngồi đó.
Trên lịch sử thực tế, bởi vì khuyết điểm bẩm sinh của Thiên Dương vẫn chưa được bù đắp hoàn toàn cho nên từ trước đến nay hắn vẫn giữ nguyên cơ thể bằng lúc thời thơ ấu.
Lý Phàm trở nên cảnh giác, từ từ tiến lại gần.
Bỗng nhiên từ dưới mặt đất truyền đến âm thanh răng rắc.
Trong lòng Lý Phàm khẽ động, cơ thể vội lui về sau.
Ngay sau đó, mười bảy khôi lỗi màu đỏ đen phóng ra chém giết.
Lý Phàm vận công pháp Thân Hóa Đạo, hét lớn lên: “Tiểu sư đệ, ngươi không nhận ra ta sao?”
Cơ quan khôi lỗi nhắm mắt làm ngơ, ra tay không chút lưu tình.
Đồng loạt tấn công Lý Phàm.
Cũng may bọn nó có đặc tính ‘gặp kẻ yếu thì yếu, gặp kẻ mạnh thì mạnh’.
Một đường kiếm quang đánh lui khôi lỗi, Lý Phàm chạy vào giữa khe hở của các khôi lỗi không ngừng gọi tên Thiên Dương.
Dần dần động tác của các khôi lỗi cũng trở nên do dự.
Lúc này Lý Phàm lại lấy một miếng đá chiếu, phản chiếu di cảo của Lăng Tiếu lên không trung.
Lúc này cơ quan khôi lỗi dần dần dừng tấn công lại.
Ngẩng đầu nhìn các ký tự trên không trung.
“Nhị...”
“Sư... huynh?”
Âm thanh máy móc hợp lại trì trệ vang lên.
Lý Phàm cười ha ha: “Tiểu sư đệ, ngàn năm không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ!”
“Nhị... sư huynh!”
Ầm!
Trên cơ thể của mười bảy khôi lỗi xuất hiện vết nứt, sau đó bọn nó đều vỡ vụn ra giống như đồ sứ bị ném vỡ vậy.
Những mảnh vụn dưới mặt đất hòa tan và vặn vẹo cuối cùng biến thành một khôi lỗi Thiên Dương nhỏ.
Hắn bay lại trước mặt Lý Phàm, nghiêng đầu đánh giá Lý Phàm.
Thấy nam tử trước mặt dường như có chút xa lạ, Thiên Dương có phần bối rối.
Lý Phàm lại vỗ vai Thiên Dương: “Đi, sư huynh dẫn ngươi về nhà!”
Khôi lỗi Thiên Dương sửng sốt.
Từ sâu dưới đáy biển truyền đến tiếng gầm rú, chấn động kịch liệt không ngừng giống như có thứ gì đó phá đất chui lên.
Lý Phàm cười ha hả: “Sư đệ không cần kích động như thế. Thời đại bây giờ người xấu ở bên ngoài có nhiều lắm.”
“Để người khác phát hiện thì không hay đâu.”
Giống như đang lý giải ý nghĩa trong lời nói của Lý Phàm.
Một lúc sau, khôi lỗi mới chậm rãi gật đầu.
Chỉ thoáng chốc, đáy biển đã yên tĩnh trở lại.
Dưới sự giúp đỡ của Lý Phàm, trong ba ngày Thiên Dương đã lấy tất cả bộ phận cơ thể vỡ vụn chôn sâu dưới lòng đất lên.
Một lần nữa hợp nhất yên lặng đi theo sau Lý Phàm.
Lý Phàm thi triển bí pháp che giấu khí tức của hai người.
Lại mang hài cốt Thiên Dương của Di niệm vĩnh hằng trong động phủ đi.
Hai người lên đường rất nhanh, đi đến một hoang đảo không tên của đám người cách biệt thế giới ở kiếp trước sinh sống.
Tốn thêm mười ngày nữa Lý Phàm dựa theo dáng vẻ sư môn Thân Hóa Đạo ban đầu mở ra một động phủ đơn giản.
Sau khi bố trí xong trận ẩn nấp và phòng hộ, Lý Phàm nhìn Thiên Dương dặn dò: “Tiểu sư đệ ngươi ở đây đợi ta, ta đi một lát rồi về.”
Thiên Dương ngoan ngoan gật đầu.
Lý Phàm rời đi đến căn phòng ban đầu của mình lặng lẽ ngồi xuống.
Trong Thiên Huyền Kính.
“Gọi Thiên Dương tỉnh lại trước mấy năm có chút bất lợi.”
“Vẫn chưa luyện thành công, cách đỉnh Hóa Thần còn một khoảng.”
“Nhưng mà ta có thể giúp hắn bù đắp.”
Tìm tòi nghiên cứu một lúc, tiêu tốn tài nguyên quý hiếm, dùng độ cống hiến như nước.
Hai ngày sau, Lý Phàm mang theo mấy món đồ chất đầy trong nhẫn trữ vật quay trở lại đảo vô danh.
“Dùi Khôi Huyền, Phất Liễu Huyền thạch, chuông Xích Linh,...”
“Tiểu sư đệ bản thể của ngươi có thể hấp thu những thứ này để cường hóa cơ thể.”
“Còn bình thường người cứ ở trong ‘Quy Ly Phản Nguyên trận’ sẽ có ích cho tu luyện của ngươi.
Lý Phàm dốc lòng chỉ dạy Thiên Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận