Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 511: Ăn sâu khó thay đổi

Không đến một ngày, lực lượng của “Thiên Địa Giao Chinh Phú” cũng đã trở nên hệt như bẩm sinh, ăn sâu vào xương tủy.
Hoàn toàn giao dung với lực lượng tu hành, khó phân lẫn nhau.
Giống như công pháp bản nguyên khởi nguồn tu vi như muốn cưỡng ép xoá bỏ, rớt mấy đại cảnh giới đều là nhẹ. Cực lớn có thể sẽ thương tổn tới đạo cơ, từ đó không còn duyên với con đường tu hành.
“Cái này...” Lý Phàm ngồi xếp bằng, thử rất lâu, cuối cùng chán nản từ bỏ, sắc mặt khó coi.
Triệu sư tỷ cũng cau mày, nói: “Yêu pháp của Huyền Thiên giáo quả nhiên quỷ dị. Xem ra trước mắt chúng ta không thể dễ dàng thoát khỏi nó.”
“Nghe nói “Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh” của Thái Thượng tông có thể để người tu hành tùy tâm sở dục, thay đổi công pháp. Nếu có may mắn xem được, nói không chừng có thể hủy bỏ “Thiên Địa Giao Chinh Phú” này.”
“Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh?” Lý Phàm khẽ cau mày, tuy mình chưa từng nghe nói đến công pháp này nhưng chẳng biết vì sao lại mơ hồ có loại cảm giác quen thuộc.
Triệu sư tỷ tự mình nói lại lắc đầu từ bỏ ảo tưởng không thực tế này: “Đáng tiếc giống như “Tru Thiên Đại Đạo Kinh” của Đại Đạo tông chúng ta, đều là tuyệt học trấn giáo, bí ẩn không truyền.”
“Trong tông môn của mình cũng chỉ có chưởng môn dòng chính có thể tu hành, càng đừng nhắc tới những người ngoài chúng ta.”
Nhìn thấy dáng vẻ hết đường xoay sở của Triệu sư tỷ, Lý Phàm ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Việc đã đến nước này thì chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.”
“Huyền Thiên giáo diệt vong đã lâu, “Thiên Địa Giao Chinh Phú” cũng chỉ là một môn công pháp song tu. Ta thấy các trưởng bối tông môn cũng chưa chắc có thể nhìn ra manh mối.”
Triệu sư tỷ tuy gật đầu nói phải nhưng lo âu trong mắt lại không gạt đi được.
Sau khi hai người tu chỉnh trong mật thất di tích nửa tháng, trong lúc đó mượn lực lượng song tu hoàn toàn củng cố cảnh giới.
Lúc này mới xuất phát trở về Đại Đạo tông.
Trước khi sắp đi, kiếm quang của Triệu sư tỷ ngang dọc, triệt để phá hủy di tích nơi này.
Trở lại trong sơn môn, sự vỡ nát của mệnh đăng Tần Thủ sớm đã gây nên sóng to gió lớn.
Hai người Triệu sư tỷ và Lý Phàm lén lút thương nghị một phen, cảm thấy việc này hẳn không giấu được.
Bọn họ dứt khoát cùng nhau gặp mặt sư tôn, nói rõ chuyện Tần Thủ một đường lặng lẽ đi theo, mưu đồ làm loạn, cuối cùng bị hai người liên thủ phản sát.
Chỉ là chi tiết có điều giấu giếm, không nhắc đến chuyện Huyền Thiên giáo.
Chỉ nói bọn họ vào thời khắc sinh tử lâm trận đột phá mới có thể thành công phản sát.
Trương Vọng Sương lại như đã sớm biết, không có quá nhiều kinh ngạc.
Phạt cấm đoán hai người mười năm, cấm đoán với tính chất bảo vệ bọn họ trong hậu sơn.
Mười năm thoáng chốc trôi qua.
Mưa gió Đại Đạo tông đều không liên quan đến hai người trong phòng cấm đoán.
Lúc mới đầu, hai người còn có phần kiêng kỵ với chuyện tu hành pháp song tu trong tông môn.
Nhưng vào năm thứ ba, bọn họ song song rơi vào bình cảnh. Thế là làm liều lại lần nữa cùng nhau tu hành “Thiên Địa Giao Chinh Phú”.
Có lẽ là do nắng hạn gặp mưa rào, cũng hoặc là tu vi của hai người lại có tinh tiến, hiệu quả song tu lần này còn tốt hơn ba năm trước.
Triệu sư tỷ đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ, cảnh giới của Lý Phàm cũng tới Kim Đan trung kỳ.
Tốc độ tu hành quá nhanh khiến hai người âm thầm líu lưỡi.
Lo lắng trong lòng càng không thể tránh khỏi hiện lên.
Bọn họ biết, ngẫu nhiên đột phá còn có thể dùng cơ duyên để giải thích. Nhưng tiến cảnh liên tục nhanh chóng như vậy, vượt khỏi phạm trù thiên phú của hai người có thể giải thích thì chắc chắn sẽ gây nên hoài nghi.
Nếu bị tra ra bọn họ người mang yêu pháp của Huyền Thiên giáo, kết cục ắt hẳn thê thảm vô cùng. Bị phế bỏ tu vi chỉ sợ đều là nhẹ.
Sau khi trải qua một phen thương thảo chật vật, hai người quyết định không đến thời khắc tất yếu thì tuyệt đối không tiến hành song tu.
Kế hoạch tốt đẹp đấy, nhưng mà...
Lại năm năm trôi qua, bình cảnh quỷ dị lại lần nữa xuất hiện trong cơ thể hai người.
Mặc cho bọn họ tu hành thế nào cũng không cách nào tiến thêm.
Hai người kiên trì một năm trong cơn giãy giụa.
Một năm ròng rã, bọn họ đều không nghỉ ngơi một khắc, toàn bộ tinh lực đều dùng hết trên tu hành.
Nỗ lực lấy nhân lực phá vỡ bình cảnh.
Nhưng lại tốn công vô ích.
Cảm giác tuyệt vọng khi tu vi trước sau vẫn giậm chân tại chỗ dày vò hai người.
Mà Lý Phàm và Triệu sư tỷ cũng đều là người một lòng hướng đạo, quyết không cho phép bản thân vĩnh viễn dừng lại ở cảnh giới trước mắt.
Thế là vào năm bị cấm đoán thứ chín, bọn họ thực sự không nhịn được nữa lại tiến hành song tu lần thứ ba.
Củi khô lửa cháy, tư vị tiêu hồn càng sâu hơn trước.
Không ngoài dự liệu, sau khi song tu, bình cảnh biến mất không còn tung tích. Tu vi của hai người cũng tiến thêm một bước.
Tuy không đột phá tại chỗ nhưng cũng cách không xa.
Hai người sau khi kích tình, bình tĩnh trở lại lại cảm thấy sợ hãi.
Một là vì bọn họ sợ hãi chuyện tu hành công pháp Huyền Thiên giáo bị phát hiện.
Hai là vì “Thiên Địa Giao Chinh Phú” này quỷ dị như vậy, bọn họ lo lắng sau này e rằng cả đời đều bị nó khống chế.
Hai người đều là người tâm cao khí ngạo, khó có thể chịu đựng loại chuyện như vậy xảy ra.
Khoảng thời gian cuối cùng, bọn họ không tu hành. Mà là cả ngày sớm chiều có nhau, cuộc sống giản dị như đôi phu thê người phàm.
Đồng thời nghiên cứu con đường phá giải.
“Vạn vật trời sinh, lúc mất cũng có lời của thiên phụ địa mẫu. Sinh linh trong phàm thế từ ngày sinh ra, trên người đã có ‘ấn ký’ thiên địa để lại.”
“Nghe đồn Huyền Thiên giáo trộm quyền năng của trời, cũng nắm giữ phó thác của thiên địa, quyền năng thay đổi loại ‘ấn ký’ này.”
“Dù là người phàm tay không tấc sắt, sau khi được Huyền Thiên giáo ‘sắc phong’ cũng có thể không khác gì những người tu hành chúng ta bây giờ.”
“Thậm chí, tục truyền các Thiên Vương Huyền Thiên giáo còn nắm giữ cái gọi là ‘quả vị trường sinh’. Bất kể là ai có được thì đều có thể được chứng trường sinh, thọ cùng trời đất.”
Triệu sư tỷ kể cho Lý Phàm những kiến thức bí ẩn mình nghe được từ các nơi.
“Được chứng trường sinh...” Trong mắt Lý Phàm lóe lên một vẻ khó hiểu.
“Sư tỷ, ý của ngươi là công pháp Huyền Thiên giáo cũng mang loại năng lực ‘ấn ký’ này?”
Triệu sư tỷ than nhẹ: “Chỉ là phán đoán của ta mà thôi. Huyền Thiên giáo bây giờ tồn tại trên thế gian chỉ qua đôi câu vài lời. Nhưng từ trong câu chữ thì có thể mơ hồ biết được, Huyền Thiên giáo lúc trước đáng sợ cỡ nào. Giáo quy sâm nghiêm, giống như luật trời. Chắn ngang thiên hạ, không người dám trái.”
“Tuy chỉ là u linh khơi đống tro tàn, nhưng chúng ta muốn thoát khỏi cũng không phải chuyện dễ.”
Lý Phàm nắm lấy tay sư tỷ, ánh mắt kiên định: “Yên tâm, chúng ta nhất định có thể làm được.”
Thời gian qua nhanh, rất nhanh thời hạn cấm đoán mười năm đã đến.
Cửa phòng cấm đoán mở ra, hai người mang tâm trạng thấp thỏm đi ra phòng tạm cấm đoán.
Vốn dĩ bọn họ còn có chút lo lắng, bản thân tiến bộ nhanh như vậy trong vòng mười năm sẽ dấy nên nghi ngờ.
Song khi bọn họ lần nữa trở về sơn môn lại ngạc nhiên phát hiện, hiện tại chút tiến bộ tu vi của bọn họ đã hoàn toàn không được tính là gì.
Thì ra ở năm thứ hai bọn họ bị cấm đoán.
Khi đó có cái gọi là “tân pháp” lặng lẽ lưu truyền.
Hút thiên địa chi linh, mượn thiên địa chi kỳ, dòm thiên địa chi pháp...
Cho đến nghịch thiên địa chi lý.
Hoàn toàn tương phản với cảm ứng thiên đạo, thuận thiên mà tu bây giờ. Cướp thiên đoạt địa, không từ thủ đoạn.
Nhưng hiệu quả thực tế lại hơn xa pháp tu hành bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận