Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 159: Chạy trối chết khỏi Hợp Đạo

Bên trong Minh Nguyệt cung, sắc mặt của mọi người đột nhiên biến đổi mạnh, trở nên tái nhợt.
Ngay khoảnh khắc cảm thấy không đúng, bọn họ đã làm theo lời dặn của Lý Phàm, lập tức chuẩn bị khởi động vòng cổ truyền tống ngẫu nhiên trên người.
Thế nhưng, bọn họ lại hoảng sợ phát hiện, ấy vậy mà chỗ dựa cầu sinh này lại mất đi tác dụng.
Sau đó, khi cả Minh Nguyệt hồ đều bị kéo lên trời như đồ chơi, sắc mặt của đám người Tô tiểu muội và Tiêu Hằng lại càng khó coi vô cùng.
“Loại uy thế này, là Hợp Đạo Tiên tôn!”
Ngay tức khắc, nỗi kinh sợ và khó hiểu bắt đầu tràn ngập tâm trí họ.
Có cần phải đến mức này không? Chẳng qua bọn họ chỉ kiếm chút điểm cống hiến thôi mà.
Đến tu sĩ Hoá Thần mà Minh Nguyệt cung nho nhỏ này còn không ngăn nổi, sao lại đến mức Hợp Đạo tiên tôn phải đích thân ra tay cơ chứ?
Vậy nhưng, cho dù có nhiều cảm xúc hơn nữa.
Trước mặt Hợp Đạo cảnh, bọn họ cũng chỉ là những con sâu cái kiến, không hề có chút sức chống cự nào.
Mọi người chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Minh Nguyệt cung cách mặt đất càng ngày càng xa.
Cả đám đều giống như chim lồng cá chậu, ai cũng không trốn thoát.
“Tiểu muội, đây chính là đại cát mà ngươi nói đấy sao?” Ân Nguyệt Đình mặt cắt không còn giọt máu, nàng ngỡ ngàng nhìn muội muội mình bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Ân Vũ Trân cũng tỏ vẻ mờ mịt, chẳng hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Ngay sau đó, nàng dường như nhớ tới điều gì đó, lập tức nói: "Yên tâm, tiền bối nhất định sẽ ra tay! Chắc chắn sẽ gặp hung hoá…”
Nàng chưa kịp nói xong thì một trận nổ lớn đã vọng lại từ bên ngoài Minh Nguyệt cung.
Mọi người tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy một đám mây hình nấm khổng lồ, lấy Minh Nguyệt cung làm trung tâm, bốc thẳng lên trời.
Mây trắng không ngừng khuếch tán bành trướng, trong chớp mắt, nó đã bao phủ toàn bộ Minh Nguyệt hồ.
Trên trời cao, người khởi xướng vụ nổ, Lý Phàm, thì lại đang đau lòng muốn chết.
Kế hoạch ban đầu của hắn là chỉ kích hoạt “Phệ Nguyên Kinh Thần Trận” bao trùm phạm vi Minh Nguyệt cung.
Cố gắng cầm chân cường địch một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được rằng, thế mà vị cường giả Hợp Đạo vô danh này lại không đích thân giáng xuống công kích trực tiếp.
Y lại muốn hốt gọn cả Minh Nguyệt hồ luôn một mẻ.
Cũng không rõ y định đưa bọn họ đi đâu đây.
Vì thế, Lý Phàm chỉ đành hao phí cái giá gấp mấy lần, quyết định mở rộng quy mô tự bạo của Phệ Nguyên Kinh Thần Trận.
“Không sao hết, chỉ cần lần này chạy thoát được, mình vẫn có thể kiếm lại số tài sản đã mất.”
Nếu đã quyết định động thủ, Lý Phàm cũng không do dự nữa.
Hắn cẩn thận lấy từ trong ngực ra một cây đinh nhọn màu đen rồi ném thẳng đến sợi tơ bạc trên bầu trời.
Trong nháy mắt, Phệ Nguyên bạch vụ nổ tung, còn sợi tơ màu bạc thì giống như gặp phải thiên địch, co rút lại theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó, nó lại không để ý đến sương trắng đang vây quanh mình mà ngược lại, càng quấn chặt Minh Nguyệt hồ hơn nữa.
Trên bầu trời, một giọng nói mơ hồ như tiếng sấm vọng xuống:
"Phệ Nguyên bạch vụ? Hừ, Minh Nguyệt cung các ngươi là kẻ cầm đầu bọn ác ôn làm hỏng kế lớn của ta. Dù phải liều mạng tổn hại một chút tuổi thọ, ta cũng phải bắt các người cho bằng được.”
“Không trừng trị các người một phen thật tốt thì mối hận trong lòng ta khó mà tiêu tan!”
Lời còn chưa dứt, y đã thấy một vệt đen đâm vào sợi tơ nhỏ màu bạc.
"Liệt Giới đinh? Thật thú vị.”
Hào quang của sợi tơ màu bạc lập tức trở nên mờ nhạt.
Sau đó, có thêm một vệt đen phóng thẳng lên trời.
“Đi!” Đúng lúc này, giọng nói của Lý Phàm vang lên.
Không cần Lý Phàm nhắc nhở, trong nháy mắt khi Liệt Giới đinh màu đen xuất hiện, đám người Tô tiểu muội nhận ra vòng cổ truyền tống trận ngẫu nhiên đã có thể hoạt động lại như trước, ai nấy đều rối rít kích hoạt truyền tống trận.
Hào quang loé lên liên tiếp, mọi người Minh Nguyệt cung lần lượt biến mất vô tung vô ảnh.
Tiếng nổ không ngừng truyền đến từ bên dưới.
Trong nháy mắt, Minh Nguyệt cung đã biến thành một mảnh phế tích.
Phía trên phế tích, một bóng người màu đen chậm rãi hiện ra.
Trên mặt vị tu sĩ Hợp Đạo này không hề có vẻ tức giận nào, ngược lại, nét mặt của y giống như mèo đang vờn chuột.
"Trốn? Các ngươi có thể trốn đi đâu đây?”
Tu sĩ áo đen vung khẽ phất trần, trong khoảng không trước mặt, đột nhiên có từng sợi tơ mỏng xuất hiện từ hư vô.
Lấy nơi đây làm điểm xuất phát, những sợi tơ này bắt đầu mở rộng ra từng phương hướng khác nhau.
"Trúc Cơ hậu kỳ nho nhỏ, thật không biết sống chết. Bắt ngươi trước vậy.”
Tu sĩ áo đen vươn tay phải ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy một sợi tơ bạc trong đó, rồi dần dùng sức kéo.
Sợi tơ bạc dần dần biến mất.
Trong khi đó, không gian trước mắt dường như vỡ vụn ra, cảnh vật trở nên mơ hồ.
Ngay sau đó, hư ảnh của Lý Phàm chậm rãi hiện lên.
Lúc này, hắn đang ngẩng đầu lên, dường như đang nhìn về phía bầu trời.
Biểu tình kinh ngạc vẫn còn ngưng đọng trên mặt, vào giờ phút này, dường như cả tư tưởng của hắn đều bị đóng băng.
Thân thể của hắn, cũng như cảnh vật xung quanh, đang từng bước bị kéo về phía tu sĩ mặc áo đen một lần nữa.
Ngay khi Lý Phàm sắp bị bắt lại hoàn toàn, động tác của tu sĩ áo đen đột nhiên chậm lại.
Vẻ trêu chọc trên mặt y biến mất không còn tăm tích, thay vào đó, y lại nhìn chằm chằm xuống mặt đất dưới chân.
Ngay vừa rồi, số lượng lớn Phệ Nguyên bạch vụ bị kích nổ kia thế mà lại không quay trở về “Bạch Vụ bích chướng” chia cắt từng châu theo lẽ thường.
Thay vào đó, nó lại rơi thẳng xuống đất.
Tiếp theo, không ngừng thẩm thấu xuống đất như nước gặp đất khô.
Chỉ trong chốc lát, cứ như vậy, số lượng lớn Phệ Nguyên bạch vụ đã bị mặt đất cắn nuốt.
Cảnh tượng khác thường này khiến cho một kẻ đã sống mấy ngàn năm như tu sĩ áo đen cũng không khỏi nhíu mày.
"Đây là..."
Một luồng bất an đột nhiên dâng lên trong lòng, y dùng tay trái bóp quyết tính toán liên tục, sắc mặt cũng biến ảo không ngừng.
Hiển nhiên, tu sĩ áo đen cũng phải cực kỳ cố sức mới có thể suy tinh được chuyện quỷ dị như thế này.
Khí tức trên người y phập phồng bất ổn, trên mặt có những nếp nhăn nho nhỏ hiện ra.
Tóc của y cũng bắt đầu bạc trắng từng sợi, càng có máu chảy ra từ hai mắt.
Một lúc lâu sau, tu sĩ áo đen phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó, y thất thanh kêu to: "Phệ Nguyên Phản Sinh Đại Trận?”
“Lam Vũ lão nhi, ngươi còn muốn chứng đạo trường sinh sau khi chết ư?!”
Một cảm giác sợ hãi run rẩy dâng lên từ sâu trong linh hồn, tu sĩ áo đen sinh ra ý muốn chạy trốn theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó, y lại ngoảnh đầu nhìn về phía Nguyên Đạo Thiên thành.
“Thảo nào mấy năm nay, Nguyên Đạo châu vốn yên bình lại xảy ra giết chóc không ngừng, tu sĩ chết vô số kể…”
"Kế hoạch Lam Vũ di bảo của mình cũng thuận lợi đến kỳ lạ. Hoá ra, mình vẫn luôn ở trong tính toán của người khác.”
“Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!”
Tu sĩ áo đen cắn răng: “Ta quyết sẽ không để cho ngươi được toại nguyện!”
Ngay sau đó, y cũng không quan tâm đến cái Minh Nguyệt cung nho nhỏ này nữa, lập tức thu mấy sợi tơ lại.
Tiếp theo, tức tốc bay về phía Nguyên Đạo Thiên thành.
"Hoàn..."
Tư tưởng bị đóng băng trì trệ dần dần được phục hồi, Lý Phàm xém chút nữa nói ra từ “chân”.
Nhưng lực kéo truyền đến từ không gian bên kia lại biến mất, Lý Phàm đã khôi phục lại an toàn một lần nữa, thế nên hắn miễn cưỡng nuốt lời vào trong bụng.
"Đây là Hợp Đạo tiên tôn sao..."
Lý Phàm trầm mặc, trước chênh lệch thực lực tuyệt đối, đủ loại chuẩn bị của hắn đều giống như trò hề vậy.
Ban nãy chính là khoảnh khắc nguy hiểm nhất kể từ khi Lý Phàm xuyên không cho đến nay.
Tuy hắn vẫn có thể cảm nhận được những việc đang diễn ra xung quanh mình, nhưng linh hồn thì bị đóng băng khiến hắn không thể suy nghĩ hay phản ứng lại chút nào.
Nếu không phải tu sĩ áo đen này đột nhiên kinh hãi chạy mất thì e rằng Lý Phàm đã hoàn toàn xong đời rồi.
“Mình chỉ thúc đẩy hơn năm trăm tu sĩ Trúc Cơ xuất hiện sớm hơn thôi, thế mà lại dẫn đến sự xuất hiện của cường giả cấp độ này…”
“Không đúng, mới vừa rồi, có không ít thế lực bị bắt đi giống Minh Nguyệt cung.”
“E rằng có không ít người bắt chước đại nghiệp độ pháp của mình.”
“Vậy thì chắc hẳn số lượng tu sĩ Trúc Cơ đã tăng lên rất nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận