Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 398: Mê thành giấu chân đỉnh

“Nghe nói thành Cự Nhãn này là một tiền bối thăm dò vực sâu chém giết quái vật từ đáy vực toát ra, lấy mắt của nó khảm vào sườn núi, khoét rỗng xây thành.”
“Cự nhãn có thể nhìn thấy tình hình nơi cực sâu phía dưới, có thể giám thị hiệu quả dị động của vực Thương Ngô.”
Ba người chầm chậm từ bên cạnh thành Cự Nhãn hạ xuống, trong lòng đều là rung động khó tả.
“Chỉ một con mắt đã có quy mô như thế.”
“Thật sự khó mà tưởng tượng ra, quái vật từ chỗ sâu vực Thương Ngô toát ra lúc trước rốt cuộc khổng lồ cỡ nào.”
Trong nháy mắt khi thân thể vượt qua ranh giới tám vạn trượng.
Tiêu Hằng lại cảm thấy thực lực của mình bị suy yếu thêm mấy phần.
“Luyện Khí hậu kỳ cũng không thể đặt chân ở đây.”
“Chỉ có thực lực Trúc Cơ mới có thể miễn cưỡng tiếp tục đi tiếp.”
Áp lực vực sâu mang tới thoáng hiện.
“Tầng thứ ba không rộng lớn như rừng Linh Ngữ, chỉ nằm giữa độ sâu tám vạn trượng đến mười vạn trượng.”
“Nhưng mức độ hung hiểm lại cao gấp mấy lần không chừng.”
Tiếp tục đi xuống, xa xa, ba người Tiêu Hằng liền nghe thấy tiếng nổ vang từ phía dưới mơ hồ truyền đến.
Tiêu Hằng nhìn về phía xa, trong sương trắng mênh mông dường như đang có hai bóng dáng to lớn đứng giữa không trung, tay cầm dao sắc đối chiến với nhau.
“Tầng thứ ba, ‘Khôi Lỗi Hiệp Gian’.”
“Có hai khôi lỗi đúc đá khổng lồ thời kỳ thượng cổ chiến đấu trong khu vực này.”
“Hai khôi lỗi ở trạng thái kỳ dị giữa hư và thực. Phi thân đến gần xem xét, hệt như như ảo ảnh, không cách nào đụng vào.”
“Nhưng ảnh hưởng của chúng nó đến xung quanh khu vực lại chân thật tồn tại.”
“Khôi lỗi cao gần hai vạn trượng, thực lực nghe nói đã gần đến Hợp Đạo.”
“Dù là cách rất xa cũng có thể bị dư âm đối chiến dấy lên làm bị thương.”
Ầm! Ầm!
Trong sương trắng mờ mịt, hai bóng dáng rối đá như ẩn như hiện.
Ba người nhìn cảnh giả tưởng này mà ngây ngẩn xuất thần.
Qua hồi lâu, Tiêu Hằng mới cất tiếng nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục đi xuống thôi.”
“Mọi chuyện cẩn thận là hơn.”
Trong quá trình đi xuống phải thường xuyên chú ý tới động tác của hai khôi lỗi đá cỡ lớn, tránh né khả năng năng lượng trùng kích.
Lại thêm thực lực của sinh linh dị chủng xuất hiện trong mây mù cũng càng cường hoành.
Cho nên hành động của ba người càng thêm chậm chạp.
Ước chừng dùng đến hai ngày, bọn họ mới tới biên giới tầng dưới của ‘Khôi Lỗi Hiệp Gian’.
“Phía trước chính là tầng thứ tư.”
“Tin tức tốt là dường như Dược Vương chân đỉnh ở phía dưới cách đây không xa.”
Tiêu Hằng lại lần nữa khống chế Tiểu Dược Vương đỉnh cảm ứng, thở phào một hơi.
“Lời tuy như thế nhưng cũng không thể lơ là.”
Trương Hạo Ba cau mày, truyền âm nói.
“Được rồi, nhanh lên. Ta đều đã không kịp chờ muốn nhìn thấy bảo bối kia.” Tô tiểu muội nhếch miệng, đi đầu bước vào tầng thứ tư.
Giữa tầng ba và bốn không cung cấp điểm dừng chân cho tu sĩ.
Chỉ có một đường dài màu đỏ tươi khắc trên vách đá dựng đứng xác định ranh giới.
“Tầng thứ tư, ‘mê thành thất lạc’.”
“Dưới lòng đất mười vạn trượng đến mười ba vạn trượng.”
Cảm ứng tình huống của bản thân, Tiêu Hằng khẽ cau mày.
Bỗng dưng gọt bỏ tu vi tương đương với tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ đối với hắn đã có một số ảnh hưởng có thể cảm nhận được.
Thay đổi phương hướng phi hành, không đi thẳng xuống nữa.
Mà là bay chếch về hướng mê thành thất lạc.
Rất nhiều kiến trúc phế tích lung tung lộn xộn trôi nổi giữa không trung.
Giống như một trận tai hoạ diệt thế buông xuống, khắp nơi đều là mảnh vỡ di tích tàn phá bất kham.
Không có di hài, không có đồ vật sót lại.
Chỉ có thi thể kiến trúc yên tĩnh nằm lại trong vùng không gian này, nói ra chuyện gặp phải đã từng.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Cảnh tượng phế tích chồng chéo mang đến một chút cảm giác áp lực.
Ba người Tiêu Hằng cũng không thể phấn chấn tinh thần.
Bởi vì trong mê thành thất lạc không chỉ có sẽ có sinh vật không rõ toàn thân từ đá tạo thành tùy thời nhảy ra phát động tập kích.
Còn sẽ có tu sĩ mang ý đồ xấu ẩn nấp trong tối, tập kích bất ngờ.
Sự tồn tại của lực trấn tiên và phế tích di tích hỗn loạn sáng tạo cho bọn họ nơi ẩn nấp tốt nhất.
Nếu nhẫn nại chờ đến sau khi bị thạch thú vây công, lưỡng bại câu thương lại động thủ, tỷ lệ thành công sẽ gia tăng rất lớn.
Mà dưới vực sâu, dị tượng tu sĩ vẫn lạc cũng khó mà hiển hiện.
Sau khi đắc thủ trốn xa đủ để làm thần không biết quỷ không hay.
Tu sĩ không thể hiểu được biến mất trong mê thành thất lạc này quả thực không phải số ít.
Trong quá trình đám người Tiêu Hằng xâm nhập phế tích, tiến về vị trí chỗ Dược Vương chân đỉnh.
Không ngoài dự liệu chịu công kích của hai đợt tu sĩ.
Song đối phương dù sao cũng chỉ là hạng giá áo túi cơm.
Tô tiểu muội và Trương Hạo Ba lúc trước ở trong di tích Triều Nguyên tông, đối mặt với vây công của ngàn vạn tu sĩ mặt máu không mặt đều có thể yên ổn toàn thân trở ra.
Sao có thể để mấy người này vào mắt.
Không tốn bao nhiêu thời gian gì đã đơn giản giải quyết mấy người này.
Sau khi diệt hai nhóm người, bày ra thực lực của bản thân, cuối cùng cũng thanh tĩnh hơn rất nhiều.
“Phía sau hình như có người theo đuôi.”
Trương Hạo Ba nhắc nhở.
“Ta đi làm thịt bọn họ.” Tô tiểu muội hất cằm, trong mắt lóe lên hồng quang, muốn quay người động thủ.
“Đừng! Chúng ta tới tìm Dược Vương đỉnh chứ không phải tới giết người.” Tiêu Hằng vội vàng khuyên nàng.
“Gây nên chú ý trái lại không tốt.”
“Hất bọn họ ra là được.”
Nói xong, ba người bất thình lình tăng nhanh tốc độ.
Lượn trái rẽ phải trong phế tích di tích.
Tốn hơn nửa ngày, cuối cùng cũng quăng đám người bám theo qua một bên.
“Đi!”
Trương Hạo Ba bấm pháp quyết, che giấu khí tức của mọi người.
Sau đó đi thẳng đến chỗ Dược Vương chân đỉnh.
Phi hành như thế gần nửa ngày, cuối cùng cũng đã tới vị trí trong cảm ứng.
“Hửm?!”
Tiêu Hằng nghi ngờ dò xét bốn phía, không nhìn thấy tồn tại của Dược Vương chân đỉnh gì đó.
“Hẳn là nơi này không sai.”
“Chúng ta chia nhau ra tìm.”
Tô tiểu muội và Trương Hạo Ba gật đầu, sau đó tản ra.
Không lâu sau.
“Không có?”
Tiêu Hằng cau mày thật chặt.
“Không nên chứ.”
Tiêu Hằng chưa từ bỏ ý định lại tìm kiếm một lượt.
Nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Tô tiểu muội lấy Tiểu Dược Vương đỉnh ra từ nhẫn trữ vật, cầm trong tay, lần nữa cảm ứng.
Kết quả vẫn không hề thay đổi.
“Làm sao bây giờ?”
Sau khi thử một phen không có kết quả, ba người lại lần nữa tập hợp thương nghị.
“Có chút cổ quái.”
“Trong cảm giác rõ ràng Dược Vương chân đỉnh ở ngay chỗ này, nhưng cố tình lại không thấy tăm hơi.”
Tiêu Hằng dò xét bốn phía, mặt đầy khó hiểu.
“Có lẽ là nó đã ẩn giấu đi.”
Trương Hạo Ba híp mắt, chợt nói.
Nói xong, hắn kích phát linh lực, phát ra một luồng linh nhận tới vị trí của Dược Vương đỉnh trong cảm ứng.
Dường như đánh trúng gì đó, không khí vặn vẹo một hồi.
Linh nhận vô thanh vô tức biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó cảnh tượng không ổn định khôi phục bình thường.
“Oa ! Thật sự là vậy này!”
Tô tiểu muội hưng phấn vỗ tay.
Bay qua chỗ điểm dị thường.
Thế nhưng vừa rồi tựa như ảo giác, nàng không chút trở ngại xuyên qua.
Có phần không tin, Tô tiểu muội lại thử thêm mấy lần, kết quả đều là như thế.
“Tức chết ta rồi, rốt cuộc là chuyện như nào!”
Tiêu Hằng thì trầm ổn hơn nhiều, lấy tay cẩn thận chạm vào kết giới không tồn tại.
“Tiểu Dược Vương đỉnh là chìa khoá vào Dược Vương chân đỉnh.”
Tiêu Hằng như có điều suy nghĩ.
“Tiểu Dược Vương đỉnh này có thể chứa người?”
Hắn bỗng nhiên hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận