Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1222: Ta nhập Chân Tiên đạo

“Truyền Pháp thiên tôn có quan hệ gì với Đoạn Tiên lâu - lực lượng mới xuất hiện này hay không?”
“Hắn triệu hoán mười sáu vị Hợp Đạo đi tới tinh hải chí ám, rốt cuộc có mục đích gì?”
“Còn nữa, lúc đầu ta đi tới nơi đầy những mảnh vỡ di vật, vị tu sĩ ta đã gặp kia …không phải là người của Huyền Tiên Chu. Có lẽ nơi này vẫn còn tồn tại nền văn minh tu tiên khác. Nó có liên quan đến Thương Tiên chu hay là Truyền Pháp?”
Mạch suy nghĩ của Lý Phàm bị dao động năng lượng kịch liệt trong cơ thể Triệu Nhàn quấy nhiễu.
Linh khí trên đỉnh đầu Triệu Nhàn hình thành một vòng xoáy, điên cuồng chảy vào trong cơ thể hắn.
Mà trong đan điền của hắn, trên một vài kim đan ánh tím xuất hiện những vết nứt.
Như thể có thứ gì đó đang thai nghén ở bên trong.
Sau hai tháng bế quan điên cuồng tu hành, Triệu Nhàn đã tiến vào Nguyên Anh cảnh!
Nhưng Nguyên Anh này…
Không giống với Nguyên Anh trong sách cổ mà Lý Phàm đã từng đọc ở Huyền Hoàng giới.
Đó không phải là hình tượng đầy sức sống của trẻ sơ sinh lòng ôm đạo vận, mà là phiên bản thu nhỏ con người thật của Triệu Nhàn.
Thậm chí thoạt nhìn trông nó còn già hơn cả người thật Triệu Nhàn.
Quan sát ở khoảng cách gần, Lý Phàm phát hiện ra rằng dường như có một sự huyền diệu nào đó về tuổi thọ của Nguyên Anh hiển hóa.
“Là khí vận đã định ư? Có những hạn chế bẩm sinh để Triệu Nhàn có thể đột phá đến cảnh giới tiếp theo. Nói cách khác, trước khi tuổi thọ đạt tới Nguyên Anh hiển hóa, Triệu Nhàn sẽ không thể đột phá đến cảnh giới Hóa Thần?”
Hồi lâu sau, Lý Phàm mơ hồ suy đoán ra điều gì đó.
“Đây được coi là… bình cảnh khác loại ư? Ta chưa từng nghe nói trong ghi chép của Huyền Hoàng giới. Không biết giới hạn tuổi đã định có thể thay đổi hay không?”
Mà Triệu Nhàn cũng dần tỉnh lại trong lúc bế quan, hắn lập tức phát hiện sự dị thường trong Nguyên Anh của hắn.
Tiến bộ quá nhanh khiến tâm thái của hắn có chút thất thường, một lúc sau hắn mới chấp nhận sự thật này.
Hắn tìm riêng Triệu Vô Cực và hỏi thăm.
“Cái gì? Ngươi kết Anh rồi ư?”
Triệu Vô Cực không phải khiếp sợ mà là bị giật mình.
Học cung còn chưa hoàn thành thảo luận kết quả xử lý đối với Kim Đan Triệu Nhàn, hắn lại biến thành cảnh giới Nguyên Anh!
Cuộc thảo luận lúc trước, há chẳng phải đều trở nên vô ích.
“Sao lại như thế?”
Cho đến khi nhìn thấy phiên bản thu nhỏ có chút lớn tuổi rời cơ thể Triệu Nhàn thì Triệu Vô Cực mới hoàn toàn tin.
“Theo tình hình của ngươi, có vẻ Hóa Thần trong mười năm có hy vọng. Đây…”
Triệu Vô Cực ngẩn ngơ nhìn một hồi, không biết nên nói gì nữa.
“Không được, chuyện này ta không làm chủ được, bắt buộc phải trực tiếp báo cho cung chủ đại nhân.” Triệu Vô Cực như thể đang chạy trốn, bộ dạng trông rất chật vật.
Mà phân thân Lý Phàm lại nhân lúc này tạm thời chuyển dịch lên người Triệu Vô Cực.
Lát nữa, Triệu Nhàn nhất định sẽ bị thẩm tra nghiêm khắc.
Hắn không nắm rõ thực lực của cung chủ Chứng Đạo học cung, tốt nhất vẫn nên tạm lánh mũi nhọn.
Triệu Vô Cực đi thẳng tới tầng cao nhất trong học cung, đẩy cửa đi vào.
Ở đó đang có ba vị lão giả tóc trắng, vẻ mặt hơi kinh ngạc khi thấy Triệu Vô Cực thất lễ.
“Triệu Nhàn kết Anh rồi.”
Một câu nói khiến vẻ mặt của ba vị lão giả đều hơi biến sắc.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Lý Phàm, bọn họ không quan tâm đến những gì Triệu Vô Cực đã truyền tin.
Thân hình lóe lên, trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Triệu Nhàn.
Đợi đến lúc Triệu Vô Cực lần nữa nhìn thấy Triệu Nhàn thì đã là chuyện của bảy ngày sau rồi.
Kết Anh chưa bao lâu thì khí tức của hắn đã hoàn toàn ổn định.
“Cung chủ đã lấy hình ảnh ghi chép ngày ngươi gặp ta rồi. Bởi vì lời nói dõng dạc của ta nên cung chủ cuối cùng đã từ bỏ kế hoạch ban đầu. Ngược lại còn quyết định chính thức bồi dưỡng ta.”
“Người có thiên phú rất nhiều nhưng người có thiên phú lại trung thành tuyệt đối thì rất ít thấy.”
Triệu Nhàn nói với Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực nghĩ lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua và sinh ra cảm giác không mấy chân thật.
“Có điều, thật ra lời sư phụ nói cũng không sai. Nếu như ta vẫn ở cảnh giới Kim Đan như trước, sợ rằng giờ phút này đã bị luyện thành đan, bị cung chủ nuốt luôn rồi. May là ta nhanh hơn một bước, tìm cơ hội sống trong con đường chết. Suy cho cùng, có vẻ tuổi tác của cung chủ đã đến cực hạn rồi. học cung cung cần phải có người nối nghiệp.” Triệu Nhàn hạ giọng truyền âm.
“Đây cũng là lần cuối cùng, ta gọi ngươi là sư phụ.”
Triệu Vô Cực nhìn bóng dáng Triệu Nhàn rời đi, buồn bã mất mát.
Phân thân Lý Phàm lại chuyển dịch lên người Triệu Nhàn.
Làm người nối nghiệp của học cung, đãi ngộ của Triệu Nhàn phải nói là thay đổi long trời lở đất so với lúc trước.
Hắn không chỉ ở tầng thứ cao trong học cung, còn phải tiếp xúc với rất nhiều bí ẩn mà trước đây hắn không thể tiếp cận được.
Ví dụ như hệ thống lực lượng Huyền Tiên Chu chân chính.
Một trong tam lão của học cung, tên là ‘Vu Thước’ đích thân chỉ dạy Triệu Nhàn.
“Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Đạo. Thật ra những cảnh giới này cũng chỉ là biểu tượng.”
“Ở trước mặt lực phân tán của chân tiên tràn ngập trong tinh hải, bản chất của bọn họ căn bản không khác gì mấy.”
“Cái gọi là thực lực càng cao cũng chỉ có thể sống cho qua ngày thôi.”
“Thứ đáng chết thì vẫn phải chết.”
Thấy thần sắc có chút hoang mang của Triệu Nhàn khi tam quan bị tác động kịch liệt, Vu Thước mỉm cười và tiếp tục nói: “Chứng Đạo học cung chúng ta, sở dĩ có tư cách được gọi với hai chữ ‘Chứng Đạo’, trước hết chính vì tìm được cách để tránh sự nguy hại của lực lượng chân tiên, thậm chí tìm được cả phương pháp để lợi dụng nó.”
“Bọn ta gọi nó là ‘Nhập Đạo pháp’.”
“Nhập Đạo pháp?” Triệu Nhàn vẫn lộ đầy vẻ khó hiểu.
“Trong truyền thuyết, mỗi một vị chân tiên đều có ‘đạo’ riêng của mình. Ở tinh hải chí ám chúng ta có đầy rẫy những lực lượng chân tiên đặc biệt. Thân thể phàm tục muốn tránh chịu ảnh hưởng của chân tiên thì phải lấy thân nhập đạo.” Vu Thước đang nói thì thân thể của hắn phát sinh biến hóa quỷ dị.
Mặt mũi bỗng dưng lóe lên.
Từ một lão giả tóc bạc mặt hồng hào ban đầu biến thành một đứa trẻ ngây thơ. Tiếp đó hắn lại biến thành một thanh niên tự mãn.
Không chỉ dung mạo mà thân thể và khí tức cũng phát sinh biến đổi ngay lúc đó.
“Sau khi ngươi nhập đạo Chân Tiên, không chỉ tránh khỏi bị tổn hại. Thậm chí ngươi còn có thể ngăn chặn phần lớn lực chân tiên khác trong tinh hải.” Vu Thước biến trở về tướng mạo ban đầu, nói với vẻ đắc ý.
“Đây cũng chính là phương pháp được hầu hết các tu sĩ tầng cao của Tiên chu và Tiên khu viện chọn sử dụng.”
Sau khi suy nghĩ một hồi, Triệu Nhàn nhanh nhạy chỉ ra một điểm mấu chốt.
“Nhập Đạo pháp có khuyết điểm gì không? Đoạn Tiên lâu kia có phải đã tìm ra phương pháp mới để sử dụng lực chân tiên?”
Vu Thước gật đầu, lộ vẻ mặt như có ý trẻ nhỏ dễ dạy.
“Không phải người nào cũng có thể chạm tay vào lực lượng chân tiên. Tu sĩ phàm tục muốn nắm giữ nó, bọn họ không chỉ cần phải có thể chất và tư chất vượt trội, còn phải sử dụng vật liệu, phương pháp đặc biệt tiến hành tuần tự theo từng bước. Nếu như người bình thường tiếp xúc với nó quá nhiều thì chỉ có một con đường thân tử đạo tiêu mà thôi.”
“Vu lão, thứ ngài đang nói tới là di vật diệt giới ư?” Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Triệu Nhàn vội vàng hỏi.
“Đúng vậy. Hơn nữa chỉ có những di vật yếu kém nhất khi lực lượng chân tiên còn sót lại sắp tiêu tán mới có hiệu quả tốt nhất.”
“Sở dĩ Đoạn Tiên lâu có thể sánh ngang địa vị với Tiên Khu viện trong khoảng thời gian ngắn, nghe nói là do bọn họ đã tìm ra phương pháp có thể hấp thu di vật diệt thế một cách hoàn hảo và vô hại.” Vu Thước có phần hoài nghi khi nói ra điều này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận