Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 293: Làm quỷ cũng phong lưu

Thần thức của Lý Phàm lang thang trong thần hồn trống rỗng.
Thời gian dần trôi qua, hồn thể cũng chầm chậm biến mất, kích thước của không gian trống rỗng này cũng không ngừng thu nhỏ lại.
Nhưng dù đến cuối cùng, khi không gian trở nên vô cùng nhỏ bé, mọi thứ gần Lý Phàm trong gang tấc.
Thì hắn vẫn không thể cảm nhận được sự tồn tại của dấu ấn hồn khế.
“Thật đúng là nhìn mà không thấy, nghe mà chẳng thấu!” Luồng thần hồn này hoàn toàn biến mất theo tiếng cảm khái của hắn.
Lý Phàm cũng không nản lòng, lập tức rút ra một luồng thần hồn khác, thử lại một lần nữa. Ngày lại ngày trôi qua, trong chớp mắt, năm thứ 26 sau Lưu Điểm đã qua được một nửa.
Sau khi trải qua năm lần kiểm tra, mỗi lần kiểm tra lý thuyết về Thiên Huyền Toả Linh Trận, kết quả của Lý Phàm đều luôn nằm trong những người đứng đầu. Nhưng trong bài kiểm tra nhận biết hồn khế, kết quả của hắn lúc nào cũng nằm trong những người đứng cuối.
Điều này khiến ánh nhìn của Kỷ Hồng Đào về Lý Phàm không khỏi xen lẫn chút tiếc nuối. Nhưng Lý Phàm vẫn tỏ ra như thường, không hoảng cũng chẳng gấp.
Hôm nay, Lý Phàm quan sát tụ hồn châu trong tay mình, ánh sáng vàng kim chỉ còn lại khoảng tầm một phần ba.
“Ba trăm mười hai luồng...”
“Không nhiều như mình tưởng trước đó. Bề ngoài, ánh sáng vàng kim trông như thật, chắc hẳn là ảo tưởng do hiệu ứng quần tụ tạo thành.”
Ba trăm mười hai là số lượng thần hồn mà Lý Phàm đã tiêu hao. Mặc dù không tính là rất nhiều, nhưng chắc chắn cũng không thể xem là ít. Nhưng dù như vậy, tiến triển của Lý Phàm vẫn rất chậm chạp.
Trong bài kiểm tra, tỷ lệ nhận biết chính xác của hắn chỉ đạt có năm phần một vạn, về cơ bản thì không khác gì kẻ mù.
Trong khi đó, nghe nói có tu sĩ đã có thể đạt đến tỷ lệ chính xác đáng kinh ngạc, lên tới 99% rồi.
“Cũng là người với người mà sao lại khác biệt lớn đến vậy.” Lý Phàm thầm lắc đầu, quen tay rút thần hồn ra, rồi lại bắt đầu đưa thần thức vào trong đó.
“Hử?”
Vừa tiến vào bên trong, Lý Phàm, người đã quan sát hơn ba trăm luồng thần hồn của tu sĩ Ngũ Lão Hội, đã cảm nhận được có sự khác biệt.
Giống giống với những thần hồn khác, bên trong chỉ là một khung cảnh trắng xóa mênh mông, thần hồn này vẫn còn có chút ký ức của tu sĩ trước khi chết tồn tại.
Nó đang ngoan cường chống lại việc bị thanh tẩy, hoá thành một dải đá ngầm màu đỏ đứng sừng sững trong thần hồn. Lý Phàm chầm chậm lại gần, cẩn thận quan sát tảng dải màu đỏ trước mắt.
Hình ảnh trong ánh sáng đỏ không ngừng biến hóa, không thể nhìn rõ nội dung cụ thể.
Tuy nhiên, hắn vẫn có thể lờ mờ nhận ra được đây chỉ là một đoạn ký ức nhỏ đang được phát đi phát lại.
Lý Phàm nhớ đến lời Kỷ Hoành Đạo nói lúc trước.
“Việc thanh tẩy ký ức và tình cảm của thần hồn các tu sĩ trong số Tụ Hồn Châu này được tiến hành cùng lúc.”
“Có những tu sĩ trời sinh đã cứng rắn, nếu có những chuyện đến chết cũng không thể quên được thì việc không thể thanh tẩy sạch sẽ cũng là điều bình thường.”
“Thỉnh thoảng gặp phải cá lọt lưới như thế này thì cũng đừng hoảng sợ.”
“Mặc dù ký ức vẫn còn đó nhưng sau khi được thanh tẩy, tính công kích của chúng đã gần như bằng không. Các ngươi có thể yên tâm đi vào ký ức để do thám.”
“Do đó, với các ngươi, đây có thể xem là một cơ duyên hiếm gặp.”
“Từ trong những ký ức còn sót lại, có lẽ các ngươi sẽ tìm thấy một vài công pháp, bí thuật, thậm chí cả thông tin bí mật về Ngũ Lão Hội cũng không phải không có khả năng.”
“Những thông tin trong ký ức thu được từ thần hồn, các ngươi cũng không bị bắt buộc phải giao lên trên. Tất cả đều được coi như tạo hóa của riêng các ngươi, vậy nên không cần phải có áp lực tâm lý gì cả.”
“Chắc hẳn rủi ro cũng không quá lớn, nhưng vẫn không thể không đề phòng kẻo bị lật xe giữa đường.” Lý Phàm nghĩ ngợi một hồi rồi cắt đứt mối liên hệ giữa tia thần thức này và bản thể.
Như vậy, dù có biến cố gì xảy ra thì cùng lắm hắn cũng chỉ hao tổn tia thần thức này mà thôi.
Ngược lại, nếu thật sự không có nguy hiểm gì, vậy thì sau khi có được nội dung trong ký ức, hắn cũng có thể thu nó về bản thể.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, tia thần thức này của Lý Phàm bắt đầu thử tiếp xúc với chiếc kén có chứa ánh sáng đỏ này. Hắn như thể tiến vào trong cơ thể của một người khác vậy, không thể hành động cũng như nói chuyện.
Lý Phàm chỉ có thể dùng góc nhìn của đối phương để quan sát mọi vật xung quanh. Vài cảnh tượng vụn vặt nhanh chóng lóe lên trước mắt, đó là do thanh tẩy dẫn đến việc ký ức bị thiếu.
“Vị đạo hữu này… đây là sách cấm, muốn mua không?”
Một tu sĩ lén lén lút lút lấy ra một ngọc giản có hình thù kỳ quái, đưa đến trước mắt người nọ.
“Cút, cút, cút!” Vị tu sĩ hắn nhập vào mất kiên nhẫn quát.
“Vị đạo hữu này... có muốn mua sách cấm không? Chắc chắn rất kích thích, xem rồi sẽ không thiệt đâu.”
Lại có một vị tu sĩ khác lặng lẽ hỏi. Tu sĩ nọ suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn từ chối.
“Vị đạo hữu này, có hứng thú tìm hiểu quyển sách cấm này không? Không xem sẽ hối hận cả đời đấy.”
“Do hai vị Xướng Thư Ông và Diệu Bút Tiên liên thủ tạo nên, ở trong kỳ cảnh này chắc chắn là trải nghiệm chân thực...”
Tu sĩ bị nhập vào do dự hồi lâu, khẽ hỏi: “Giá cả thế nào?”
Đoạn ký ức tiếp theo bắt đầu rõ ràng và liền mạch hơn.
Chắc hẳn đây là đoạn ký ức mà vị tu sĩ này có ấn tượng sâu sắc và khó quên nhất khi còn sống.
“Rốt cuộc trong cấm thư này có nội dung kinh thế hãi tục gì mà lại khiến cho kẻ này dù đã chết mà vẫn không quên được?” Lý Phàm không khỏi phấn chấn hẳn lên, bắt đầu mong chờ.
Trong sơn động hắc ám, từng tia lửa không ngừng nhảy nhót.
Bản thân tu sĩ dựa vào vách động để nghỉ ngơi, có vẻ như đã bị trọng thương, khí huyết trong cơ thể chạy loạn không ngừng. Ở ngoài sơn động hình như còn có một cái thi thể.
Cơ thể một thiếu nữ xinh đẹp đang dán chặt lên người mình.
Cặp đùi thon thả đang cọ vào nhau, bàn tay ngọc ngà của thiếu nữ không ngừng mò mẫm trên người bản thân, tính cởi y phục ra.
“Được lắm, vừa mới bắt đầu đã mạnh bạo như vậy sao?”
“Chắc hẳn đây là nội dung trong cấm thư nhỉ? Xem ra vừa nãy hai tên bán sách không hề khoác lác, kỳ cảnh bên trong vô cùng chân thực.”
“Gần như không khác Vĩnh Hằng Di Niệm là bao, điểm khác biệt duy nhất chính là ở đây có vẻ như bản thân không thể tự do hành động mà chỉ có thể bị động tiếp nhận “thông tin” thông qua cơ thể này.”
Trong lúc ý thức của Lý Phàm đang suy nghĩ thì một giọng dẫn chuyện bỗng vang lên:
[Tần Thủ nhiều lần theo đuổi Triệu sư tỷ, nhưng đều bị từ chối. Trong cơn tức giận, gã nảy ra ý đồ xấu xa.].
[Không lâu sau đó, nhân lúc Triệu sư tỷ ra ngoài làm nhiệm vụ, gã âm thầm theo đuôi. Khi đến một ngọn núi hẻo lánh, nhân cơ hội bất ngờ tập kích.].
[Triệu sư tỷ không kịp trở tay, bị trọng thương, lại còn trúng phải âm dương hợp hoan tán của Tần Thủ, dần dần mất đi lý trí...].
[Vào thời điểm mấu chốt, ngươi đúng lúc đuổi kịp, giận dữ chỉ trích hành vi hèn hạ của Tần Thủ, bắt đầu chiến đấu với gã ta.].
[Tiếc rằng ngươi không phải đối thủ của Tần Thủ, anh hùng cứu mỹ nhân không thành, ngược lại còn bị trọng thương.].
[Trong lúc nguy cấp, ngươi đã thành công đánh lui Tần Thủ bằng một thanh kiếm phù có được trong chuyến thám hiểm trước, dẫn Triệu sư tỷ trốn đến hang động này.].
[Vốn tưởng rằng như vậy đã an toàn, không ngờ chẳng biết Tần Thủ dùng phương pháp gì mà lại đuổi được đến nơi.].
[Tần Thủ dồn ép từng bước, khiến ngươi dần trở nên tuyệt vọng.].
[Chính vào lúc này, Triệu sư tỷ bỗng tỉnh lại, dốc hết chút sức lực cuối cùng giết chết Tần Thủ, sau đó triệt để hôn mê.].
Người kể chuyện kể hết ngọn ngành sự việc.
Song, Lý Phàm chưa kịp suy nghĩ thì đã bị giật mình bởi những ý niệm không ngừng vang vọng trong trí nhớ: “Triệu sư tỷ! Triệu sư tỷ!”
“Là nàng ấy sao? Sao có thể chứ?!”
Đây là ý niệm thuộc về chủ nhân thần hồn, nó không ngừng vang vọng trong ký ức như sấm rền gió giật. Cơ thể bản thân đang nhập vào không chịu khống chế mà chầm chậm cử động.
Vén mái tóc của thiếu nữ bên cạnh sang hai bên, để lộ dung nhan tuyệt mỹ. Lông mày hơi cau lại, cả mặt đều ửng hồng.
“Triệu sư tỷ... là nàng ấy... sao lại dám... thật sự là nàng ấy...” Ý niệm còn sót lại của tu sĩ không ngừng vang vọng.
Trong lúc đó, không gian của mảnh ký ức này cũng không ngừng chấn động theo: “Chủ nhân của Đại Đạo Tông, một trong năm vị Trường Sinh Thiên Tôn của Ngũ Lão Hội...”
“Sao lại dám... chẳng trách là cấm thư... có chết cũng đáng...” Nhân vật chính trong kỳ cảnh chầm chậm cởi y phục của Triệu sư tỷ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận